Khán giả xem livestream đồng loạt nghển cổ, mở to mắt nhìn nội dung trong quyển tấu chương.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, để đọc được thể văn ngon bằng chữ phồn thể có hơi khó, vừa đọc vừa đoán nửa ngày vẫn không hiểu Phong Cẩn viết cái gì.
Một lúc lâu sau, mọi người vẫn không hiểu tại sao hai người kia lại đột nhiên im lặng quay ra nhìn nhau, chỉ đành giả vờ giả vịt bình luận lung tung.
[Nước Uống Dinh Dưỡng]: Ừm... chữ của Phong Cẩn đẹp thật đấy, không viết sai một chữ nào kia.
[Khóa Bảo Mật Linh Lung]: *Khinh bỉ”, nét chữ của người ta thế kia, cho dù có viết sai thím cũng chẳng nhìn ra được ấy?
[Đồ Ăn Vặt Hiệu Ba Con Sóc]: Có vị đại thần nào trong kênh đứng ra giải thích không ạ, em xem mà ngu cả người, căn bản là không hiểu gì.
Sự thật chứng minh, rừng rộng loại nào cũng có, trong đám người cũng có không ít đại thần đang làm tàu ngầm.
[Quỷ Tài Quách Phụng Hiếu]: Tấu chương Phong Cẩn viết không khó hiểu. Streamer nhờ Phong Cẩn viết tấu sớ trình lên trên để xin phép gánh vác nhiệm vụ cứu trợ thiên tai. Tổng thể thì nội dung của bản tấu Phong Cẩn viết cũng là như thế, nhưng chỉ tiết thì có khác biệt, đặc biệt lợi dụng thời cơ “bắt chẹt một khoản”.
Bắt chẹt một khoản:
Khán giả nhìn thấy bốn chữ này liền ngẩn tò te.
[Quỷ Tài Quách Phụng Hiếu]: *ngoáy mũi”, học hành cho cẩn thận vào, trẻ con biết khóc đòi mới có sữa ăn. Phong Cẩn miêu tả lại cảnh tượng thảm thương sau trận động đất và tình cảnh thương tâm của dân chúng để giành được lòng cảm thông, sau đó kể lề lòng trung thành, hy vọng có thể dùng chút sức mọn của bản thân để giúp đỡ hoàng để cứu giúp lệ dân bá tánh, thể hiện sự nhân đức của hoàng đế. Cuối cùng là khóc lóc than thở mình nghèo, nói rằng mình xuất thân từ sĩ tộc, có chỉ bảo đáp đất nước nhưng bản thân không công danh, cảm thấy thân phận của mình không đủ... Chậc, không thể không nói, tình cảm đủ, tâng bốc cũng rất đúng chỗ... Phong Cẩn cũng không cứng nhắc bảo thủ như trong tưởng tượng nhỉ, may thật.
[Kẻ Đột Nhập Xui Xẻo]: Muốn diss cái ID của bác lầu trên, nhưng nhìn thấy bác phân tích ra đầu ra đũa, tụi nhịn.
[Quỷ Tài Quách Phụng Hiếu]: Cám ơn chuyên ngành đại học, đọc văn ngốn phồn thể cũng không khó.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào úp vung nấy. Có thể chơi được với Streamer thì đương nhiên tính tình cũng có nét tương đồng.
Khương Bồng Cơ vốn chỉ muốn đệ trình tấu sớ lên để xin phép cho danh chính ngôn thuận, Phong Cẩn viết như thế rất có khả năng sẽ giúp cô kiếm được một chức quan.
“Bây giờ ai cũng cảm thấy bất an. Lan Đình có một tấm lòng thành như vậy, nếu như Quan Gia biết được, đương nhiên sẽ cảm thần hiển thần hiếm thấy.”
Con người sợ nhất là bị so sánh, so sánh xong cái gì tốt thì càng tốt, cái gì xấu thì càng xấu. Nếu như có thêm chút may mắn, hoàng đế vui vẻ, chắc chắn sẽ cho cô một chức quan. Cho dù chỉ là một cái hư danh không có thực quyền cũng vẫn tốt hơn một kẻ không có công danh.
“Thật là niềm vui bất ngờ, Hoài Du đúng là đại tài” Khương Hồng Cơ nói với vẻ tán thưởng không hề che giấu: “Nếu đã như vậy, ta cũng tặng cho cậu một niềm vui bất ngờ
Đôi mắt Phong Cẩn sáng rực, niềm vui bất ngờ mà cô bảo, có phải là...
“
Vì Phong Giác vẫn đang có mặt ở đây nên cô chỉ chớp mắt gật đầu, cho Phong Cẩn một đáp án chắc chắn.
“Phải nhanh chóng dâng bản tấu sở này lên, càng nhanh càng tốt.”
Ở một nơi khác, may là Từ Kha thạo chuyện nội vụ nên mới không luống cuống tay chân. Tập hợp nhân công, dựng lều cháo, thuê những thanh niên trai tráng may mắn sống sót chia làm hai tốp, một tốp dọn dẹp đống đổ nát, dọn ra một khoảnh đất rộng rãi, một tốp khác chia làm mấy đội nhỏ đi tìm những người may mắn còn sống.
Động đất rất mạnh, mặt đất chỗ trồi lên chỗ sụp xuống, mặt đường gồ ghề. Mức độ thiệt hại nghiêm trọng khiến cho công tác cứu hộ càng thêm khó khăn.
Bởi vì thời gian xảy ra động đất là vào đêm khuya, phần lớn đều đang ngủ say, cho nên rất nhiều dân chúng đều bị vùi lấp trong đống đổ nát. Một số người chết ngay lập tức, một vài người may mắn vẫn còn sống. Tuy vậy nhưng phân nửa đều bị thương nghiêm trọng, nếu không được cứu chữa kịp thời thì cũng chỉ kéo dài hơi tàn thêm được vài ngày.
