“Hóa ra là vậy, đáng tiếc lúc đó trời tối quá không nhớ rõ. Vậy bây giờ, cậu ấy đã khỏi hẳn phong hàn chưa?” Vẻ mặt của Khương Bồng Cơ bình thản, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.
Vu Mã Quân chắp tay cảm ơn: “Từ lúc đó đến giờ cũng đã khá hơn nhiều rồi. Nếu như không chê, Liễu lang quân gọi ta một tiếng Chính Tắc là được rồi.
Khương Bồng Cơ có không hiểu biết đến mấy đi nữa cũng biết tên tự ở thời đại này chỉ có người thân, thầy giáo cùng với những bạn bè thân thích mới có thể gọi. Vừa mới gặp đã nhiệt tình như thế, xem ra cái vị trước mặt này có mưu đồ khác.
Bởi vì tính cách, Khương Bồng Cơ không có kiên nhẫn mà lựa lời đưa đẩy với người khác. May là bên cạnh còn có Phong Cẩn ở giữa để điều hòa cho nên cuộc nói chuyện cũng không đến nỗi không chấp nhận được. Tạm gạt bỏ những nguyên nhân khác ra, tính tình của cái tên Vu Mã Quân này thực ra cũng hợp gu cô lắm.
Nói chuyện được một lúc, Vu Mã Quân không khỏi nhắc đến chuyện vừa mới xảy ra: “Vị Trịnh lang quân đó cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, vừa nãy cậu làm mất mặt hắn ta, cẩn thận hắn ta ghi thù giở trò ngáng chân... Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, vừa rồi Lan Đình hoàn toàn có thể đè chuyện này xuống.”
Khương Bồng Cơ khinh bỉ cười một cái, “Nhược điểm của hắn nằm ở trong tay ta, ghi thù thì ghi thù, ta đâu có sợ hắn.”
Vu Mã Quân: “...”
“Dạo này không phải đang rầm rộ kỳ đánh giá gì đó sao, một khi danh tiếng đã trở nên dơ bẩn hoặc là xảy ra vấn đề gì đó ngoài ý muốn, thì có lẽ là cả đời này không vào được quan trường. Vào cái lúc quan trọng thế này còn không biết giấu cái đuôi cáo của mình cho kỹ, lại còn hấp tấp chạy đến xin ăn đòn, cái loại đầu óc như thế này không cần phải lo.”
Vu Mã Quân nghe xong trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ, chẳng lẽ trong tay người này thực sự đang nắm được nhược điểm của Trịnh Bân?
Buổi nhã tập ngày hôm nay coi như là tan rã trong không vui. Trịnh Bân nghẹn một cục tức, phẫn nỗ vung tay áo bỏ đi. Những vị lang quân còn lại cũng mất luôn ý định khoe khoang tài học hoặc là xum xoe ra vẻ với các vị quý nữ, ai nấy đều không yên lòng.
Sau khi nhã tập đã tan hết, Ngụy Tĩnh Nhàn bất an xoắn cái khăn tay nói: “Cô ấy nói thế thật sao?”
Thượng Quan Uyển cười hì hì nói: “Uyển Nhi đã nói rồi mà, Lan Đình ca ca không phải là kiểu thô lỗ không hiểu lý lẽ đâu. Huynh ấy đối xử với Tĩnh Nhàn tỷ tỷ tốt như vậy, đương nhiên là cũng hy vọng tỷ có thể tìm được một người chồng tốt. Buổi nhã tập hôm nay, đến toàn là một đám cầm thú đội lốt người, tất cả đều không phải là người tốt.”
Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài một tiếng, đôi lông mày cong hơi nhíu lại, oán hận nói, “Nếu như cô ấy là nam thì đã chẳng có nhiều chuyện như thế này...”
Trước đó, trở về nhà sau khi thoát khỏi trại phỉ, tuy rằng bảo vệ được danh tiếng trong sạch, nhưng cha mẹ trong nhà vẫn ba bốn bận truy hỏi, chỉ sợ đã bỏ sót cái gì, sau đó lại bị người ta nhắc đến. Cô không nhịn được liền hỏi bóng hỏi gió với mẹ mình về chuyện có liên quan đến thân phận con gái của Liễu Hi.
Thật sự là không thể ngờ được, thế mà cả cha cả mẹ đều biết chuyện này. Thậm chí năm đó, khi Liễu phủ sang để trao trả lại tín vật, vì suy nghĩ cho danh tiết của cô nên mới kéo dài cho đến ngày hôm nay.
Đối với buổi nhã tập ngày hôm nay, cô cũng tỏ vẻ không tán đồng, dù sao cô và Liễu Hi vẫn còn chưa chính thức giải trừ hôn ước. Bây giờ lại làm ra chuyện như thế này chẳng phải là đã khiến Liễu phủ sượng mặt?
Đáng tiếc là, lời nói của cô chẳng có trọng lượng gì, cha cô lại có tính toán riêng, căn bản là sẽ không quan tâm đến những gì cô nói.
Ngụy mẫu thấy con gái đau buồn, nhất thời mềm lòng tiết lộ tin tức cho cô: “Chuyện này con không cần phải lo, cha của con đã sớm thương lượng với Liễu phủ rồi. Cho dù ông ấy có hồ đồ đến mấy đi nữa cũng không dám đắc tội với Liễu Trọng Khanh trong thời điểm mấu chốt như thế này đâu.”
