Cảnh tượng này khiến tiểu đồng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng gào ầm lên: “Tiên sinh, tiên sinh! Có yêu quái!!!”
Cùng lúc đó, thanh niên nọ và Vệ Từ cũng nhận ra di động.
Hai người chạy vội đến nơi trống trải, trận động đất này kéo dài khoảng bảy, tám phút.
“Động đất ư?”
Thanh niên kéo chặt áo choàng, dù trời đêm oi bức nhưng anh ta vẫn cảm thấy rùng mình.
Mặt Vệ Từ trắng bệch, trong đầu như có gì đó bùng nổ khiến anh không còn suy nghĩ được gì nữa.
Đồng Khánh... có động đất ư? Ngày này kiếp trước, anh đang ở Biện Châu Trung Chiếu, Vệ thị ở Hà Gian đã suy bại, chỉ có thể lệ thuộc vào vệ thị ở Biện Châu.
Anh không muốn dính vào tranh đấu trong gia tộc, vài năm sau thì ẩn cư, sống những ngày nhàn nhã, thi thoảng mới chú ý đến việc bên ngoài.
Đến khi thiên hạ đại loạn, được chủ cũ khen ngợi nên anh mới xuống núi tương trợ.
Khi ấy, thiên hạ đã chia năm xẻ bảy, không còn ngũ quốc Cửu Châu, chư hầu cắt cứ, cuộc chiến tranh ngôi bá chủ đã hừng hực khí thế.
Hiểu biết của anh về Đông Khánh cũng khá tỉ mỉ.
Anh lục lọi trong trí nhớ của mình, nhưng hoàn toàn không nhớ ra sự kiện động đất này.
“Động đất... bắt nguồn từ cạnh sao Tử Vi.” Anh ngẩng đầu nhìn tinh tượng. Tinh tượng kỳ quái toát ra sự âm u lạnh lẽo, như bị
một lớp máu mỏng phủ lên, khiến anh lóe lên ý nghĩ, bèn bấm đốt ngón tay, hồi lâu mới tính được ngọn nguồn của động đất là từ cạnh sao Tử Vi.
Sao Tử Vi của Đồng Khánh chính là hoàng đế Đông Khánh.
Canh sao Tử Vi tất nhiên là chỉ Thượng Kinh!
Vị trí của anh cách Thượng Kinh rất xa, dù có cưỡi ngựa không ngừng nghỉ cũng phải hai tháng mới tới nơi.
Ở nơi xa như vậy mà vẫn cảm thấy động đất rõ ràng, khó có thể tưởng tượng nổi trung tâm trận động đất sẽ như thế nào.
Nếu biết Thượng Kinh có động đất, sao anh có thể trơ mắt nhìn người ấy đến Thượng Kinh chứ?
Đáng lẽ phải dùng mọi cách để ngăn cản mới phải!
Lẽ nào ông trời không dung thứ cho kẻ như anh được sống lại kiếp này?
“Tử Hiếu... sao vậy?” Động đất như thế ai dám về phòng ngủ chứ?
Thanh niên và thư đồng vội vàng vào phòng mang đậm chăn ra, định ngủ qua đêm ngoài sân, còn chuyện gì thì để mai tính.
Anh ta vừa nhìn qua đã phát hiện bạn mình đang như mất hồn.
“Hi Hoành... Từ không sao, chỉ là nghĩ tới cơn ác mộng vừa rồi... hẳn là trời cao báo mộng...”
Vừa gặp ác mộng, khi tỉnh lại thì thật sự xảy ra động đất, không phải báo mộng thì là gì?
Thanh niên nọ trông hơi buồn: “Đông Khánh bấy giờ... sao có thể chịu nổi trận động đất này chứ? Triều đình không để tâm đến triệu chính, trong triều ngoài triều đều bị vấy trong răng nanh của đám ngoại thích, của hoạn quan. Không biết lại có bao dân chúng chôn thân trong trận động đất này? Bao nhiêu người có thể sống sót..”
Vệ Tử nhìn xa xăm, không biết có nghe thấy lời ai oán của bạn mình không.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Khương Hồng Cơ còn nhạy cảm hơn cả mãnh thú, ba mươi giây trước khi trận động đất xảy ra, thần kinh của cô đã căng lên như dây đàn.
Cô chưa từng có cảm giác hoảng sợ đến vậy, tim đập nhanh đến mức bất thường.
“Đừng ngủ!” Cô đập một phát lên lưng Phong Giác, khiến cậu chàng đang muốn ngủ gật giật mình thức giấc: “Ta nóng ruột quá...”
Phong Giác ngơ ngẩn nhìn Khương Bổng Cơ, ra vẻ “huynh nóng ruột thì liên quan gì đến ta”?
“Muốn ta xoa giúp huynh không?” Phong Giác vẫn giữ biểu cảm hờ hững như thường.
Người xem trong phòng livestream nghe thấy cậu kia của cậu nhóc mà cười lăn cười bò, trên màn hình đều là bình luận xét thương cho nhóc, trình độ tìm chết quá là cao.
“Cút! Ai cần cậu xoa!”
Khương Bổng Cơ không khách khi đáp, thái độ thô lỗ ấy khiến hình tượng của cô trong mắt Phong Giác càng xấu hơn.
“Ta cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, cậu mau đánh thức Hoài Du, rồi tới chỗ nào trống trải đợi ta, ta đến phòng sinh xem xem.”
