“Không đáng tin?” Từ Kha tỉnh táo lại, nghiêm mặt nắm chặt lấy tay Tầm Mai: “Chuyện từ khi nào?”
Tầm Mai thở dài, ánh mắt rầu rĩ, giọng nói như thể cầu xin: “Chuyện này thiếp không dám nói nhiều, nhưng phu quân yên tâm, lang quân lòng dạ sáng như gương, Đạp Tuyết không lừa được người đâu. Chuyện cũ trước kia, thiếp thật sự không muốn nhắc lại nữa...”
Thế nhưng, Từ Kha sao có thể để yên như thế?
“Nàng nói rõ cho ta đi, nói được bao nhiêu thì nói.” Từ Kha thở dài, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nàng và ta đã kết làm phu thê, tuy hai mà như một, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Chuyện này nếu không lớn ta có thể thay nàng xin tội, cầu lang quân khoan dung tha thứ, nếu nghiêm trọng ta cũng sẽ tìm cách gánh cho nàng, nhưng nàng không được cố tình giấu giếm nữa.”
Tầm Mai ấp úng không nói nên lời, cô phải kể chuyện này thế nào đây?
Đôi vợ chồng son yêu nhau khăng khít đáng ra giờ phải ôm ấp thỏ thẻ với nhau lời li biệt, nay lại trầm lặng nhìn nhau. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.
“Tầm Mai, thật ra nàng đồng ý lấy ta là có mưu tính khác phải không?”
Trong phút chốc, mắt Từ Kha sáng như đuốc nhìn thẳng vào Tầm Mai, ánh mắt sâu lắng chất chứa ý dò xét như muốn lột trần, nhìn thấu vào nội tâm của cô.
“Thiếp...”
Tầm Mai mấp máy môi, ánh mắt Từ Kha khiến cô không thốt nên nổi lời biện minh nào.
Đôi tay trắng mịn bất giác vặn xoắn một góc chăn, cô không kìm được tránh đi ánh nhìn của Từ Kha.
Nếu có cái lỗ chắc giờ cô đã chui vào trốn để có thể lấy được chút cảm giác an toàn.
Từ Kha thở dài thành khẩn nói: “Kha xuất thân thứ dân, một không công danh, hai không thành tựu, sau lại vì chuyện của mẫu thân mà mang tội giết người, bị tống vào ngục chịu hình phạt thích chữ. Tuy được đại xá nhưng cuối cùng vẫn bị xếp vào hàng tiện dân, chịu cảnh mua bán trao tay. Nếu không phải may mắn gặp được lang quân nâng đỡ, Kha cũng không biết cảnh ngộ của mình sẽ ra sao. Nay thím được an dưỡng tuổi già, bên gối có vợ hiền, nếu không có lang quân thì những ngày tháng tốt đẹp như thế vẫn chỉ là giấc mơ mà thôi. Với Kha, lang quân còn quan trọng hơn cả tính mạng.”
Tầm Mai nghe thấy mà quặn lòng, không kìm được siết chặt nắm đấm.
“Kỳ thật Kha đã từng nghi hoặc, rốt cuộc số Kha tốt tới mức nào mới có thể được người bên cạnh lang quân như nàng coi trọng. Nay nghĩ lại, dường như còn có lý do sâu xa, lý do này e là liên đới không nhỏ. Tầm Mai, nàng đã gả cho Kha, thì cả đời chúng ta là vợ chồng. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền, Kha tuyệt đối sẽ không bỏ nàng. Vì thế cho dù là xảy ra chuyện gì, hai chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt.”
Lần đầu tiên Từ Kha lên Thượng Kinh cùng Khương Bồng Cơ, Tầm Mai đã bày tỏ với cậu, cậu cũng không đồng ý. Không phải cậu không rung động, nhưng khi cân nhắc kỹ tới điều kiện cũng như tương lai của bản thân, cậu cảm thấy không nên làm lỡ dở một cô gái tốt như thế nên mới đành uyển chuyển từ chối.
Mấy năm sau đó, nỗ lực của Tầm Mai cậu đều nhìn thấy và ghi tạc trong lòng. Thím của cậu cũng luôn miệng khen Tầm Mai hiếu thảo ngoan ngoãn, hơn nữa lại yêu cậu say đắm, như vậy thì dù Từ Kha có sắt đá thế nào cũng không kìm được trái tim rung động.
Từ Kha nắm chặt tay Tầm Mai, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay nàng đẫm mồ hôi lạnh, ngón tay run rẩy.
“Chuyện này, thiếp cũng không biết nhiều...”
Sau một hồi lâu, ánh nến trong phòng vẫn lặng lẽ cháy bập bùng, Tầm Mai do dự mở miệng.
“Nàng cũng không biết nhiều?” Từ Kha càng thêm nghi ngờ.
