Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1207
Chương 1207: Cái chết của triệu thiệu (7)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hắn là người đầu tiên quan tâm đến tình cảnh của Hàn Úc.
“Tiên sinh đây là…”
Hàn Úc có thể tự do ra vào doanh trại, chủ công nhà mình cũng đã chết rồi, như vậy là lập trường bây giờ của Hàn Úc vô cùng rõ ràng.
“Úc đã nhận lời mời chào của Lan Đình Công, tự nguyện gia nhập làm thần tử dưới trướng ngài ấy.”
Hàn Úc không kiêng dè nói ra chân tướng.
Nếu như đổi lại là Trình Tuần nghe được lời này, hẳn sẽ tức giận rút kiếm ra đâm anh ta, cho dù không có sức lực để đâm thì cũng sẽ chửi ầm lên.
Phản ứng của Tạ Tắc thì lại không giống như vậy, ánh mắt hắn mang theo tiếc nuối, đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm cho Hàn Úc.
Hàn Úc đầu hàng Khương Bồng Cơ, chắc chắn địch3nhân sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho anh ta, tính mạng của Hàn Úc cũng không cần phải lo lắng nữa.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, binh gia tranh đấu, từ xưa đến nay đều rất khốc liệt. Tiên sinh lựa chọn như vậy cũng là điều dễ hiểu…” Tạ Tắc nghĩ tới người nhà của Hứa Bùi, khóe môi cong lên một nụ cười ấm áp: “Chủ công đi rồi, gia quyến vợ con của ngài ấy không còn được ai che chở nữa. Bây giờ tiên sinh đã đầu hàng quy phục Lan Đình Công, có lẽ Lan Đình Công cũng không tiện giày vò thân thích của chủ công. Chẳng những không thể giày vò mà Lan Đình Công còn phải trông nom cẩn thận nữa… Con cái dưới gối chủ công còn nhỏ tuổi, hẳn là sẽ không gây trở ngại2đến cô ta. Sau này tiên sinh phí chút tâm tư, cẩn thận dạy dỗ một phen… Đợi ngày sau lớn lên rồi, bọn họ nhất định có thể vực dậy môn hộ lần nữa, làm rạng rỡ dòng họ, chủ công dưới chín suối nhìn thấy cũng sẽ rất vui mừng…”
Hắn mới từ quỷ môn quan trở về, dù sao cũng sẽ không muốn bò trở lại đúng không?
Tạ Tắc cũng nên suy nghĩ cho mình mới phải.
Câu hỏi này của Hàn Úc làm cho Tạ Tắc ngây người, hai mắt hắn thất thần nhìn đỉnh lều bạt, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
“Tiên sinh tới đây là để khuyên bảo mạt tướng quy thuận sao?”
Hàn Úc gật đầu thừa nhận.
Tạ Tắc như vậy không phải là “bắt cóc” đạo đức, ngược lại là vì tốt cho Hàn Úc. Hàn Úc là2cựu thần của Hứa Bùi, danh hiệu này sẽ đi theo anh ta cả đời. Quy phục Khương Bồng Cơ, mặc kệ anh ta có muốn hay không thì anh ta vẫn phải trông nom gia quyến của Hứa Bùi, để tránh rước lấy chỉ trích của người ngoài, vu cáo hãm hại anh ta vô tình vô nghĩa.
Đương nhiên, chuyện Tạ Tắc lo lắng là dư thừa, nói cho cùng thì Hàn Úc đã sớm đồng ý yêu cầu của Hứa Bùi.
Cho dù là vậy thì lòng tốt của Tạ Tắc vẫn khiến Hàn Úc được an ủi phần nào.
“Úc biết...” Hàn Úc chuyển đề tài câu chuyện, hỏi thẳng Tạ Tắc: “Tạ Hiệu úy suy nghĩ cho Úc như thế, nhưng cậu có bao giờ nghĩ cho chính mình?”
Tạ Tắc trọng thương bị bắt, lúc này còn bị quấn thành xác ướp không thể động9đậy.
