Vệ Từ xúc động nhìn chủ công nhà mình.
Kiếp trước thứ chủ công am hiểu nhất chính là đánh trận, ai mà chọc cô thì dù có phải liều hết gia sản trong nhà cô cũng phải đánh lại. Chủ công hiện giờ thì... hình như giỏi vẽ bánh hơn? Bản lĩnh ổn định lòng người càng cao thủ. Nếu chủ công của kiếp trước khôn khéo như thế thì đâu phải khổ như vậy chứ?
Đầu tiên là lấy hộ tịch, hôn nhân để ổn định lòng nữ binh, dần dần thay đổi phiến diện của người dân huyện Tượng Dương đối với nữ binh, kích thích lòng cầu tiến tranh quyền đạt lợi của nữ binh, giờ lại muốn dùng phương thức canh tác này trấn an tù binh, ổn định lòng người hậu phương, khiến bọn họ một lòng làm việc cho cô.
Hộ tịch, việc hôn nhân của nữ binh vẫn còn chưa thấy đâu nhưng mọi nữ binh đều đã tranh nhau ra chiến trường.
Theo như Mạnh Hồn đã nói, những nữ binh này thật khủng khiếp, giết người tàn nhẫn đến đám đàn ông cũng không khỏi run chân.
Tương tự, phương pháp đồn điền cũng chỉ là kế hoạch trên đầu lưỡi, tù binh cần phải trải qua “kỳ quan sát đào mỏ” nửa năm, sau đó còn phải tự khai hoang cho quan phủ rồi trồng trọt, tham gia những công việc thể lực khác, cuối cùng còn phải nộp thuế lương thực không thấp...
Phân tích như thế thì có vẻ tù binh vô cùng thiệt thòi, nhưng Vệ Từ dám dùng cái đầu bảo đảm, nếu như công bố kế hoạch này thì bọn họ không phải lo tù binh bạo động hay nhân cơ hội mưu phản nữa. Đám tù binh sẽ chỉ biết vì thuế lương thực “mười thu một” mà cố gắng, mang ơn đội nghĩa với chủ công.
Chậc... Kỹ thuật vẽ bánh của chủ công nhà mình càng ngày càng thành thạo rồi.
Vệ Từ mỉa Khương Bồng Cơ thích vẽ bánh nhưng anh cũng rõ, miếng bánh lớn được người vẽ ra này cuối cùng đều có thể ăn.
“Mọi người thấy biện pháp này thế nào?
Khương Bồng Cơ nói đến khô cả miệng, cô cởi túi nước bên hông ra uống ừng ực hai ngụm.
Từ Kha trầm ngâm hồi lâu, bản thân cậu cũng xuất thân bình dân, trong lòng đương nhiên sẽ nghiêng về lợi ích của người dân. Song cậu lại là mưu sĩ của Khương Bồng Cơ, mọi lúc mọi nơi đều phải đặt lợi ích của cô lên hàng đầu. Chủ công đã lên tiếng vì hạnh phúc và lợi ích của dân chúng thì Từ Kha đương nhiên sẽ không đề nghị tăng tỷ lệ thu lương thực.
Cậu chân thành tán thưởng: “Kế này rất hay, chắc chắn là trong thời gian ngắn có thể khôi phục dân sinh, chủ công thật lương thiện.”
Mấy năm gần đây Đông Khánh thiên tai liên tục, năm ngoái xảy ra động đất, lại thêm Hồng Liên Giáo và Thanh Y Quân đánh nhau ầm ĩ, khiến việc canh tác nông nghiệp phía Bắc Đông Khánh bị phá hoại nặng nề, cuộc sống của người dân khó khăn, ăn không đủ no, có khi còn rơi vào cảnh bi thảm đổi con mà ăn*.
* Đổi con mà ăn: Vốn chỉ thời Tống bị nước Sở bao vây, trong thành cạn kiệt lương thực, người dân không nhẫn tâm ăn thịt chính con cái của mình nhưng vì muốn sinh tồn mà hai nhà trao đổi con cái cho nhau để làm lương thực cho chính mình. Sau này dùng để hình dung cuộc sống của dân tị nạn vô cùng bi thảm.
Nếu thực hiện phương pháp đồn điền theo Khương Bồng Cơ nói, không chỉ có thể hồi phục nông nghiệp dân sinh trong thời gian ngắn, khiến cho người dân mất ruộng đất được làm ruộng, mà bọn họ cũng có thể tích trữ lượng lớn quân lương, không cần lo lắng đánh giặc không có lương thực rồi.
Đây chỉ là một trong những điểm tốt mà thôi!
Một điểm tốt nữa chính là sau khi phương pháp đồn điền này có hiệu lực sẽ có thể thu hút lượng lớn dân tị nạn trong cảnh khó khăn. Trong thời loạn lạc này, nhân khẩu trên lãnh thổ chính là vốn liếng, có nhiều người còn lo không chiêu mộ đủ binh mã sao?
Từ Kha và Vệ Từ đều là người lo xa nghĩ rộng, bọn họ không chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt mà còn thấy được những lợi ích về sau. Không chỉ hai vị mưu sĩ này đang suy nghĩ sâu xa, đi sâu vào hoàn thiện phương pháp xử lý tạm thời chủ công đưa ra mà người xem livestream cũng bình luận không ngừng.
[Khó Có Năm Chương]: Mấy kẻ nông cạn tụi bây chỉ thích nhan sắc nhưng tui đây không giống nha, tui chỉ thích tài hoa của Streamer. Dáng vẻ mỗi lần nghiêm túc suy tư, lúc giải quyết vấn đề khó khăn... quả là không thể khép đùi lại được mà.
