Hai người đều im lặng, xung quanh chỉ có tiếng gió thét và tiếng vó ngựa phi.
Cửa thành mở toang, trên đường vắng tanh, cô liền phi thẳng đến cổng phủ huyện lệnh.
Cô ôm anh nhảy xuống ngựa, Đại Bạch rất có linh tính chạy thẳng tới trước mặt tên đầy tớ, mặt kênh kiệu nhìn cậu ta.
Tên đầy tớ thấp thỏm đưa tay bắt lấy dây cương Đại Bạch dắt nó vào chuồng ngựa.
Khương Bồng Cơ đi thẳng một đường tới căn phòng ở hậu viện trong phủ, vừa đi vừa quát: “Mời thầy thuốc tới!”
Huyện Tượng Dương không có thần y, nhưng sau này có mời thêm mấy thầy thuốc giỏi, Khương Bồng Cơ còn xây tiệm thuốc cho bọn họ.
Họ có thể ở nơi này thu học trò, vừa dạy vừa chữa bệnh, thay phiên nhau trực ban, phương thức hoạt động gần giống bệnh viện.
Những thầy thuốc này đều là người Khương Bồng Cơ trả lương cao mời tới, cả tiệm thuốc cũng là tài sản của phủ huyện lệnh.
Nhóm thầy thuốc ăn cơm nhà nước, lương lại cao, ngoài những người đặc biệt ra thì họ không cần tới nhà khám. Dân chúng muốn chữa bệnh thì tự tìm tới khám và bốc thuốc, như thế sẽ có hiệu suất cao hơn là tới tận nhà.
Đầy tớ trong phủ nghe xong vội vàng phái người đi mời thầy thuốc tới.
Khương Bồng Cơ dùng chân đạp cửa ra, đặt Vệ Từ lên giường rồi đi đốt mấy chậu than, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng ấm lên.
Đạp Tuyết nghe tiếng vội chạy tới, sém chút bị người đàn ông nằm trên giường Khương Bồng Cơ dọa nhảy dựng.
Cô lắp bắp hỏi: “Lang, lang quân... Vị này là...”
“Bạn tốt của ta, hôm nay ra ngoài săn bắn liền gặp, anh ta bệnh rất nặng.” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Em kêu người mang nước nóng qua đây, sau đó chuẩn bị ít quần áo giữ ấm sạch sẽ.”
Vệ Từ tuy gầy nhưng khổ người cũng ngang ngửa đàn ông bình thường, to cao hơn Khương Bồng Cơ.
Chỉ là giờ anh gầy tới mức này, nên có thể miễn cưỡng mặc được quần áo của Khương Bồng Cơ.
Một lát sau một thầy thuốc đầu đầy mồ hôi vác theo đồ nghề tất tả chạy tới.
Ông ta trước tiên làm lễ với Khương Bồng Cơ, sau đó ngồi xuống bắt mạch cho Vệ Từ.
Thầy thuốc Khương Bồng Cơ tuyển tới đều là người có bản lĩnh thật sự, xứng đáng với số tiền lương cô trả.
Chỉ trong phút chốc ông đã bắt được bệnh của Vệ Từ.
“Anh ta sẽ không chết chứ?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Vệ Từ giật nhẹ lông mày giả chết, vẫn không dám mở mắt.
Thầy thuốc đang vuốt râu bỗng khựng lại một chút, ông bật cười: “Không đâu, xem mạch tượng vị lang quân này có thể chất tính hàn, lúc trước bệnh nặng chưa khỏi hẳn, sau này lại lao tâm phí lực, cơ thể mệt mỏi, không được điều dưỡng tốt. Nay lâm bệnh nặng cũng coi như một dịp tốt để tống hết mầm bệnh ra ngoài, vì thế bệnh tình lang quân nhìn thì nguy hiểm nhưng nếu chăm sóc tốt có thể mạnh khỏe hơn cả trước kia.”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Chăm sóc thế nào?”
Thầy thuốc viết đơn thuốc, liệt kê chi tiết các loại dược liệu, hơn nữa còn dặn dò những chỗ cần chú ý.
“Có câu thuốc bổ không bằng thức ăn bổ, sau khi lang quân khỏi bệnh có thể dùng những món ăn có công dụng trị bệnh này để điều dưỡng sức khỏe.”
Thuốc đều có vài phần độc tính, Vệ Từ bây giờ chưa chịu nổi dược tính của nó.
Khương Bồng Cơ nói: “Bổ bằng thức ăn cũng tốt, có thể nuôi cho mập mạp một chút.”
Cô sai người cầm đơn đi tiệm thuốc bốc thuốc, tỳ nữ đã bưng chậu nước nóng tới.
Bỗng nhiên khán giả xem livestream có một dự cảm không tốt.
Phựt một tiếng, màn hình tắt ngủm tối đen thui. Không phải, người ta đóng livestream rồi!
Đám khán giả ngu người, còn Khương Bồng Cơ thì đang đưa tay muốn tháo dây lưng của Vệ Từ.
“Cậu...” Vệ Từ nhịn không nổi nữa, lập tức mở mắt ra.
Anh muốn giơ tay ngăn cản, chỉ là bây giờ ngay cả nói anh cũng nói không nổi chớ nói chi là ngăn cản Khương Bồng Cơ.
