Tuy đường núi khó đi nhưng về tổng thể vẫn ngắn hơn đường lớn rất nhiều, hơn nữa Khương Bồng Cơ huấn luyện binh lính cực kỳ nghiêm khắc, tốc độ hành quân này vẫn chưa là gì. Bọn họ vừa mới đến nơi, khí giới công thành Từ Kha chuẩn bị cũng về đến. Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Xem ra Hiếu Dư cực kỳ tin tưởng vào chủ công” Vẻ mặt Dương Tự rất phức tạp, gã nói: “Nếu không phải là vô cùng tin tưởng thì đống vũ khí này cũng không đến đây nhanh như thế được.” Vũ khí đều là những thứ to lớn, vận chuyển khó khăn, tốc độ chắc chắn không nhanh bằng phương Bồng Cơ trang bị gọn nhẹ. Muốn nắm bắt chính xác thời gian ắt phải tính toán được mọi thay đổi trên đường đi cùng với tốc độ vận chuyển, đồng thời còn phải có sự tin tưởng vô cùng vững chắc. Tin cái gì ư? Phải biết rằng nếu như Khương Đồng Cơ không chiếm được huyện Kim Môn đúng như kế hoạch thì số vũ khí này coi như là chắp tay tặng không cho Hồng Liên Giáo. Kết quả thì sao? Khương Bồng Cơ chiếm được huyện Kim Môn, lại phối hợp với Kỳ Quan Nhượng đánh úp quân mai phục của Hồng Liên Giáo trong thời gian rất ngắn, cuối cùng trước khi Hồng Liên Giáo kịp phản ứng thì đã quay về huyện Kim Môn, trống thì chỉ chưa mất hai ngày nhưng công sức đã bỏ ra lại là thứ người thường không thể tưởng tượng nôi. Nếu như Từ Kha không có sự tin tưởng tuyệt đối vào Khương Hồng Cơ thì số vũ khí này sao có thể kịp thời đưa đến nơi như vậy? Khương Bổng Cơ vỗ về Tiểu Bạch đang thở dốc, ra lệnh cho người hầu mang đồ ăn ngon nhất đến cho nó. “Vào thành, chúng ta bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch” Theo như kế hoạch đã vạch sẵn, bước tiếp theo sẽ tiến đánh huyện Thu Vũ, nhưng lần này tấn công huyện Kim Môn không dễ dàng, hành quân đánh trận hai ngày liên tục, chỉ có thể luân phiên nghỉ ngơi phân nửa buổi tối, bây giờ tất cả mọi người đều mệt mỏi, sức chiến đấu không còn sung mãn như lúc ban đầu. Làm thế nào để tấn công huyện Thu Vũ, trận này nên đánh như thế nào, Khương Hồng Cơ cảm thấy có cần phải thương lượng với mấy vị mưu sĩ nhà mình một phen. Nhưng mà, có một vị chủ công không thích hành động theo lẽ thường, mưu sĩ như bọn họ cũng khó xử lắm lắm. Chỉ hỏi một vấn đề... kế hoạch bọn họ đã vạch sẵn rồi, chủ công nhà bọn họ sẽ ngoan ngoãn làm theo sao? Nhưng chiến trường thay đổi trong chốc lát, kế hoạch có hoàn hảo đến mấy cũng không theo kịp sự thay đổi, bọn họ cũng không ép Khương Hồng Cơ nhất nhất làm theo kế hoạch được. Đối với huyện Thu Vũ, Dương Tư, Kỳ Quan Nhượng đều có phương án riêng. Kỳ Quan Nhượng chủ trương lấy huyện Kim Môn làm cứ điểm, cầm chân quân tinh nhuệ và chủ lực của Hồng Liên Giáo, ngoài ra phái người tấn công huyện Thu Vũ. Dương Tự cau mày: “Không được, tình hình của huyện Kim Môn không ổn định, không ít dân