Ngày đưa linh cữu, tiết trời vẫn lạnh lẽo như thế.
Cả trời đất đều trở nên mờ mịt, gió lạnh thổi phất phơ tấm màn trắng và lá cờ trắng, linh cữu của Tiên đế nhìn vô cùng xa hoa, khắp bề mặt đính đầy vàng bạc châu báu, cột lấy từng cuộn tơ lụa trắng, vừa nhìn không hề thấy giống linh cữu người chết mà lại giống một tác phẩm nghệ thuật được chạm trổ tinh xảo.
Khương Bồng Cơ mặc bộ triều phục rộng rãi, lạnh lùng nhìn lễ tang đang được tổ chức có trình tự.
Quốc khố trống rỗng, phiếu nợ chồng chất, bá quan đều nói phải giản lược nghi lễ nhưng trước mắt nhìn chỗ nào cũng thấy sự xa hoa lãng phí.
Ngoài những tiếng khóc giả dối, tiếng phần phật của cơ tang thổi trong gió lạnh, tiếng bước chân của đoàn người và tiếng thở phì phì của mấy con ngựa ra thì hầu như không còn âm thanh gì khác. Khương Hồng Cơ đi giữa đám bá quan triều đình theo sự chỉ huy của chủ lễ, gương mặt lạnh lùng như một con búp bê bằng sứ tinh xảo.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài, thực ra cô đang phân tâm xem bình luận của đám khán giả.
Tang lễ đế vương dù là thực hiện ở thời điểm nhạy cảm này cũng có ý nghĩa đặc biệt với đám khán giả livestream.
Theo lời đám khán giả nói thì dường như tang lễ này còn bị đài truyền hình tiếp sóng.
Khương Hồng Cơ cúi đầu, xem bình luận đám khán giả livestream giết thời gian, thỉnh thoảng lại gửi vài ba câu giao lưu.
Khi linh cữu Hoàng đế đến miếu thờ, mọi người đang chuẩn bị tiến hành những nghi lễ cuối cùng, Khương Đồng Cơ thính tại phát hiện nơi xa có tiếng vó ngựa chạy tới.
Cô thầm nhìn ra bên ngoài, mơ hồ nhìn thấy một binh lính mặc giáp trụ vội vàng xuống ngựa, trong tay cầm một cuộn thẻ tre.
Xảy ra chuyện rồi?
Khương Bồng Cơ nhíu mày, mọi người đã phát hiện ra tên lính truyền tin, chủ lễ tông đường hoàng thật lập tức sa sầm mặt.
Quan viên xung quanh bắt đầu nhao nhao châu đầu lại nghị luận ầm ĩ, Khương Bổng Cơ trấn định nghe lính truyền tin và trọng thần tông chính hoàng thất nói chuyện.
“Cái gì? Hôm nay Xương Thọ Vương tế thiên đăng cơ ở bên ngoài Kham Châu? Tự xưng đế?”
Sắc mặt tất cả triều thần đều đen lại, tên Xương Thọ Vương này cố ý à?
Ngày nào không chọn lại lấy đúng ngày thứ bảy Tiến để ra đi, linh cữu được an táng để tế thiện xưng đế?
Rõ ràng là cố ý!
“.. Bây giờ phải làm sao?”
Chẳng ai ngờ rằng, Xương Thọ Vương lại to gan bằng trời trực tiếp xưng đế.
“Còn có thể thế nào? Đương nhiên là phải nghĩ cách ổn định lòng người, sau đó duyệt binh thảo phạt nghịch tặc”
“... Thế nhưng nếu động binh, e rằng chúng ta không phải đối thủ của Xương Thọ Vương và Mạnh thị Thương Chấu...”
“Liên minh Cần Vương có hơn bốn trăm nghìn binh mã, chẳng lẽ không thể thảo phạt tên phản tặc Xương Thọ Vương?” Một lão thần khinh thường nói.
“Đúng là như thế, bốn trăm nghìn binh mã triều đình chẳng lẽ không cách nào diệt trừ một tên tặc thần? Ngươi quá coi trọng Xương Thọ Vương rồi”
Bọn họ mới là chính thống, Xương Thọ Vương danh bất chính, ngôn bất thuận, chỉ là một tên tặc thần người người có thể diệt trừ.
Chỉ cần một bản hịch văn, kẻ sĩ trong thiên hạ đều có thể thảo phạt ông ta.
Thời đại này đánh trận luôn phải có lấy danh, lúc trước Xương Thọ Vương vây công Kham Châu cũng lấy danh là “Tru diệt bọn ninh thần bên cạnh quân vương” chứ không phải muốn đánh ai là đánh. Một bản hịch văn có thể để cả thiên hạ đánh Xương Thọ Vương.
Đồng thời, không phải cứ có danh là có thể bách chiến bách thắng.
Rất nhiều lão thần chỉ nhìn thấy ích lợi của bản thân chứ không hề suy nghĩ tới tình hình hiện nay, cứ xem đó là chuyện đương nhiên.
Xương Thọ Vương không dám cứng đối cứng với liên minh, bởi vì bọn chúng tiêu hao không nổi.
Đồng thời, nội bộ liên minh cũng chia rẽ, bọn họ cũng không muốn cứng đối cứng.
Mặc dù có chút ngây thơ nhưng chúng thần đều biết hiện giờ phải nịnh nọt đám chư hầu liên minh, không được gây mâu thuẫn với họ.
