Cậu lính nọ lảm nhảm ba hoa, diễn rất tròn vai một thanh niên nhiệt tình, vừa quan tâm cả nhà bên ấy, vừa đau xót thương thay phận mình, nói trước khi đến được Tượng Dương thì mình khổ sở thế nào, tới rồi thì sung sướng ra sao.
Cũng phải, nếu không thì sao có tiền mua quần áo mấy trăm xu để mặc chứ?
Cậu ta lải nhải thêm hai câu rồi làm bộ như lơ đãng nói: “Đúng rồi, ông anh này, với cương vị là một người từng trải, yêm cho mấy ông anh ít kinh nghiệm nhé. Nếu tính đi Tượng Dương thì khuyên là mấy ông qua bên Thành An đi... Chỗ đấy gần hơn.”
Huyện Thành An ư?
Người đàn ông kia vốn đã hoàn toàn tin tưởng cậu lính, gấp gáp muốn biết thêm tin tức bên ngoài. Ông ta khẽ nhíu mày, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nghe bảo bên huyện ấy giờ trống không như tòa thành ma rồi, đám súc sinh Thanh Y Quân ở đó còn vô nhân tính hơn cả đám ở đây nữa. Nếu cả nhà tui qua bên ấy thì khác gì đi đầu thai không?”
Cậu lính ngơ người một lát rồi vỗ trán, cười ngây ngô xấu hổ: “Giời ạ, đầu với óc, quên mất không nói cho mấy ông tin này, đám súc sinh bên ấy đã bị xử lý hết rồi.” Cậu chàng khẽ giọng, nói với vẻ hưng phấn lắm: “Người xử lý chúng là cái vị bên Tượng Dương đấy! Thề là bá lắm các ông ạ, đám súc sinh kia còn không trụ nổi một ngày đã bị đánh cho tơi bời rồi!”
Mấy người đàn ông nghe vậy, ánh mắt sáng quắc lên, kích động siết chặt tay cậu lính: “Thật á?”
Cậu chàng gật đầu như giã tỏi: “Thật, yêm nói điêu làm gì? Bên huyện Tượng Dương làm hộ khẩu khó lắm, còn nhà mới xây á, tranh vỡ đầu cũng không đến lượt đâu. Mấy ông cứ qua bên Thành An đi... Nghĩ coi lúc trước huyện Tượng Dương như thế nào, cũng từng bị đám Thanh Y Quân đó chiếm đấy, giờ trông có khác gì chốn bồng lai tiên cảnh không, ôi đẹp lắm lắm luôn...”
Người đàn ông kia theo lời kể của cậu lính, gặng hỏi: “Ý mi nói là sau này Thành An sẽ đẹp ngang với Tượng Dương hả?”
Cậu lính khẳng định ngay không chần chừ: “Đương nhiên rồi, nghe nói vị bên Tượng Dương đang thiếu người, yêm tính mang mẹ yêm qua bên ấy, sắp xếp ổn thỏa rồi thì qua bên kia tu chí lập nghiệp. Năm ngoái, lúc yêm đến thì mọi thứ đã đâu vào đấy rồi. Nghe nói nếu cả nhà chăm chỉ làm lụng có thể kiếm được một số tiền đủ để mua nhà đó, cả nhà không sợ đói luôn...”
Ba hoa tâng bốc huyện Tượng Dương, cậu lính có thể nói mấy canh giờ liền không ngừng nghỉ, nhưng giờ không phải lúc để tán gẫu khoe khoang.
Cậu ta nói mà mặt mày hớn hở, khiến người đối diện cũng thầm tin rằng huyện Tương Dương thật sự là tiên cảnh chốn nhân gian.
Đương nhiên, đối với những người bị nghèo khổ và chiến tranh tra tấn, đó không đơn giản chỉ là tiên cảnh chốn nhân gian.
Nói một tràng dài xong, cậu lính lẩm bẩm ra chiều tiếc nuối lắm: “Tiếc là không biết bao giờ bên Tượng Dương mới qua chỗ này... Nếu tới thật thì yêm cũng không cần đón mẹ yêm đi nữa... Ài ôi... Xem yêm này, vừa mở miệng cái là nói không ngừng, mấy ông đừng cười yêm đấy. Thôi, cũng muộn rồi, yêm phải nhân lúc trời còn tối mà đi đón mẹ yêm đây...”
Những “lời vô tâm” của cậu lính hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của mấy người đàn ông kia. Nếu không phải khổ quá không sống nổi nữa thì ai muốn rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình, chưa kể đến cái giá để rời khỏi nơi đây là toàn bộ gia sản của gia đình. Giờ có một cơ hội tốt bày ra trước mặt họ, nếu có thể kịp thời nắm chắc cơ hội ấy thì không lo cuộc sống về sau nữa rồi. Trong đầu họ hiện lên lời đồn đãi về huyện Tượng Dương khi trước nghe được, trái tim bất giác mà đập nhanh hơn.
