Vệ Từ ôm chặt bình nước nóng trong lòng, hơi ấm không ngừng truyền vào cơ thể, xua tan cái lạnh thấu xương. Anh ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Vừa hay Từ có một người bạn, để hỏi ý huynh ấy xem.”
“Ồ? Người đó có đang ở huyện Tượng Dương không?”
Mắt Kỳ Quan Nhượng sáng ngời, nếu lúc này có thêm một người thông minh tháo vát giống như Vệ Từ thì lượng công việc sẽ giảm đi rất nhiều.
Vệ Từ cười đáp: “Hi Hành và Từ cùng nhau đến huyện Tượng Dương.”
Ngẫm lại thì Trương Bình mải mê với các cơ quan máy móc, chểnh mảng chính sự, tính tình hơi giống chủ công nhà mình.
Kỳ Quan Nhượng nhướng mày, nhìn Vệ Từ với ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý: Người anh em, làm tốt lắm!
“Hắt xì...”
Mùn cưa bay lên khiến mũi Trương Bình ngưa ngứa, thật sự không chịu nổi nữa mới hắt hơi một cái. Trương Bình nhét bình nước nóng vào ngực rồi khép chặt quần áo trên người, trước người anh ta chất cả đống gỗ được gọt đẽo hẳn hoi.
“Hình như... guồng nước có chỗ nào đó sai sai thì phải. Rốt cuộc bộ phận nào chưa đúng hay kết cấu có vấn đề đây?”
Ngón tay Trương Bình thoăn thoắt tháo bánh xe nước đã được lắp vào lúc trước, một lát sau anh mới phát hiện bình nước nóng trong ngực đã nguội lạnh, đành phải đứng dậy đi thay nước lần nữa. Ngoài trời đã tối mịt, thế mà anh đã mất toi một buổi chiều rồi sao?
Trương Bình xoa bụng, hơi đoi đói rồi. Anh lấy ít tiền, vội vàng khoác chiếc áo lông cừu lên người, đội trời gió tuyết ra ngoài mua đồ ăn.
Cả ba bữa sáng trưa tối Vệ Từ đều ăn ở phủ huyện lệnh, Trương Bình và Điển Dần chỉ có thể nghĩ cách tự lo cho mình. Đương nhiên họ sẽ không nấu ăn mà dứt khoát chạy ra quán ăn gần nhà cho xong.
“Sang năm sau, sợ rằng quán ăn này cũng phải đóng cửa... Vẫn phải mua một người hầu giặt giũ cơm nước mới được....”
Trương Bình là một người thợ thủ công tài ba, tuy nhiên khả năng tự lo liệu cuộc sống thường ngày đúng là quá tệ. Mới nghĩ thôi đã thấy hơi thương cảm rồi. Không biết tương lai sau này anh ta còn có thể thê thảm đến mức nào nữa đây.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Điển Dần và một nhóm anh em thổ phỉ dựa vào bản lĩnh dễ dàng được chiêu mộ vào quân doanh. Những tưởng quãng thời gian tươi đẹp sắp đến, họ có thể thuận lợi sống đời yên ổn ở huyện Tượng Dương, nhưng nào ngờ người ta lại chơi trò huấn luyện vào mùa đông. Mới tờ mờ sáng đã phải thức dậy chuẩn bị huấn luyện buổi sáng, giữa trời đông khắc nghiệt còn phải vác nặng mà chạy khắp núi rừng. Nghe nói đây là điều cơ bản nhất, chờ sau này thích ứng được sẽ tăng cường huấn luyện.
Dáng vóc cao to vạm vỡ của Điển Dần rất nổi bật giữa chốn đông người, cộng thêm biểu hiện của anh ta rất tốt nên chẳng bao lâu đã được người khác chú ý.
Người chú ý tới anh ta không phải ai khác mà chính là Khương Bồng Cơ bị Kỳ Quan Nhượng châm chọc đục nước béo cò.
Cô mặc bộ quần áo vải thô mỏng manh, để hở phần cổ tay trắng nõn và cổ chân mảnh khảnh khiến khán giả xem livestream còn cảm thấy lạnh thay. Vậy mà cô vẫn tỏ vẻ như thường, khoanh tay theo Lý Uân đi kiểm tra tân binh mới thu nhận.
“Tên cao to kia được đấy, đúng là tài nguyên tốt.”
Lý Uân thấy cô chỉ vào Điển Dần, cũng đồng tình gật đầu.
“Chương trình huấn luyện tương đối nặng, nhiều người kêu ca than vãn, thậm chí còn cáu kỉnh khó chịu ra mặt, rất ít ai có thể giữ được vẻ bình thản như huynh ấy.” Lúc nói chuyện công việc, Lý Uân luôn nghiêm túc chững chạc, chẳng thể nhận ra chút ngây thơ, ngốc nghếch nào từ anh cả: “Hay là chủ công gọi tới thử tài xem sao?”
Dẫn binh đánh trận là chuyện của võ tướng, hiện nay người có thể gọi là “tướng” chỉ có thể điểm tên Mạnh Hồn, La Việt và Lý Uân. Chủ công Khương Bồng Cơ cũng được tính, nhưng thuộc hạ không muốn cô luôn phải mạo hiểm tiên phong.
Hôm nay coi như tạm đủ nhân lực, nhưng chờ sau này mở rộng địa bàn, kéo dài mặt trận, thì chỉ ngần đây người lại không đủ nữa rồi.
