“Coi như là bạn đi, mấy hôm trước có xảy ra hiểu nhầm. Chẳng phải huynh bảo mình là lãng tử chốn bụi hoa à, có tí kinh nghiệm nào không?”
Phong Chân chép miệng than thở: “Quả nhiên chủ công vẫn còn non lắm. Ta là lãng tử phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, toàn dỗ những cô nương xinh đẹp, tình cảm bạn bè và tình cảm nam nữ không giống nhau. Rốt cuộc thì chủ công đang gây gổ với hồng nhan tri kỷ, hay là đang cáu giận với bạn bè bình thường?”
Khương Bồng Cơ: “...”
Im lặng một lúc, cô thúc Tiểu Bạch đi nhanh hơn, nói: “Không muốn trả lời.”
Phong Chân cười ha ha: “Chủ công đang xấu hổ hả?”
Hiển nhiên hỏi Phong Chân không có tác dụng gì, cái tên này không đứng đắn.
Khán giả xem livestream xung phong nhảy ra nhận việc, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, bọn họ có một trăm năm mươi nghìn người cơ mà, chẳng lẽ còn không xử lý được việc này?
Hai người trò chuyện vô cùng hứng thú, nói đến đoạn vui vẻ, Phong Chân còn cười nghiêng ngả, chẳng có tí dè dặt nào cả.
Trong xe ngựa, thi thoảng Vệ Từ lại nhấc màn xe lên mở cửa sổ ra, hơi lạnh xông đến khiến anh ho khù khụ.
Loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người cưỡi ngựa đi đầu, anh lại thở dài, không biết đang nghĩ gì, lại đóng sập cửa sổ vào nghe đánh rầm một cái.
Không nhìn thấy, đỡ ngứa mắt.
Trải qua nửa năm chỉnh đốn, ba huyện khác của quận Phụng Ấp đã dần dần khôi phục lại sức sống, thành quách đường phố đều được sửa sang lại. Nhưng rời khỏi quận Phụng Ấp, cảnh tượng bên ngoài lại khiến người ta nhìn mà giật mình. Hai bên đường xương trắng chất chồng, trong vòng trăm dặm không nhìn thấy thanh niên trai tráng, chỉ còn lại người già trẻ nhỏ ăn mặc rách rưới khốn khổ. Trên đường đi, thi thoảng lại phát hiện ra những cái xác đông cứng dưới lớp tuyết dày, cái nào cũng gây chỉ còn da bọc xương, thật không dám nhìn thẳng.
Khương Bồng Cơ kéo lại mũ trùm đầu của áo khoác, con ma ốm Phong Chân cũng bị cố đuổi vào trong xe ngựa. Đùa thì đùa vậy chứ Phong Chân không thích hợp ở ngoài lâu với cái thời tiết này.
Tiểu Bạch lững thững đi về phía trước, bước chân vững vàng. Lục lạc đeo trên cổ nó reo vang theo từng bước đi, đuôi ngựa vung vẩy hết bên nọ sang bên kia.
Mấy ngày nay tuyết rơi rất nhiều, bọn họ chỉ có thể lên đường vào ban ngày, buổi tối nghỉ lại tìm chỗ tránh gió.
Ngay đến bọn họ còn bất tiện như thế, chứ đừng nói gì đến dân chúng.
“Hy vọng sang năm sau dân chủng Hoàn Châu đều có một nơi để che thân”
“Chủ công đã nói là làm, dân chúng Hoàn Châu thật có phúc”
Vệ Từ lạnh đến mức chóp mũi đỏ hồng. Đoàn người chọn một thôn làng bỏ hoang để tránh tuyết, Phong Chân uống hết một bình rượu lại ôm chắn lăn ra ngủ khì.
“Hy vọng là thế...”
Khương Bồng Cơ ngồi bên đống lửa, một tay chống má một tay cầm cành cây khều khều đống lửa.
Cô tin chắc sang năm sẽ lấy được cả Hoàn Châu, nhưng để dân chúng của cả một chậu được an cư lạc nghiệp thì cô cũng không dám khoác lác.
Trách nhiệm quá lớn, cô chỉ có thể nói sẽ cố hết sức, không dám cam đoan.
“Bên ngoài gió to lại lạnh thế này, sao huynh không ở trong xe ngựa mà chạy ra đây hứng gió lạnh làm gì?”
Khương Bồng Cơ rất tự nhiên vuốt vuốt hai tay anh, lòng bàn tay ấm áp như đang chạm phải một cục đá.
Biểu cảm trên gương mặt Vệ Từ thoắt biến đổi, vô thức rụt tay lại, nhưng chút sức lực của anh đâu có là gì với Khương Bồng Cơ?
“Chủ công...” Anh đè thấp giọng nói: “Từ đã ở trong xe cả ngày, cảm thấy hơi chán, xuống xe đi lại cho thoáng”
Khương Bồng Cơ cũng không quá đáng, thả tay anh ra, vẻ mặt tự nhiên chỉ vào đống lửa nói: “Sưởi chút đi, tay huynh lạnh như đá ấy... ở trên xe ngựa tốt bao nhiêu chứ. Huynh nhìn Tử Thực xem, ăn tối xong là uống rượu, ôm chắn ngủ tốt, nói kiểu gì cũng không chịu xuống xe...”
Trong vách tường của xe ngựa đều được nhét một lớp vật liệu giữ nhiệt, treo rèm đan bằng len, chăn đệm và thảm đều được thêm một lớp dày, cho dù không dùng túi nước nóng hay lò sưởi, chỉ mặc một cái áo mỏng cũng không thấy lạnh.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tại sao xe ngựa của Về Từ và Phong Chân được cải tiến đặc biệt, không chỉ giảm xóc mà trong xe còn cực kỳ ấm áp.
