Chưa đầy hai tiếng sau, chuyện Khương Bồng Cơ sắp dẫn mọi người tới huyện Tượng Dương đã truyền khắp khu dưỡng bệnh.
Cân nhắc tới số dân chúng bị thương nặng không thể lên đường, Khương Bồng Cơ quyết định dời lại thêm mấy ngày để người dân yên tâm dưỡng bệnh, đợi đến khi họ khỏe hơn một chút mới khởi hành, bộ khúc và cấm quân rảnh rỗi thì tiếp tục điều đi lao động công ích.
Những hành động ân cần quan tâm như thế khiến không ít người dân rơi lệ, danh tiếng của Khương Bồng Cơ ngày càng lên cao, những người đang còn chút do dự cũng quyết định đi theo cô rời khỏi Thượng Kinh.
“La Việt? Tìm ta có chuyện gì?” Khương Bồng Cơ đang ngồi trong lều, tay bóc từng mảng da chết trắng bệch trong lòng bàn chân trái. Trước đó vì cứu trợ dân chúng mà tay chân cô bị thương rất nặng, may mà khả năng hồi phục của cô mạnh mẽ, chân cô giờ đã trắng mịn như xưa.
Tuy đã khỏi nhưng da non mới mọc dưới mảng da chết khiến cô ngứa ngáy khó chịu vô cùng
Dù sao giờ cô cũng nhàn rỗi, trong lều lại không có ai, bèn ngồi xuống vừa bóc da chết vừa tám chuyện với khán giả xem livestream.
Khán giả đều nói livestream hôm nay rất thú vị.
Bọn họ trước đó còn đang chế nhạo cô mất hình tượng, cẩn thận lát nữa có người xông vào, ai ngờ vừa nói xong có người tới thật.
Với giác quan nhạy cảm của Khương Bồng Cơ, tất nhiên cô đã biết La Việt tới, trên mặt không hề có chút lúng túng xấu hổ.
Cô tỉnh rụi thả chân xuống, ra hiệu cho La Việt ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
“La giáo đầu có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần ấp úng.”
La Việt cũng là tên thô lỗ, sống trong doanh trại có chuyện gì chưa thấy qua. Khương Bồng Cơ chỉ bóc da chết dưới chân thôi, vậy đã là lịch sự lắm rồi, hắn còn từng thấy tổng giáo đầu cấm quân dùng tay móc đít, kỳ ra đầy ghét nữa kìa, thế nên hắn rất bình tĩnh.
“Nghe nói Liễu lang quân chuẩn bị khởi hành đến huyện Tượng Dương nhậm chức?” La Việt đi thẳng vào vấn đề.
Khương Bồng Cơ nhíu mày, cô hiểu ý đồ của La Việt rồi.
Một nghìn cấm quân tuy nhỏ nhưng cũng là một phần binh lực, vả lại bọn họ còn là tinh binh được tuyển chọn kỹ lưỡng. Khương Bồng Cơ hoàn toàn không có ý thả người, La Việt muốn chạy cô cũng không cho.
Cô thở dài một hơi, trả lời: “Đúng vậy, Thượng Kinh hiện nay đã hoang tàn, khó bề xây dựng lại, nghe nói bên ngoài lại có Thanh Y Quân, Hồng Liên giáo gì đó làm loạn. Nếu bỏ mặc dân chúng như vậy e là bọn họ khó mà sống sót. Thế nhưng ảnh hưởng của trận động đất quá lớn, không chỉ Thượng Kinh gặp nạn, ngay cả quận Phụng Ấp, quận Thừa Đức cũng bị tàn phá nghiêm trọng, trên đường còn có cả bạo dân...”
La Việt nhìn thẳng vào Khương Bồng Cơ, yên lặng nghe cô nói.
Với cương vị là một giáo đầu nhỏ của cấm quân, La Việt có quyền kiêu ngạo, nhưng hắn là người hiểu chuyện, cũng biết kính trọng người đáng kính.
Quả thực hành động của Khương Bồng Cơ những ngày vừa qua khiến người ta không soi ra chút tỳ vết nào.
“Liễu lang quân lo lắng cho dân nên tính bảo vệ bọn họ tới huyện Tượng Dương quận Phụng Ấp luôn à?”
“Nếu không như vậy chẳng lẽ mặc kệ họ sống chết có số?” Khương Bồng Cơ thản nhiên hỏi lại.
“Liễu lang quân đức độ như trời bể, La mỗ kính nể. Chỉ là có một câu không biết có nên nói hay không.”
Khương Bồng Cơ nói: “La giáo đầu cứ việc nói.”
“Dưới trướng Liễu lang quân chỉ có hơn nghìn bộ khúc, số còn lại đều đang đi cứu trợ ở quận Phụng Ấp. Chỉ vẹn vẹn vài người như vậy sao có thể bảo vệ được mấy chục nghìn dân?” La Việt lo lắng hỏi: “Sao ngài lại không xin chỉ thị để Quan Gia xem xét xử lý?”
Khương Bồng Cơ cười mỉa: “La giáo đầu thật không biết hay là giả ngu? Một nghìn cấm quân của La giáo đầu cũng là ta phơi cái mặt mo này ra mới lấy được đó, nếu không chắc bây giờ ngài đang chuẩn bị hộ tống Quan Gia dời đô đến Kham Châu rồi.”
Cô nói không chút khách sáo khiến La Việt hơi đổi sắc mặt.
Không chờ hắn mở miệng, Khương Bồng Cơ đã nói tiếp: “Có một điểm La giáo đầu nói sai rồi, đâu phải chỉ có một nghìn bộ khúc, không phải còn một nghìn cấm quân của La giáo đầu nữa sao? Ban đầu Quan Gia lấy ra một nghìn cấm quân để làm gì, La giáo đầu chẳng lẽ quên rồi?”
