Thư sinh nghe xong vô cùng lo lắng. “Tên Liễu Hi này thật quá tham lam, vừa muốn Cần Vương vừa muốn tiến đánh giáo ta, không sợ bị nghẹn chết à!” An Thối lại im lặng. Khương Bồng Cơ và Hồng Liên Giáo là kẻ địch, không thừa dịp mi bệnh đòi mạng mi, chẳng lẽ phải yêu thương mi như mẹ yêu con à? An Thổi nói: “Yên tâm, đừng vội, tiểu nhân nói không cần phải gấp gáp chính là bởi vì Liễu Hi quá mức tham lam. Hắn muốn vẹn toàn đối bên tất nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc cuộc chiến, không thể kéo dài thời gian.” Thư sinh nghe say mê, gã nhỏng lỗ tai lên sợ nghe sót chữ. “. Với tình hình đó, Liễu Hi chỉ có thể tập trung binh lực tấn công một nơi. Giáo ta giao chúng vô số, còn sợ mấy chục nghìn binh mã của Liễu Hi sao? Nếu hắn muốn tập trung tấn công, chúng ta liền tập trung binh lực kéo dài thời gian, đánh mãi không xong hắn tự nhiên sẽ lui binh thôi” Thư sinh vừa nghe vừa gật đầu, về sau hỏi một câu vô cùng ngu xuẩn. “Sao hắn lại phải lui binh?” An Thôi nghẹn lời. Mấy câu hỏi thiếu muối thế này hắn thật sự không muốn trả lời. “Bởi vì Cần Vương, Liễu Hi không thể kéo dài thời gian được” Thư sinh gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu rõ. “Nói cách khác, chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian là được?” Chỉ cần kéo dài thời gian, Liễu Hi không đánh được sẽ tự lui. An Thôi tán thành: “Đúng là như thế.” Thư sinh lại hỏi: “Thế nhưng chúng ta làm sao biết Liễu Hi sẽ tiến đánh chỗ nào? Địa hình quận Thừa Đức không quá phức tạp, nhưng diện tích lãnh thổ bao la, điểu binh rất phiền phức và lãng phí thời gian. Đa Hỉ, ngươi cảm thấy Liễu Hi sẽ tập trung binh lực tiến đánh chỗ nào?” An Thôi trợn mắt. Cho một thằng óc heo như thế làm quân sự hèn chi không đánh nổi Thanh Y Quân. Hồng Liên Giáo người đồng thế mạnh nhưng cũng không gánh nổi “đầu não” quá ngu. “Đây cũng là lý do tại sao tiểu nhân nói không cần phải gấp” An Thôi cười đáp: “Chúng ta đợi hành động kế tiếp của Liễu Hi. Liễu Hi là từ xa đến đánh, chúng ta là phòng thủ, trong quận đường xá bằng phẳng, chúng ta sẽ điều binh nhanh hơn bọn chúng, thay vì lo lắng kinh hoàng khiến lòng người bàng hoàng, không bằng ôm cây đợi thỏ chờ Liễu Hi chủ động dâng tới tận cửa. Dù hắn muốn đánh chỗ nào chúng ta cũng chỉ cần nhắm chỗ đó, thế thì dù tập kích bất ngờ thế nào chúng ta đều có thể chiếm thượng phong” An Thôi nịnh hót Hồng Liên Giáo một hồi, khiến thư sinh lâng lâng, hưng phấn vô cùng. Thư sinh nghe xong mắt sáng rực. Gã cầm hai tay An Thôi gọi thẳng một tiếng tri kỷ. An Thôi lạnh lùng cười ha ha. Hắn trước giờ không có thói quen làm bạn với một con lợn. Thư sinh lại hỏi chi tiết vài vấn đề ngu ngốc, An Thôi vẫn kiên nhẫn trả lời từng cái một, không chút giấu giếm. Sau một hồi tâm sự, thư sinh rất thỏa mãn. Gã vỗ vai An Thôi: “Ngươi làm rất tốt, lần này lập được công lớn, ta chắc chắn sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt giáo chủ” An Thối làm bộ mừng như điên nhưng lại ra vẻ thận trọng, khiêm tốn chối từ hai câu. Theo những gì hắn hiểu về tên thư sinh này, gã sẽ không tiến cử hắn với giáo chủ Hồng Liên Giáo mà giấu nhẹm đi luôn. Vi sao à? Bởi vì Hồng Liên Giáo không cần hai tên mưu sĩ thông minh như nhau. An Thổi quá thông minh tài giỏi sẽ làm cho thư sinh trở nên quá ngu, quá vô dụng. Mấy trò vặt này An Thôi hiểu rõ. Dù sao hắn cũng không cần Hồng Liên Giáo coi trọng, nói tốt hay không chẳng có ý nghĩa gì với hắn. Giáo chủ Hồng Liên Giáo rất tín nhiệm thư sinh, trong thời gian ngắn An Thôi không thể bằng gã được. Là “điệp viên 007” được phương Bồng Cơ cài vào, An Thôi cần