Dương Kiển tức tối đập bàn.
Nhan Lâm bình tĩnh nói: “Bây giờ quan trọng nhất là tự bảo vệ mình, để phòng bọn chúng lén lút giở trò”
Hành động lần này của Dương Kiển coi như là đã hoàn toàn đắc tội với liên minh.
Có điều, ông chỉ rút khỏi liên minh mà không phải rút khỏi hành động Cần Vương, những người đó cũng không thể công khai đối phó với Dương Kiển được.
“Có lẽ không lâu nữa vị Minh chủ Hứa Bùi đó sẽ đích thân đến đây, chủ công đã nghĩ ra phải ứng phó thế nào chưa?”
Dương Đào ở bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Hứa Bùi đến đây làm gì?”
Nhan Lâm cười giải thích: “Hứa Bùi là Minh chủ, nếu như không xử lý tốt chuyện này, vậy thì khi có một chư hầu nào đó tùy tiện rời khỏi liên minh, liên minh chỉ còn lại trên danh nghĩa, uy tín danh dự của Minh chủ tức Hứa Bùi sẽ mất hết. Thế cho nên, Hứa Bùi nhất định sẽ đến đây.”
Dương Đào cũng không nghĩ ra cách gì, cậu cảm thấy đầu óc mình không nghĩ ra được cách nào, liền dứt khoát trông chờ vào bạn thân.
Nhan Lâm đã sớm quen với sự ỷ lại của cậu bạn thân, cậu ta nói: “Nếu như Hứa Bùi đích thân đến đây, thì chắc chắn sẽ đến để xin lỗi và bồi thường, một lần nữa mời chủ công trở về. Có trò hề lúc trước, liên minh cũng không dám làm gì quá đáng, càng không dám công khai gây hấn, chủ công có thể rộng lượng một chút, đừng nên so đo hiểm khích lúc trước.”
Dương Đào kinh ngạc: “Tại sao lại thế? Hôm trước vừa mới rút khỏi liên minh, hôm sau đã lại quay về rồi?”
Thay đổi thất thường như thế, mất mặt lắm.
Nhưng Dương Kiển lại hiểu lý do vì sao.
Lý do làm loạn bữa tiệc thay vì nói là để trốn tránh tự bảo vệ mình, không bằng ông đang tỏ rõ thái độ, để các thế lực trong liên minh phải kiêng dè.
Nếu như làm căng quá, thì chỉ với mười lăm nghìn binh mã của Dương Kiển rất khó chống đỡ được áp lực từ phía quấn liên minh.
Thay vì cả hai bên trở mặt với nhau, không bằng mỗi bên nhường một bước, nể mặt nhau cũng như lợi ích của hai bên.
“Được, vậy cứ làm theo cách của Thiếu Dương
Quả nhiên đúng như dự đoán, một canh giờ sau, đích thân Hứa Bùi đến tận nơi.
Lúc Khương Bồng Cơ nghe được tin Hứa Bùi hạ mình, đích thân đến tận nơi khuyên bảo Dương Kiển, cô liền biết màn chính trong vở kịch lần này đã bắt đầu rồi.
“Dương Kiển làm vậy chẳng khác gì vạch trần bộ mặt thật của liên minh. Tất cả không tiếp tục lừa mình dối người được nữa, giờ chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi bàn chuyện chính. Tốt xấu gì cũng là liên minh Cần Vương cứu giá, chung quy thì vẫn phải ra dáng” Khương Đồng Cơ cong môi, cuối cùng thì cuộc sống không còn nhàm chán nữa rồi.
Trước đó không có ai nói toạc ra, không có ai đi đầu, tất cả đều à ơi, có thể trốn tránh được việc chính bao lâu thì cứ trốn.
Dương Kiển gây náo loạn trong bữa tiệc, vạch trần sự thật bọn họ đang trốn tránh việc chính, giờ bọn họ chỉ đành thành thật ngồi vào bàn làm việc nghiêm túc.