Tạ Tắc cũng nên suy nghĩ cho mình mới phải.
Câu hỏi này của Hàn Úc làm cho Tạ Tắc ngây người, hai mắt hắn thất thần nhìn đỉnh lều bạt, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
“Tiên sinh tới đây là để khuyên bảo mạt tướng quy thuận sao?”
Hàn Úc gật đầu thừa nhận.
Tạ Tắc là một người thẳng thắn, nếu Hàn Úc dùng tâm kế với hắn, trong lòng mình cũng cảm thấy áy náy.
“Thật ra Lan Đình Công là một người có tính cách hào phóng, trí tuệ rộng lớn.”
Tạ Tắc không thể hiện cảm xúc quá khích, ngược lại trên mặt còn mang theo nụ cười khổ.
Cái đêm tập kích ấy, Tạ Tắc mang ý định lấy tính mạng của Khương Bồng Cơ, Lý Uân không cẩn thận chọc phá thân phận của cô, Tạ Tắc đánh cược tất cả để đi chặn4giết đối phương. Dưới tình hình như vậy, người này lại không những không muốn mạng của hắn hay là làm nhục hắn cho hả giận, ngược lại còn ra hiệu cho Hàn Úc mời chào...
Tạ Tắc nói: “Tiên sinh cũng cảm thấy mạt tướng nên quy thuận sao?”
“Úc không thể đưa ra quyết định thay cho cậu được, quy thuận hay không, hoàn toàn phải xem Tạ Hiệu úy lựa chọn thế nào.” Hàn Úc bổ sung một câu: “Dựa vào những gì mà ta nghe thấy được, Tạ Hiệu úy là đường đệ của tướng sĩ Lý Uân dưới trướng Lan Đình Công, cậu lại xuất thân từ Tạ thị của Hoàn Nịnh. Cho dù cậu không muốn quy thuận, ngài ấy cũng sẽ không làm khó cậu đâu.”
Không ngờ, lời này của Hàn Úc giống như một quả địa lôi phát nổ khiến Tạ Tắc phải ngây ngẩn.
Hắn trợn to đôi mắt trong sáng, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Đường đệ gì cơ?”
Tạ Tắc sợ hãi đến mức suýt chút nữa làm rách miệng vết thương, đừng hù dọa hắn chứ.
Nhìn phản ứng của Tạ Tắc như vậy, Hàn Úc khẳng định hắn thật sự không biết gì. Nhưng Khương Bồng Cơ cũng không có khả năng nói dối.
Như vậy là...
Hàn Úc bình tĩnh nói ra: “Vừa rồi, Lan Đình Công có nói rằng phụ thân của Lý Uân thuộc dòng chính của Tạ thị, hai người là đường huynh đệ.”
Tạ Tắc sợ tới mức trợn tròn hai mắt, vốn dĩ đã trông như xác ướp mà lúc này cả người cứng ngắc lại càng giống hơn.
“Sao, sao có thể...”
Tạ Tắc thì thào trong miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
Hàn Úc truy hỏi đến cùng: “Sao lại không thể?”
Một lúc lâu sau, Tạ Tắc mới bình tĩnh lại, cười khổ nói: “Có lẽ tiên sinh cũng có nghe thấy đúng không? Tông tộc Tạ thị bởi vì chuyện nào đó hơn hai mươi năm trước nên toàn tộc dần dần ẩn mình, rất ít tham dự vào triều chính, hơn nửa con cháu nhận chức trong triều cũng đều là chức quan nhàn tản...”
Hàn Úc gật đầu: “Ta có loáng thoáng nghe qua.”
Mặc dù xuất thân của anh ta không phải là gia tộc lớn, nhưng trong tộc cũng giao thiệp không ít, hồi Đông Khánh còn chưa bị diệt, Hàn thị có quan hệ thông gia với Trấn Bắc hầu phủ đang nắm giữ binh quyền Đông Khánh. Nên anh ta đương nhiên có nghe qua khá nhiều tin tức về Tạ thị của Hoàn Nịnh, nhưng anh ta không biết lý do tại sao Tạ thị đột nhiên lui về ở ẩn.