Để chuẩn bị trước, từ lâu cô đã bắt đầu để ý chọn người thích hợp hoặc bồi dưỡng nhân tài, điều này rất quan trọng.
Khương Bồng Cơ ngậm một nhành cỏ dại, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Không cần, cứ xem đã.”
Lý Uân gật đầu, hai người tiếp tục đứng bên vách núi xem tân binh phía dưới thể hiện.
Một lát sau, cuối cùng đội trưởng đội huấn luyện tân binh cũng thông báo nghỉ ngơi, mấy trăm người như bị rút xương, mệt lả ngồi bệt xuống đất thở hổn hả hổn hển. Mặc dù bây giờ gió lạnh thấu xương nhưng họ vẫn cảm thấy nóng như nằm trong lò lửa, mồ hôi mướt mát.
Điển Dần đứng yên chốc lát, chờ hơi thở ổn định mới ngồi xuống đất nghỉ ngơi như bao người khác. Động tác này cùng với vóc dáng cao to của anh rất dễ làm người khác chú ý giữa đám tân binh.
Ánh mắt Khương Bồng Cơ mang vẻ tán thưởng, càng ấn tượng hơn với Điển Dần: “Đúng là không tệ.”
Đội trưởng đội huấn luyện tân binh xuất thân từ bộ khúc, cho nên đối xử rất công bằng, nhưng nếu tân binh có biểu hiện tốt thì hiển nhiên sẽ thiên vị và để ý nhiều hơn chút.
Người nghiêm túc chăm chú nghe giảng, tập trung trong các bài huấn luyện như Điển Dần thì huấn luyện viên nào chẳng thích? Vì thế nên trong bữa cơm của các tân binh, suất ăn của Điển Dần được cho thêm một quả trứng gà, cháo trắng được rưới thêm ít nước thịt, chỉ ngửi mùi thôi là đã đủ làm người ta bụng đói cồn cào. Điển Dần không buồn để ý đến ánh mắt ghen tị hoặc hâm mộ của những người xung quanh, chỉ vùi đầu xì xụp ăn, dù cháo còn nóng bỏng cả miệng.
Anh lặng lẽ ăn hết bát cháo, cháo nóng vào bụng khiến toàn thân ấm áp thoải mái. Anh đang định dọn bát cháo đi thì nghe được những tân binh khác bàn tán, nội dung câu chuyện chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của anh.
“Nghe nói ở đây có phụ nữ...”
Hai tân binh kia đang nói chuyện với nhau, tuy rằng họ đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng hầu hết những người xung quanh đều có thể nghe rõ.
“Phụ nữ hả?” Người kia tỏ vẻ khó tin, cười nhạo: “... Cho dù có thì cũng dành cho cấp trên thôi...”
Quân doanh không có phụ nữ, nếu có thì cũng chỉ để hầu hạ một nhóm binh lính. Ban ngày họ sẽ nấu ăn giặt giũ, buổi tối thì phải tiếp đón kẻ đến người đi.
Trong lòng Điển Dần như bốc lên ngọn lửa vô hình, anh không thể tin được huyện này cũng có thói quen đó. Ánh mắt anh sắc lẻm, biểu cảm hung dữ khiến ai nấy đều bàng hoàng. Anh quay sang hỏi hai người kia: “Điều hai người nói đều là sự thật ư?”
Một tên nghe Điển Dần hỏi bỗng ngẩng đầu, trông thấy vẻ mặt anh thì cười sằng sặc, cứ tưởng Điển Dần “thèm gái” đến phát điên.
“Đương nhiên là thật, phủ huyện lệnh chiêu mộ binh lính nữ, đây là chuyện toàn thành ai ai cũng biết, ai mà ngờ được...”
Thính giác của Khương Bồng Cơ rất tốt, nghe thấy lời tên đó nói không khỏi hơi cau mày.
Lần trước cô quyết định chiêu mộ năm, sáu trăm binh lính nữ, nhưng cuối cùng mãi mới được một trăm người tình nguyện, còn toàn là những thiếu nữ nhỏ gầy yếu ớt, chủ yếu là mồ côi cả cha lẫn mẹ, bị ông bà hoặc họ hàng thân thích cưỡng ép bắt đi. Khi họ đến ghi danh, nước mắt tuôn rơi theo từng bước đi, dáng vẻ bất lực và cam chịu ấy khiến Khương Bồng Cơ hơi tức giận.
Doanh trại nữ binh của cô không phải nơi bỏ đi, chưa đến nỗi ai ai cũng thu nhận. Hôm nay nghĩ lại, thì ra nguyên nhân là thế này.
“Ta nói này, không phải mấy tên kia hiểu lầm gì chứ?” Khương Bồng Cơ sờ cằm, khóe môi nhếch lên cười lạnh, quay sang nói với Lý Uân: “Chẳng lẽ mấy tên này tưởng ta xây dựng doanh trại nữ binh là chuẩn bị để cho bọn họ hưởng thụ, giải quyết ham muốn, phát tiết thú tính hay sao? Chậc chậc!”
Lý Uân thông minh chọn cách giữ im lặng. Về việc doanh trại nữ binh bị hiểu lầm thành doanh trại kỹ nữ, anh cũng vừa mới biết thôi.
Bình luận facebook