Bây giờ đang thiếu thốn nhân lực nghiêm trọng, Khương Đồng Cơ đã giải quyết được vấn đề lương thực thuốc men, nhưng cô không giải quyết được vấn đề nhân lực.
Bất đắc dĩ, tóm được ai thì hay người đấy, thậm chí ngay cả cô cũng xắn tay áo lên lăn xả vào làm.
“Hiếu Dư, người dẫn người đi dựng khu dành cho người bị thương” Khương Bồng Cơ rất rõ ràng, lần này là trận đánh vô cùng ác liệt, chạy đua với thời gian, cướp người từ tay Diêm Vương. Cô nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ: “Hoài Du, cậu đi sắp xếp những người bị thương và chuyện bên lều cháo, cũng để tiện chăm sóc Tĩnh Nhàn.”
Văn nhân thời đại viễn cổ đều học quần tử lục nghệ, bắn cung, múa kiếm đều được. Nhưng suy cho cùng vẫn là người học văn, Khương Đồng Cơ không thể để bọn họ đi cứu hộ trong đổ nát được, để tránh khi dư chấn xảy ra lại bị liên lụy theo, cứ ở yến trong đại bản doanh là hơn.
Nói rồi Khương Đồng Cơ nhận lấy dây buộc áo từ tay Đạp Tuyết, thô lỗ thắt nút một đầu, một đầu khác linh hoạt buộc ống tay lại, sau đó nhanh nhẹn thắt nút hai đầu lại với nhau, để lộ bắp tay khỏe khoắn trắng trẻo để tiện cho việc cứu người.
“Đạp Tuyết, em ở lại làm cáng, chăm sóc dân chúng bị thương...”
Vận may của bọn họ cũng không quá tệ, tất cả người hầu của Liễu phủ đều sống sót, trong đó có một nha hoàn từng học y thuật.
Cho dù chỉ biết đôi chút nhưng lúc này sao còn kén chọn được nữa, đành để cô nương ấy làm thầy thuốc.
Những vết thương nghiêm trọng cô ấy không cứu được, nhưng vết thương ngoài da thì vẫn có thể điều trị.
Việc tìm kiếm người sống bắt đầu từ khu vực gần nhất. Khương Đồng Cơ dẫn đầu đi trước, để những người đi theo sau có biết cái gì gọi là thần lực trời sinh.
Chẳng bao lâu sau, cả người cô đã xám xịt bụi và máu, quần áo trên người đã chẳng thể nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa.
Khương Hồng Cơ có bản lĩnh, lại rất khỏe, các giác quan nhanh nhạy, cộng thêm cổ có tinh thần lực mạnh mẽ mà không người thường nào có, tương đương với thiết bị tìm kiếm người di động, có thể phát hiện ra dấu vết của sự sống. Căn cứ theo nguyên tắc ưu tiên cứu hộ, đương nhiên là cố cứu những người có dấu hiệu của sự sống mạnh hơn trước.
“Mang cáng cứu thương đến đây, ở đây vẫn còn người sống...”
Khương Bồng Cơ đã tính toán xong cấu tạo gỗ đá của đống đổ nát, hai tay vận lực nhấc một tảng đá lên, bên dưới lộ ra một người đầy máu.
Gỗ đã có sẵn, cứ trực kiếp kéo ra từ đống đổ nát. Khương Bồng Cơ sai người đi thu nhặt những tấm da và vải vóc tập trung lại một chỗ, để những tỳ nữ sức yếu khâu vá thành những chiếc cáng đơn giản, cũng chẳng cần biết đẹp hay xấu gì, chỉ cần tiện cho việc vận chuyển người là được.
Lập tức có người ở đằng sau chạy đến, cùng nhau chuyển người bị thương ra, đặt lên trên cáng.
Khương Hồng Cơ nói với bọn họ những điều cần chú ý trong khi cứu người, để tránh làm vết thương nặng hơn. Nhìn thấy Khương Bổng Cơ liên tục cứu được những người còn sống, mọi người còn tưởng rằng còn rất nhiều người sống sót.
Thực tế thì chỉ có mình Khương Đồng Cơ vẫn luôn nhíu mày thật chặt, tâm trạng nặng nề vô cùng.
Người chết, quá nhiều...
Không có thời gian để than thở, Khương Bổng Cơ chỉ đành mím chặt môi, đội cái nắng chói chang, hai bàn tay nhanh chóng phồng rộp lên những bọng nước. Bọng nước VỠ ra trộn lẫn với đất cát và dầm gỗ, lòng bàn tay cô trông cực kỳ kinh khủng. Cả kênh livestream đều tĩnh lặng, bầu không khí đặc quánh lại, không ai dám nói một câu nào.
Theo như Địa chấn học thì bảy mươi hai giờ sau khi động đất xảy ra là khoảng thời gian vàng để cứu hộ, trước đó Khương Đồng Cơ đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ phải nắm chặt từng giây từng phút. Ba canh giờ sau đã là giữa trưa, chính là lúc nhiệt độ trong ngày lên cao nhất.
Những người sống sót cứu được là hai trăm ba mươi người, trong đó có một trăm chín mươi người được đội tìm kiếm của Khương Đồng Cơ cứu ra. Những đội khác không cứu được bao nhiêu người, đại đa số đều là những cái xác đã lạnh lẽo cứng đờ. Một khu vực trồng được dọn ra trong bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh.
“Đây chính là bản đồ đại khái của thành Thượng Kinh...”
Bình luận facebook