Mạnh Hồn nghiêm túc lắng nghe, nhưng vẫn không hiểu được ý của cô.
Khương Bồng Cơ tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Các ngươi e là không biết, vì những quận huyện xung quanh hạn hán nhiều năm, lương thực thiếu thốn, không ít bách tính không thể không vào rừng làm thổ phỉ. Hà Gian gần đây thổ phỉ cướp bóc ngày càng nhiều, lúc này nếu truyền đến tin bạo loạn... lòng người nhất định sẽ hoảng loạn.”
Mạnh Hồn dường như hơi hơi hiểu được, bèn hỏi: “Tiểu lang quân lo lắng lòng dân hoảng loạn, bách tính sợ hãi, thổ phỉ sẽ nhân cơ hội làm loạn phải không?”
Cô gật đầu, nhưng sau đó lại chầm chậm lắc đầu: “Ngươi chỉ nói đúng một nửa, nửa còn lại quan trong nhất lại không để ý tới.”
Mạnh Hồn không hiểu, ông ta là phường thô lỗ, cho dù tâm tư tinh tế, nhưng sao có thể sánh được với mấy người có lòng dạ sâu không đáy như những người đọc sách.
“Nếu như lòng dân loạn, ngươi cho là họ sẽ có phản ứng gì?” Khương Bồng Cơ dẫn dắt, cho đến khi nét mặt Mạnh Hồn lộ ra vẻ bừng tỉnh, cô mới nói tiếp.
“Người dân coi lương thực là quan trọng nhất, cho dù ở nơi nào lúc nào, cái bụng no mới là điều bách tính ưu tiên nghĩ tới. Chỉ là hiện giờ, vụ xuân vừa mới kết thúc được một tháng, đoán chừng khi sự việc truyền đến e chính là lúc gieo hạt vụ hè, còn xa mới tới mùa thu hoạch. Thu hoạch của nông dân năm trước đã tiêu hao hơn phân nửa, nếu lúc này có người cố ý lan truyền tin đồn, ví dụ như bạo loạn sẽ kéo dài tới quận Hà Gian, ngươi nghĩ xem tình hình sẽ thế nào?”
Mạnh Hồn miệng lưỡi khô đắng, cổ họng như có một ngọn lửa thiêu cháy, ông có chút không xác định nói: “Nếu là như vậy, bách tính nhất định sẽ tranh mua lương thực, sợ lúc bạo loạn lan rộng không đủ cái ăn... mà đám thương nhân buôn gạo sẽ nhân lúc đó tăng giá lương thực vơ vét tiền lời.”
Khi ông rời khỏi quận Mạnh, giá gạo đã tăng gấp năm sáu lần ngày thường, giá cả như vậy mà cung vẫn không đủ cầu.
“Không chỉ như thế, ngươi dường như quên mất, vùng xung quanh quận Hà Gian có rất nhiều thổ phỉ. Bọn họ vốn không có lương thực, toàn bộ đều dựa vào cướp bóc để sinh sống. Bạo loạn tới, bọn họ sẽ làm như thế nào để sống sót? Không thể mua gạo từ thương lái, chỉ có thể tăng cường đi cướp bóc.”
Mạnh Hồn nghe xong, đứng ngây ngốc như trời trồng.
Ông cũng xuất thân từ bần nông, đã từng thưởng thức mùi vị của đói khổ, thậm chí còn chứng kiến không ít người vì quá đói mà đào móc rễ cây ngọn cỏ để ăn.
Nếu là ngay cả cỏ cây đều bị ăn hết, chỉ còn cách ăn thứ gọi là “đất quan âm*”, dẫn tới bụng phình to trương cứng mà chết.
*Đất quan âm: đất.
Càng kinh khủng hơn, sẽ có người bắt cóc trẻ con để ăn thịt, hoặc nếu có người đói chết, thi thể sẽ bị người khác chia năm xẻ bảy...
Quận Hà gian ngày thường nhìn như phồn hoa, nhưng mối hiểm họa giấu đằng sau nó cũng cực lớn.
Mấy người bọn họ đuổi theo Mạnh Lượng tới Hà Gian, lúc lẩn trốn nơi thâm sơn cùng cốc, cũng đã từng gặp phải dấu vết hoạt động của vài nhóm thổ phỉ. Chỉ là, bọn họ không muốn rút dây động rừng, cũng không muốn bị tổn thất nên cố ý tránh bọn chúng ra.
Hôm nay ngẫm lại thật có chút không rét mà run.
Do không rành đường đi lối lại, bọn họ không dám vào rừng quá sâu, chỉ hoạt động hoặc đi săn trong một phạm vi nhất định. Nhưng chỉ một vùng đất nhỏ như thế, lại phát hiện dấu vết hành tung không chỉ một nhóm thổ phỉ, điều này nói lên cái gì?