chúng bị tà giáo mê hoặc. Nếu dân chúng trong thành bắt tay làm nội gián cho Hồng Liên Giáo ngoài thành, chắc chắn sẽ mang rắc rối lớn cho chúng ta. Thành mà bị phá thì khó mà giữ được tính mạng” Khương Bồng Cơ cũng tán thành quan điểm của Dương Tư. Đối với cô, địa bàn bị cướp đi còn có thể cướp về, nhưng nếu mưu sĩ nhà cổ cũng vì thế mà mất mạng thì ai đến cho cô? Kỳ Quan Nhượng nói: “Có phải chủ công không tin Nhượng?” Khương Bồng Cơ oan vô cùng, sao cô lại không tin Kỳ Quan Nhượng cơ chứ? “Nếu như chủ công đã tin tưởng Nhượng thì cứ giao chuyện này cho Nhượng thử. Huyện Kim Môn là một khởi đầu tốt, có thể dựa vào khí thế này tiếp tục chiếm lấy huyện Thu Vũ, sĩ khí của Hồng Liên Giáo sẽ bị tổn thương nặng nề, rất có khả năng không gượng dậy nổi nữa. Đây chính là thời cơ vô cùng tốt để chủ công giành lại quận Thừa Đức” Bình thường Kỳ Quan Nhượng là người rất cẩn trọng, tác phong khiêm tốn, nhưng phong cách đánh trận của anh ta lại trái ngược hoàn toàn, kì quái gan dạ, tìm thắng trong nguy hiểm. Nếu bảo tâm lý con bạc của Khương Đồng Cơ rất nặng thì Kỳ Quan Nhượng cũng không phải dạng vừa. Hai người có thể coi nhau là tri kỷ, hợp cạ với nhau cũng không phải là không có lý do. Anh ta chủ động đưa ra đề nghị này, muốn dùng mấy nghìn binh lính đóng giữ tại huyện Kim Môn cầm chân quân chủ lực của Hồng Liên Giáo, thực sự là rất bạo gan. Có điều, đằng sau sự bạo gan đó chính là sự tin tưởng vào thực lực của mình. Khương Bổng Cơ cũng không thể nói Kỳ Quan Nhượng sai, chỉ đành thở dài gật đầu đồng ý. “Đã vậy thì huynh thử xem sao. Nếu như không giữ được thì phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu, rút lui kịp thời, đừng cậy mạnh, Quận Phụng Ấp vẫn còn một đống công văn đợi huynh về xử lý kia kìa. Không có Văn Chứng chia sẻ những người khác còn không mệt chết à?” Khương Hồng Cơ cũng không làm bộ làm tịch từ chối, nói hai câu tỏ vẻ quan tâm, từ chối nhiều quá người ta lại tưởng mình nghi ngờ thực lực của người ta. Từ trước đến nay cô vẫn luôn tôn trọng kẻ mạnh. Trong mắt cô, kẻ mạnh không chỉ là những người có vũ lực mạnh, mà cả những người có tâm lý mạnh, trí tuệ mạnh. Vũ lực của Kỳ Quan Nhượng chỉ ở mức cầm kiếm múa thái cực quyền ở quảng trường, nhưng ai bảo anh ta không phải là kẻ mạnh? Trí tuệ mạnh cũng là kẻ mạnh. Mới đầu Kỳ Quan Nhượng cũng xúc động lắm, ấm lòng đến mức muốn khóc, nghe được hai cầu sau của Khương Bồng Cơ, anh ta liền nghĩ, không biết “giết chủ” có phạm pháp không. Tim Nhượng đau nha, chủ công. Dương Tư ngầm trợn ngược mắt, gã biết ngay mà, Khương Hồng Cơ đâu phải kẻ tốt bụng gì, tên “Bá Kiến” độc ác bóc lột áp bức nhân viên này. Trước khi Kỳ Quan Nhượng không chịu nổi nữa mà xông lên “giết chủ”, Khương Đồng Cơ liền chuyển giọng đứng đắn: “Trọng trách trấn thủ huyện