Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 595
“Oa... oa oa...”
Ba cha con đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng khóc thét của Trường Sinh vang lên ngoài viện, Phong Cẩn lập tức không ngồi yên được nữa.
“Sao Trường Sinh lại khóc...”
Mặt anh trắng bệch, lảo đảo đứng bật dậy.
Phong Nhận thấy thế bất giác thở dài nói: “Không hổ là người đã làm cha, cuối cùng biết làm cha làm mẹ không dễ rồi.”
Phong Nhân và Phong Khuê nhìn nhau rồi đứng dậy, đi ra ngoài xem thế nào.
Hai người cho rằng trẻ con khóc lóc là chuyện rất bình thường, nhưng lại không biết Trường Sinh rất kiêu ngạo, cho dù là khóc cũng sẽ không khóc to, nhiều lắm cũng chỉ ấm ức rưng rưng nước mắt, rất hiếm khi kêu gào thành tiếng, bé càng bướng bỉnh kiêu ngạo như thế lại càng khiến người ta đau lòng.
Vì hiểu tính con nên Phong Cẩn mới sốt ruột như vậy.
Từ khi Trường Sinh ra đời, đừng nói là khóc to như thế này, ngay đến những lần ấm ức giả vờ khóc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Anh vội vàng chạy ra xem, chỉ thấy Trường Sinh ngồi xổm trên đất, người cuộn tròn lại, người hầu đứng quanh muốn bế cô bé lên nhưng lại bị bẻ con hất ra.
“Trường Sinh ... Trường Sinh...”
Phong Cẩn chạy đến bế Trường Sinh lên, cô nhóc nghe thấy giọng nói quen thuộc lại càng khóc ác hơn.
“Cha... Oa oa... Đau... đau...”
Trường Sinh khóc thảm thiết, đưa tay ra đòi ôm cổ Phong Cẩn, mặt mũi đầy nước mắt.
Nước mắt mặn chảy vào vết thương lại càng xót.
Phong Cẩn nhìn thấy rõ vết cào bằng móng tay tứa máu trên mặt con bé, tức run cả người.
Nô bộc xung quanh run cầm cập quỳ xuống, Phong Cẩn kiềm chế cơn tức giận chỉ chực bùng phát. “Mặt mũi của tiểu nương tử tại sao lại thành ra thế này? Các ngươi còn ở đây làm gì nữa, không mau đi mời thầy thuốc đến đây, nếu dung nhan của tiểu nương tử có vấn đề gì các ngươi có gánh vác nổi không?”
Có người chạy đi mời thầy thuốc, những nô bộc khác quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Phong Nhân và Phong Khuê cũng đến nơi, vốn tưởng là chuyện nhỏ nhưng khi nhìn thấy vết xước trên mặt Trường Sinh, sắc mặt hai người thoắt cái đã sa sầm xuống.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Là ai làm cho gương mặt của cháu gái ta thành ra thế này?”
Bình thường Phong Nhân rất khiêm tốn trầm tĩnh, lúc này lại có vẻ đáng sợ, nô bộc run rẩy đáp: “Hai vị tiểu lang quân đang chơi đùa với tiểu nương tử, tiểu nương tử bất cẩn bị móng tay của tiểu lang quân cào xước, tiểu nương tử khóc lóc đòi Nhị lang quân”
Nghe thấy vết thương trên mặt Trường Sinh có liên quan đến hai đứa con trai mình, Phong Khuê tức đến mức không nói được câu nào.
“Nhị đệ, huynh nhất định sẽ cho đệ một câu trả lời thỏa đáng. Hai đứa nghiệt tử này không biết nhường nhịn...”
Nếu bảo trẻ con còn bé không biết gì, trong lúc đùa giỡn khó tránh khỏi bị thương, thế là xong chuyện.
Nhưng để móng tay dài như thế, còn có thể cào xước mặt đến nỗi tứa cả máu thì không phải là chuyện nhỏ nữa.
Phong Khuê không chỉ dạy dỗ hai đứa con trai một bài học mà còn muốn xử lý đám nô bộc bên cạnh chúng nó.
“Đại ca!” Phong Cần ngắt lời Phong Khuê, kìm nén cơn giận, nói: “Chuyện này phải điều tra rõ ràng rồi hẵng nói... Con bé Trường Sinh này bị đệ chiều hư, bình thường rất thích quậy phá, lại bướng bỉnh, có lẽ là do Trường Sinh bắt nạt hai đứa nhà huynh không chừng.”
Ha ha, Phòng Cần nói câu này chỉ vì khách sáo nể mặt Phong Khuê, Trường Sinh làm tròn lên cũng mới được một tuổi rưỡi, hai đứa kia một đứa ba tuổi một đứa gần hai tuổi, là ai bắt nạt ai đây?
Trường Sinh cực kỳ tủi thân, cô nhóc vỗ vào vai Phong Cẩn, vừa khóc vừa giãy giụa kêu oan.
“Không phải... không phải con bắt nạt... bọn họ cào con... đau đau... đau lắm...”
Phong Cẩn xoa đầu con gái an ủi, đợi thầy thuốc đến xem xem thế nào.
May là trẻ con da mỏng, vết thương cũng không sâu, bôi thuốc là khỏi.
Nhưng chính vì trẻ con khỏi nhanh nên khi vết thương lên da non khá ngứa, nha hoàn phải chú ý không được để Trường Sinh gãi vết thương ra.
