“Hừ, đừng có giả vờ giả vịt với ta, nói! Có phải các ngươi đã bắt một thiếu niên có tướng mạo rất đẹp đúng không?”
Gã cầm đầu này cũng là người từng trải, tên tiểu nhị làm sao qua được mắt hắn ta?
Hắn ta vung roi, chát một tiếng, cái bàn đặt cược chắc chắn tách một tiếng rồi nát vụn. Một con bạc không kịp nấp, bị đánh trúng lập tức chảy máu ròng ròng.
Tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức vội vàng tránh xa.
Trên mặt đất chỉ còn lại xác của cái bàn cược và con bạc vừa bị quất trúng đang ôm vết thương rên rỉ.
“Còn không thành thật, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của cái roi này đấy. Ta hỏi lại một lần nữa, có phải hai hôm trước sòng bạc của các ngươi đã bắt một người thiếu niên có tướng mạo rất đẹp đúng không? Nói, có đúng là đã bắt hay không!”
Cái roi trong tay hắn ước chừng to bằng hai ngón tay người lớn chập lại, thân roi chi chít những cái móc câu bé li ti. Đầu roi gắn hai mươi mấy lưỡi dao mỏng.
Đánh người bằng cái roi này căn bản là không cần dùng sức mấy cũng có thể khiến người ta chảy máu ròng ròng. Nếu như còn dùng sức mạnh nữa, nói không chừng ăn một roi này là đi đời nhà ma luôn.
Tên tiểu nhị đứng khá gần gã cầm đầu, hắn có thể nhìn thấy những vệt máu tươi vẫn còn đọng trên thân roi, lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Tiểu, tiểu nhân…” Tên tiểu nhị vốn dĩ định nói cứng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của gã cầm đầu, cảm giác chết chóc ập đến, dường như hắn ta đang bị một sức mạnh vô hình bóp cổ, khiến cho hắn không nói được câu tiếp theo.
Những con bạc khác không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết cái sòng bạc này đã gây ra họa lớn. Bọn chúng định lén lút chuồn đi, nhưng cửa chính đã bị chặn lại.
Tên tiểu nhị không chịu nói, nhưng những con bạc khác lại sợ chết, đương nhiên là khai tuốt tuồn tuột.
“Đúng là hai hôm trước có bắt được một thằng nhóc như vậy. Nghe nói thằng nhóc đó rất xinh đẹp, đẹp như tiên trên trời, da dẻ mềm mịn, mùi vị cũng…” Đang nói dở liền bị người bên cạnh bịt mồm lại.
Cả sảnh đường im phăng phắc, tất cả mọi người đều cảm giác được thứ sát khí vô hình đặc quánh đang phủ chụp lên người bọn chúng.
Đám dân cờ bạc này có bao giờ biết được sát khí là cái gì, lập tức sợ đến mức tay chân run rẩy, quỳ sụp xuống mặt đất.
Thực ra bọn chúng cũng không biết, gã cầm đầu và đám người kia cũng đang vô cùng khiếp sợ, không biết phải phản ứng như thế nào.
Đều là đàn ông trưởng thành đã biết mùi đời, đã từng chơi gái, cũng có kẻ chơi cả đàn ông, nghe những gì mà tên kia kể thì bọn họ đều biết chuyện gì đã xảy ra…
Lúc này, trong đầu bọn họ chỉ còn có một chứ – thôi xong!
Thôi xong rồi!
Mạnh Lượng là ai?
Là đứa con trai mà Mạnh Trạm ưng ý để trở thành người thừa kế gia tộc, tương lai sẽ là người đứng đầu của nhà họ Mạnh, thế nhưng bây giờ lại bị… quả thật khó có thể tưởng tượng!
Gã cầm đầu mặt mũi sa sầm, thậm chí còn biến thành xanh mét, hắn ta không dám tưởng tượng ra cảnh tượng bão táp sau khi cứu được Mạnh Lượng ra.
Tên tiểu nhị lúc này muốn khóc mà không được. Giờ thì hắn ta đã biết được thằng nhóc bị tóm trước đây thực sự là con nhà quyền quý!