giáo chủ tin tưởng, thư sinh chính là người truyền lời tốt nhất. Quả nhiên, thư sinh quay về đem mọi lời của An Thổi bẩm báo cho giáo chủ Hồng Liên Giáo, nhận hết công lao về mình, không hề hé răng về sự tồn tại của An Thối. Giáo chủ Hồng Liên Giáo là một gã đàn ông to nhưng không cao, trên mặt lồi lõm đầy sẹo, để che giấu gã ta còn để râu quai nón. Gã là đồng hương của thư sinh, trước đây có quan hệ rất tốt, sau khi lập nghiệp lại càng tin tưởng thư sinh. Gã vuốt râu trầm ngâm: “Làm như ngươi nói đi, ta muốn xem xem tên Liễu Hi này rốt cuộc có năng lực gì mà dám can đảm mạo phạm thần!” Trước đó đã từng nói, Thanh Y Quần là thổ phỉ, còn Hồng Liên Giáo là thổ phỉ có tín ngưỡng. Vị giáo chủ này tự khoe là hóa thân của thần, giáng thế cứu dân. Trên thực tế thì... Trước khi trở thành “hóa thân của thần” gã chẳng qua là một tên lang băm học y được mấy năm. Gã may mắn lấy được một phần “giáo nghĩa” của tông phái thời mười sáu nước loạn thế lưu truyền xuống. Đọc xong gã cảm thấy nội dung sâu sắc bén tuyên truyền khắp nơi, nhưng bên trên không viết rõ giáo phái nào, gã bèn lấy quê quán huyện Hồng Liên làm tên giáo phái. Mấy năm sau, gã tích lũy được một nhóm tín đồ ở quê nhà, từ đó đặt cơ sở vững chắc cho khởi nghĩa. Đúng lúc đó xảy ra động đất ở Thượng Kinh, hoàng thất dời đô, không thèm để ý sự sống chết của dân chủng, gã liền nhân danh giáo nghĩa dẫn dắt giáo chúng tạo phản. Nếu Hồng Liên Giáo may mắn không bị Thanh Y Quần ngăn cản thì có khi giáo phái đã truyền khắp toàn bộ phương Bắc. Chỉ tiếc, số mệnh không đủ. Lực lượng Thanh Y Quần mới xuất hiện đánh nhau ác liệt với Hồng Liên Giáo ở phương Bắc. Kết quả cuối cùng, chẳng ai làm gì được ai, bị xẹp hết cả đám, thế là Khương Bồng Cơ lại được lợi. Thư sinh được thưởng một món lớn nhờ hiến kế, chuyện này khiến gã càng giữ vững suy nghĩ tiếp tục chèn ép An Thôi. Nhưng vì để giữ hình tượng “mưu kế vô song”, gã còn cần An Thôi phục vụ cho mình. Để được tên thư sinh tin tưởng, An Thôi đã giúp gã giải quyết thêm hai chuyện. Giáo chúng Hồng Liên Giáo thì tưởng quân sự nhà mình bật hack, ánh sáng chiếu ngày càng lấp lánh. Cùng lúc đó, phía bên Khương Bổng Cơ cũng đã làm xong công tác chuẩn bị cho việc xuất chinh, lương thảo vận chuyển đầy đủ, binh sĩ tinh nhuệ dù trong gió rét vẫn đứng thẳng tắp. Khương Bổng Cơ leo lên đài, chính thức tuyên bố mình đảm nhiệm chủ soái quân tiên phong. Lần này, Lý Vân cũng từ phó hiệu úy được đề bạt làm hiệu úy, suất lĩnh quân tiên phong cánh phải, phối hợp tác chiến với quân chủ lực. Mạnh Hồn chuyện này ở lại giữ nhà, La Việt phụ trách hậu phương vận chuyển lương thảo cũng như các công tác hậu cần. Điển Dần được bổ nhiệm làm phó hiệu úy quân tiên phong, cùng Khương Đồng Cơ công kích. Khương Lộng Cầm suất lĩnh doanh trại nữ phối hợp tiến công với quân tiên phong. Về phần mưu sĩ theo quấn, Khương Hồng Cơ suy tính một hồi, cuối cùng lựa chọn Dương Tư. Kỳ Quan Nhượng phụ trách quân chủ lực, Vệ Tử và Từ Kha ở lại giữ nhà, Dương Tư theo quan xuất chinh. Khi biết kết quả Dương Tư không khỏi líu lưỡi sợ hãi. “Thật không biết chủ công nhà cậu rộng lượng hay là bao dung quá mức, ngay cả người chưa thần phục cũng dám trọng dụng Vệ Từ cười nói: “Chủ công dám dùng người đương nhiên là tin tưởng đối phương. Huống chi, kế tập kích bất ngờ lần này huynh mới là người bày mưu tính kế. Không mang theo huynh thì mang theo ai? Chỉ là... Từ nghe nói đường núi hiểm trở, Tĩnh Dung cũng phải cẩn thận đó” Dương Tư sầm mặt, mặt đen như đít nồi. “Ngày ta và cậu cắt tình đoàn nghĩa chắc chắn là do cái miệng của cậu mà ra!”
Bình luận facebook