Khương Bồng Cơ bỗng khựng lại, cô bất chợt nghiêng sang nhìn đối phương, nói: “Ta bảo đi đường nào thì đi đường đó.”
Hộ vệ ngẩn ra, nghĩ thầm, chẳng lẽ khả năng phân biệt phương hướng của lang quân nhà mình không tốt lại xấu hổ không muốn người khác biết?
“Ngẩn ra đó làm gì? Đi theo!”
Khương Bồng Cơ quát khẽ rồi trừng mắt như thể đang giận dữ, ánh mắt long lanh, toát lên vẻ ngạo kiều* kỳ lạ.
*Chỉ người ngoài lạnh trong nóng, dùng thái độ ngạo mạn để che giấu sự xấu hổ ngại ngùng trong lòng
Đương nhiên, các hộ vệ không hiểu ngạo kiều là gì, nhưng phản ứng mất tự nhiên của Khương Bồng Cơ khiến bọn họ cảm thấy đáng yêu.
“Vâng!”
Đám hộ vệ tỉnh ra, vội vàng hô to đáp lại rồi nhanh chân bước theo Khương Bồng Cơ.
Đột nhiên khán giả theo dõi cũng bừng tỉnh, có một suy đoán hiện lên trong đầu bọn họ, chẳng lẽ Streamer thay đổi ý định?
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Bác Streamer ơi, tuy rằng “thấy chuyện bất bình chẳng tha” là một hành động đẹp, nhưng cũng phải biết tự lượng sức mình nha. So với người lạ mặt nào đó thì tôi cảm thấy sự an toàn của Streamer quan trọng hơn, cho dù bác không cứu, bác cũng không sai.
[Chanh Ngâm Đường Phèn]: Bàn lại +1, bác Streamer không cần vì ý kiến của người khác mà thay đổi hành vi của mình. Hộ vệ đi theo bác cũng chỉ có mấy người, nếu gặp phải cả ổ thổ phỉ thì không những không cứu được người mà còn khiến mình bị liên lụy nữa, như thế quá lỗ vốn.
Cứu người cũng cần vốn, nhóm người của Khương Bồng Cơ chỉ ra ngoài lấy nước, căn bản là không mang theo vũ khí có tính sát thương lớn.
Người ít, vũ khí không tốt, nếu như số lượng thổ phỉ nhiều hơn nhóm người của Khương Bồng Cơ, thế chẳng phải “đưa dê vào miệng hổ”?
[Xylitol Của Cậu]: Chậc, thánh đạo đức nhiều thật đấy. Streamer không cứu người thì chính là kẻ xấu xa vô lương tâm? Nếu như cô ấy vì cứu người mà rơi vào nguy hiểm thì mấy anh hùng bàn phím kia có chui vô màn hình cứu cô ấy không? Streamer, cô nhất định phải cẩn thận đấy nha.
Khán giả trong kênh livestream cực kỳ mâu thuẫn, lập trường cũng không chắc chắn.
Khương Bồng Cơ nhớ rất rõ có một ID bình luận mắng cô là đồ máu lạnh, nhưng sau khi cô hành động như sắp đi cứu người, cái ID đó lại quay sang mắng những người khác là “thánh đạo đức”, hồn nhiên quên luôn nội dung mình vừa bình luận lúc nãy.
Thầm cười giễu một tiếng, cho dù khu bình luận tranh cãi như thế nào, cô cũng không để ý.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ầm ĩ cái gì? Đây là lần đầu tiên các mày biết đến cái tính không có lợi không làm của Streamer à?
So với những khán giả ba phải, các khán giả trung thành thật sự khá lý trí, từ đầu đến cuối luôn giữ vững lập trường của mình.
Bọn họ không hẳn ngày nào cũng xem livestream, nhưng lại có thể hiểu được tính cách của Khương Bồng Cơ một cách chính xác.
Cô là kiểu người bị tâm trạng chi phối nên hành động xốc nổi sao?
Rất hiển nhiên, Khương Bồng Cơ không phải.
Tuy rằng không biết tại sao cô đột nhiên thay đổi ý định, nhưng có một điều rất chắc chắn, lý do cô đi cứu người tuyệt đối không liên quan đến bình luận của khán giả.
Nếu như Khương Bồng Cơ là kiểu Streamer dễ dàng bị ý kiến của khán giả làm thay đổi lập trường và suy nghĩ thì không đáng để nhiều fan trung thành theo dõi như vậy.
Theo như suy nghĩ của [Liên Minh Lão Phịch Thủ], có lẽ lý do cứu người của cô chỉ là vì… lợi ích từ việc cứu người lớn hơn nhiều so với việc chỉ bàng quan đứng nhìn.
Đúng thế, Khương Bồng Cơ thực tế như vậy đấy.
“Các ngươi đuổi theo, ta đi trước.”
Khương Bồng Cơ tung người giẫm lên mấy hòn đá lớn bên cạnh thác nước mượn lực nhảy lên, thân hình linh hoạt nhanh chóng bỏ xa mấy người hộ vệ đằng sau.
Đám hộ vệ đằng sau trợn mắt lên nhìn, lẽ nào… đây chính là công phu “vượt nóc băng tường” trong truyền thuyết?
Thậm chí còn có một hộ vệ học theo Khương Bồng Cơ, nhưng chân phải của anh ta vừa giẫm lên tảng đá đầu tiên liền trượt một cái, cả người bổ nhào về phía trước, ngã một cú đau điếng, còn nghe thấy tiếng “roạt”, quần áo bị rách một mảng to.