Sau khi tang lễ kết thúc, tin Xương Thọ Vương đăng cơ mới được lan truyền, không ít người đều nhíu mày. Có người chửi mắng Xương Thọ Vương, có người trầm mặc không nói, còn có người ở giữa ba phải.
Khương Bổng Cơ cười nhạo nhìn khắp nơi thảo luận tưng bừng.
“Mấy ngày nay nhiều trò kịch thiệt luôn, các huynh đoán xem, bước kế tiếp Xương Thọ Vương sẽ làm thế nào?”
Phong Chân cười nhạo nói: “Hơn phân nửa là muốn chia rẽ, gây xích mích trong liên minh. Theo kế hoạch ban đầu thì có lẽ Xương Thọ Vương muốn bắt Hoàng đế làm tù binh, ép Hoàng đế nhường ngôi, sau đó lại trấn an gia phong cho các chư hầu trong liên minh Cần Vương, chia rẽ từ trong nội bộ, nay Tiến để băng hà, tính toán của Xương Thọ Vương xem như phế rồi, ông ta chỉ có thể tự xưng đế, sau đó lấy danh nghĩa Hoàng đế gia phong cho chư hầu liên minh. Chủ công cũng biết nội bộ liên minh bất hòa, không ít người đều là gió chiều nào theo chiều đó, bị lôi kéo đi cũng là chuyện đương nhiên”
Dương Tư gật đầu: “Thế nhưng đối với chủ công mà nói, hành động này của Xương Thọ Vương có lợi vô hại”
Khương Hồng Cơ tự tranh lấy vị trí Châu mục Hoàn Châu, còn dự định công khai thân phận nữ tử, triều đình có đồng ý hay không vẫn rất khó nói.
Nhưng có chuyện này của Xương Thọ Vương thì không đáp ứng cũng phải đáp ứng, triều đình chỉ có thể nhắm mắt cam chịu phong một nữ nhi làm Châu mục Hoàn Châu.
Vì sao?
Vì nếu đắc tội Khương Hồng Cơ, triều đình chẳng lẽ không sợ bị Xương Thọ Vương nhân cơ hội lôi kéo Liễu thị sao?
Mạnh thị phản chiến đã khiến hoàng thành Kham Châu bị cướp sạch không còn gì, nếu thêm Liễu thị e là triều đình Đông Khánh không chịu nổi.
Dù bọn họ biết Liễu thị có mâu thuẫn với Xương Thọ Vương và Mạnh thị, nhưng trên đời không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Chỉ cần lợi ích còn tồn tại thì biến chiến tranh thành tơ lụa là chuyện thường ở huyện mà thôi?
Khương Bổng Cơ cười nói: “Đạo lý kia ta biết.”
Tranh đấu Tân đế đã có kết quả, người thắng là con trưởng dòng chính của Thái tử phi, đích trưởng tốn của Tiên đế.
Biết được tin tức này, Quận thủ quận Hỗ Vu Mã Thương mặt mày sa sầm.
Mấy ngày này hắn chạy khắp nơi lôi kéo minh hữu, không ngờ những người này mặt ngoài gật đầu đồng ý lia lịa, sau lưng lại đâm ông ta một đao.
Vu Mã Thương còn tưởng vị trí Tân đế đã là của ông ta, không nghĩ tới cuối cùng vẫn rơi xuống đầu một đứa con nít vắt mũi chưa sạch chưa tới mười một tuổi.
Dù ông ta có tức giận thế nào thì kết quả đã không cách nào thay đổi. Dù Vu Mã Thương muốn bắt chước Xương Thọ Vương khởi binh tạo phản nhưng ngoài thành còn có quân đội liên minh đóng quân, ông ta không có bất kỳ phần thắng nào.
Sau bảy ngày tang lễ chính là đại lễ đăng cơ của Ấu đế.
Hoàng đế tuổi nhỏ, thân hình nhìn rất gầy yếu, ánh mắt e ngại, rụt rè với mọi người.
Tuy là đại lễ đăng cơ nhưng lại kém xa tang lễ của Tiên Hoàng, thậm chí nhìn rất sơ sài qua loa. Hoàng đế mặc một bộ long bào không vừa vặn, đầu đội mũ miện khảm châu ngọc, chân bước líu ríu nắm tay Hoàng thái hậu đi tới ghế rồng...
Khương Bồng Cơ liếc nhìn bình luận trong kênh livestream, cô cảm thấy đám khán giả nói rất đúng.
[Nhiếp Bắc Lăng]: Haizzz, mẹ mạnh con yếu, nhìn giống như Hoàng thái hậu đăng cơ, tiểu Hoàng đế như làm nền thôi ấy.
Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính, u để thành con rối.
Sau lễ đăng cơ là phần đám chư hầu liên minh đều mong đợi, phong thưởng.
Tuy nói công lao của bọn chúng không to lớn gì, nhưng dù sao chúng cũng là một phần của liên minh, người khác ăn thịt chẳng lẽ không chứa chút canh cho bọn chúng húp?
Nói chính xác thì người có công lao lớn nhất chuyến này là Hứa Bùi, chỉ huy thiện nghệ, công lao hạng nhất, tiếp theo là Huyện lệnh huyện Tương Dương Liễu Hi và Đô úy quận Đông Môn Chương Châu Dương Kiển, hai người này đã phấn đấu quên mình cứu giá, giải cứu hoàng thất trong lúc nguy nan, được ghi nhận công lao hạng hai.
Bình luận facebook