Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 721
Không nói đến lịch sử, chỉ riêng mấy năm nay thôi những chuyện như vậy cũng đâu phải là ít.
Mấy năm nay Đông Khánh liên tiếp gặp phải thiên tai, chuyện dân chúng đổi con cho nhau ăn là chuyện thường xuyên xảy ra, bản chất đầu có khác gì việc lấy thịt người làm thịt khô ăn cho đỡ đói?
Nam Man và Bắc Cương kéo bè kéo lũ đến trung nguyên cướp bóc tàn sát, những chuyện như ăn thịt người sống cũng chẳng còn gì là lạ.
Hoàng Tung lo âu thở dài, nói: “Đúng là không ít, nhưng nếu như có thể thì ta vẫn không muốn nhìn thấy.”
Trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng - Có lẽ chỉ cần thái bình thịnh thế là có thể ngăn chặn tận gốc những thảm kịch như vậy.
“Thời thế bây giờ là như vậy, nếu như có thể ngăn chặn thì ai muốn nó xảy ra?”
Khương Hồng Cơ lạnh nhạt nhìn về phía ải Gia Môn ở đằng xa, cửa ải đứng sừng sững giữa hai dãy núi cao chót vót, không biết phải chôn vùi bao nhiêu mạng người mới có thể công phá được nó.
Trình Tĩnh liếc nhìn Khương Đồng Cơ, đánh giá của anh ta về người này lại cao hơn một chút.
Trên núi gió lớn, Phong Chân lại sợ lạnh, bất giác anh ta quấn chặt cái áo trên người lại, đôi môi thường xuyên thiếu máu có chút tím tái.
“Ải Gia Môn dễ thủ khó công, nếu như phe thủ thành cố thủ trong thành không chịu ra, chúng ta muốn cưỡng chế công phá chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt. Có điều, chúng ta cũng không thể bắt chước theo kế sách âm độc của đối phương lấy thi thể làm mồi lửa đốt ải Gia Môn chứ?” Phong Chân hít sâu, đưa tay che miệng ho khẽ: “Nhưng nếu như không làm như vậy thì chỉ còn cách là cường công, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian nữa”
Khương Bồng Cơ đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát địa hình, cô mím môi, dáng vẻ này khiến cho người khác có cảm giác cô cực kì kiên cường.
Cô hỏi: “Mọi người cảm thấy... Với sức chiến đấu của liên minh thì bao lâu mới có thể công phá được ải Gia Môn?”
Phong Giác đứng bên cạnh Hoàng Tung, đưa tay lên che trán, cẩn thận nhìn về phía ải Gia Môn.
“Con đường trước ải Gia Môn chật hẹp, vô cùng hiểm trở... Với sức chiến đấu của liên minh, nếu hợp sức tấn công có lẽ chỉ cần một hai ngày là phá được rồi. Nhưng nếu trong ải Gia Môn chuẩn bị đầy đủ thì có thể kéo dài thời gian thêm được nửa ngày, một ngày” Khóe môi Phong Giác cong lên thành một nụ cười đầy châm chọc, cậu bổ sung thêm: “Chỉ tiếc là nội bộ liên minh bất hòa, bọn họ vừa nhìn thấy địa hình của ải Gia Môn đã bắt đầu sợ như giun như dế đòi quay về rồi”
Tại sao lại nói là nhìn thấy địa hình của ải Gia Môn là đòi bỏ cuộc quay về?
Địa hình của ải Gia Môn rất hiểm trở, đường đi nhỏ hẹp dễ thủ khó công. Đội quân xông lên tấn công đầu tiên chỉ có một chữ “chết”.
Thế thì ai muốn đi đầu làm tiên phong?
Cho dù có chịu đi đầu thì có lẽ cũng sẽ bảo toàn thực lực, đánh đấm qua loa.
Lúc Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung đi ra, liên minh đang mở cuộc họp lớn, nội dung là bàn xem ai sẽ là người đánh tiên phong.
Nghĩ đến đám người đó cãi cọ, Phong Giác lại thấy nhức đầu, đưa tay lên bóp trán, cảm tưởng bên tai lại vang lên tiếng cãi nhau ồn ào của bọn họ.
