Rầm!
Hoàng Tung đấm mạnh một đấm lên bàn, vẻ mặt đầy tức giận dữ tợn, một quyển thẻ tre viết đầy chữ bị anh ta quăng xuống đất.
Phong Giác ở bên ngoài mà vẫn nghe thấy tiếng vang lớn bên trong lều, lính gác hành lễ rồi vén màn mời cậu bước vào.
“Bá Cao, sao thế? Chuyện gì khiến huynh giận đến vậy?” Phong Giác vừa bước vào lều đã nhìn thấy chiếc bàn đã bị Hoàng Tung đập nứt một đường, trong lòng cậu hoài nghi, bèn hỏi Hoàng Tung với giọng lo lắng: “Vừa rồi Giác được báo lại sang gặp huynh bàn chuyện gấp.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Phong Giác giúp Hoàng Tung bình tĩnh lại một chút, anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn xuống cơn giận đang trào lên trong lòng.
Hoàng Tung chỉ vào quyển thẻ tre đang nằm lăn lóc dưới đất với ánh mắt đầy sát khí như gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
“Hoài Giới, đệ tới xem bức thư dưới đất kia đi... Tên loạn thần tặc tử Xương Thọ Vương dám xấc láo coi trời bằng vung!”
Giọng anh ta vì giận dữ mà có chút khàn, nghe mệt mỏi hơn bình thường rất nhiều.
Phong Giác hơi cúi người nhặt quyển thẻ tre lên mở ra, đôi mày đẹp vừa đọc vừa cau lại.
Cậu bình tĩnh hơn Hoàng Tung nhiều, dù nội dung trên bức thư khá giật mình nhưng cậu vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, trấn định nói: “Chiêu này của Xương Thọ Vương nhìn thì bình thường nhưng đúng là vô cùng độc ác, ông ta muốn đưa Bá Cao huynh vào chỗ chết!”
Hoàng Tung cũng không phải kẻ không não như Xương Thọ Vương, khi anh ta vừa thấy quyển thẻ tre nằm trong lều liền ý thức được có chuyện không hay xảy ra, thậm chí ngay cả da đầu cũng run lên, một cảm giác nguy cơ chưa từng có xông thẳng lên não, bèn vội vàng gọi Phong Giác tới bàn bạc.
Phong Giác ngồi phía dưới, cậu đặt quyển thẻ tre sang một bên như thể đó là quái vật mãnh thú vậy.
Chữ viết trên thẻ tre tuy rất mềm mại vô hại, nhưng nội dung bên trong có thể nói là độc địa như rắn rết, chỉ cần bị cắn một chút là lập tức có thể đi uống trà với Diêm Vương rồi.
“Xương Thọ Vương và Hoàng thượng đúng là anh em ruột với nhau, ai cũng đa nghi cả.” Phong Giác mỉa mai, vô cùng coi thường hoàng gia: “Tuy bức thư này do Xương Thọ Vương đưa tới, nhưng nếu Bá Cao thuận nước đẩy thuyền đầu quân cho ông ta, ông ta cũng sẽ không tin tưởng huynh, vì thế mục đích thật sự của bức thư này e là muốn ly gián Bá Cao và Hoàng thượng, ý đồ mượn đao giết người.”
Người bề trên tính tình đa nghi, đây cũng không hoàn toàn là tật xấu, nhưng đa nghi tới mức nghi thần nghi quỷ thì đúng là chẳng được lợi chút nào.
Xui xẻo làm sao, đương kim Thánh thượng và Xương Thọ Vương đều dính phải thói xấu này.
Tuy biết bức thư này là chiêu bài Xương Thọ Vương muốn bẫy người, nhưng khi tin này truyền tới Hoàng cung thì con đường làm quan của Hoàng Tung cũng coi như tiêu tùng.
Mất chức là chuyện nhỏ, chỉ e ngay cả tính mạng cả nhà cũng không giữ được.
Từ khi Thượng Kinh xảy ra động đất, Hoàng đế hạ chỉ dời đô tới Kham Châu, Xương Thọ Vương giả truyền thánh chỉ mang binh rời khỏi đất phong vây khốn Kham Châu suốt mùa đông, Hoàng đế đã càng ngày càng đa nghi, bất kỳ một tiếng gió thổi cỏ lay nào cũng có thể kích thích tinh thần ông ta.
Đến nay đã không biết bao nhiêu trung lương bị Hoàng đế giết lầm, cả triều đình đều rơi vào sợ hãi.
Hoàng đế đang dùng quyền lực trong tay giết hại bất cứ sự tồn tại nào khiến ông ta cảm thấy không vui, ngứa mắt khó chịu.
Dời đô tới Kham Châu mới được bao lâu?
Tuy không tới mức máu chảy thành sông, nhưng ông ta cũng đã giết tới mức ai nấy đều kinh hoàng sợ hãi, khắp nơi rơi vào bất an lo lắng.
Danh môn sĩ tộc Kham Châu đều không dám xen vào chuyện triều chính, không dám bàn luận về dân sinh, không dám nghiên cứu đạo trị quốc, không dám đề xuất dưỡng binh an dân, những thứ này thậm chí bị người mỉa mai là chuyện dung tục, hội thơ nhã tập chỉ dám bàn chuyện ong bướm hoa cỏ, nói văn hoa của “tán dóc”.
Không khí lo sợ bất an tràn ngập khiến Phong Giác vừa đau lòng vừa bó tay, đối với vị Hoàng đế này cậu đã hết biết nói gì thêm rồi.
Ba đứa con trai nhà Phong thị không một ai đơn giản.