Chẳng lẽ nội tình trong đó có liên quan đến phụ thân của Lý Uân?
Tạ Tắc nói: “Cụ thể thì mạt tướng không tiện nói ra, nhưng chuyện ấy có liên quan đến trưởng tử Tạ Khiêm thuộc dòng chính thế hệ trước của gia tộc...”
Tạ Khiêm?
Tuy nói là nhân vật làm mưa làm gió thuộc thế hệ trước, nhưng lúc Tạ Khiêm còn trẻ có vô số người mến mộ, mẫu thân của Hàn Úc cũng là một trong số đó.
Anh ta tất nhiên đã nghe qua về Tạ Khiêm, còn đặc biệt đi điều tra cuộc đời của đối phương nữa.
“Nghe nói, Tạ Khiêm qua đời khi vẫn còn tráng niên, sau đó lại vì nguyên do nào đó không muốn bị ai biết nên đã bị Tạ thị gạch ra khỏi gia tộc...”
Tạ Tắc nói: “Nói với bên ngoài là chết ở tuổi tráng niên, nhưng gia gia và phụ thân đều không tin tưởng đại bá đã chết như vậy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Gia gia và phụ thân đã phái người tìm kiếm mấy lần dưới đáy vực nơi đại bá nhảy xuống. Đừng nói di cốt của đại bá, mà ngay cả một đoạn xương người cũng không tìm thấy được.”
Bí mật này chưa bao giờ được tiết lộ ra ngoài, nhưng gia gia của Tạ Tắc vẫn tin rằng trưởng tử Tạ Khiêm còn sống.
Hàn Úc bỗng nhiên hiểu ra, hỏi: “Tạ Hiệu úy đang nghi ngờ phụ thân của Lý Uân không phải là người khác mà chính là Tạ Khiêm đã mất tích bao năm nay?”
Tạ Tắc ra sức chớp mắt.
Bây giờ, hắn không thể động đậy nên chỉ có thể chớp mắt thay cho gật đầu.
“Đúng vậy, khả năng này rất cao.” Tạ Tắc nói đến đây, mọi manh mối trong đầu xâu chuỗi lại thành một sợi dây, hắn càng nói càng chắc chắn: “Võ nghệ mà Lý Uân sử dụng rõ ràng là thuộc gia truyền của Tạ thị, cho dù có thiên phú dị bẩm, nhưng nếu muốn luyện đến tinh xảo khéo léo như vậy, trình độ thu phát tự nhiên, không có mười mấy năm khổ luyện thì không thể đạt đến được. Mặt khác... lúc đại bá Tạ Khiêm mất tích, có cả con trai còn bọc trong tã lót cũng mất tích theo. Nếu tính toán tuổi tác thì Lý Uân rất trùng khớp. Dáng vẻ của hắn và bức tranh lúc đại bá còn trẻ cũng có mấy phần tương tự...”
Hàn Úc cười khổ nói: “Duyên phận này thật là thần kỳ khó tả.”
Trận trước, Tạ Tắc và Lý Uân đã đánh nhau rất kịch liệt, hai bên chỉ cần có một người sẩy tay, nói không chừng sẽ mất mạng trong tay đối phương.
Xem thái độ trước đó của Khương Bồng Cơ, có thể thấy được Lý Uân đã sớm biết rõ mối quan hệ giữa anh và Tạ Tắc.
Tạ Tắc cầu xin Hàn Úc: “Tiên sinh, mạt tướng có thể lén gặp Lý Uân một lần được không? Mạt tướng cần phải xác minh lại với hắn một số việc.”
Hàn Úc nói: “Ta có thể thử một lần.”
“Đa tạ.”