La Việt khó xử: “Thế nhưng...”
“Động đất còn chưa kết thúc, dân chúng còn chưa ổn định lại, thậm chỉ quận Phụng Ấp hiện nay dịch bệnh tràn lan, người dân lưu lạc không chỗ trú, loạn dân hoành hành cướp bóc... Hàng đống chuyện phát sinh từ trận động đất này, chẳng lẽ La giáo đầu cho rằng chuyện động đất thế là xong rồi sao?”
Sau một hồi lâu, La Việt mới hổ thẹn chắp tay lấy cớ có việc mà bỏ đi.
Khương Bồng Cơ nhếch môi, tâm trạng có chút vui vẻ.
La Việt đã lên thuyền thì đừng mơ tới chuyện đi xuống.
Một lát sau, màn lều lại mở ra, một người bước vào.
Anh ta cầm quạt lông vũ, tay áo rộng, đầu chít khăn, dáng đi nhẹ nhàng thong dong, cả người toát lên phong thái vô cùng thu hút của một văn sĩ.
Vừa vào anh ta liền nói: “Như Lan Đình nói, La giáo đầu này không về được nữa rồi.”
“Về làm gì, ở đây còn đang thiếu người đó.”
Khương Bồng Cơ tức giận liếc xéo.
Kỳ Quan Nhượng cảm khái: “Trình độ ăn cướp tới mức hùng hồn chính nghĩa như vậy chắc chỉ có Lan Đình mới đủ sức cân nổi.”
Khương Bồng Cơ liếc anh ta: “Huynh qua đây làm gì? Chẳng lẽ chạy qua chỉ để đá đểu ta hai ba câu thôi hả?”
“Đương nhiên không phải.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Trong lúc rảnh rỗi tới mượn lang quân vài quyển sách đọc giết thời gian ấy mà.”
Có đồng đội mạnh như thế đúng là sướng, Kỳ Quan Nhượng cũng không phải là người thích nổi bật, anh ta luôn làm việc rất khiêm tốn.
Phần lớn công việc anh ta đều đẩy cho Từ Kha và Phong Cẩn, còn anh ta thì... chỉ muốn trốn đi kiếm chỗ rong chơi lười biếng mà thôi.
Khương Bồng Cơ liếc anh ta rồi nói: “Ta nhớ năm ngoái huynh sinh được một vị thiên kim.”
Thê tử của Kỳ Quan Nhượng là thứ nữ của Ngụy Uyên - Kỳ Quan Ngụy thị. Cô tuổi còn nhỏ, hai người đúng kiểu một đôi chú cháu.
Sau khi Kỳ Quan Ngụy thị gả cho anh ta được hai năm mới có thai, khó khăn lắm mới sinh được đứa con đầu lòng là một thiên kim giống Phong Cẩn.
Tuy là con gái nhưng Kỳ Quan Nhượng lại rất thích bé, lúc gửi thư cho Khương Bồng Cơ còn nhắc tới bé rất nhiều lần.
Kỳ Quan Nhượng hơi nhíu mày, không hiểu tại sao Khương Bồng Cơ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, miệng vẫn trả lời.
“Ừm.”
Khương Bồng Cơ liền nở nụ cười gian: “Ừ, cho huynh xem cái này hay lắm, về nhớ nghiên cứu kỹ nhé.”
Kỳ Quan Nhượng hơi giật mình, chỉ thấy Khương Bồng Cơ không biết rút ở đâu ra bốn quyển sách.
“Sách vỡ lòng của nữ giới, đủ cho huynh đọc giết thời gian.”
Anh ta cầm lên nhìn, quyển đầu tiên là “Nữ Luận Ngữ” .
Kỳ Quan Nhượng im lặng một cách quỷ dị.
Khương Bồng Cơ lại bổ sung: “Đọc xong nhớ đưa Hoài Du xem nữa.”
Kỳ Quan Nhượng cất sách vào trong tay áo, chỉ là ánh mắt có hơi xoắn xuýt.
“Đàn ông không chỉ làm cha chồng thôi đâu, còn có thể phải làm cha vợ nữa đó.” Khương Bồng Cơ cười nhe răng làm mất hết hình tượng công tử sĩ tộc: “Như huynh với Hoài Du, sinh đứa con gái xem như sau này thêm một thằng con trai hờ. Đọc đi rồi mai mốt chuẩn bị tâm lý trước.”
Kỳ Quan Nhượng biết Khương Bồng Cơ không có lòng tốt như thế nhưng về vẫn mở ra đọc, để rồi mới sâu sắc nhận ra bị chơi đểu, sém chút xé nát bốn quyển sách.
Sau đó anh ta còn cho Phong Cẩn mượn đọc, nói hoa mỹ là đem về đọc cho con gái nghe.
Phong Cẩn thấy là Nữ Tứ Thư liền nhớ tới cuộc trò chuyện với vợ hôm trước.
“Đa tạ Văn Chứng, ta còn đang tính tìm hai quyển làm sách vỡ lòng cho Trường Sinh đây.”
Kỳ Quan Nhượng nhìn Phong Cẩn như nhìn một thằng ngốc rồi lặng lẽ bỏ đi.
Phong Cẩn chẳng hiểu gì cả, bèn cất sách rồi quay lại xe ngựa.
Ngụy Tĩnh Nhàn còn đang ở cữ, sắc mặt coi như khá tốt. Trường Sinh sinh đủ tháng nên rất khỏe mạnh, bé con nhìn trắng trắng mềm mềm đáng yêu.
Bình luận facebook