• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hệ thống livestream của nữ đế (123 Viewers)

  • chap-1183

Chương 1183: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (55)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81548.png

Xem ảnh 2
81548_2.png
Trên mặt Hứa Bùi không có thay đổi gì nhiều, nhưng trong lòng đã hối hận đến xanh ruột rồi.



Làm trước nói sau, ai chẳng làm được.



Ai hiểu rõ Hứa Bùi sẽ biết, cho dù hắn ta biết trước Triệu Thiệu có ân oán với Dương Đào, hắn ta cũng sẽ chấp nhận Triệu Thiệu.



Vì sao lại nói vậy?




Bởi vì ngoài chuyện Dương Kiển ra, tên Triệu Thiệu này hoàn toàn không có vết nhơ nào quá lớn.

Nếu như Hứa Bùi từ chối việc Triệu Thiệu gia nhập chỉ vì hắn gây thù với Dương Đào, như vậy không phải nói rõ với người đời là hắn ta sợ Dương Đào sao?

Hứa Bùi là một kẻ có tính cách3rất sĩ diện, danh tiếng và mặt mũi quan trọng hơn tất cả những vật ngoài thân khác.

Hơn nữa, khi Triệu Thiệu đầu quân cho hắn ta, đúng lúc thế lực của Hứa Bùi đang bành trướng vô cùng, hắn ta cần gì phải e ngại Dương Đào.

Sứ giả đối mặt với sự tra hỏi của Hứa Bùi, run run rẩy rẩy nói: “Quả đúng là vậy.”

Sắc mặt Hứa Bùi vẫn chưa khá lên, ngược lại càng tệ hơn.

“Ý ngươi là gì?”

Triệu Thiệu ưỡn thẳng ngực, nói: “Thiệu tình nguyện lấy đầu xuống, để chấm dứt mối thù năm xưa này.”

“Không được nói lại mấy lời thế này nữa, Hứa Tín Chiêu ta cho dù có chết cũng sẽ không2làm như vậy.” Hứa Bùi nghiêm mặt nói: “Nếu để cho người đời biết ta ép thuộc hạ phải chết để tự bảo vệ mình… chẳng phải là ngươi đang ép ta vào tội bất nghĩa sao? Cho dù có thể sống tạm bợ rồi chết, ta cũng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác.”

Hứa Bùi quyết đoán ngắt lời nói của Triệu Thiệu, không để cho người kia phản bác.

Lần này Hứa Bùi đã tuyệt vọng rồi.

Triệu Thiệu dưới trướng đã âm thầm run rẩy, cho dù trong lòng đã rụt lại như con chim cút, bên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt như cũ.

So với việc chờ Hứa Bùi đến gây phiền phức với2mình, chẳng thà hắn cứ thẳng thắn một chút, lấy lui làm tiến.

Với tính cách và tác phong của Hứa Bùi, chắc hẳn hắn ta sẽ không mất mặt mà xử lý mình.

“Chủ công, việc này phải nói từ tận gốc, đây chỉ là thù hận cá nhân giữa Thiệu với Dương Đào. Oan có đầu, nợ có chủ, việc này hẳn phải để Thiệu tự chấm dứt.” Giọng nói Triệu Thiệu vừa âm trầm vừa bi tráng: “Năm đó để tránh khỏi bị đuổi giết nên đã trốn tới Nam Thịnh, may thay chủ công không ruồng bỏ, ban cho Thiệu làm tướng quân. Thiệu dưới trướng ngài đã hơn một năm rồi, chưa lập được công, chỉ trông chờ9có thể lấy tấm thân hèn này để giúp đỡ phần sức nào cho chủ công.”

“Ý ngươi là gì?”



Triệu Thiệu ưỡn thẳng ngực, nói: “Thiệu tình nguyện lấy đầu xuống, để chấm dứt mối thù năm xưa này.”