Kim Môn liền giao cho Văn Chứng, xét thấy Hồng Liên Giáo người đồng thế mạnh, lần này ta chỉ dẫn bốn nghìn quân đi theo, số còn lại sẽ đóng ở huyện Kim Môn...” Nghe vậy Kỳ Quan Nhượng liên tỏ vẻ không đồng ý. Chỉ với bốn nghìn người sao có thể đánh hạ được cả huyện Thu Vũ đầy đủ binh lực. Khương Bồng Cơ nói: “Bốn nghìn người đã là không ít, chúng ta mang theo đủ vũ khí công thành, không lo không hạ được một huyện. Chưa kể trong nội bộ Hồng Liên Giáo có gián điệp của chúng ta, vào thời khắc quan trọng chắc chắn sẽ có tác dụng, trong ngoài phối hợp không khó để chiếm được huyện Thu Vũ” Cô dẫn bốn nghìn quân đi cũng có nghĩa bên Kỳ Quan Nhượng chỉ còn hơn sáu nghìn người, nhưng anh ta phải đối đầu với mười nghìn, hai mươi nghìn quân địch. Kỳ Quan Nhượng muốn nói nữa nhưng lại bị Khương Bổng Cơ chặn lại. Đúng lúc này có lính truyền tin thông báo một tin tức. Được Khương Bổng Cơ cho phép, lính truyền tin chạy vào trong quỳ một chân trên nền đất, hai tay nâng một cuộn thẻ tre lên cao. “Chủ công, tin tức này do một tên ăn mày đưa đến” “Ăn mày đưa tin đến?” Khương Bồng Cơ cũng không chê bẩn, cầm cuốn thẻ tre rách nát cũ kỹ đó lên mở ra, vừa xem liền vui vẻ ngay, cổ hỏi: “Tên ăn mày đó giờ ở đâu? Mau đưa anh ta đến đây, hay lắm An Thối, làm tốt lắm!” Lính truyền tin đáp: “Tên ăn mày đó đang đợi ngoài phủ” Dương Tư và Kỳ Quan Nhượng nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cùng lúc đó, Điển Dần, Khương Lộng Cầm và Lý Vân cũng được triệu tập khẩn cấp đến phòng khách. Ba người vừa mới tới nơi, liền nhìn thấy một tên ăn mày gầy đét quần áo tả tơi quỳ trên mặt đất, mặt mũi tóc tại rối bù bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là sáng ngời. Khương Lộng Cầm im lặng ngồi xuống vị trí của mình, Điển Dân cũng không nói câu nào, chỉ có Lý Vân khá tò mo. “Chủ công, người này là ai ạ?” “Đại công thần” Khương Hồng Cơ cười nói, lệnh cho tên ăn mày thuật lại toàn bộ sự việc. Tên ăn mày chẳng hề luống cuống, kể lại mọi chuyện vô cùng mạch lạc. Hóa ra, sau khi Khương Đồng Cơ chiếm được thành nhỏ, An Thối liền mượn cớ rời khỏi huyện Kim Môn, chạy đến huyện Hồng Liên. Hắn ta đến huyện Hồng Liên làm gì? Đương nhiên là vì phối hợp với phương Bồng Cơ, tạo cơ hội cho cô. Giáo chủ Hồng Liên Giáo tự xưng thiên thần giáng thế, cứu rỗi thế gian, sự thật thì gã chỉ khoác cái da thiên thần để lừa tiền tài của dân chúng. Gã xa hoa dâm dật, tham tài háo sắc, hận không thể độc chiếm tất cả. Ăn chia không công bằng, đương nhiên là sẽ có người không vui. Tên thư sinh cố ý trù dập An Thôi, không cho hắn ta xuất hiện trước mặt giáo chủ, nhưng lại có người chú ý đến An Thổi. Người đó chính là một trong những anh em vào sinh ra tử với giáo chủ Hồng Liên Giáo, cánh tay phải của Hồng Liên Giáo.
Bình luận facebook