Bây giờ người ta đến tận đây đòi người, rõ ràng là đã chọc phải họa lớn rồi, không biết cái sòng bạc bé tí này có chống được không đây?
Tên tiểu nhị run lẩy bẩy nói, “Người, người… cậu ta không có ở đây thật mà… cậu ta đã sớm được thả ra rồi…”
Gã cầm đầu làm sao có thể tin?
Hắn vẫy tay ra hiệu cho những kẻ theo sau dàn ra, khống chế toàn bộ lối ra vào không có một ai trốn được ra ngoài.
“Lục soát!”
Tên tiểu nhị muốn khóc cũng không được, những tên tay chân khác biết tin vội vàng xách gậy chạy đến, một gã tùy tùng rút đao ra chém một nhát.
Tất cả mọi người mắt trợn trừng trừng nhìn gã tay chân bị chém đứt lìa một cánh tay, sau đó bị thọc một đao đúng ngực rồi ngã xuống đất nghe rầm một cái.
Giết… giết người rồi!!!
Máu tươi loang nhanh trên mặt đất, nồng nặc cả sảnh đường.
Đám con bạc nhát gan sợ đến mức nôn mửa, kẻ nào to gan hơn một chút thì mặt mũi trắng bệch như thể vừa được quét một lớp vôi.
***
Thời gian chờ đợi luôn dài một cách đặc biệt, từng người một quay về báo cáo, vẻ mặt xám xịt, không tìm thấy người đâu.
“Đại, đại gia… chúng tiểu nhân làm ăn nhỏ, có mắt mà không nhìn thấy thái sơn bắt phải vị lang quân ấy, nhưng mà... ngay trong đêm hôm đó, vị lang quân ấy đã được người ta cứu đi mất rổi…” Tên tiểu nhị run rẩy nói, hai chân nhũn ra va vào nhau cầm cập.
Hắn ta không dám nói thật, nếu như nói thật là vị lang quân kia đêm ngày thứ hai mới được cứu ra thì khác nào đã chứng thực lời nói của con bạc kia – cứ thử nghĩ mà xem quý tử của nhà sĩ tộc quyền quý sao có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã này?
Đến lúc đó thì tất cả bọn chúng đều xong đời, thế cho nên có chết cũng không được thừa nhận.
Thêm một lúc nữa, những gã tùy tùng đều trở lại, nhưng đều không có tin tức gì. Mãi cho đến khi người cuối cùng quay trở về, tay cầm hai cuốn thẻ tre, trên mặt cuốn thẻ tre đó còn bụi bặm xám xịt.
Hai cuốn thẻ tre này đều được tìm thấy trong phòng chứa củi: “Tìm thấy rồi… thủ lĩnh, ngài xem xem…”
Gã cầm đầu cầm lấy cuốn thẻ tre thô lỗ giật miếng vải buộc cuốn thẻ tre ra, giũ ra đọc. Hắn ta nhanh chóng đọc xong toàn bộ nội dung trên cuốn thẻ tre đó, sau đó vẻ mặt hắn ta lập tức trở nên đen kịt.
Tất cả đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ bên trong viết Mạnh Lượng đã chết.
Đương nhiên, nội dung thật sự không phải như vậy nhưng cũng không lấy gì làm lạc quan.
“Những người này… xử lý hết đi!”
Ánh mắt gã cầm đầu sa sầm xuống, vẻ hung ác hiện rõ mồn một.
Nhận được mệnh lệnh, những tên tùy tùng còn lại chẳng hề do dự đồng loạt rút đao ra bước về phía những kẻ khác.
Đám người này muốn làm gì?
Cho dù là người của sòng bạc hay đám con bạc đều sợ vỡ mật.
“Giết người rồi!”
Một con bạc sợ hãi quá lao đầu ra ngoài, chỉ trong chớp mắt, đầu hắn đã lìa khỏi cổ, đầu một nơi, thân một nơi.
Máu tươi phun tung tóe lên tường, lúc này tất cả bọn chúng mới ý thức được một chuyện.
Bọn chúng sắp chết!
Bình luận facebook