Ngày hôm đó Minh chủ Hứa Bùi mời tất cả các thế lực tới để bàn bạc việc lớn.
Lần này không phải đến để ăn cơm, uống rượu, xem ca vũ, có người không để ý, chủ yếu đến ngồi cắn hạt dưa xem kịch, có kẻ lại xắn tay áo hằm hè, chuẩn bị làm một trận ra trò.
Dưới sự chỉ đạo của Minh chủ Hứa Bùi, tất cả mọi người tập trung lại cùng nhau thương lượng xem nền Cần Vương cứu giá như thế nào, làm thế nào để tiêu diệt tên giặc làm loạn triều đình.
Có người đề nghị trước tiên đánh Xương Thọ Vương, chỉ cần tiêu diệt được Xương Thọ Vương, Kham Châu sẽ an toàn.
Có người lại đề nghị tiến vào Kham Châu trước, nghĩ cách bắt tay với thế lực bên trong Kham Châu, cùng nhau đối phó với Xương Thọ Vương.
Cũng có người đề nghị dùng kế “vây Ngụy cứu Triệu”, xới cái ổ của Xương Thọ Vương ở Chương Châu lên trước, xem ông ta có quay về cứu viện hay không.
Hai ý kiến đầu tiên còn tạm được, ý kiến sau cùng quả đúng là trò cười.
Nhan Lâm âm thầm lườm cậu bạn thân một cái, Dương Đào - kẻ đưa ra cái ý kiến ngu ngốc làm trò cười cho mọi người - lặng lẽ rụt cổ về, ấm ức ngậm miệng.
Bàn tới bàn lui, mãi không thống nhất được ý kiến, bởi vì không ai chịu phục ai.
Nghe mưu sĩ của các nhà đầu khẩu, Khương Hồng Cơ cảm thấy hơi buồn ngủ, cô đưa tay lên che miệng, ngáp dài một cái.
Hai giọt nước mắt buồn ngủ chảy ra từ khóe mắt, sau đó cô lại bỏ tay áo xuống tiếp tục thả hồn lên mây.
Cô có thể buôn chuyện với các khán giả cá muối xem livestream để giết thời gian, nhưng những người khác không có, không biết bọn họ làm sao mà chịu được cái hội nghị dài dòng lệ thể như thế này?
Khương Hồng Cơ còn đang trốn việc, liền nghe thấy có người nào đó nhắc đến tên mình, cô vô thức ngẩng lên nhìn về phía đối phương.
Tuy rằng cô đang thả hồn theo mây, nhưng các khán giả vẫn để ý hộ cô, phần bình luận đều là những lời nhắc.
[Truyền Thuyết Hoa Hồng]: Streamer, Trình Tĩnh bảo cổ cũng đã từng học tập ở Lang Nha, rất được Uyên Kính tiên sinh coi trọng. Anh ta cảm thấy nên hợp mưu hợp sức lại cho nên liền hỏi cô xem có ý kiến gì hay không. Phắc, sao cái gã này tự dưng lôi cả Streamer vào chuyện này vậy?
Khương Hồng Cơ vẫn rất bình tĩnh, không để lộ ra một sơ hở nào, căn bản không để ai phát hiện ra vừa nãy cô đang để đầu óc lên mây.
“Cũng không phải là cao kiến gì, nhưng đúng là ta có vài ý kiến” Khương Bồng Cơ nêu tên một vài thế lực chư hầu, chỉ rõ ra ưu khuyết điểm của bọn họ, cuối cùng mới nói: “Liên minh binh nhiều tướng mạnh, nhưng lại tập hợp thành các phe phái khác nhau, nếu như bắt ép dung hợp lại e rằng dù có Minh chủ chỉ huy cũng không thể linh hoạt khéo léo như một đội quân bình thường. Cho nên, theo ta thấy thì vẫn nên chia quân ra. Một đường cứu viện Kham Châu, một đường cầm chân thế lực của Xương Thọ Vương, một đường khác yểm trợ, lại chia thêm một đội nữa vòng ra đánh lén hậu phương của Xương Thọ Vương”
Hai mươi ba thế lực tập hợp lại, vì để phối hợp với nhau mà không thể phát huy hết được sức chiến đấu đáng ra nên có của bốn trăm nghìn binh mã.
