[Trương Tân Kiệt Thuần Khiết Lương Thiện]: Cảm thấy làm minh chủ là không thể nào, xác suất quá thấp, gần như bằng không. Ai bảo Streamer với bác Liễu Xa ăn ý như thế, hai cha con mang
| bao nhiêu quân đi? Vẻn vẹn ba mươi nghìn quân, binh lực thế này chỉ có thể đảm bảo quyền phát biểu của bọn họ trong liên quân, không đến mức trực tiếp bị bỏ qua, biến thành background. Nếu muốn khống chế cục diện thì khó khó khó vô cùng! Hơn nữa đối anh em nhà họ Hứa, Hứa Bùi và Hứa Phỉ có cảm giác giống anh em nhà họ Viên trong thời kỳ Tam Quốc, bọn họ mới chính là tướng chỉ huy của mình quân thật sự. Nếu như bọn họ thật sự là người có tài năng, không phải cái loại có mắt không tròng, ngạo mạn khinh người, thì khả năng cha con Streamer ngồi lên chức thống lĩnh là rất nhỏ. Minh chủ gì gì đó mà, nằm mơ có khi còn thực tế hơn.
Dù sao cũng là nơi dùng nắm đấm để nói chuyện, anh em nhà họ Hứa tuy còn trẻ, kinh nghiệm ít, nhưng trong liên quan địa vị của bọn họ khá cao.
Rất nhiều khán giả đứng về #teamstreamer đều cảm thấy có hơi hụt hẫng, nhưng sự thực là sự thực, Streamer cũng không thể oán trách trời đất được.
[Diệp Bất Tu Hàm Hậu Thành Thật]: #ngậm thuốc, đâu phải ai cũng làm minh chủ được đâu? Mọi người quên rồi à, bản đồ của Đồng Khánh được có bao nhiêu chứ, hai cha con Streamer nhà mình liên thủ đã chiếm hai châu với một quận Hứa rồi, tương tự như thành phố cấp trung ương bây giờ đó, chơi nổi quá dễ bị người ta đố kị, nếu như đi tranh đoạt cái vị trí minh chủ vô dụng thì đúng là hại nhiều hơn lợi, nói không chừng còn mang đến họa sát thân. Nếu như trong nội bộ liên minh có bất thường, lén lút kết bè kết phải, tập kích cha con Streamer thì làm thế nào? Hiện giờ trong tay bọn họ chỉ có ba mươi nghìn binh mã, quá yếu.
[Dụ Văn Châu Tay Nhanh Thần Sầu]: Mục tiêu của Streamer không phải là minh chủ, bả qua đây để đào góc tường nhà người ta thuận tiện làm PR thôi. Minh chủ thì sao? Chỉ là một cái hư danh mà thôi, nếu như là hoàng đế thì có khi Streamer nhà mình còn đi cướp. Biết bỏ mới có lâu dài, không phải cứ chiếm thế thượng phong, nổi bật mới là tốt, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi mới là số một. Tui thích xem bả giả heo ăn thịt hổ hơn.
Ban đầu Liễu Xa cũng lo con gái mình sẽ không vui nhưng sau một hồi trò chuyện, ông liền phát hiện ra con nhóc nhà mình thật sự không quan tâm đến cái hư danh này.
“Người cười đến cuối cùng mới là người thắng” Khương Đồng Cơ giễu cợt, nói với giọng lạnh lùng bình thản: “Quá trình quan trọng nhưng cuối cùng vẫn không bằng kết quả.”
Liễu Xa vui mừng: “Con có thể nghĩ như thế quả thật là không thể tốt hơn, cha cũng yên tâm rồi”
Năng lực làm việc của Phong Chân và Dương Tự đáng được khẳng định, dưới sự chỉ huy của hai người, doanh trại nhanh chóng thành hình.
Thứ hoàn thành đầu tiên đó chính là lều chủ soái.
