An Thôi dù sao cũng xuất thân từ tầng lớp quý tộc sĩ tộc, nếu không có mục đích riêng sao có thể cam tâm vào Hồng Liên Giáo làm bạn với đám đầu đường xó chợ?
Trên cánh tay có hình xăm ngọn lửa có nghĩa người này đã bò lên vị trí thủ lĩnh nhỏ ở Hồng Liên Giáo rồi.
Phong Chân không thể không hoài nghi, người này có phải muốn xâm nhập vào đội ngũ cấp cao của Hồng Liên Giáo, sau đó tìm cơ hội đoạt quyền cướp người không?
Anh ta không nghi ngờ vô căn cứ, Vệ Từ cũng đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Dã tâm có, quyết đoán có, sao có thể cam tâm làm một kẻ vô danh? Nhưng trời cao bạc đãi hắn, cuối cùng lại thiếu số mệnh”
“Số mệnh?” Phong Chân cười nói: “Cậu lại bắt đầu phán như thánh rồi, cái này nhìn tướng mạo cũng phán được nữa hả?”
Vệ Từ tránh nặng tìm nhẹ: “Hắn ta đúng thật rất xui xẻo”
Vệ Từ biết rất rõ cuộc đời của vị chủ công cũ này.
Có lúc, may mắn cũng là một phần của thực lực.
Năng lực và tài năng An Thôi không thiếu, nhưng hắn thiếu “thiên thời”, mỗi lần vắt hết óc để tình hình có chút khởi sắc là kiểu gì cũng sẽ bị cuốn vào tranh đấu, một bầu tâm huyết lại đổ sông đổ bể, xuôi ngược hơn mười năm vẫn chẳng làm nên trò trống gì.
Trong tay hắn chỉ có mấy trăm lính già, tuy cũng có vài mãnh tướng nhưng đều là những kẻ xuất thân dân dã, đánh trận toàn dùng chân tay thay đầu óc.
Đúng lúc thiên hạ đại loạn, An Thôi chỉ biết lăn qua lăn lại giữa các thế lực lớn nhỏ.
Đã vào độ trung niên, bốn mươi mốt tuổi, nhưng địa bàn không có, tay chân cũng không, tình thế vô cùng thảm thương.
Cuối cùng hắn lang thang đến Trung Chiếu, cầu Vệ Từ xuống núi giúp đỡ.
Dù là Vệ Từ, đứng trước một kẻ trắng tay như An Thôi cũng có chút đau đầu.
Nói thật, Vệ Tử luôn để ý tình hình trong thiên hạ nhưng lại không có ý xuống núi, vì anh cảm thấy không ai dám dùng anh.
Anh sinh giờ Tý ngày hai mươi hai tháng tám năm Quý Dậu.
Có ngày sinh bát tự như thế thì ai mà dám dùng?
Dù có dùng cũng sẽ đề phòng, hoặc trực tiếp xem anh làm bình hoa, Vệ Từ sẽ không sống nhục nhã như thế. Vì thế lúc An Thôi chủ động mời anh rời núi, dù là người sáng suốt như Vệ Từ cũng rất bất ngờ.
Nhưng anh đã sớm nhìn ra dã tâm núp dưới vẻ già nua đó của An Thôi.
Người đời đồn đại Vệ Từ chính là chuyển thể của vị thừa tướng tiền triều, người đã phụ tá Thái tổ Đại Hạ từ một người bé nhỏ lên vị trí chủ thiên hạ.
Người ta chủ động mời anh rời núi, lẽ nào lại không có ý định bắt chước Thái tổ Đại Hạ?
Có thể trọng dụng một tên có khả năng “phản chủ đoạt quyền”, “gian nịnh”, lòng dạ người này cũng vô cùng lớn.
An Thối rất quyết tâm, Vệ Từ từ chối mấy lần, thậm chí bị quấn tới mức bó tay cạn lời, người ta bái phỏng cửa trước, anh đã trốn mất dạng qua cửa sau.
Thế nhưng đây cũng không phải là cách hay.
Cuối cùng sau một lần tâm sự, Vệ Từ bị đối phương thuyết phục. Anh cảm thấy vô cùng vui mừng vì tưởng rằng gặp được minh chủ có tấm lòng bao dung cho dân chúng trong thiên hạ.
Tuy An Thối có chấp niệm, nhưng thù hận cũng một loại động lực.
An Thôi lúc ấy đã không còn trẻ, Vệ Từ cũng sợ hắn anh hùng tuổi già mất đi ý chí chiến đấu, có thù hận thì sẽ có động lực.
Vệ Từ vì An Thổi vất vả mưu đồ, vạch kế tuyên truyền, mua chuộc nhân tài, trong lo chính vụ, ngoài kiểm luyện binh, lúc lại tranh đấu với thế lực khác, hoặc liên minh hoặc từng bước xâm chiếm... Anh chậm rãi mưu tính, làm tới đâu chắc tới đó, dốc hết tâm huyết giúp An Thổi từ tay trắng đến hùng bá hơn một nửa lãnh thổ Nam Thịnh.
Tuy Khương Hồng Cơ bóc lột nhân viên không phát tiền lương, nhưng cô vẫn biết dùng khế ước nhà đất một xu để an ủi, còn cung cấp rất nhiều quyền lợi cho nhân viên.
Chẳng nói đâu xa, tuy công việc bận rộn nhưng tên Dương Tư kia vẫn có thể dành dụm được cả một lớp mỡ dày, như thế đã đủ thấy đãi ngộ cơm nước tốt như thế nào.
Thế nhưng Vệ Từ giúp đỡ An Thôi hoàn toàn là làm không công, mấy năm liền không có một đồng bổng lộc, nhưng anh cam tâm tình nguyện.