Hàn Úc cũng không hỏi Tạ Tắc có quy thuận hay không, dù hắn đồng ý hay cự tuyệt thì ít nhất, cái mạng này của hắn vẫn được bảo vệ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tiên sinh đây là…”
Hàn Úc có thể tự do ra vào doanh trại, chủ công nhà mình cũng đã chết rồi, như vậy là lập trường bây giờ của Hàn Úc vô cùng rõ ràng.
“Úc đã nhận lời mời chào của Lan Đình Công, tự nguyện gia nhập làm thần tử dưới trướng ngài ấy.”
Hàn Úc không kiêng dè nói ra chân tướng.
Nếu như đổi lại là Trình Tuần nghe được lời này, hẳn sẽ tức giận rút kiếm ra đâm anh ta, cho dù không có sức lực để đâm thì cũng sẽ chửi ầm lên.
Phản ứng của Tạ Tắc thì lại không giống như vậy, ánh mắt hắn mang theo tiếc nuối, đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm cho Hàn Úc.
Hàn Úc đầu hàng Khương Bồng Cơ, chắc chắn địch3nhân sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho anh ta, tính mạng của Hàn Úc cũng không cần phải lo lắng nữa.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, binh gia tranh đấu, từ xưa đến nay đều rất khốc liệt. Tiên sinh lựa chọn như vậy cũng là điều dễ hiểu…” Tạ Tắc nghĩ tới người nhà của Hứa Bùi, khóe môi cong lên một nụ cười ấm áp: “Chủ công đi rồi, gia quyến vợ con của ngài ấy không còn được ai che chở nữa. Bây giờ tiên sinh đã đầu hàng quy phục Lan Đình Công, có lẽ Lan Đình Công cũng không tiện giày vò thân thích của chủ công. Chẳng những không thể giày vò mà Lan Đình Công còn phải trông nom cẩn thận nữa… Con cái dưới gối chủ công còn nhỏ tuổi, hẳn là sẽ không gây trở ngại2đến cô ta. Sau này tiên sinh phí chút tâm tư, cẩn thận dạy dỗ một phen… Đợi ngày sau lớn lên rồi, bọn họ nhất định có thể vực dậy môn hộ lần nữa, làm rạng rỡ dòng họ, chủ công dưới chín suối nhìn thấy cũng sẽ rất vui mừng…”
Hắn mới từ quỷ môn quan trở về, dù sao cũng sẽ không muốn bò trở lại đúng không?
Tạ Tắc cũng nên suy nghĩ cho mình mới phải.
Câu hỏi này của Hàn Úc làm cho Tạ Tắc ngây người, hai mắt hắn thất thần nhìn đỉnh lều bạt, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
“Tiên sinh tới đây là để khuyên bảo mạt tướng quy thuận sao?”
Hàn Úc gật đầu thừa nhận.
Tạ Tắc như vậy không phải là “bắt cóc” đạo đức, ngược lại là vì tốt cho Hàn Úc. Hàn Úc là2cựu thần của Hứa Bùi, danh hiệu này sẽ đi theo anh ta cả đời. Quy phục Khương Bồng Cơ, mặc kệ anh ta có muốn hay không thì anh ta vẫn phải trông nom gia quyến của Hứa Bùi, để tránh rước lấy chỉ trích của người ngoài, vu cáo hãm hại anh ta vô tình vô nghĩa.
Đương nhiên, chuyện Tạ Tắc lo lắng là dư thừa, nói cho cùng thì Hàn Úc đã sớm đồng ý yêu cầu của Hứa Bùi.
Cho dù là vậy thì lòng tốt của Tạ Tắc vẫn khiến Hàn Úc được an ủi phần nào.
“Úc biết...” Hàn Úc chuyển đề tài câu chuyện, hỏi thẳng Tạ Tắc: “Tạ Hiệu úy suy nghĩ cho Úc như thế, nhưng cậu có bao giờ nghĩ cho chính mình?”
Tạ Tắc trọng thương bị bắt, lúc này còn bị quấn thành xác ướp không thể động9đậy.
Tạ Tắc cũng nên suy nghĩ cho mình mới phải.