Cô vừa bước chân vào chỗ ở” thì đã có người đến cửa hỏi thăm, người này lại còn là bạn cũ.
Khương Bồng Cơ nhìn Hoàng Tung, hỏi với giọng quen thuộc.
“Doanh trại của Bá Cao cũng ở gần đây?”
Thanh niên trước mắt cao hơn trong trí nhớ của cô một chút, trông cũng tráng kiện hơn, vẻ ngây ngô cũng biến mất theo thời gian.
Người đến thăm chính là Hoàng Tung, anh ta cũng coi là bạn rượu cũ của Khương Hồng Cơ, năm đó khi cô ở lại Thượng Kinh cũng qua lại thân thiết.
“Đúng thế, nghe nói đệ đã đến nên ta vội sai người chuẩn bị rượu với đồ nhắm, đêm nay chúng ta không say không về”
Khương Hồng Cơ liếc nhìn thanh niên văn sĩ đứng sau lưng Hoàng Tung một cái, chỉ thấy đối phương đang cau mày, có vẻ không vui.
Cũng phải, dính phải một vị chủ công hở ra một cái là rủ người khác đi uống rượu không say không về, tửu lượng lại còn không thấp, quả đúng là làm người ta đau đầu.
Khương Hồng Cơ không khách khí vạch trần lời nói dối vụng về của Hoàng Tùng: “Được rồi, làm như ta còn không biết trong bụng huynh đang tính toán cái gì chắc? Huynh đã sớm biết ta đến rồi, nhưng lại lề mề không chịu đến. Bây giờ đến là bởi vì không thể trì hoãn nổi nữa... Ta nói có đúng không?”
Mặt mũi Hoàng Tung méo xệch, có vẻ lúng túng khi bị vạch trần.
“Liễu Lan Đình, đệ vẫn cứ độc miệng như xưa, nói năng chẳng nể nang gì cả”
Khương Hồng Cơ khoanh tay trước ngực: “Không muốn bị ta nói thì đừng có giở giọng trước mặt ta, có gì cứ nói thật”
“Được rồi, nói thật thì nói thật... Ta thấy doanh chủ soái của đệ chưa dùng xong, không muốn ngồi đất ăn thịt uống rượu với đệ cho nên trì hoãn một lúc mới sang” Đáp án của Hoàng Tung lại càng khiến Trình Tĩnh nhíu chặt hàng lông mày, lộ ra những nếp nhăn hằn trên trán.
“Ta khai thật rồi, đệ cũng nên để ta vào trong chứ?”
“Nhiều lời, vào đi.”
Khương Bổng Cơ liếc nhìn Trình Tĩnh, xem phản ứng của anh ta, sau đó mới hai người vào trong trường.
Trướng chủ soái cực kỳ giản dị, ngoài đệm ngồi ra thì không còn gì khác nữa.
Ba người ngồi xuống vị trí dành cho chủ và khách, Hoàng Tung sai hộ vệ đi theo dọn bàn ăn. Thịt trong đĩa đã được thái lát mỏng, vẫn còn nóng hôi hổi, cũng không có mùi tanh đặc thù.
Khương Bổng Cơ vẫn nói với giọng điệu châm chọc.
“Nơi đóng quân của hơn bốn trăm nghìn quân liên quân thế mà vẫn được ăn thịt”
Hoàng Tung không hiểu, anh ta còn tưởng Khương Đồng Cơ đang chê bai, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Vốn dĩ Tung nên làm hết nghĩa vụ của một chủ nhà, tiếp đãi Liễu lão đệ thật tốt mới phải. Nhưng hiện tại bên ngoài vẫn đang đóng băng, động vật đều trốn trong ổ, thực sự là không thể bắt được con vật sống nào khác. Đợi đến khi khai xuân, con mồi béo tốt, huynh sẽ lại săn vài con chiêu đãi Liễu lão đệ ...”