Trình Tĩnh nói: “Nếu như không quyết được vấn đề này, chúng ta sẽ bị kẹt ở ải Gia Môn mười ngày nửa tháng, có khi là còn lâu hơn thế”
Mười ngày nửa tháng?
Đội quân của Xương Thọ Vương đã tấn công vào trong địa phận của Kham Châu, tiến dần vào sâu bên trong, mười ngày nửa tháng sau, ai mà biết tình hình lúc đó sẽ ra sao?
Lúc này, bên trong chủ trương của liên minh tiếng cãi vã đã ầm ầm, mọi người không ai muốn đánh đầu tiên, vô duyên vô cớ tiêu hao binh lực của mình.
Nhưng, lần này bọn họ không dám đẩy Dương Kiển ra làm bia đỡ đạn hay kẻ chết thay.
Phải biết rằng Dương Kiển cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, lần trước ống ta làm loạn trên bữa tiệc, chỉ thẳng mặt chửi ầm lên, bây giờ bọn họ cũng không dám động đến Dương Kiển nữa.
Tất cả các thế lực đều rất ăn ý với nhau đồng loạt co đầu rụt cổ, cố gắng đẩy những người khác ra.
Những thế lực có binh lực yếu than thở khóc lóc, bảo rằng mình chỉ có ngần ấy người thôi nếu như mất hết ở ải Gia Môn thì còn mặt mũi nào mà ăn nói với bà con ở quê nhà?
Những thế lực có binh lực hùng mạnh lại bảo rằng quân của mình đa phần là lính tạp vụ thôi, sức chiến đấu không bằng quân tinh nhuệ, không thích hợp để đánh đầu.
Hứa Bùi ngồi trên ghế chủ vị nghe tiếng cãi vã phía dưới mà cảm tưởng đầu mình muốn phình lên, mặt mũi càng lúc càng tái mét.
Hứa Phỉ nhìn thấy cảnh tượng này mà mở cờ trong bụng, cười thầm trên nỗi đau của người khác - xem đi, tranh chức Minh chủ với cậu ta à, giờ thấy khổ chưa!
Minh chủ không dễ làm, đặc biệt là lúc các thuộc hạ bất đồng quan điểm, rời rạc như cát thế này, lại càng khó chỉ huy.
Đấu khẩu cả một ngày cũng không có kết quả, cuối cùng vẫn là ai về nhà nấy.
Khương Bổng Cơ dẫn Phong Chân và Dương Tự về doanh trại, đúng lúc gặp được Liễu Xa đang quay về.
“Phụ thân, con muốn hỏi một chuyện” Cô dắt Tiểu Bạch đến trước mặt Liễu Xa: “Bây giờ phụ thân có rảnh không?”
Liễu Xa cười cười ôn hòa: “Chỉ cần Lan Đình nhà ta có việc thì bất cứ lúc nào cũng rảnh”
Dương Tư và Phong Chân đứng bên cạnh bị đội cha và con nhà này tạt cho một gáo nước đường.
“Phụ thân có biết nhiều về Mạnh Trạm Thương Châu không?”
“Mạnh Trạm?” Nghe thấy tên của người bạn tốt kiếm anh em cột chèo cũ, giờ đã biến thành kẻ thù không đội trời chung, Liễu Xa nhăn mày, lạnh lùng nói: “Ta và Mạnh Trạm vốn là bạn đồng môn, sau này vì chuyện của mẹ và dì con mà tuyệt giao với nhau, bây giờ đã chẳng qua lại gì với nhau nữa, cũng không biết nhiều lắm. Lan Đình, sao đột nhiên còn lại nhắc đến người này? Chẳng lẽ vừa nãy đi thăm dò địa hình lại phát hiện ra điều gì? Có liên quan đến Mạnh Trạm sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Dấu vết đốt thành phía ải Gia Môn còn khá mới, con đoán Xương Thọ Vương có thể nhanh chóng hạ được ải Gia Môn như thế có lẽ là vì ông ta đã dùng các binh lính đốt thành phá ải... Có lẽ người đưa ra kế sách này chính là Mạnh Trạm... Cho nên con muốn hiểu thêm về người này”
Liễu Xa nghe xong cười cười.