Nếu đã như thế không bằng chia quân ra, phát huy tính cơ động và sở trường, tránh sở đoản.
Có điều cổ vừa mới nói xong, liền có một vị lão tướng lên tiếng châm chọc.
“Nếu như chia binh thì chẳng phải đang chờ từng thế lực một bị đánh bại ư? Quân ta có bốn trăm nghìn binh mã sao không trực tiếp tấn công, bắt sống tên giặc đó, sao phải bày về chiến thuật vu hồi làm gì. Đúng là đám con cháu trẻ ranh, lý luận suông cũng dám mang ra khoe khoang”
Khương Bồng Cơ cười quăng quả khô trong tay đi: “Ta nói thế là lý luận suông thì lão tướng quân đây đúng là có mắt như mù, dốt đặc cán mai. Theo như cách của ngài thì tại sao không nói với bốn trăm nghìn hùng binh của quân ta từ trên trời giáng xuống là cũng có thể đè dẹp lép tên nghịch thần tặc tử kia, hay là bốn trăm nghìn quân mỗi người nhổ một ngụm nước miếng là cũng có thể dìm hắn chết đuối?”
“Ngươi...”
Vị lão tướng quân ấy chưa bao giờ bị người ta châm chọc như thế này, ông ta tức điên lập tức rút vũ khí muốn liều mạng với cô.
Điển Dần và Lý Vân cũng không chịu yếu thế, lập tức bước lên trước bảo vệ Khương Bổng Cơ, bầu không khí trong doanh trướng tràn ngập mùi thuốc súng.
Người đề nghị muốn nghe ý kiến của Khương Đồng Cơ - Trình Tĩnh: “...”
Từ trước đến giờ anh ta mới chỉ nghe đồn Liễu Hi miệng lưỡi sắc bén, ăn nói độc địa, nghe xong rất muốn cho cậu ta ăn đòn, chứ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.
Cho đến tận bây giờ anh ta mới hiểu ra tại sao mỗi lần người khác nhắc đến vị này là lại nghiến răng nghiến lợi.
Miệng quá độc, không khác gì Phong Chân!
Cái chức Minh chủ này của Hứa Bùi đúng là khó làm, hắn ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, để cho bọn họ đánh nhau thật được.
Đứng dậy làm người hòa giải, Hứa Bùi nói: “Chia binh như ý kiến của Lan Đình cũng không phải là không thể, ý kiến của lão tướng quân cũng không sai”
Thế nên, Hứa Bùi được phương Bồng Cơ quăng cho một cái nhìn đầy khinh bỉ - Đồ ba phải!
Hứa Bùi khụ một tiếng, nói: “Hiện giờ Kham Châu đang trong tình thế nguy cấp không biết có thể chống đỡ được bao lâu, chúng ta nên tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng tiêu diệt tên nghịch thần tặc tử, không nên kéo dài thời gian. Càng kéo dài, bệ hạ lại càng nguy hiểm. Cách của Lan Đình chắc chắn ổn thỏa nhưng lại phải tốn nhiều thời gian. Còn ý kiến của lão tướng quân, tại hạ cũng khá tán thành. Liên minh ta có hơn bốn trăm nghìn tướng sĩ, ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, không sợ chết, không sợ khó khăn gian khổ, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể tiêu diệt tên nghịch thần tặc tử dễ như trở bàn tay, trả lại giang sơn, chấn chỉnh triều đình”
Nghe đến đó, Khương Bồng Cơ âm thầm cười giễu một tiếng.
Đám người Trình Tĩnh, Phong Giác bất lực nhắm mắt, coi như không thấy.
Bình luận facebook