Tề Khuông hiểu, thị hiếu bây giờ là như thế, gia thế, dung mạo mới là quan trọng.
Muốn xuất sĩ đầu tiên là phải có gia thế, tiếp đó là phải có dung mạo, sau đó mới là năng lực, phẩm hạnh và tài hoa.
Cấp trên da đẹp, Tề Khuông có tài năng nhưng bề ngoài lại xấu, cố gắng bao nhiêu năm mới bò lên được vị trí Bách phu trưởng, chẳng có danh tiếng gì.
Khương Bổng Cơ nghe vậy, hỏi ngược Tề Khuông với vẻ bất ngờ.
“Ta mời chào ngươi đương nhiên là vì tài hoa, năng lực và lòng trung thành của ngươi, chứ đâu có liên quan gì đến dáng vẻ của ngươi?” Cô buồn cười lấy tay để trán, ánh mắt nhìn Tề Khuông với vẻ kiên định: “Ngươi xấu hay đẹp không liên quan gì đến tay người quan tâm để ý đến dung mạo của người phải là người bên gối của người mới đúng chứ? Nếu ngươi quy thuận ta, ta là chủ, ngươi là thần. Quan hệ giữa quần thần sao có thể so sánh được với mối quan hệ vợ chồng: Thân làm chủ thượng, ta chỉ cần ngươi huấn luyện tốt thủy quân, những cái khác không quan trọng. Chẳng lẽ ngươi đẹp hơn một chút là có thể huấn luyện ra một đội thủy quân càng tinh nhuệ hơn ư?”
Bề ngoài cũng không phải là buff trong game, nó không thể gia tăng lợi ích của toàn quân.
Cái Khương Hồng Cơ muốn chiêu mộ chính là nhân tài chứ không phải là một cái bình hoa.
Tề Khuông không phản bác được, nhưng một chút ngăn cách trong lòng cũng đã biến mất. Nghĩ một lát, anh ta nghiến răng nói: “Đa tạ ơn tri ngộ của chủ công, tiểu nhân chắc chắn sẽ dốc toàn bộ sức lực để huấn luyện ra một đội quân hùng mạnh cho chủ công”
Phong Chân đã thuyết phục Tế Khuông quy thuận, Khương Hồng Cơ lại tỏ rõ ý rằng cô không để ý đến dung mạo bên ngoài, điều này khiến Tề Khuông tâm phục khẩu phục, hoàn toàn quy thuận.
“Ngươi có quyết tâm như vậy đương nhiên là ta sẽ hết lòng ủng hộ. Bây giờ thời cơ chưa đến nên ta không tiện cắt quân cho người được. Đợi đến lúc về Hoàn Châu rồi, ngươi có thể đi chọn ba nghìn quân tinh nhuệ làm quân dự bị của thủy quân. Huấn luyện thế nào, cần những gì, ta sẽ không can thiệp. Việc luyện binh kị nhất là người không biết chen vào chỉ đạo người trong nghề, ta cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi. Có một điều người cần ghi nhớ thật kỹ, ta muốn nhìn thấy đội quân tinh nhuệ hùng mạnh mà người đã nói”
Cho dù Khương Hồng Cơ không nói thẳng nhưng Tế Khuông hiểu, người này đang cho anh ta quyền lợi và sự tự do lớn nhất.
Chỉ cần thành lập thủy quân, anh ta chính là thống lĩnh của quân đội này.
Cho dù Tế Khuông từng đặt ra đủ các giả thiết, anh ta đều không ngờ được phương Bổng Cơ sẽ cho anh ta một lời hứa lớn như vậy.
“Đa tạ sự quý mến của chủ công.” Tế Khuông phủ phục xuống bái lạy: “Nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi”
Tất cả đã xong. Cả Khương Đồng Cơ, Phong Chân và Tề Khuông đều rất hài lòng, duy chỉ có khán giả xem livestream là có chút thất vọng.
Bởi vì cái vị Tế Khuông này mà nhan sắc tổng thể của tập đoàn Khương Bồng Cơ bị kéo xuống mất mấy trăm điểm, xem livestream không phải là vì ngắm trai xinh gái đẹp à?”
Có điều tình hình này cũng không kéo dài được bao lâu, ấn tượng của bọn họ về Tề Khuông lập tức thay đổi.
Tuy bề ngoài của Tề Khuông rất xấu, một chân còn khập khiễng nhưng gia đình người ta có gia giáo uyên thâm đây.
Đời đời nhà họ đều có liên quan đến “thủy”, mấy đời trước là ngư dân ở vùng ven sông, đến đời ông nội và cha của anh ta thì bọn họ đều là “lính”, thường xuyên phải đọ sức với đám trộm cướp thủy phỉ trên sông, Tề Khuông lớn lên trong gia đình như vậy, nền tảng cơ bản vững chắc hơn người khác nhiều.
Tề Khuông tràn đầy tự tin đến đầu quân cho Dương Kiển, muốn thể hiện tài năng, làm rạng rỡ tổ tông, giống như một cậu thanh niên tràn đầy nhiệt huyết vừa mới tốt nghiệp đại học bước chân vào xã hội, nhưng hiện thực đã giáng cho anh ta một cái tát điếng người. Bởi vì dung mạo quá xấu, một chân tàn tật, anh ta cố gắng phấn đấu bảy năm trời, đi theo chủ công đánh vô số trận, mấy chục lần suýt nữa thì đi gặp Diêm Vương, đến bây giờ vẫn chỉ là một Bách phu trưởng.