Trình Tĩnh ngồi bên cạnh thực sự rất muốn ôm trán.
Chủ công đần độn ngây thơ thế này tuyệt đối là ảo giác của anh ta.
Khương Bồng Cơ bật cười, biết rõ Hoàng Tung đang cố ý giả vờ giả vịt nhưng cô cũng không vạch trần: “Ý của ta không phải như thế, Bá Cao hiểu nhầm rồi. Đại quân hơn bốn trăm nghìn người chính là hơn bốn trăm nghìn cái miệng ăn, mỗi ngày không biết hao tốn bao nhiêu lương thực. Ta tưởng đại quân đóng quân ở đây tuy không đến mức ăn rễ cây để sống nhưng chí ít cũng ở mức không còn gì. Nhờ phúc của huynh mà ta còn được ăn thịt đấy”
Hoàng Tung cạn lời không nói được gì.
“Liễu lão đệ nói thế cũng có lý, nhưng thịt mà để đang ăn bây giờ là do huynh lén lút nuôi đấy, dự định để tối làm bữa cho đỡ thèm. Nếu như không phải là Liễu lão đệ, thì lão ca đây không định ăn sớm như vậy đâu. Thấy huynh đối xử với đệ tốt chưa, ngay đến cả của để dành cũng mang ra chia cho đệ nhé”.
Khương Bổng Cơ và Hoàng Tung vốn dĩ là bạn nhậu, không tính là bạn thân nhưng cũng không coi là người lạ.
Câu chuyện bên bàn nhậu chẳng có gì kiêng dè. Còn về phần Trình Tĩnh?
Anh ta lặng lẽ ăn, lặng lẽ uống, cũng lặng lẽ nhìn hai vị lão phịch thủ thi nhau tán phét.
Cảm giác như vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Rượu chè no nê, Hoàng Tung ngồi xỉa răng như đang ở chỗ không người, hỏi Khương Đồng Cơ: “Liễu lão đệ, nghe nói đệ chỉ dẫn theo mười nghìn quan đến đây? Liệu có hơi ít quá không?”
Khương Hồng Cơ thờ ơ nói: “Mười nghìn quân còn ít sao? Nếu như không đủ chẳng phải bên cha ta còn có hai mươi nghìn quân à?”
Hoàng Tung vội vàng xua tay, giọng điệu anh ta ngầm chứa vẻ thăm dò: “Ta cũng không có ý đó, chỉ là đang nghĩ với tính tình của đệ từ trước đến nay luôn thích vô góp vui, ưa nổi bật. Bây giờ rất nhiều các thế lực hào kiệt của Đồng Khánh đều tập trung tại đây chuẩn bị Cần Vương, diệt trừ gian thần, bảo vệ đất nước... Đây chính là cơ hội tốt để vang danh thiên hạ, đệ không định chơi lớn một lần, trở nên nổi bật à?”
Hai người là bạn nhậu nhưng tính tình cũng rất hợp nhau.
Câu hỏi này có bảy phần là thăm dò ba phần là quan tâm thật.
Khương Bồng Cơ cũng không giấu giếm, trả lời thẳng thắn: “Nếu như ta đã ăn đồ của huynh thì cũng không giấu giếm gì huynh. Huynh cũng biết để cứu lệ dân bách tỉnh, ta đã xuống tay đánh chiếm quận Thừa Đức mà Hồng Liên Giáo chiếm đóng, vội vã điều binh. Tuy rằng thành công chiếm lại quận Thừa Đức nhưng tổn thất cũng không nhỏ. Bằng không ít nhất ta cũng sẽ mang thêm mười nghìn quân nữa. Còn về phần minh chủ của liên quân thì phải là người có đức có tài, có binh lực mới có thể ngồi vững được trên vị trí đó. Tài, đức tiểu đệ không dám nói nhưng về phần binh thì... đúng là lực bất tòng tâm”
Bình luận facebook