Vệ Từ cụp mắt mím môi, thất thần nhìn về phía đống lửa.
“Dạo này huynh đang giận dỗi với ta à?” Khương Bồng Cơ bất chợt hỏi một câu.
Vệ Từ: “...”
Nếu không phải anh kiềm chế thì đã nhảy bật ra xa tám thước rồi.
Anh hỏi với vẻ mặt khó coi: “Tại sao chủ công lại nói thế?”
“Trực giác” Cô nói: “Bởi vì chuyện Văn Chứng lần trước? Ta chỉ dặn riêng bảo huynh ấy làm một số việc thôi, những việc này huynh ấy làm tương đối tiện”
Vệ Từ không nói gì, anh cảm thấy câu này trả lời kiểu gì cũng vẫn sai.
“Tình cảnh của ta bây giờ ấy à... khá là lúng túng” Hai tay Khương Bồng Cơ chống cằm, giọng nói của cô cũng trở nên buồn bã, giả vờ đáng thương: “Sau lưng là một đám sói hổ đang nhìn chằm chằm, ta cũng không biết ai là kẻ địch, ai là bạn bè, có khi chỉ sai một bước là rơi xuống vực sâu thăm thẳm”
Vệ Từ dao động: “Sao chủ công lại nói thế? Có người muốn hãm hại ngài ư?”
Cô “cười khổ”.
“Chẳng thế ư? Những kẻ muốn lấy mạng ta nhiều vô kể, công khai có, ngấm ngầm có. Rõ ràng biết nội gián là ai nhưng ta lại không thể làm gì cô ta. Không phải là ta không có khả năng động đến cô ta mà là không thể động vào cô ta được, một khi xử lý cô ta sẽ khiến đánh rắn động cỏ, bứt dây động rừng. Thật đúng là bứt rứt”
Trái tim Vệ Từ run lên, anh sững người nhìn cô, trong giai đoạn đầu tình cảnh của cô khó khăn đến vậy sao?
Sao có thể thể được?
Kiếp trước lúc Về Từ đi theo cô, cô đã là bá chủ đứng đầu một trong những thế lực lớn trong thiên hạ. Cô thôn tính thế lực và địa bàn chủ cũ của Vệ Từ, đã chẳng còn mấy kẻ có thể ngăn cản cố bước lên ngai vàng, những năm sau thì cô càng tung hoành thiên hạ.
Tuy bây giờ mở đầu có khác nhưng với thân phận sĩ tộc thì phải thuận lợi hơn mới đúng chứ?
“Cho nên... đối với chủ công mà nói, Văn Chứng là người đáng để chủ công phó thác cả tính mạng ư?”
Khương Hồng Cơ nói: “Văn Chứng là người ta có thể giao phó cho tất cả những huynh mới là người ta có thể giao phó cả tính mạng nha.”
Gương mặt Vệ Từ thoáng cái đã thay đổi, anh nhanh chóng quay mặt đi, có vẻ mất tự nhiên.
Vừa nãy anh còn thấy nhiệt độ của đống lửa không đủ ẩm, bây giờ lại có cảm giác khô nóng bất an, đứng ngồi không yên, viện một cái cớ vớ vẩn rồi chạy mất.
Khương Bồng Cơ nhìn theo bóng anh chạy xa mà chống cằm lẩm bẩm: “Cái đám quần chúng hóng hớt đó đề nghị mình giả đáng thương, có tác dụng thật không nhỉ?”
Có vẻ như là hiệu quả cũng không tồi đâu.
Đám khán giả xem livestream không biết cố gây gổ với ai, bàn tới bàn lui, cuối cùng tổng kết ra mười mấy phương án.
Trong đó phương án có tính khả thi nhất đó chính là ngầm tỏ vẻ đáng thương, than thở kể lể nỗi niềm, để người ta phải mềm lòng, cái này gọi tắt là giả đáng thương.
Chỉ cần làm tô điểm cho bầu không khí một cách thích đáng, chắc chắn là có thể khiến người ta mềm lòng.
Càng đừng nói đến phong cách của Khương Bổng Cơ từ trước đến giờ đểu cứng rắn, đột nhiên chuyển sang đáng thương, hiệu quả lại càng cao.
Hôm sau, Phong Chân phát hiện ra Khương Hồng Cơ cười suốt, tâm trạng rất tốt.
Phong Chân nhíu mày hỏi: “Tâm trạng của chủ công không tệ nhỉ?”
“Ü?
Phong Chân cảm thấy hơi thở của mùa xuân bay đến.
Trận tuyết lớn kéo dài liên tiếp ba ngày, tuyết đọng gần đến bắp chân, bánh xe ngựa lăn qua vang lên những tiếng cót két.
Phong Chân lo lắng hỏi: “Tuyết lớn thế này không biết có làm sập nhà không?”
“Yên tâm đi, chủ công đã có đối sách từ lâu rồi”
Vệ Từ không hề lo lắng, đối với việc xử lý tuyết đọng, năm ngoái huyện Tương Dương đã làm rất tốt, năm nay cũng đã phổ biến khắp quận Phụng Ấp.
Những nơi khác có thể xảy ra tình trạng tuyết đọng quá dày làm sập nhà, nhưng trong phạm vi quận Phụng Ấp chắc chắn sẽ không có cảnh như thế.
Bình luận facebook