Nhưng, anh ta cũng không nản lòng, ngược lại càng thêm cố gắng phấn đấu nghiên cứu học tập, chỉ là không còn nhiệt tình như trước nữa.
Bây giờ Khương Bồng Cơ hứa sẽ cho anh ta quyền hạn vô cùng lớn, Tề Khuông cảm thấy nhiệt huyết đã nguội lạnh từ lâu giờ đang dần dần ấm lên, sôi sùng sục.
Trình độ văn hóa của Tề Khuông chỉ dừng lại ở mức biết đọc biết viết, không học nhiều cho nên tài văn chương cũng không tốt, nhưng anh ta lại rất biết cách kiểm soát tiết tấu câu chuyện, nói chuyện rất mạch lạc rõ ràng, dù ví dụ có tẻ nhạt bình thường đến mấy anh ta cũng có thể nói một cách sinh động đầy thú vị.
Tổng kết sơ bộ, Khương Hồng Cơ rất hài lòng với vị thống lĩnh thủy quân tương lai này.
Đồng thời, Tề Khuông cũng cho vị chủ công tương lai này một cái đánh giá năm sao.
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng Khương Hồng Cơ không hiểu gì, không ngờ người ta không những biết mà còn có thể chỉ thẳng vào vấn đề cốt lõi, đồng thời đặt ra những câu hỏi khá sắc bén.
Cùng với cuộc trò chuyện càng lúc càng đi sâu, khán giả xem livestream liền biến thành fan của Tề Khuông.
[Bạo Gan]: Người trong trạng thái tập trung làm việc đẹp thật đấy, Tề Khuông xấu như thế mà lúc nghiêm túc cũng có khí chất phết.
[Cầu Vẻ Tháng]: +1, like cho lầu trên. Vẻ bề ngoài thế nào là do bố mẹ cho, bản thân mình không chọn được, dù có xấu cũng có nhân quyền mà.
[Cầu Phiếu Đề Cử]: Tuy mị cũng là một đứa cuồng đẹp nhưng cũng không thể tùy tiện body shamming người khác. Con người Tề Khuông như thế nào, chưa tìm hiểu nhiều thì khó mà kết luận được. Có điều được Streamer lựa chọn thì đảm bảo là 100% chuẩn, mị tin tưởng vào mắt nhìn người của Streamer. Nếu như Tề Khuông sau này thành công, đó chính là cá muối lật người, cuộc đời thăng tiến, cho nên mị quyết định làm fan của chú ấy.
Câu chuyện kéo dài hơn một canh giờ.
Khương Bổng Cơ vẫn còn tỉnh táo, nhưng Tế Khuông và Phong Chân lại có vẻ mệt mỏi.
Nhìn sắc trời bên ngoài quả thật bây giờ cũng không còn sớm.
“Ta cũng mệt rồi, có chuyện gì để mai nói tiếp, giờ lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Phong Chân nghe được câu này như thể vừa được cứu thoát khỏi bể khổ, chào Tế Khuông rồi cả hai cùng lúc lui ra.
Sau khi Phong Chân và Tề Khuông đi rồi, trong đầu Khương Đồng Cơ vẫn còn nghĩ đến phương pháp huấn luyện thủy binh của Tề Khuông vừa rồi.
Tuy rằng phương pháp của Tề Khuông khác xa với trào lưu của thời đại này, nhưng Khương Đồng Cơ lại vô cùng tán thưởng.
Có điều, nếu như xây dựng một đội thủy quân thì đồng nghĩa với việc phải tốn một khoản rất lớn.
Không quản việc nhà không biết củi gạo dầu muối đắt, Khương Hồng Cơ có hơi đau đầu đưa tay lên xoa trán.
Bởi vì kỹ thuật đóng thuyền và sự hạn chế của địa lý, quy mô của thủy quân cũng bị giới hạn trong một khu vực đặc thù.
Nhưng thế giới này không thiếu những người có tầm nhìn xa.
Những người đó không hề xóa bỏ thủy quân, mà ngược lại, cố gắng tạo điều kiện để thay đổi thực tế.
Ở phía Nam, thủy phỉ hoành hành, để hạn chế sự phát triển của thủy phỉ, bảo vệ dân chúng hai bên bờ, thủy quân trở thành binh chủng cực kỳ cần thiết.
So với lục quân, yêu cầu về kỷ luật, trật tự, sự phối hợp tác chiến của thủy quân đều cao hơn, càng nghiêm khắc hơn hay nói cách khác, đối với thủy quân mà nói huấn luyện bình thường và diễn tập rất cần thiết, thậm chí còn cần thiết hơn cả lục quân, điều này cũng có nghĩa là chi phí sẽ càng lớn.
Nội trong mấy năm tới, có lẽ thủy bình sẽ không có cơ hội lên chiến trường, nếu dùng Tề Khuông thì đồng nghĩa với việc nuối không một người.
Nếu như lâu dài khó tránh khỏi khiến một số người bất mãn nói ra nói vào.
Nhưng đó không phải là vấn đều, nếu như Khương Đồng Cơ muốn huấn luyện thủy quân, ai dám ngăn cản?
Bị người khác chỉ trích là rảnh rỗi thì có làm sao?
Người làm chủ công như cô đây còn không tiếc tiền nuôi thủy quân, người ngoài còn dám lắm mồm à?
Cô chống cằm suy nghĩ, tay trái quay bút, giấy đã trải sẵn trên án, cô đang nghĩ xem nên hạ bút như thế nào?
Khán giả xem livestream đang tò mò cố định viết cái gì, lại phát hiện ra phương Bồng Cơ đang vẽ thiết kế của một vài loại thuyền.
Bình luận facebook