“Không được nói lại mấy lời thế này nữa, Hứa Tín Chiêu ta cho dù có chết cũng sẽ không làm như vậy.” Hứa Bùi nghiêm mặt nói: “Nếu để cho người đời biết ta ép thuộc hạ phải chết để tự bảo vệ mình… chẳng phải là ngươi đang ép ta vào tội bất nghĩa sao? Cho dù có thể sống tạm bợ rồi chết, ta cũng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác.”



Hứa Bùi quyết đoán ngắt lời nói của Triệu4Thiệu, không để cho người kia phản bác.



Triệu Thiệu chỉ có thể thở dài lui ra.



Thảo luận không có kết quả, Hứa Bùi giải tán cuộc họp, chỉ giữ lại hai người Hàn Úc và Trình Tuần.



Khi Triệu Thiệu đầu quân cho Hứa Bùi, Hàn Úc vẫn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, bận rộn đến mức vắt chân lên cổ.



Chờ đến khi anh ta biết chuyện Triệu Thiệu đã về dưới trướng Hứa Bùi, anh ta muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi, Trình Tuần lại căn bản không hề có quyền lên tiếng.



“Triệu Thiệu này…”



Ánh mắt Hứa Bùi lộ ra vài phần hung ác.



Đừng thấy Triệu Thiệu nói ra vẻ hiên ngang lẫm liệt như vậy, thật ra hắn đã phá hết đường lui của Hứa Bùi rồi, ép hắn ta phải tỏ thái độ.



Chuyện này đối với Hứa Bùi mà nói là nhục nhã, hắn ta ghét nhất là bị người khác ép buộc.



Hàn Úc thở dài, nói: “Dù gì Dương Kiển cũng được coi là một người tài, cuối cùng lại phải chết trong tay hạng hèn hạ Triệu Thiệu này.”



Ánh mắt Hứa Bùi lóe lên, hắn ta yên lặng kìm nén oán hận từ trong nội tâm.



Bây giờ nói Triệu Thiệu là kẻ hèn, sao trước kia lại không nhắc nhở hắn ta kịp thời?



Thế tấn công của Khương Bồng Cơ càng tàn nhẫn, bên Hứa Bùi càng khó chống đỡ, dưới tình hình này, Hứa Bùi lại càng kỳ vọng vào Hàn Úc.



Nếu như Hàn Úc không thể xoay chuyển tình thế, Hứa Bùi không chỉ không thông cảm thương tiếc, ngược lại còn không bằng lòng với anh ta hơn nữa.



Đúng lúc này, Trình Tuần lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Bùi.



“Nhìn vào tình hình hiện tại, không thể tiếp tục hướng đi thuyết phục Dương Đào được nữa.”



Hứa Bùi vừa nghe thấy lời này, đầu cũng to ra vài lần.



Một Khương Bồng Cơ đã đủ khó đấu lại rồi, nếu không có Hoàng Tung giúp đỡ, kết hợp binh lực của hai bên lại, Hứa Bùi đã không chống đỡ được từ lâu rồi.



Đợi đến khi Dương Đào mang binh đến tụ họp với Khương Bồng Cơ, hai nhà đấu hai nhà, cán cân thắng lợi chắc chắn sẽ nghiêng về phía Khương Bồng Cơ.



So với tình thế không thuận lợi ở chiến trường, Hứa Bùi lại càng lo lắng cho quận Chiết hơn.



Quận Chiết là hang ổ của hắn ta, nếu như hang ổ cũng bị người ta giết tận, Hứa Bùi có chết cũng không có mặt mũi gặp lại tổ tiên.



Có lẽ là càng sợ chuyện gì thì chuyện đó càng nhanh đến, ngay khi ba người Hứa Bùi đang họp kín, một tin dữ được truyền tới.”



“Báo…”



Hứa Bùi nhíu mày nói: “Vào đi…”



Lính truyền tin mở lều ra đi vào, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Báo cáo chủ công, ải Minh Sa ở quận Chiết thất thủ, mười ba nghìn quân thủ thành bao gồm cả tướng thủ thành đều rơi vào mai phục. Quân địch nhanh chóng xuôi theo sông Thái Thanh đi thẳng vào quận Chiết, liên tiếp chiếm giữ ba thị trấn quan trọng, quận Chiết, quận Chiết…”



Lính truyền tin cảm nhận được áp lực đáng sợ trên người Hứa Bùi, càng nói chuyện giọng càng nhỏ lại, cúi đầu không dám nhìn vào mặt Hứa Bùi.