Phong Giác đã nhìn ra, nếu tình hình “tán dóc” này lan rộng, đất nước này sẽ tiêu tùng.
Dù tất cả mọi người đều biết Xương Thọ Vương làm vậy để hãm hại Hoàng Tung, nhưng với tính cách đa nghi của Hoàng đế, ông ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng Hoàng Tung.
Nếu Hoàng đế còn một chút lý trí, ông ta hẳn sẽ cách chức Hiệu úy, tước binh quyền của Hoàng Tung, điều anh ta rời khỏi tiền tuyến, cho một chức quan nhàn hạ.
Thế nhưng, theo suy đoán của Phong Giác, vị Hoàng đế này e là sẽ không nhân từ như vậy.
Ông ta thà giết lầm mười ngàn trung lương cũng không bỏ sót một “loạn thần tặc tử” có khả năng phản bội.
Hoàng gia vô tình, huynh đệ tương tàn.
Hai anh em Xương Thọ Vương và Hoàng đế còn chia binh chém giết nhau, huống chi Hoàng Tung chỉ là con cháu hoạn quan chẳng có dây mơ rễ má gì với Hoàng đế.
Sắc mặt Hoàng Tung trắng bệch như mất hết máu, anh ta suy sụp ngồi ngơ ngẩn, ánh mắt đầy phức tạp.
Phong Giác thở dài nói: “Bá Cao giờ tính thế nào?”
Nếu không có hành động nào tự vệ, đợi tới khi tin “Xương Thọ Vương mời chào Hoàng Tung, hứa hẹn rất lớn” truyền tới tai Hoàng đế, khiêu khích dây thần kinh đa nghi của ông ta thì... Ha ha, lúc đó thì dù Hoàng Tung có một ông nội nuôi hoa ngôn xảo ngữ bên tai Hoàng đế thế nào đi nữa, kết cục cũng sẽ thê thảm.
Hoàng Tung chán chường ôm đầu, vô cùng khó chịu: “Không biết.... không biết làm sao để xua tan lòng nghi ngờ của Quan Gia....”
Tới tận lúc này, Hoàng Tung vẫn đặt hy vọng vào Đông Khánh, mong có thể làm một trung thần ngăn cơn sóng dữ tạo phúc cho muôn dân.
Thế nhưng như vậy không có nghĩa Hoàng Tung là kẻ ngu trung.
Nếu Hoàng đế thật sự muốn giết anh ta, anh ta cũng không ngu gì mà đứng yên bó tay chịu trói đưa đầu cho chém.
Phong Giác thở dài nói: “Muốn ông ta không nghi ngờ rất khó, dù thoát được kiếp này huynh cũng mất đi lợi thế, khó đảm bảo Thánh thượng sẽ không nghi ngờ huynh và Xương Thọ Vương thông đồng trong ngoài tiếp ứng... Đến lúc đó thì đầu đã vào rọ rồi, khó mà thoát khỏi kiếp nạn.”
Chiến trường biến đổi khôn lường, ai có thể đảm bảo mình nhất định sẽ thắng.
Kế này của Xương Thọ Vương rất đơn giản, nhưng lại vô cùng nham hiểm, một phát xóa sạch mọi ưu thế mà Hoàng Tung khó khăn lắm mới tạo dựng được.
Hoàng Tung nghe xong lời Phong Giác, tuy trong lòng không muốn tin nhưng nghĩ tới tính cách Hoàng đế, lòng anh ta cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh ta muốn khóc mà không ra nước mắt: “Hoài Giới, đệ mau cứu ta đi...”
Thời buổi này muốn làm kẻ sĩ trung thành yêu nước cũng không dễ.
Dù Hoàng Tung có lòng cứu nước cứu dân, nhưng hiện thực lại không cho phép, thậm chí đầu anh ta còn sắp rơi khỏi cổ rồi.
Phong Giác cụp mắt, suy nghĩ một chút rồi quả quyết: “Kế trước mắt, cắt đuôi chạy.”
“Cắt đuôi chạy?” Hoàng tung thì thào lặp lại.
Phong Giác hiểu Hoàng Tung tới giờ vẫn chưa nguôi tấm lòng hướng về Đông Khánh, nếu đã như vậy, cậu chỉ còn cách đẩy anh ta một lần.
Cậu nói: “Ừm, chỉ có kế này mới có thể bảo toàn thực lực. Bá Cao, huynh âm thầm gửi một bức thư tới Thánh Thượng, trình bày rõ sự việc này. Nhất định phải lập luận chặt chẽ lời hay lẽ phải tố cáo Xương Thọ Vương lòng lang dạ thú, ý đồ ly gián tình nghĩa quân thần giữa huynh và Thánh thượng, cuối cùng phải lấy lùi làm tiến, xin từ chức Hiệu úy, tạm thời rời khỏi tiền tuyến, tạm thời không đụng tới những chức vị nhạy cảm nữa.”
Hoàng Tung nghe xong lặng người suy nghĩ một lúc, trong lòng vẫn còn do dự, không cam lòng.
Anh ta thù tên Xương Thọ Vương này tới tận xương tủy!
Độc kế này quá âm hiểm.
Phong Giác bổ sung: “Nếu có thể thì huynh xin tới vùng khác làm huyện lệnh, không chọn nơi quá nhạy cảm, Thánh thượng sẽ cho phép thôi. Bá Cao, nếu huynh có thể cai trị tốt một huyện nào đó, ta nghĩ Thánh thượng rồi sẽ thấy được lòng trung thành của huynh, sau này sẽ trọng dụng huynh.”
Bình luận facebook