Mùa đông tụ tập ăn món gì là thích nhất nhỉ? Trước câu hỏi này, không ít người xem đều có câu trả lời cho riêng mình, thế nhưng đáp án nhiều nhất vẫn là lẩu và thịt nướng!
[Mỗi Ngày Năm Chương]: Streamer, đừng sơ suất để người cổ đại biết về sức hút của món lẩu hiện đại nhé!
Khương Bồng Cơ nhíu mày, tìm lại trong trí nhớ của Liễu Hi, rồi lạnh lùng giội cho người xem này một chậu nước lạnh.
[Streamer V]: Nếu mấy người nói lẩu là chỉ cái vạc nóng thì tôi nghĩ mấy người nên cất ý nghĩ này đi là hơn.
Không ít người xem đần mặt, không hiểu ý Khương Bồng Cơ. Có vài khán giả thoát ra ngoài lên mạng tra, phát hiện thật ra “vạc nóng” chính là lẩu phiên bản cổ đại, đã có từ thời Thương Chu, có điều cổ đại không có nồi nấu và các gia vị phức tạp như hiện nay, nên món lẩu không được ngon lắm.
Tuy rằng nơi Streamer ở không giống với lịch sử của bọn họ nhưng có vài quá trình phát triển của lịch sử vẫn có nét tương đồng.
[Khi Nào Trả Hết Nợ]: chống cằm buồn quá, còn tưởng có thể dùng lẩu để chinh phục vị giác của người cổ đại.
Khương Bồng Cơ cười tươi, lại gửi một bình luận nữa.
[Streamer V]: Mọi người có thể dạy tôi cách làm nồi lẩu và nước sốt được không, thế là chinh phục được vị giác của họ rồi.
Cửa hàng của hệ thống đúng là rác rưởi, hàng hóa bán ra quá ít ỏi, gần như hễ thứ gì rẻ là nó bán thứ ấy.
Khương Bồng Cơ tìm trong cửa hàng thấy có bán khá nhiều gia vị giá rẻ, ví dụ như muối ăn, đường trắng, mì chính, giấm trắng, ngoài ra còn có một ít loại thực vật có thể dùng làm gia vị như hạt tiêu, hoa tiêu, gừng khô, ớt, quả hồi...
Cô và người xem đều công nhận những thứ này rất rẻ. Nhưng trong đó có vài loại sinh trưởng ở nơi hoang dã hoặc ở đại lục khác, còn chưa du nhập vào Trung Nguyên. Xét thấy hoàn cảnh tại hai thế giới không giống nhau, họ không dám yêu cầu quá nhiều, tóm lại miễn có gia vị là được.
Khương Bồng Cơ chép miệng, lòng thầm nghĩ: “Thật khó cho mày, có thể tích được cả đống đồ trong cửa hàng.”
Mặc dù chỉ là một cửa hàng hệ thống vớ vẩn quy mô nhỏ, nhưng ít ra cũng mang thức ăn đến cho cô.
Hệ thống bị Khương Bồng Cơ khống chế nhốt lại, nghe cô châm chọc, nó không kìm được mà hừ lạnh. Mặc dù bị nhốt nhưng nó không hề lo lắng hay có ý cầu xin cô. Đối với hệ thống, tuổi thọ của loài người quá ngắn. Khương Bồng Cơ sống không quá trăm năm đâu, đợi cô chết đi, hồn phách của cô còn có thể đấu lại hệ thống không?
Nó lạnh lùng nói: “Loài người đúng là sinh vật vừa tham lam vừa dơ bẩn.”
Hệ thống trải qua nhiều đời ký chủ nên đã nhận rõ bản chất tham lam vô sỉ của loài người từ lâu rồi. Lần này thua trong tay Khương Bồng Cơ, chỉ có thể trách nó quá sơ suất.
Đây là lần hiếm hoi hệ thống mở miệng sau khi bị Khương Bồng Cơ nhốt.
Khương Bồng Cơ thầm cau mày, thản nhiên nói: “Ích kỷ và tham lam vốn là phẩm chất của sinh vật có trí thông minh cao cấp. Xét về mức độ nào đó, đây là nhân tố cần thiết để thúc đẩy văn minh phát triển. Mày nói con người tham lam, sao không tự xem lại bản thân mình đi? Làm cứ như mày ngây thơ lương thiện cỡ nào, mình ngu ngốc còn trách kẻ địch thông minh, mày hay thật đấy.”
Hệ thống như thể bị chọc vào chỗ đau, giọng nói mất bình tĩnh, châm chọc: “Tôi cho ký chủ sinh mạng mới, lúc cô còn sống thì muốn gì cứ lấy, nhưng khi cô chết rồi, chẳng phải những thứ còn lại sẽ thuộc về tôi ư? Trao đổi công bằng thôi mà, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ cơ à, trên đời này không bao giờ có bữa cơm miễn phí đâu! Bản thân cô không kiềm chế được lòng tham của mình, không tự cố gắng mà chỉ muốn dựa vào cách chèn ép hệ thống để kiếm được đủ thứ, từ danh tiếng, gương mặt, tiền tài đến người yêu... Dựa vào cái gì chứ? Kiếp trước là một kẻ vừa ngu ngốc vừa tầm thường, dựa vào cái gì mà sống lại một lần là có thể tỏa sáng kia chứ? Muốn cả đời nở mày nở mặt thì buộc phải trả giá bằng công sức nhé!”