Ngụy Tĩnh Nhàn đang ở hậu viện, nghe được tin vội vàng chạy đến, nhìn thấy vết thương đỏ bừng trên mặt Trường Sinh, cô suýt nữa thì không đứng vững.
Lúc này chân tướng cũng được điều tra rõ ràng.
Vết cào trên mặt Trường Sinh đúng là do hai đứa trẻ gây ra, Phong Khuê kiểm tra móng tay của hai đứa con trai, tức đến mức không nói được câu nào.
Dù sao cũng là dâu trưởng, Phong Khuê có bất mãn người vợ này đến mấy cũng vẫn phải giữ thể diện cho cô ta.
Mấy năm trước Phong Đỗ thị vẫn ổn, biểu hiện của cô ta không được tính là ưu tú nhưng cũng coi như là đạt tiêu chuẩn, còn chăm chỉ theo mẹ anh học quản lý gia đình.
Nhưng đến khi đứa con trai thứ hai ra đời, tính cách cô ta càng lúc càng âm u, bộc lộ ra bản tính vốn có, cả ngày chỉ biết ghen bóng ghen gió, thậm chí còn ghen cả với tỳ nữ đã được gả đi, vô duyên vô cớ sai người tát cô tỳ nữ đó. Từ lúc bên cạnh có hai đứa con trai làm bùa hộ mệnh, cô ta càng ngày càng trở nên điêu ngoa vô lý.
Bây giờ lại càng hay, cô ta đã bị ám ảnh bởi chính thói ghen tuông của mình, ngay đến hai đứa con trai cũng chẳng tận tâm chăm sóc.
“Cha... cha...”
Hai đứa con trai của Phong Khuê rụt cổ, dường như cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này.
Phong Khuê còn chưa kịp lên tiếng, Phong Đỗ thị đã nắm lấy bả vai của hai đứa con trai giằng lại, kéo ra phía sau cô ta.
Nhìn thấy hành động thổ lỗ của Phong Đỗ thị, Phong Khuể cố nhẫn nhịn, ánh mắt anh hiện lên vẻ hung dữ.
Phong Đỗ thị nhìn Trường Sinh trong lòng Phong Cẩn với vẻ không cam lòng.
Không đợi Ngụy Tĩnh Nhàn lên tiếng, Phong Đô thị đã cướp lời: “Tuy rằng em dầu xuất thân từ một gia tộc nhỏ, nhưng cũng là quý nữ sĩ tộc, lúc còn khuê các chẳng lẽ người lớn trong nhà không dạy em phải giúp chống dạy con như thế nào ư? Nhìn con nhóc đê tiện em dạy xem, cái gì cũng không biết chỉ có mách lẻo là...”
Bóp!
Gần như là cùng một lúc, Phong Cẩn vừa giơ tay lên ngăn cản Phong Khuê vung tay tát vợ, thì Ngụy Tình Nhàn đã nhanh chân bước lên tát cho cô ta một phát.
Phong Cẩn thấy vậy thì không biết làm sao.
Phong Đỗ thị cũng giỏi thật, có thể khiến đại ca mất bình tĩnh đến như vậy.
Một mình anh chỉ có thể ngăn cản Phong Khuê chứ không ngăn được vợ mình.
Cái tát vừa rồi của Ngụy Tĩnh Nhàn ngay đến Phong Cẩn cũng cảm thấy đau.
“Cô... cổ vừa nói gì?” Phong phu nhân vội vàng chạy đến trong vòng vây của các nô bộc, vừa hay nghe được câu nói của Phong Đỗ thị. Câu này thực sự làm bà tức đến phát run, ả đàn bà độc ác này thật sự có thể làm dấu trưởng của Phong thị? Đứa con gái bà chọn đến chọn đi thế mà lại là loại người như thế này:
Bà vẫn có thể chịu được những tật xấu khác của cô ta, cẩn thận dạy dỗ vài năm, chưa chắc đã hết đường cứu vãn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Rõ ràng là thối nát đến tận gốc rễ rồi.
Để làm một dâu trưởng không phải chỉ cần gia thế tốt, cái quan trọng nhất vẫn là nề nếp học thức, cô ta có được điều này không?
Phong Khuê bị Phong Cẩn cản lại, anh kìm cơn giận đang dâng trào trong lòng.
Anh nói: “Đưa Đại phu nhân về phòng”
Phong Đỗ thị do nhất thời mất kiềm chế nên mới trút hết những nỗi oán hận tích tụ trong lòng ra.
Trong lòng cô ta cũng hối hận, nhưng thấy thái độ của Phong Khuê lại tưởng anh ta muốn bảo vệ mình, trái tim đang đập dồn cũng bình tĩnh lại được vài phần.
Đợi đến khi quay về phòng rồi, hai chân đang nhũn ra của cô ta mới tạm khôi phục cảm giác chân thật khi đứng trên mặt đất.
Cô ta lại không phát hiện ra hai đứa con trai không hề trở về phòng cùng cô ta mà được nô bộc đưa đi cẩn thận cắt móng tay, sau khi kiểm tra xem trên người có vết thương nào không rồi được đưa đến chủ viện nơi hai vợ chồng Phong Nhân ở... Phong Khuê có tốt tính mấy đi chăng nữa thì kiên nhẫn cũng có hạn mà thôi.
Giới hạn của anh ta rất rõ ràng, một là gia tộc, hai là người thân.
“Mang giấy bút đến đây” Phong Khuê nói: “Hoài Du, ta nhất định sẽ cho đệ một câu trả lời thỏa đáng về việc ngày hôm nay”