[Quỳ Cầu Vé Tháng]: Bác trên đừng nói leo, háo sắc cũng phải chọn đúng lúc. Streamer nói cái phương pháp đồn điền này, sao tôi lại cảm thấy quen tai thế nhỉ? Nghe như là chế độ đồn điền do Tảo Chi và Hàn Hạo thuộc hạ của Tào Tháo đưa ra ấy nhỉ?
[Từ Chối Thái Giám Ngựa Giống]: Bác trên nhớ đúng rồi, nhưng hình như hai bên có khác biệt rất lớn đúng không?
[Đại Lão Đồ Mi]: Tra mạng rồi, quả đúng là khác nhau. Quy chế của Tào Tháo khống chế tự do của người dân đồn điền, họ gần như bị trói buộc trên mảnh đất luôn, hơn nữa cuộc sống rất khổ cực. Tỷ lệ thu của quan phủ là 5:5 hoặc là 6:4, thời kỳ sau còn bóc lột vô cùng nghiêm trọng, đạt tới tỷ lệ 8:2. Dân đồn điền phản kháng chạy chốn, sau đó chiếm đoạt ruộng đất, cơ chế đồn điền về cơ bản bị hủy bỏ.
[Giả Gái Hại Người]: Nói thế nào nhỉ, nhìn đống tài liệu trên mạng mà tôi chỉ có một cảm nghĩ là làm người phải giữ lại một đường lui, sau này còn dễ gặp nhau. Dù người dân đồn điền chỉ là tù binh, lưu manh hay nô lệ thì cũng không thể chặt đứt đường sống của bọn họ. Sức nhẫn nại của người cổ đại mạnh ngoài tưởng tượng, chỉ cần không ép bọn họ vào đường chết, bọn họ sẽ không phản kháng mà chỉ biết chọn nhẫn nhịn chịu đựng.
[Ma Trơi Trong Đêm]: Thế mới nói bản lĩnh lừa người của Streamer quá mạnh, đáng để học tập. Rõ ràng cô chỉ cung cấp chút đồ cho người ta đi khai hoang đất không chủ, đợi người ta thu hoạch xong thì chia một món lớn, người dân còn mang ơn đội nghĩa với cô.
[Lao Xao Theo Gió]: Cũng không tính là lừa mà. Trong thời loạn lạc này Streamer đã được xem là người tốt lắm rồi.
Khương Bồng Cơ cau mày, mấy chữ “bóc lột thời kỳ sau”, “dân đồn điền phản kháng chạy chốn”, “chiếm đoạt ruộng đất” lướt qua mắt cô.
Lúc này, có một người xem hỏi cô.
[Bé Cưng Vân Thư]: Sao Streamer tự dưng lại nghĩ đến cái này thế?
[Streamer V]: Một phần nhờ vào việc binh lính thuộc hạ của tôi khi cày bừa vụ xuân, lúc thu hoạch vụ mùa giúp đỡ nông dân, một phần dựa vào sách của Trình Thừa tiên sinh, trong đó có ghi về không ít đồn điền, chỉ là quy mô đều vô cùng nhỏ nên không hề nổi danh.
Phương pháp đồn điền mà cô nói đối với người dân thời cổ đại quả là động trời. Chỉ là theo tư duy của Khương Bồng Cơ thì đề xuất này lại hợp lý.
Đúng như Vệ Từ đã nói, mỏ sắt có nhiều đến mức nào thì cũng sẽ có một ngày đào hết, đến khi đó những tù binh này phải sắp xếp ra sao? Tù binh sau này sẽ ngày càng nhiều, chẳng lẽ đều tống đi đào mỏ à?
Cho dù là tù binh hay người dân bình thường đối với cô mà nói đều là “người mình”, cô có có nghĩa vụ chăm sóc họ. “Chăm sóc” của Khương Bồng Cơ không phải là chuẩn bị sẵn lương thực vật tư để cho bọn họ ở nhà ăn uống miễn phí, “chăm sóc” của cô chính là kích thích sức lao động của bọn họ, khai phá sức cống hiến của những người này đối với xã hội, để bọn họ có thể tự nuôi sống bản thân. Nếu như đối phương không ra gì thì Khương Bồng Cơ sẽ vứt bỏ ngay.
Việc này giống với chuyện trước đây của Khương Lồng Cầm. Người muốn tự cứu bản thân thì còn có thể cứu, người không muốn tự cứu bản thân thì hết thuốc chữa. Nhìn ở một góc độ khác, đây cũng coi là cho người con cá không bằng dạy người bắt cá.
Tù binh không có việc gì làm, vậy thì đi giúp quân đội khai hoang, học cách trồng lương thực đi.
Trong kiếp trước của Khương Bồng Cơ, quan niệm của Liên Bang là toàn dân đều là binh, tất cả mọi người đều có năng lực chiến đấu. Tương tự, cô cũng hi vọng người dân của mình có thể dũng mãnh như thế, không cần lực chiến đấu cao nhưng nhất định phải có thể đánh!
Vì vậy, lúc rảnh rỗi nên học cách đánh giặc.
Chỉ cần chỉnh sửa những ý tưởng ở trên cho hợp lý là có thể cho ra được nền tảng của “phương pháp đồn điền” rồi.
Mạch suy nghĩ của cô chỉ đơn giản như thế thôi.
Bình luận facebook