“Lúc này thiếp còn lừa chàng làm gì?” Tầm Mai cúi đầu, hàng mi dài in bóng như chiếc quạt xòe: “Chuyện thiếp biết không nhiều. Thực ra thiếp cũng không phải người Đông Khánh, quê của thiếp ở một thôn nhỏ biên giới Trung Chiếu. Thiếp còn nhớ rõ năm đó quê thiếp gặp nạn hạn hán, đất đai ngàn dặm hoang vu khô cằn, không thu hoạch được chút thóc lúa nào, nhà nhà vì tranh giành chút vỏ cây mà sống chết với nhau...”
Người Trung Chiếu?
Từ Kha giật mình, cố gắng tập trung, cẩn thận nghe Tầm Mai kể.
“Về sau, không biết cha thiếp nghe ai xúi giục, chỉ vì đổi chút đồ ăn mà muốn bán mẫu thân vào lầu xanh. Ngày đó tính tình thiếp bướng bỉnh, dữ dằn nổi tiếng khắp vùng, không biết cắn thuốc gì mà trong cơn kích động cầm dao chém ông ta nửa sống nửa chết...”
Tầm Mai bình thản kể lại, Từ Kha nghe xong vừa kinh ngạc, vừa đau lòng
Kinh ngạc cô dám ra tay giết cha.
Đau lòng cô tuổi nhỏ lại gặp phải chuyện như vậy.
“Thiếp rất sợ... Mỗi lần nhắm mắt lại như có ma quỷ tới vờn quanh muốn lấy đi tính mạng thiếp.”
Giết cha là tội lớn không thể tha thứ, dù cha cô còn chưa chết nhưng Tầm Mai vì quá sợ nên đã chạy trốn.
Chỉ là hạn hán lớn khiến số lượng nạn dân tăng cao, Tầm Mai lúc đó chỉ mới mười tuổi, căn bản không thể tự bảo vệ bản thân, cuối cùng bị bọn buôn người bắt bán sang Đông Khánh – nơi giáp ranh với Trung Chiếu. Sau, Tầm Mai tìm được cơ hội chạy trốn.
Nghe chuyện Tầm Mai trốn khỏi tay bọn buôn người, Từ Kha không khỏi nhớ tới bản thân lúc trước.
Cậu cũng đã chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại bị Khương Bồng Cơ bắt bài, kế hoạch thế là hỏng bét.
“Về sau, thiếp trở thành ăn mày, quen biết một lão ăn xin, học được tay nghề trộm cắp, hôm nào đói quá liền đi ăn trộm. Ngày đó, thiếp vô ý trộm phải ngọc bội của tiên phu nhân...” Nói tới đây, Tâm Mai bất giác nở nụ cười: “Cũng nhờ thiếp may mắn gặp được tiên phu nhân nhân từ rộng lượng, nếu là người khác chắc đã bị đánh chết rồi.”
Tiên phu nhân chính là Cổ Mẫn, bà thấy Tầm Mai là một cô bé đáng thương, nếu tiếp tục lang thang đầu đường xó chợ thì cả cuộc đời sau này coi như hủy.
Cô còn nhỏ nhưng đã có tướng mỹ nhân, sau khi lớn lên khó tránh bị mấy tên lưu manh để ý.
Thế là Cổ Mẫn đưa Tầm Mai về Liễu phủ, cho cô làm nha hoàn, đảm bảo một ngày ba bữa không bị đói.
“Thiếp vốn cho rằng cả đời này cứ như vậy thôi, tới tuổi cập kê gả cho một đầy tớ, lớn tuổi lại làm bà vú trong phủ, hầu hạ tiểu chủ nhân sau này... Nhưng không ngờ sức khỏe tiên phu nhân ngày càng kém, năm đó đương độ hoa mai nở rực rỡ, bà đã đi xa.”
Cổ Mẫn qua đời, chỉ để lại Liễu Hi.
Cả Liễu phủ rơi vào những ngày tháng âm u nhất.
Liễu Xa tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng chọn Tầm Mai và Đạp Tuyết làm tỳ nữ thân cận cho Liễu Hi, còn âm thầm cho người dạy võ nghệ cho hai người bọn họ.
Tra gốc gác, lý lịch Tầm Mai từ nhỏ tới lớn rất sạch sẽ, hơn nữa Cổ Mẫn có ơn với cô, cô sẽ không làm hại con của Cổ Mẫn.
Liễu Xa tính rất hay, sắp xếp cũng rất chu đáo, nhưng kế hoạch không thắng nổi thực tế.
“Sau này lão gia đi nhậm chức ở quận Hứa, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do Kế phu nhân quản lý. Thế nhưng Kế phu nhân hầu như đều nằm trên giường bệnh, Điệp phu nhân tiếp quản hậu viện với thân phận thiếp thất khó tránh lời ra tiếng vào. Khoảng thời gian đó trong phủ không ổn định, để kẻ gian nhân cơ hội lợi dụng.” Tầm Mai thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Có một đôi nam nữ tìm tới nói là cha mẹ ruột của thiếp...”
Bình luận facebook