Lúc này các hộ vệ mới phát hiện ra rằng, mấy hòn đá lớn này do bị những giọt nước bắn ra từ dòng thác mài mòn nên cực kỳ trơn trượt. Bọn họ đi giày rơm mà còn đứng không vững, huống hồ Khương Bồng Cơ chỉ đi guốc gỗ?
Thế nên là… lang quân làm thế nào để lên được đó vậy?
“Còn ngẩn ra đấy làm gì nữa, mau đuổi theo lang quân! Lang quân mà xảy ra chuyện gì thì các ngươi đừng hòng sống nữa!”
Đúng lúc này, tiếng quát lớn của một hộ vệ đã lôi bọn họ ra khỏi sự kinh ngạc.
Bọn họ đều xuất thân từ thổ phỉ, nhưng trải qua đợt huấn luyện liên tục với cường độ cao và dưới sự tẩy não thường xuyên của Từ Kha, bọn họ đã sớm bỏ đi sự ngang ngược, không chỉ trung thành tận tâm với Khương Bồng Cơ mà hành vi cử chỉ cũng có sự ngay thẳng chính trực của quân đội chính quy, tinh thần diện mạo đều sáng sủa rực rỡ hẳn lên.
Thân thủ của Khương Bồng Cơ rất tốt, có thể leo lên trên một cách nhẹ nhàng, tuy bọn họ có hơi ngốc nghếch, nhưng cũng có thể tìm được cách để leo lên.
“Phu, phu nhân… nàng đi trước đi, có lẽ nhảy xuống đầm nước còn có đường sống… nghe lời ta… mau chạy đi!”
Phía dưới thác nước là một đầm nước, khoảng cách từ trên xuống dưới cũng không cao, phu nhân biết bơi, nhảy xuống có thể thoát được.
Trình Thừa thở hồng hộc. Mỗi khi ông nói, những vết thương to nhỏ trên người cũng bị tác động đến, không ngừng rỉ máu.
Bởi vì mất máu quá nhiều nên môi ông tái trắng, gương mặt cũng dính đầy máu, dù nhếch nhác chật vật nhưng vẫn khó giấu vẻ tao nhã.
Nói xong, ông liền lần tìm thanh kiếm để bên người, nhặt lên chống xuống đất, cố gắng đứng dậy.
“Có chết cùng chết, thiếp sao có thể để phu quân một mình đối đầu với kẻ địch?” Người phụ nữ mặc áo xanh đứng bên cạnh Trình Thừa tóc mai tán loạn, trang sức trên đầu đã sớm rơi mất trên đường chạy trốn, bà nắm chặt lấy tay chồng, nhấn từng câu từng chữ: “Nếu chàng chết ở đây, thiếp sao có thể sống tiếp?”
Vốn dĩ Trình Thừa vẫn muốn khuyên tiếp, nhưng ông nghĩ đến đây là chốn hoang vu dã ngoại, cho dù phu nhân có may mắn trốn thoát khỏi sự đuổi giết của đám thổ phỉ kia cũng không thể sống sót trong khu rừng đầy rẫy nguy hiểm này, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ đành nắm chặt lấy tay của người, trong lòng trào dâng tình cảm ấm áp.
“Được... khụ khụ khụ…” Ông ho ra máu, “Có vợ như thế… ta còn mong gì hơn nữa…”
Trình Thừa hít sâu một hơi, nắm chặt tay phu nhân, gắng gượng nói: “… Phu nhân đừng sợ…”
Đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập từ xa lại gần, thi thoảng còn lẫn cả tiếng chửi bới đầy hung hãn, Trình Thừa nghe thấy tim liền giật thót.
Đám thổ phỉ thế mà đã thoát khỏi sự kìm chân của hộ vệ, đuổi giết đến tận đây?
“Ở đây này, chạy trốn cũng nhanh lắm!”
Hơn bốn mươi tên thổ phỉ cầm đại đao sáng loáng, tuy chúng mặc áo vải gai nhuốm máu nhưng thực tế lại không bị thương nhiều lắm.
“Giết chết rồi chặt đầu mang về, nói nhảm lắm thế làm gì…”
Trong tiếng mắng chửi của mấy tên thổ phỉ còn xen lẫn cả câu đối thoại như vậy, Trình Thừa nghe xong mà lòng lạnh giá.
Từ bao giờ mà thổ phỉ lại có bản lĩnh như vậy, chỉ dựa vào bốn, năm mươi người mà có thể giết được cả trăm hộ vệ của ông?
Có thổ phỉ nào giết người mà không cướp tiền, ngược lại còn chặt đầu người ta mang về?
Đây rõ ràng không phải là thổ phỉ giết người cướp của, mà là có người cố ý mai phục ở đây muốn lấy cái mạng già của ông.
Phu nhân của Trình Thừa cũng là bậc nữ trung hào kiệt gan dạ, giờ phút này bà cũng nghĩ tới điều đó, bèn quay sang nhìn chồng với vẻ mặt nghiêm trọng.
Trình Thừa chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt từ vết thương, nghiến răng lạnh lùng chất vấn.
“… Ai phái các ngươi đến đây?”
Cho dù biết không thể có được đáp án, nhưng Trình Thừa vẫn cảm thấy không cam lòng.
Bình luận facebook