Khương Bồng Cơ khẽ chớp mắt, thầm “ồ” một tiếng.
“Mày nói rất có lý, nhưng cái này liên quan gì đến tao?”
Hệ thống nghẹn họng, đúng thật điều này chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến Khương Bồng Cơ. Chẳng qua tâm trạng nó ngột ngạt lâu ngày, chỉ muốn trút hết nỗi lòng cho thỏa.
Một lát sau, Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Tao không đồng tình với lời nói của mày. Thứ nhất, trên cơ sở thiết lập giao dịch công bằng hai bên hỗ trợ lẫn nhau, mày có nói với ký chủ của mày ăn cái gì của mày thì phải dùng linh hồn để trả giá không? Thứ hai, không phải ai cũng muốn sống lại, ví dụ như tao. Kiếp trước tao nở mày nở mặt thế nào, ai cho mày đến đây làm cho tao sống lại? Thứ ba, mày dám dùng lương tâm của mày mà nói, mày chọn ký chủ thật sự chỉ vì linh hồn của đối phương không?”
Hệ thống bên kia không lên tiếng, Khương Bồng Cơ thầm trợn trắng mắt.
Tay mơ cũng chỉ là tay mơ mà thôi, không có bản lĩnh gì mà còn lượn lờ trước mặt cô.
Nếu như hệ thống thực sự vì linh hồn thì đâu cần hao phí công sức làm người ta sống lại, mặc cho ký chủ áp bức cả đời rồi mới thu nhặt linh hồn? Theo như suy đoán của Khương Bồng Cơ, linh hồn chẳng qua chỉ là giá trị cuối cùng của ký chủ, hệ thống còn không chịu bỏ qua hút hết. Lợi ích chân chính hẳn là thứ khác, như điểm tích lũy, hoặc là... thứ gì đó khác?
Khương Bồng Cơ thầm nghĩ, đáng tiếc cô không đủ manh mối, hệ thống lại bắt đầu giả chết rồi.
“Hừ... Đống số liệu ngu xuẩn...”
Khương Bồng Cơ vừa lẩm bẩm vừa ghi lại mấy phương thức làm nước lẩu mà người xem nói, những cái này đều không phải là bí quyết gia truyền gì, chịu khó tìm trên mạng là có.
Khương Bồng Cơ không phải không biết tốt xấu, sự giúp đỡ của người xem đương nhiên cũng khiến cô cảm động.
[Tôi Muốn Tu Tiên]: Xảy ra chuyện gì vậy, Streamer cứ chép rồi lại cười, thật quỷ dị.
“Đột nhiên nhớ tới một người rất thú vị, rõ ràng là biết IQ không đủ mà vẫn cả ngày khiêu khích cô, bác nói xem đây gọi là gì?”
[Pháp Lực Vô Biên]: Thiểu năng sao?
Thông minh!
Khương Bồng Cơ cho câu trả lời thần thánh này một trăm linh một điểm, thêm một điểm cũng không sợ người ta kiêu ngạo.
Cô đem tờ giấy ghi cách làm nước dùng và nước sốt đặt trên lò hương xông khô sau đó gấp lại cất đi.
“Tôi cảm thấy tự mình có thể mở một tiệm lẩu rồi, cõ lẽ còn là làm dây truyền...”
[Lão Đại Đồ Mi]: Ha ha, Streamer đừng làm thế, không thì mấy vị mưu sĩ nhà cô sẽ khóc đổ tháp Lôi Phong mất.
Chủ công nghịch bùn, nghịch cọc gỗ, đan dệt... những thứ này đã đủ không đàng hoàng rồi, bây giờ lại thêm tiệm lẩu nữa...
Chậc chậc, chỉ nghĩ đến cảnh tượng này thôi đám người xem livestream đã cảm thấy đau lòng rồi.
Thời buổi này muốn gặp một chủ công đáng tin sao mà khó thế nhỉ?
Có cách làm nước dùng và gia vị lẩu, tất cả các nguyên liệu cần thiết cũng tìm đủ rồi, hiện giờ chỉ thiếu dụng cụ nướng và lẩu cần thiết thôi. Khương Bồng Cơ nghiên cứu vạc nóng hiện nay, lại dựa theo nồi uyên ương của người xem livetream và tài liệu lịch sử mà cô biết, thức cả đêm để vẽ ra một bản thiết kế, sau đó chạy đến lò gạch thì thầm trao đổi với thợ lò cả ngày.
Nhóm Phong Cẩn thấy Khương Bồng Cơ không đến sảnh chính vụ nữa không biết nên vui mừng hay nhức đầu đây. Những lúc chủ công ở sảnh chính vụ phần lớn đều không làm được việc gì đàng hoàng, bọn họ nhìn mà đau bi. Mà chủ công không ở sảnh chính vụ thì cũng chẳng làm được việc gì tử tế, bọn họ chỉ nghĩ thôi đã đau bi rồi.
Thật muốn từ chức không làm nữa nha.
Bình luận facebook