Hứa Bùi bị tin tức này làm giật mình tới mức suýt nữa không thể đứng vững, khung cảnh trước mắt tối dần đi, Trình Tuần thấy không ổn liền vội vàng tiến lên đỡ hắn ta.



Quận Chiết là một nơi giàu có và đông đúc, sông ngòi trong quận thông hai đầu Nam Bắc, làm ăn phát đạt.



Có điều nó cũng có một nhược điểm chí mạng, đó là không đủ hiểm yếu, ngoại trừ ải Minh Sa, hoàn toàn không có nơi nào giống quan ải.



Một khi ải Minh Sa bị phá, kẻ địch có thể lập tức lợi dụng sông Thái Thanh bên trong quận Chiết, dễ dàng tiến quân thần tốc.



Mấy thị trấn quân sự trọng điểm kia là do Hứa Bùi xây dựng bằng lượng nhân lực rất lớn trong mấy năm nay.



“Tướng thủ thành và binh sĩ ở ải Minh Sa bị mai phục sao? Chuyện gì thế này?”



Hàn Úc lập tức nắm bắt được trọng điểm của vấn đề.



Binh lực ở ải Minh Sa dồi dào, làm sao có thể dễ dàng bị kẻ địch chiếm giữ như vậy được?



Trừ phi tướng thủ thành tham công làm liều!



Hàn Úc nghĩ đến khả năng này, ngũ quan vốn đã nghiêm túc lại càng thêm lạnh giá.



Anh ta từng dặn dò tướng thủ thành của ải Minh Sa rồi, không thể tham công được!



Lính truyền tin ấp úng nói từ đầu tới đuôi việc tướng giữ ải Minh Sa bị mai phục, Hàn Úc tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.



Quận Chiết hết đường cứu rồi…



Thử tính tốc độ và lực chiến của kẻ địch, cùng lắm là ba tới năm ngày chúng sẽ có thể chiếm giữ được toàn bộ quận Chiết.



Tin tức ở chiến trường thường sẽ bị chậm mất vài ngày, nói không chừng lúc này quận Chiết đã rơi vào tay giặc rồi…



Địa bàn mất rồi còn có thể cướp lại được, nhưng gia đình…



Trái tim Hàn Úc chùng xuống.



Thắng làm vua thua làm giặc, Hứa Phỉ bỏ mình, kết cục của cả nhà già trẻ liền rõ ràng trước mắt.



Dường như Hứa Bùi cũng đã nghĩ đến trường hợp này, hắn ta sầm mặt hỏi: “Hôm nay có xuất binh không?”



Trình Tuần mở miệng muốn nói rồi lại nhìn sang Hàn Úc, mong rằng anh ta có thể khuyên can Hứa Bùi đang mất lý trí.



Hàn Úc bình tĩnh nói: “Hôm qua đại chiến vừa mới dừng lại, chiến lực của binh sĩ đã hao tổn quá nhiều, vẫn chưa khôi phục lại được, hôm nay không nên động binh thêm nữa. Chuyện quận Chiết, xin chủ công hãy cứ tạm giấu kín đã. Nếu để cho mọi người biết được quận Chiết đã rơi vào tay giặc, bọn họ sẽ lo lắng cho gia đình mà không còn lòng dạ lo chuyện chiến sự…”



Mặc dù không hợp tình hợp lý lắm, nhưng cách làm này của Hàn Úc là chính xác.



Nếu như tin dữ này được truyền đi, lòng quân vốn đã rời rạc chắc chắn sẽ sụp đổ luôn.



Năng lực của con người cũng có giới hạn, với loại cục diện vô lực này, dù là Hàn Úc cũng phải bó tay chịu trói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom