Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174
Mạnh Hồn mừng rỡ, đây là đáp ứng ông?
Thế nhưng, lời nói Khương Bồng Cơ lại đột nhiên chuyển hướng: “Chỉ là, ngươi thật lòng cam tâm vì loại người này mà đổi lấy tánh mạng của bản thân sao?”
Mạnh Hồn cười khổ: “Tiểu lang quân biết cái gì gọi là mạng người không bằng cỏ rác không? Tính mạng Mạnh mỗ không đáng tiền, nhưng có thể đổi lấy cái mạng của Mạnh Lượng, này đã là rất có giá rồi. Quận Mạnh có bao nhiều bách tính muốn hắn chết, nhưng hắn ở đâu bọn họ cũng không biết, chứ đừng nói tới chuyện tận tay giết hắn, báo thù cho người nhà.”
Khương Bồng Cơ thở dài: “Ngươi không giết hắn thì không cam tâm sao?”
Mạnh Hồn gật đầu: “Đúng vậy, Mạnh Lượng không chết không được! Nếu không cho dù mỗ có hóa thành quỷ cũng tuyệt không tha cho hắn.”
Mạnh Lượng biết mình lần này khó thoát, tuyệt vọng nằm im thin thít.
Hắn đã kêu gào đến rách cả cổ họng, mà vẫn không thể biện minh cho bản thân.
Hắn làm sai sao?
Hắn làm sai cái gì?
Bản thân hắn sinh ra chính là con cháu của Mạnh thị, từ nhỏ đã định là phải hưởng vinh hoa phú quý. Những tên tiện đân đó chết một hai đứa thì tính cái gì?
Mạnh Lượng đúng là đến chết cũng không hối cải.
Khương Bồng Cơ thở dài: “Nếu như ngươi đã kiên quyết như thế...”
Còn chưa đợi Khương Bồng Cơ nói xong, đám thuộc hạ của Mạnh Hồn đã đồng loạt quỳ xuống, thay nhau nhào lên xin chết thay cho Mạnh Hồn.
Dùng mạng sống của bản thân để đổi lấy mạng nhỏ của Mạnh Lượng, còn có, “Tiểu lang quân, Mạnh Đô úy không thể chết được, cả đời ông ấy đã khổ lắm rồi, những anh em khác còn cần Đô úy. Việc chết này nhất định để tôi đi, tôi không cha không mẹ, chưa có vợ con, bên người không có ai liên lụy, chết cũng là chết thôi...”
“Đừng nghe cậu ta, muốn chết thì để tôi, ai cũng đừng tranh với tôi!”
Khán giả ai nấy đều thấy xúc động không thôi. Đổi thành bất cứ ai trong bọn họ đều sẽ không vì người khác mà cam tâm bán mạng như vậy, càng đừng nói tới việc người này không thân không thích gì với bản thân.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Những người ở cổ đại này... tuy nhìn từ góc độ hiện đại, cảm giác bọn họ có chút ngu xuẩn, có chút đáng cười, nhưng bọn họ lại có sự chân thành mà người hiện đại không có. Kẻ sĩ có thể chết vì người tri kỉ, xưa nay không chỉ là một câu nói suông.
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Chút Lạ]: Tôi có chút ghét bác Streamer rồi đó, cảm giác cô ấy giả nhân giả nghĩa, mưu tính cả những người chân thành bên cạnh mình.
[Hạt Dưa Bự Ngon]: Bác lầu trên nói vậy khiến tôi cũng có chút ghét bác Streamer rồi, bác Stream quá thờ ơ lạnh lùng.
[Vỏ Tôm Thượng Hạng] : Thờ ơ lạnh lùng+1
Cho dù vị [Nông Phu Sơn Tuyền Có Chút Lạ] kia không cố ý khích bác, nhưng những khán giả trong phòng chiếu livestream cũng ít nhiều cảm thấy bị ảnh hưởng.
Có người ghét bỏ đương nhiên cũng có người thích tác phong này.
[Không Phục Thì Nhào Dzô]: Streamer vốn không có trái tim mà, ai nói cô ấy là người tốt? Các người bây giờ mới biết cô ấy thờ ơ lạnh lùng à?
[Giang Sơn Như Họa Của Trẫm]: Lạnh lùng mới là phong cách bình thường của bác Streamer? Nói là lạnh lùng không bằng nói đó là lý trí thì đúng hơn. Người như vậy mới có thể sống tốt ở mọi hoàn cảnh. Cô ấy sẽ không bao giờ để đồng bạn bên cạnh liên lụy tới mình, nhưng những người bắt tay hợp tác với cô cũng rất xui xẻo.
[Quán Quán]: Ít nói nhảm đi, có bản lĩnh các người lên mà diễn đi! Bác Streamer có nói cô ấy là đại diện cho chính nghĩa sao?
[Một Chiếc Lá Thành Thuyền]: Tuy là như vậy, nhưng @Nông Phu Sơn Tuyền Có Chút Lạ cũng không có nói sai, bác Streamer đúng là giả nhân giả nghĩa, mưu tính sự chân thành của người bên cạnh. Chỉ là tôi nghĩ, chỉ cần cô ấy không giống như Mạnh Trạm, đối xử tốt với Đô úy thật ra đã là rất tốt rồi.
Trong lòng mọi người có chút khó chịu, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, tuy bọn họ đều ghét thể loại “thánh mẫu” với những lý luận thiện lương bất chấp mọi hoàn cảnh. Nhưng khi thật sự đối mặt với chuyện xảy ra, thì họ lại hy vọng có thể nhìn thấy mặt “chân thiện mỹ” trong đó, ai có chút máu lạnh sẽ bị phỉ nhổ.
Streamer như Khương Bồng Cơ cũng như vậy, những việc cô làm căn bản không phải là điều mọi người kỳ vọng, tự nhiên sẽ khiến người ta ghét bỏ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Chậc chậc, muốn xem Bạch Liên Hoa ngây thơ trong sáng gần bùn mà chẳng hôi tanh à, thôi thì tụi bay đừng coi kênh livestream nữa, đi xem phim đi ha. Tụi bay, có ai còn nhớ bác Streamer còn là người làm chuyện lớn nữa không hả? Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, con đường này một là lên ngôi vị cao nhất, hai là ngoẻo.
Một đóa Bạch Liên Hoa lương thiện vô ngần đi tranh bá thiên hạ, thật khiến người ta nhức răng mà.
Không lấy võ lấy trí phục người, không dùng mưu mô tính toán người khác, chẳng lẽ lại dịu dàng lả lướt đi ngủ với từng thằng để khiến người ta phục sao?
Bình luận bay đầy màn hình không ảnh hưởng tới Khương Bồng Cơ một chút nào, không phải cô không nhìn thấy, chỉ là cô cảm thấy không cần thiết phải để ý hoặc đi giải thích.
Làm việc của mình, còn phải quản người khác lải nhải gì sao? Có khác gì đẽo cày giữa đường không?
Bên tai liên tục vang lên tiếng người kêu la đòi đi chết thay, một người trong đó còn ý đồ tự sát.
“Nhốn nháo cái gì!” Khương Bồng Cơ nhanh mắt lẹ tay cướp lấy con dao trong tay đối phương rồi quăng ra xa.
Cô ghét nhất cái trò tự sát này, dù là có chuyện gì đi nữa thì tự sát là hành vi của kẻ hèn nhát.
“Đứng lên hết đi, ta có cách xử lý chuyện này, toàn là nam tử hán đại trượng phu, mà ai nấy cũng đều ăn vạ đòi sống đòi chết, thật mất mặt!” Khương Bồng Cơ mất kiên nhẫn nói, nét mặt cũng hiện lên chút giận dữ.
Người tính tự sát kia bị mọi người canh chừng chặt, tránh hắn ta lại làm trò ngu ngốc.
Nhưng cái mọi người để ý không phải là câu trách mắng của Khương Bồng Cơ, mà tập trung vào câu trước đó.
Cô bực mình nói: “Ta không phải vì cứu các ngươi, cũng không phải vì cái gì khác, chỉ là để bảo toàn gia tộc của ta thôi. Các người muốn chết muốn sống gì thì cứ tự nhiên, ta không quản, nhưng muốn chết thì cũng đừng chết trước mặt ta!”
Không đợi Mạnh Hồn mở miệng, thuộc hạ của Mạnh Hồn đã lên tiếng trước: “Tiểu lang quân có diệu kế gì?”
“Cũng không xem là diệu kế, nhưng so với việc các ngươi làm loạn thế này thì đúng là diệu hơn nhiều.” Khương Bồng Cơ tàn nhẫn nói, “Mạnh Lượng quả thật không thể giữ lại, giao cho các ngươi cũng được, muốn giết hay xào nấu gì đó tùy các ngươi. Nhưng muốn bảo vệ các ngươi lại không dễ như thế.”
“Lang quân ngài nói đi, chúng tôi nghe ngài, có khó tới mấy chúng tôi cũng làm được.” Một người thuộc hạ nói.
Mạnh Hồn không xen lời, hiện giờ ông cũng là đối tượng quan tâm trọng điểm của đám thuộc hạ, bọn họ sợ ông nhân cơ hội tự sát.
“Đầu tiên, các người phải gánh tội danh giết hại Mạnh Lượng.”
Người đó nghi hoặc ồ lên, mơ hồ hỏi: “Người vốn là phải do chúng tôi giết, tội danh này còn có người đi cướp nữa sao?”
Khương Bồng Cơ: “...”
Cô bỏ qua lời nói của người đó, tiếp tục nói: “Mạnh thị nghe được tin này khẳng định sẽ không để yên.”
Mạnh Hồn lúc này cuối cùng đã có cái để tiếp lời cô: “Mạnh Trạm luôn hoài nghi huyết thống của Đại lang quân, âm thầm không thừa nhận thân phận của cậu ấy. Ông ta nhiều lần tỏ ý hy vọng Mạnh Lượng có thể trở thành người kế thừa, nếu là Mạnh Lượng chết, vị trí người kế thừa nhà họ Mạnh tất nhiên sẽ rơi vào đầu của Đại lang quân, đây là điều Mạnh Trạm không mong muốn.”
Mạnh Lượng chết rồi, Mạnh Trạm không chừng thật sự sẽ tức điên.
“Tiếp theo chính là điều ta muốn nói.” Khương Bồng Cơ liếm môi, ra vẻ nghiền ngẫm, “Trước đây, khi biết được chuyện bạo loạn ở quận Mạnh từ miệng của Mạnh Lượng, trong lòng ta có chút lo lắng. Dù sao các ngươi cũng biết, quận Mạnh và quận Hà Gian cũng gần nhau. Tuy Mạnh Gia Quân phong tỏa tin tức bạo loạn, nhưng giấy không gói được lửa, tin này sớm muộn gì cũng truyền tới Hà Gian.”