Nói lên quận Hà Gian nhìn như yên bình, nhưng thực tế đã bị thổ phỉ bao vây.
Những tên cô hồn đó ngày thường còn có thể thu liễm một chút, cho dù cướp bóc cũng không dám làm quá đáng, không để xảy ra chết người. Nhưng một khi tin bạo loạn từ quận Mạnh truyền tới, những tên thổ phỉ này sẽ làm gì???
Mạnh Hồn không biết cái gì gọi là hiệu ứng cánh bướm, nhưng ông biết, quận Hà Gian nếu trở thành như vậy, thì ông không thoát khỏi một phần trách nhiệm.
Nhất thời, ông dường như mất đi năng lực ngôn ngữ, không thể thốt nổi lời nào.
Những tên thuộc hạ khác nghe xong cũng rơi vào im lặng, bọn họ đều xuất thân bần hàn, cũng trải qua rất nhiều khổ cực, sao có thể không hiểu được?
Khương Bồng Cơ than nhẹ: “Thế nhưng, ta có cách có thể miễn cưỡng đè xuống giá lương thực, hên xui có thể hòa hoãn được cục diện đó.”
Mạnh Hồn ngẩng phắt lên, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm không chớp vào cô, lúc lâu sau mới nặn ra được một câu: “Tiểu lang quân dự tính làm như thế nào, có chỗ nào cần tới Mạnh mỗ không?”
“Ta vốn muốn đi lấy lương thực từ bên quận Hứa cứu trợ, các người cũng biết phụ thân ta là Quận thủ quận Hứa.”
Mạnh Hồn gật đầu lia lịa, tán đồng nói: “Thường nghe thương lái đề cập đến chuyện này. Bọn họ nói quận Hứa đã từng mười nhà chết chín, đói khổ vật vã nơi nơi đồng ruộng hoang vu... Nhưng sau khi Liễu Quận thủ tiếp quản, mỗi năm tình hình lại tốt lên trông thấy, đến nay đã trở thành vùng đất hứa nơi bách tính đều hướng về.”
Nói tới đây, ông có chút khó mở miệng: “Tiểu lang quân dự tính lấy lương thực ở quận Hứa để giải quyết nạn thiếu lương thực ở Hà Gian, đây vốn là việc tốt. Chỉ là tiểu lang quân còn chưa thành niên, tiền bạc trong người còn chưa đầy đủ, cho dù Liễu Quận thủ tán thành cách làm của cậu, tiền tài vật lực cần phải hao tốn e là không tính nổi... Hơn nữa, có khi còn khiến cho người khác để ý đố kỵ.”
Kiểu việc tốt lấy lòng dân thế này, Quận thủ Hà Gian chưa chắc muốn nhìn thấy.
Khương Bồng Cơ bất lực nói: “Ngươi nói cũng đúng, nhưng không làm như thế, chẳng lẽ buông tay đứng nhìn?
Mạnh Hồn nhất thời không biết nói gì nữa.
Cô lại nói: “Nếu như có nơi cung cấp lương thực tốt hơn thì ta cũng tính không làm như vậy, chỉ là ai có thể hào phóng như thế? Kho nhà ai có nhiều lương thực như thế chứ, thời thế hiện nay, người không vì mình trời tru đất diệt, ai lại chịu bỏ lương thực ra cứu giúp bách tính cơ chứ?”
Liên tiếp ra mấy vấn đề, khiến mấy người còn lại trong phòng cứng họng, bọn họ.... bọn họ cũng nghĩ không ra mà!
Lúc này, một người thiếu niên lên tiếng: “Ta nghĩ ra rồi.”
Hắn ta chỉ vào tên Mạnh Lượng vẫn đang ngoan cố vùng vẫy nói: “Hắn... hắn ta có thể đó!”
Cả đám người ngây ngốc, vẻ mặt như muốn nói “Mày giỡn mặt tao à”.
Nếu Mạnh Lượng tốt bụng như thế, Đô úy còn bị ép tới bước đường cùng như thế này sao?
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Khương Bồng Cơ đã lập tức hiểu ra, nhưng vẫn tỏ ra do dự.
Mạnh Hồn thấy vẻ mặt của cô như vậy, biết cô có lẽ đã nghĩ ra cách nhưng không tiện nói ra.
“Tiểu lang quân nếu có diệu kế, xin nói ra, nếu cần Mạnh mỗ nhất định sẽ không chối từ.”
Khương Bồng Cơ vẫn không nói, người thiếu niên kia lại sốt sắng lắp bắp: “Đô úy, trong nhà thằng nhãi này chẳng phải chất đầy lương thực tới mức có mọt luôn sao?”
Bình luận facebook