Anh đang thực hiện lý tưởng của mình, thân nghèo nhưng tâm không nghèo.
Chỉ là anh tuyệt đối không ngờ chấp niệm báo thù của An Thôi lại sâu tận xương cốt, điên cuồng đến mức không thể tin được.
Thù nước hận nhà, nợ máu phải trả bằng máu, chuyện này rất bình thường.
Nhưng Vệ Từ muốn đồng hóa Nam Man, một đời hai đời có thể không được, nhưng đời thứ ba thứ tư về sau bọn chúng sẽ quên mất tổ tiên, văn minh, ngôn ngữ, tập tục của mình, hoàn toàn sát nhập vào Trung Nguyên. Người Nam Man cũng là người, dân số đông thì nước mới mạnh!
Khi đó thiên hạ tranh đấu vô cùng kịch liệt, mười mấy chư hầu chia cắt lãnh thổ năm nước nhưng vẫn chiến tranh không ngừng.
Vệ Từ muốn nhân lúc các phe đánh nhau để củng cố hậu phương, lặng lẽ tích lũy cho phe mình phát triển.
Anh còn cảm thấy đời này sợ là không thể thấy thiên hạ thống nhất, nên muốn xây dựng cơ sở vững chắc để người đời sau tiếp tục thực hiện.
Kết quả thì sao?
An Thôi cực kì hiếu chiến, mấy năm liền liên tục khai chiến với Nam Man. Hắn khăng khăng muốn tiêu diệt Nam Man, làm dân chủng tướng sĩ tử thương vô số.
Cuối cùng đúng là hắn đã diệt được Nam Man, Nam Man trở thành lịch sử, nhưng cuộc chiến đã nuốt đi bao nhiêu tính mạng người dân và tướng sĩ? Không chỉ mất đi tính mạng của nhiều người còn khiến tâm huyết nhiều năm của Vệ Từ đổ sông đổ biển!
Nói thật, nếu không phải An Thôi mấy lần dấy binh chinh phạt Nam Man, làm hao phí quá nhiều binh lực nhân lực vật tư, Khương Hồng Cơ sao có thể chiếm lấy thế lực An Thôi nhanh như thế!
May mà Khương Đồng Cơ không có thói quen giết chóc đồ sát cả thành, bằng không dân chúng vì An Thôi mà chết còn nhiều hơn nữa!
Nói khó nghe thì, nếu An Thôi là người thắng cuộc, hành động hủy diệt Man tộc báo thù sẽ được sách sử hậu thế tán dương là bá chủ.
Kết quả thì sao?
Muốn báo thù còn kéo người của mình và dân chúng xuống địa ngục, loại người này không phải bá chủ mà là bạo quân.
Dù đã qua nhiều năm nhưng khi nhớ tới giai đoạn lịch sử đó, Vệ Từ vẫn tức đến ói máu.
Phong Chân đã nghĩ xa tận đâu đâu rồi, anh ta hỏi Vệ Từ: “Người này đang muốn đâm sau lưng Hồng Liên Giáo, vậy chẳng phải vừa hay đúng ý chủ công?”
Vệ Từ im lặng một chút rồi hỏi ngược lại: “Huynh không sợ nuôi hổ trong nhà à?”
Tên Phong Chân này đúng là không sợ chết, ý tưởng giúp An Thôi đối phó Hồng Liên Giáo có vẻ tuyệt nhỉ.
Anh ta còn cười nói: “An Thổi mà hổ gi? Nếu biết cách thì còn có thể mượn cơ hội để hắn kiềm chế thế lực ở Nam Thịnh”
Trên đời không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có bạn bè chung lợi ích và kẻ địch không cùng lợi ích.
Vệ Từ thở dài, An Thổi đúng là hổ, hơn nữa còn là một con hổ lớn.
Một khi gặp phải người phù hợp là có thể phi tận chín tầng mây.
“Đừng bất cẩn, cây cổ thụ lớn còn có thể bị tổ kiến phá hủy, nói chi con người sống sờ sờ?”
Phong Chân thờ ơ nói: “Cái tên nhóc cậu quá cẩn thận rồi, An Thôi bây giờ cũng chẳng qua là chó nhà có tang mà thôi. Hơn nữa tên An Thôi này còn không biết có bò lên trên được hay không. Cứ thẩm quan sát, nếu được thì có thể khống chế gã”
Vệ Từ nghe xong vẻ mặt thay đổi.
Một lúc sau anh thở dài nói: “Đúng là Từ nghĩ nhiều rồi”
Rõ ràng không muốn bị trí nhớ kiếp trước ảnh hưởng, nhưng khi suy nghĩ vẫn bất giác theo lối cũ.
Tình thể hiện giờ không giống kiếp trước.
Kiếp trước An Thổi rất mạnh, chủ công Khương Hồng Cơ chính là mục tiểu bị chế nhạo.
Phận nữ lại dám mơ ước ngôi vị chí tôn, thật là buồn cười.
Thế lực thì nghèo rớt mùng tơi, thuộc hạ toàn vai u thịt bắp không thấy mưu sĩ đầu, đánh trận tuy có tài nhưng nội vụ lại lộn xộn.
Hậu phương không vững chắc sao có thể mở rộng địa bàn?
Nhưng chỉ mấy năm sau, An Thôi và gần một nửa lãnh thổ Nam Thịnh đã bị người này đánh chiếm.
Thế cục biến hóa khôn lường.
Bây giờ là thời của Khương Hồng Cơ, An Thôi lúc này chỉ một mình lẻ bóng.
Khương Bồng Cơ chỉ cần an tâm phát triển vững chắc thế lực của mình, bên ngoài dù có đánh tưng bừng cỡ nào cô cũng có thể vững vàng rung đùi ngồi xem ngao có tranh đấu.
Bình luận facebook