Mấy huynh đệ liếc nhìn nhau, họ đều nhận ra sự quyết tâm trong mắt nhau.
“Đại ca, mọi người thấy sao? Muốn liều một phen không?”
“Có chứ... Cha mẹ đã già rồi, vợ thì mới sinh, con thì nhỏ... Làm sao chịu nổi đường xá xa xôi? Chi bằng chúng ta cứ liều phen này đi, bắt hết đám súc sinh trong thành rồi tới Thành An báo cho mấy vị đại nhân ấy biết... Nếu không thì sau này biết làm thế nào?”
Người thứ ba cũng đồng ý, nhưng người đàn bà đang ôm con thì lo lắng hỏi: “Nhưng nếu... nếu đám súc sinh ấy đánh lại thì sao?”
Cậu lính thầm nghĩ, thôi chết, người đàn bà này sẽ làm hỏng chuyện mất. Cậu ta làm bộ như vừa mới hiểu ra mọi việc, cười ngượng nói: “Chị đây nói phải đấy, mấy ông đừng mạo hiểm. Cả nhà có thể trốn được thì trốn đi, mọi người cũng không phải thánh nhân, biết mình là được rồi. Yêm xem bác trai bác gái đây cũng lớn tuổi rồi, mấy ông tìm thêm người đến xử lý đám súc sinh gác cổng là trốn được ngon lành. Nơi này không an toàn.”
Mấy người đàn ông có vẻ đang đấu tranh tâm lý ghê lắm, cậu lính cười thầm, tiện tay thêm một mồi lửa.
“Mà mấy ông cũng nhắc nhở yêm một điều đấy...”
Người đàn ông lực lưỡng hỏi: “Nhắc cái gì?”
Cậu lính nói tỉnh bơ: “Nộp thành ấy. Giờ yêm đi thuyết phục mọi người trong thành, nếu mọi người đều đồng ý theo yêm thì có phải yêm lập được công lớn rồi không?”
Ba người đàn ông vừa nghe vậy thì mặt mày biến sắc, lòng tham chồm lên như con ngựa mất cương.
Đúng vậy, nếu họ tự động giao nộp huyện Giác Bình thì sẽ lập công lớn rồi! Sao vừa rồi họ không nghĩ ra cơ chứ? Suýt nữa thì bị mụ đàn bà nhà mình làm lỡ việc rồi, tự nhiên miếng ăn dâng tận miệng rồi còn hất đi.
Ông ta nghĩ vậy rồi trừng mắt với vợ mình, khiến bà vợ sợ rụt cả cổ.
Họ sợ cậu lính cướp công nên ra chiều khó xử, nói là rơi đồ ở nhà, nhờ cậu ta ở lại trông chừng. Đương nhiên, để bảo đảm thì chỉ có hai anh lớn đi, để lại cậu em nhỏ nhất giữ chân.
Cậu lính thầm thở phào nhẹ nhõm. Thời buổi này muốn lừa người cũng không dễ. Kỳ Quan tiên sinh đã nói, nếu tảng sáng mà trong thành chưa có động tĩnh gì thì quân tinh nhuệ ngoài thành sẽ tấn công huyện Giác Bình. Giờ đang đêm, nếu hành động nhanh thì hẳn sẽ kịp.
Thấy cả gia đình này quay lại, cậu lính đang núp trong bóng tối khẽ nhíu mày, thầm nghĩ mình thật may mắn.
Nhìn người đàn ông ngăn cậu ta lại, tuy trong lòng cậu ta cười thầm nhưng ngoài mặt lại giả ngu, sắm vai một kẻ lỗ mãng vừa nhiệt tình vừa không biết ý.
Ngoài thành, Khương Bồng Cơ buồn ngủ mà ngáp liên tục.
Kỳ Quan Nhượng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong lòng thì có hơi chần chừ. Một binh sĩ có thể kích động toàn bộ dân chúng trong thành ư?
“Nếu binh lực trong huyện đông đảo thì những người dân quen bị uy hiếp ấy sẽ không có gan tạo phản. Nhưng ai bảo Thanh Y Quân trong thành hiện giờ chỉ có hơn nghìn người, đã vậy còn đang ngủ say như chết chứ? Đêm khuya thanh vắng là lúc thích hợp để giết người đốt nhà.”
Cùng lúc ấy, trong huyện Giác Bình đang nổi lên một trận “sóng ngầm”!
Dân huyện bị áp bức đang túm năm tụm ba, trong tay là dao thái, dao bổ củi, đòn gánh, chày gỗ giặt đồ... Có cái gì thì cầm cái đó, họ như phát điên mà đánh về địa bàn của Thanh Y Quân.
Lực lượng Thanh Y Quân canh gác phân nửa là đang buồn ngủ, có lắm kẻ đã ngủ lăn lóc rồi.
Khi dân huyện xông tới, chúng còn chưa kịp phản ứng đã bị chém giết tung trời.
Bình luận facebook