“Nghe thì giống tác phong của Mạnh Trạm, người này từ xưa đến nay đều như thế, bề ngoài thì tỏ ra thanh cao, nhưng bên trong lại độc ác nham hiểm” Liễu Xa cười giễu cợt một tiếng, ông nói: “Trước kia, khi cha còn thân thiết với ông ta cũng không biết ông ta lại có một mặt tính cách như thế. Lúc ông ta vẫn còn trẻ từng có tiếng là quân tử mạch thượng*. Có điều, thế gian này mọi chuyện đều biến hóa khó lường, nội bộ gia tộc Mạnh thị tranh chấp cấu xé nhau càng trở nên nghiêm trọng, nếu như Mạnh Trạm không tranh thì chỉ có nước chết”
* Là viết tắt của “Mạch thượng khai hoa, quân tử như ngọc”. “Mạch thượng khai hoa” là hoa nở bên đường, trên đường về đừng vội vàng, cứ từ từ vừa đi vừa thưởng thức; còn “quân tử như ngọc”, thân là một quân tử khiêm tốn, luôn phải tỏ ra dịu dàng như ngọc, cư xử hòa nhã, cử chỉ lễ độ, khiến cho người khác luôn có cảm giác như gió xuân. Tóm lại, quân tử mạch thượng” chỉ người hòa nhã, khiêm tốn, lễ độ.
Mạnh Trạm thời niên thiếu quả đúng là một vị quân tử khiến người ta kinh ngạc.
Có điều, thời gian có thể khiến một con người trở nên thay đổi hoàn toàn.
Mạnh Trạm sống trong hoàn cảnh đó đương nhiên cũng thay đổi, chẳng qua lúc đó Liễu Xa không nhìn thấy, ông còn tưởng rằng Mạnh Trạm vẫn luôn là người tốt.
Giới thiệu Mạnh Trạm, để em vợ mình gả cho một “lang nhân**”, đây chính là quyết định ngu xuẩn hiếm hoi trong cuộc đời của Liễu Xa.
** Lang nhân: chỉ những người mặt người dạ sói, bề ngoài hiền lành nho nhà bên trong hiểm ác thâm độc.
Liễu Xa nói: “Cuộc nội chiến trong gia tộc Mạnh thị rất nghiêm trọng, Mạnh Trạm có thể trổ hết tài năng đương nhiên cũng là một kẻ giỏi về tầm kế”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, lại hỏi Liễu Xa về kết quả của cuộc họp liên minh ngày hôm nay.
Liễu Xa cười giễu cợt một tiếng: “Một đám nhất như cáy chỉ biết có đầu rụt cổ, ai cũng muốn đẩy người khác ra làm bia đỡ đạn thay mình thì làm sao mà có được kết quả gì?”
Tạm biệt Liễu Xa, Khương Đồng Cơ quay về doanh trướng của mình ngẩn người.
“Chúng ta thử thay đổi góc độ nhìn xem, nếu như Tĩnh Dung và Tử Thực là Mạnh Trạm thì sau khi hai huynh giúp Xương Thọ Vương công phá ải Gia Môn rồi sẽ làm thế nào nữa?”
Phong Chân và Dương Tự nhìn nhau.
Nếu như đứng từ góc độ của Xương Thọ Vương để suy xét vấn đề, đương nhiên là sẽ kéo dài thời gian để cầm chân quân liên minh.
Ải Gia Môn là một cái bẫy, đủ để khiến mâu thuẫn trong nội bộ quân liên minh trở nên gay gắt hơn nữa.
Nhưng chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn chưa đủ, còn phải sắp đặt một cái bẫy đằng sau.
Dương Tư đã từng làm việc dưới trướng của Xương Thọ Vương một thời gian, gã cũng coi như biết đôi chút về Xương Thọ Vương.
Nhưng bây giờ mọi sắp đặt của Xương Thọ Vương đều giống tác phẩm của Mạnh thị, nói đến việc hiểu về Mạnh thị thì đương nhiên phải nhớ đến Mạnh Hồn.
Khương Bồng Cơ nói với binh lính: “Mau chóng gọi Mạnh Giáo úy đến đây, có chuyện cần thương lượng với ông ấy.”