Câu hỏi này của Hàn Úc làm cho Tạ Tắc ngây người, hai mắt hắn thất thần nhìn đỉnh lều bạt, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
“Tiên sinh tới đây là để khuyên bảo mạt tướng quy thuận sao?”
Hàn Úc gật đầu thừa nhận.
Tạ Tắc là một người thẳng thắn, nếu Hàn Úc dùng tâm kế với hắn, trong lòng mình cũng cảm thấy áy náy.
“Thật ra Lan Đình Công là một người có tính cách hào phóng, trí tuệ rộng lớn.”
Tạ Tắc không thể hiện cảm xúc quá khích, ngược lại trên mặt còn mang theo nụ cười khổ.
Cái đêm tập kích ấy, Tạ Tắc mang ý định lấy tính mạng của Khương Bồng Cơ, Lý Uân không cẩn thận chọc phá thân phận của cô, Tạ Tắc đánh cược tất cả để đi chặn4giết đối phương. Dưới tình hình như vậy, người này lại không những không muốn mạng của hắn hay là làm nhục hắn cho hả giận, ngược lại còn ra hiệu cho Hàn Úc mời chào...
Tạ Tắc nói: “Tiên sinh cũng cảm thấy mạt tướng nên quy thuận sao?”
“Úc không thể đưa ra quyết định thay cho cậu được, quy thuận hay không, hoàn toàn phải xem Tạ Hiệu úy lựa chọn thế nào.” Hàn Úc bổ sung một câu: “Dựa vào những gì mà ta nghe thấy được, Tạ Hiệu úy là đường đệ của tướng sĩ Lý Uân dưới trướng Lan Đình Công, cậu lại xuất thân từ Tạ thị của Hoàn Nịnh. Cho dù cậu không muốn quy thuận, ngài ấy cũng sẽ không làm khó cậu đâu.”
Không ngờ, lời này của Hàn Úc giống như một quả địa lôi phát nổ khiến Tạ Tắc phải ngây ngẩn.
Hắn trợn to đôi mắt trong sáng, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Đường đệ gì cơ?”
Tạ Tắc sợ hãi đến mức suýt chút nữa làm rách miệng vết thương, đừng hù dọa hắn chứ.
Nhìn phản ứng của Tạ Tắc như vậy, Hàn Úc khẳng định hắn thật sự không biết gì. Nhưng Khương Bồng Cơ cũng không có khả năng nói dối.
Như vậy là...
Hàn Úc bình tĩnh nói ra: “Vừa rồi, Lan Đình Công có nói rằng phụ thân của Lý Uân thuộc dòng chính của Tạ thị, hai người là đường huynh đệ.”
Tạ Tắc sợ tới mức trợn tròn hai mắt, vốn dĩ đã trông như xác ướp mà lúc này cả người cứng ngắc lại càng giống hơn.
“Sao, sao có thể...”
Tạ Tắc thì thào trong miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
Hàn Úc truy hỏi đến cùng: “Sao lại không thể?”
Một lúc lâu sau, Tạ Tắc mới bình tĩnh lại, cười khổ nói: “Có lẽ tiên sinh cũng có nghe thấy đúng không? Tông tộc Tạ thị bởi vì chuyện nào đó hơn hai mươi năm trước nên toàn tộc dần dần ẩn mình, rất ít tham dự vào triều chính, hơn nửa con cháu nhận chức trong triều cũng đều là chức quan nhàn tản...”
Hàn Úc gật đầu: “Ta có loáng thoáng nghe qua.”
Mặc dù xuất thân của anh ta không phải là gia tộc lớn, nhưng trong tộc cũng giao thiệp không ít, hồi Đông Khánh còn chưa bị diệt, Hàn thị có quan hệ thông gia với Trấn Bắc hầu phủ đang nắm giữ binh quyền Đông Khánh. Nên anh ta đương nhiên có nghe qua khá nhiều tin tức về Tạ thị của Hoàn Nịnh, nhưng anh ta không biết lý do tại sao Tạ thị đột nhiên lui về ở ẩn.
Chẳng lẽ nội tình trong đó có liên quan đến phụ thân của Lý Uân?
Tạ Tắc nói: “Cụ thể thì mạt tướng không tiện nói ra, nhưng chuyện ấy có liên quan đến trưởng tử Tạ Khiêm thuộc dòng chính thế hệ trước của gia tộc...”
Tạ Khiêm?
Tuy nói là nhân vật làm mưa làm gió thuộc thế hệ trước, nhưng lúc Tạ Khiêm còn trẻ có vô số người mến mộ, mẫu thân của Hàn Úc cũng là một trong số đó.
Anh ta tất nhiên đã nghe qua về Tạ Khiêm, còn đặc biệt đi điều tra cuộc đời của đối phương nữa.
“Nghe nói, Tạ Khiêm qua đời khi vẫn còn tráng niên, sau đó lại vì nguyên do nào đó không muốn bị ai biết nên đã bị Tạ thị gạch ra khỏi gia tộc...”
Tạ Tắc nói: “Nói với bên ngoài là chết ở tuổi tráng niên, nhưng gia gia và phụ thân đều không tin tưởng đại bá đã chết như vậy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Gia gia và phụ thân đã phái người tìm kiếm mấy lần dưới đáy vực nơi đại bá nhảy xuống. Đừng nói di cốt của đại bá, mà ngay cả một đoạn xương người cũng không tìm thấy được.”
Bí mật này chưa bao giờ được tiết lộ ra ngoài, nhưng gia gia của Tạ Tắc vẫn tin rằng trưởng tử Tạ Khiêm còn sống.
Hàn Úc bỗng nhiên hiểu ra, hỏi: “Tạ Hiệu úy đang nghi ngờ phụ thân của Lý Uân không phải là người khác mà chính là Tạ Khiêm đã mất tích bao năm nay?”
Tạ Tắc ra sức chớp mắt.
Bây giờ, hắn không thể động đậy nên chỉ có thể chớp mắt thay cho gật đầu.
“Đúng vậy, khả năng này rất cao.” Tạ Tắc nói đến đây, mọi manh mối trong đầu xâu chuỗi lại thành một sợi dây, hắn càng nói càng chắc chắn: “Võ nghệ mà Lý Uân sử dụng rõ ràng là thuộc gia truyền của Tạ thị, cho dù có thiên phú dị bẩm, nhưng nếu muốn luyện đến tinh xảo khéo léo như vậy, trình độ thu phát tự nhiên, không có mười mấy năm khổ luyện thì không thể đạt đến được. Mặt khác... lúc đại bá Tạ Khiêm mất tích, có cả con trai còn bọc trong tã lót cũng mất tích theo. Nếu tính toán tuổi tác thì Lý Uân rất trùng khớp. Dáng vẻ của hắn và bức tranh lúc đại bá còn trẻ cũng có mấy phần tương tự...”
Hàn Úc cười khổ nói: “Duyên phận này thật là thần kỳ khó tả.”
Trận trước, Tạ Tắc và Lý Uân đã đánh nhau rất kịch liệt, hai bên chỉ cần có một người sẩy tay, nói không chừng sẽ mất mạng trong tay đối phương.
Xem thái độ trước đó của Khương Bồng Cơ, có thể thấy được Lý Uân đã sớm biết rõ mối quan hệ giữa anh và Tạ Tắc.
Tạ Tắc cầu xin Hàn Úc: “Tiên sinh, mạt tướng có thể lén gặp Lý Uân một lần được không? Mạt tướng cần phải xác minh lại với hắn một số việc.”
Hàn Úc nói: “Ta có thể thử một lần.”
“Đa tạ.”
Hàn Úc cũng không hỏi Tạ Tắc có quy thuận hay không, dù hắn đồng ý hay cự tuyệt thì ít nhất, cái mạng này của hắn vẫn được bảo vệ.
Bình luận facebook