Khương Bồng Cơ còn chưa về đến nhà, chuyện của cô ở trong buổi nhã tập hôm nay đã truyền đi khắp rồi. Đúng như trong dự đoán của cô, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tài bắn cung bách phát bách trúng, còn về phần hành vi cuồng ngạo thì lại trở thành thứ tô điểm vô hại.
Trong thư phòng, Liễu Xa ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt ông đang trải một tờ giấy trúc có chữ, nhìn lướt qua thế nhưng lại là bát tự* của Liễu Lan Đình.
*Bát tự: ngày sinh tháng đẻ, giờ ra đời. Thường dùng để tính mệnh, tính tuổi kết hôn, tính các sự kiện trọng đại...
“Buổi nhã tập hôm nay chơi có vui lắm không?” Giọng điệu còn mang theo hàm ý trêu đùa.
Khương Bồng Cơ phàn nàn nói: “Chán lắm ạ, một đám rửng mỡ không có việc gì làm ngồi đó thương xuân buồn thu, tâm trạng đang tốt cũng bị bọn họ làm ảnh hưởng.”
Liễu Xa buồn cười: “Lan Đình nói thế cũng đúng, nhưng buổi nhã tập kiểu này không phải là nơi có thể tìm thấy thú vui. Có điều, chuyện của Trịnh Bân, con không khỏi quá lỗ mãng, may mà tài nghệ bắn tên của con trai ta giỏi, bằng không sẽ chịu thiệt lớn.”
Khương Bồng Cơ ngồi xuống bên cạnh cái bàn trước mặt Liễu Xa, cười cười tỏ vẻ không sao cả: “Lẽ nào tên đó kéo cả nhà chạy đến trước mặt phụ thân kể lể ấm ức?”
“Nếu như là đến thật đi nữa thì cha cũng sẽ đuổi bọn họ ra ngoài, chứ đừng nói đến chuyện cả nhà họ chẳng có cái gan tìm đến tận nhà chúng ta vì những chuyện thế này đâu.” Liễu Xa lắc đầu, thực ra chuyện mà ông quan tâm vốn dĩ không phải là chuyện này, “Cha chỉ muốn nói với con, hành vi làm mất thể diện người khác thế này rất dễ kết thù chuốc oán. Nếu như con không chắc chắn có thể bóp chết người đó thì chuyện gì cũng đều phải để lại một đường lùi.”
Câu này nghe thì giống như đang khuyên bảo Khương Bồng Cơ sau này đừng tàn nhẫn như vậy nữa, nhưng thực ra, hàm ý của nó lại không phải là như thế. Bởi vì, trước câu để lại một đường lùi là “Không chắc chắn có thể bóp chết người ta”, nếu như có thì cứ to gan mà đi kết thù chuốc oán.
Liễu Xa không để ý đến chuyện phải đi thu dọn hậu quả cho con gái, dù sao chuyện này ông cũng đã quen tay hay việc rồi. Nhưng mà, năm tháng không buông tha người ta, rồi cũng đến lúc ông già đi, tới lúc đó ai có thể giúp con bé? Nhân lúc nó còn trẻ, tính tình vẫn chưa hình thành, nói không chừng có thể uốn nắn được vài phần.
“Nhược điểm ấy à, đương nhiên là có ạ.” Khương Bồng Cơ thong thả nói, “Nghe nói Trịnh Bân có ý muốn tham gia kỳ đánh giá để nhập sĩ, mưu cầu quan chức. Song, kỳ đánh giá này lại không chỉ xét đến sự hiếu thuận, dung mạo, tài năng hay gia thế, mà còn xét cả danh tiếng nữa, nếu như danh tiếng của hắn ta mà bị hủy thì có muốn khôi phục lại cũng khó.”
Liễu Xa nhướng mày, hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Bề ngoài Trịnh Bân cũng ra hình ra dáng lắm, nhưng bên trong thực chất lại là một kẻ có sở thích dâm loạn, hơn nữa còn có khuynh hướng ngược đãi bạo hành, có lẽ những đứa trẻ bị hắn ta ngược đãi đến chết không ít đâu.” Khương Bồng Cơ khinh bỉ cười, “Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu như Trịnh Bân đã vào quan trường rồi thì cùng lắm cũng là danh tiếng bị tổn hại chút ít, bị người ta vạch tội vài lần. Nhưng, bây giờ hắn ta còn chưa có đặt chân vào quan trường, kỳ đánh giá lại yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với danh tiếng...”
Chưa nói hết câu, nhưng biết được ẩn ý trong đó là được.
Liễu Xa hỏi một vấn đề mà ông rất hiếu kỳ: “Tại sao con lại biết cái gã Trịnh Bân kia có cái sở thích đó?”
Khương Bồng Cơ trả lời, “Chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra được.”
Liễu Xa: “...”
Liễu Xa đưa tay chống lấy trán, tầm mắt chuyển về tờ giấy đang trải trên bàn, bỗng dưng hỏi một câu: “Nếu đã như thế thì bây giờ con có thể nhìn ra được cái gì?”
“Trên người phụ thân có mùi vị của hương nhang vương lại sau khi cháy, mà loại mùi này chỉ ngửi thấy ở chùa Thượng Phật, bởi vì thành phần của hương nhang ở nơi đó còn cho thêm một loại cỏ có mùi thơm đặc biệt. Quần áo trên người vẫn là của ngày hôm qua, cho dù rất sạch sẽ nhưng vạt áo vẫn còn vết sương đêm ẩm ướt... đêm hôm qua phụ thân đến chùa Thượng Phật tìm Liễu Trần đại sư giải quyết chuyện hôn sự của con và Tĩnh Nhi?
Bình luận facebook