“Yên tâm, cơ thể huynh thế này ai thèm để ý?” Khương Bồng Cơ xem thường: “Nơi này là nội viện, trừ ta ra không có đàn ông nào khác, huynh tính để tỳ nữ lau người cho huynh à? Chuyện này là ta không chịu rồi đó? Chậc, không ngờ huynh lại nghĩ như vậy...”
Vệ Từ tuy gầy nhom ốm nhách nhưng vẫn là đàn ông trưởng thành, tỳ nữ bình thường không thể đỡ nổi anh, không phải thế thì cô cũng đâu thèm ra tay.
Hai má Vệ Từ đỏ như gấc: “Từ đâu có...”
“Ừm, ta biết rồi, huynh chớ lộn xộn.” Khương Bồng Cơ mắt cũng không nháy, thuần thục cởi quần áo của anh, để anh nửa ngồi dựa vào mình, dùng khăn nhúng nước nóng vắt khô lau người cho anh...
Thấy rõ cơ thể của anh, Khương Bồng Cơ không khỏi cảm thán, quả thật là gầy đến trơ xương, thấy cả từng chiếc xương sườn lộ ra nữa...
Lau nước nóng xong cô liền thay quần áo mới cho anh, làm vậy mới có thể giữ ấm.
Khương Bồng Cơ nói: “May mà huynh nói chuyện được, nếu không ta còn tưởng huynh ngoẻo rồi.”
Da lạnh toát, tuy không phải cái lạnh của xác người nhưng cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Vệ Từ xấu hổ đành nhắm mắt tùy ý cô thay cho anh một bộ quần áo trong mới tinh và một lớp áo lông cừu dày. So với cái lạnh thấu xương tủy lúc nãy, giờ anh đã dần cảm nhận được sự ấm áp, dần dần cảm giác được tay chân của mình.
Sau nửa ngày, nước nóng đã đổi hai lần, sắc mặt xanh mét của Vệ Từ lúc nãy đã hồng hào hơn.
Khương Bồng Cơ thấy vẻ mặt của anh liền khoanh tay nói: “Còn thẹn thùng gì nữa? Cơ thể huynh cũng đâu đẹp đẽ gì, gầy gì mà gầy nhom còn mỗi bộ xương, huynh cho là ta sẽ làm gì huynh? Huynh không cần làm cái điệu bộ như nàng dâu nhỏ bị ăn hiếp như thế đâu...”
Tủi thân cái gì, làm như cô là cầm thú vậy.
“Lang quân, thuốc đã xong rồi.” Ngoài phòng vang lên tiếng Đạp Tuyết.
Khương Bồng Cơ ngồi bên giường nghe thấy bèn thản nhiên nói: “Vào đi.”
Cô nhìn một chút rồi lấy một cái chăn gấp bên mé giường đắp lên cho Vệ Từ.
Bị hai lớp chăn dày đắp lên, Vệ Từ suýt nữa thở không nổi.
“Đừng ngồi dậy, hơi nghiêng người sang uống thuốc là được, mất công lúc lạnh lúc nóng bệnh tình lại nặng thêm.”
Đạp Tuyết vào nhà, phát hiện Khương Bồng Cơ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, còn vị lang quân xa lạ kia lại đang xấu hổ tức giận.
Vệ Từ ngửi mùi thuốc, biết đây là thuốc tốt trị bệnh cho anh, anh nhắm mắt lại, dù đắng cũng phải cắn răng uống.
Chậm rãi uống hết thuốc, Vệ Từ ngẩng lên thì thấy người ấy đang cúi đầu ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, kế bên là một chồng công văn.
Từ lúc chạng vạng tối đến đêm, cô đều không để ý đến Vệ Từ, chuyện này khiến anh âm thầm thở phào, cũng không lúng túng như trước nữa.
Tới giờ lên đèn, Đạp Tuyết tới hỏi ý có cần trải thêm một bộ chăn nệm không.
Khương Bồng Cơ nói: “ Không cần.”
Vệ Từ ngủ một giấc cả buổi chiều, đầu óc còn có chút nặng nề, phản ứng cũng chậm.
Đến lúc anh kịp phản ứng thì suýt nữa lạnh hết sống lưng: “Cậu...”
Khương Bồng Cơ hơi híp mắt, cười hỏi: “Huynh không phải là mưu sĩ muốn đầu quân cho ta sao?”
Vệ Từ đáp: “Đúng là Từ có ý này.”
“Để bày tỏ sự coi trọng, chẳng phải có câu tôn trọng thì phải ngủ chung sao.”
Khương Bồng Cơ cười ghé vào tai anh thì thầm, Vệ Từ cứng đơ người.
Cô không hề biết trong chăn cũng có thể lạnh như vậy.
“Huynh nằm cả buổi chiều mà vẫn còn lạnh thế sao?”
Vệ Từ dằn lòng hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Vốn muốn chui ké ổ chăn ấm, ai ngờ huynh nằm cả buổi mà còn lạnh như vậy...” Khương Bồng Cơ nhìn Vệ Từ bằng ánh mắt trách móc, khiến anh không còn lời nào để nói. Cô nói tiếp: “Đừng căng thẳng thế, đừng nói huynh giờ chỉ là một con ma bệnh, dù huynh khỏe mạnh thì sao, có thể làm gì ta nào? Ngủ ngoan đi, ta cũng không muốn tỉnh lại phát hiện bản thân giết người.”
Vệ Từ trầm lặng một lúc lâu mới nói: “Lời ra tiếng vào rất đáng sợ.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Huynh thấy ta giống người quan tâm mấy thứ đó sao?”
Bình luận facebook