Phong Giác bị đối xử thô lỗ như vậy thì không khỏi tức giận, nhưng Khương Bồng Cơ đã nhanh tay nhanh chân đứng dậy đi đến phòng sinh rồi.
Đúng lúc này, bà đỡ đột nhiên mở cửa phòng ra: “Phu nhân sắp sinh rồi!”
Cái gì!
Lúc này sao?
Khương Bồng Cơ ngẩn ra, cảm giác nguy hiểm chạy thẳng từ chân lên não của cô. Cô gạt bà đỡ ra, khiến bà ta ngã xuống hành lang, còn mình thì vọt vào phòng sinh. Bà đỡ bị cô đột nhiên đẩy ra bị ngã phệt xuống đất, phần eo hình như phát ra một tiếng
rắc.
Ngay giây sau, mặt đất chấn động mạnh, phòng ốc xung quanh ẩm ầm đổ xuống, dùng từ trời long đất lở cũng không ngoa.
Tiếng thét đầy hoảng sợ bị vùi lấp trong tro bụi.
Mọi thứ đến quá đột ngột, đám người xem cũng bất ngờ không kém. Khi họ kịp hoàn hồn thì trước màn hình đã thành một mớ hỗn độn, mái hiên đổ ập xuống, đập lên người thị nữ trong phòng sinh, máu me bắn đầy đất.
Tiềm năng của Khương Đồng Cơ bạo phát trong nháy mắt, cổ kịp ôm lấy Ngụy Tĩnh Nhàn rồi lăn một vòng ngay trước khi mái nhà rơi xuống, thoát hiểm ngay trong tích tắc. Nến trong phòng đã tắt, xung quanh tối om.
Khương Bồng Cơ dựa vào trực giác và trí nhớ, ôm Ngụy Tình Nhàn còn đẫm máu chạy ra khỏi phòng.
Ra bên ngoài ít ra còn chút ánh trăng.
Mặt đất vẫn đang rung chuyển chưa ngừng, Khương Bổng Cơ đặt Ngụy Tĩnh Nhàn lên mặt đất trống trải, giao cổ cho bà đỡ đang sợ đến mức hồn vía lên mây.
“Ta đi cứu người, bà đỡ đẻ cho Tĩnh Nhàn đi... Phong Hoài Giới, cậu còn đứng ngu người ở đây làm gì, mau qua hỗ trợ đi!”
May là Phong Cẩn không thích bày biện phức tạp nên trong sân chỉ có một cái ao nhỏ chứ không có núi giả trùng điệp.
Đám tôi tớ may mắn thoát chết tụ lại nơi trống trải, Phong Giác bị Khương Bổng Cơ mắng mà tỉnh người, vội vàng ra mặt trấn an mọi người.
Phong Cẩn vì quá mệt nên ngủ rất sâu. Nhưng đúng là số chưa đến lúc chết, xà nhà rơi xuống không đập trúng anh mà chỉ hơi sượt qua, đồng thời cũng khiến anh tỉnh giấc.
Kinh thành lúc này đã long trời lở đất.
Phong Giác ôm cánh tay bị thương, mặt tái mét trấn an mọi người.
“Phu quân... đau quả.”
Khi động đất xảy ra, Ngụy Tĩnh Nhàn ngất đi, ký ức cuối cùng của cô là xả nhà trên đầu đổ ập xuống và bóng hình quen thuộc ấy. Tố chất tâm lý của bà đỡ còn tạm được, đang vâng lệnh Khương Bổng Cơ đỡ đẻ cho Ngụy Tĩnh Nhàn. Bà ấn liên tục lên huyệt nhân trung của cô, ép cô phải tỉnh lại... Phụ nữ có thai những lúc này nếu còn mê man không tỉnh thì ắt kết cục sẽ là một xác hai mạng.
“Phu nhân! Tĩnh Nhàn!” Phong Cẩn vừa ngủ dậy, đầu óc loạn cào cào, tim lạnh toát như đặt trong hầm băng khiến anh không cử động được dù là một ngón tay. Nghe tiếng gọi thân thương ấy anh mới lấy lại lý trí, vẫn chưa hết sợ hãi mà ôm chặt lấy Ngụy Tĩnh Nhàn.
“Bụng... đau quá.” Ngụy Tĩnh Nhàn đau như bị cắt da cắt thịt, dường như có gì đó nóng hổi đang phá kén muốn chui ra, làm ướt hết quần áo và chân của cô, từng cơn đau buốt óc truyền đến: “Sắp... sinh ư..”
Ở nơi khác, Khương Bổng Cơ lại cứu được hai người hầu bị thương, đưa họ đến nơi mọi người tập kết.
Cả phủ đệ đã trở thành đồng hoang tàn, tiếp theo rất có thể còn có dư chấn, cô chỉ có thể cố hết sức mình.
May mà nhà cửa ở thời này đều xây thấp nên dù có dư chấn cũng không lo bị chôn trong đống phế tích.
Cô bới vài chiếc chăn từ trong đống đổ nát ra ném cho Phong Giác. “Quây tạm thành một phòng sinh. Sai người đi tìm bếp lò rồi đun nước nóng, nhanh lên!” Phong Giác chưa kịp hoàn hồn, nhưng cơ thể đã phản ứng tuân theo lệnh của Khương Hồng Cơ.
Bình luận facebook