“Trong lòng Nhượng cũng có phán đoán, nhưng vẫn chưa được kiểm chứng nên không tiện nói thẳng.”
Kỳ Quan Nhượng rũ mắt trả lời sau đó hỏi Khương Bồng Cơ: “Lan Đình khuya khoắt thế này còn đến đây là bởi vì hỏi được tin tức từ trong miệng tên kia đúng không? Nếu đúng là như thế, thì Lan Đình còn manh mối về tên nào khác nữa không?”
Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Không có.”
Nếu như không phải chỉ hỏi ra được đúng một manh mối này, thì cô cần gì phải nửa đêm chạy đến nhà Ngụy Uyên để bắt người.
Những kẻ này làm việc đều rất cẩn thận, gần như là không có liên hệ gì với nhau.
“Nếu như thầy tin tưởng học trò, vậy xin hãy giao kẻ này cho học trò. Học trò đảm bảo sẽ khiến hắn ngay cả mười tám đời tổ tông cũng khai ra bằng sạch.”
Cho dù, Ngụy Uyên có khó chịu thế nào đi nữa thì sự việc ngày hôm nay cũng đã biến thành cục diện đã định, thậm chí còn có liên đới rất rộng.
Ngụy Uyên quả thực có quan hệ họ hàng với nhà Ngụy Tĩnh Nhàn. Nhưng lại không hiển hách bằng bên đó, chỉ có thể tính là nhà khá giả trong những nhà sĩ tộc nghèo khó mà thôi.
Nếu như là “hái hoa phi tặc” bình thường thì ngầm xử lý là được. Nhưng mà, chuyện này liên lụy quá nhiều và quá rộng, ông chỉ có thể bất lực cho qua mà thôi.
“Tùy trò.”
Khương Bồng Cơ cực kỳ thành thạo mấy chuyện tra tấn kiểu này, nhưng ngoại trừ những khán giả xem livestream “may mắn” được thưởng thức một lần ra thì những người khác chưa bao giờ chứng kiến. Hiện tại, cô cũng không có ý định để cho người khác nhìn thấy, tránh cho việc thanh danh của Liễu Hi bị bôi bẩn thêm.
“Vậy học trò lui xuống trước, khi nào hỏi ra tin tức sẽ quay lại bẩm báo với thầy.”
Khương Bồng Cơ nói xong liền xách người rời đi, Phong Cẩn thì ở lại với hai người kia.
Kỳ Quan Nhượng nhìn bóng dáng rời đi của Khương Bồng Cơ, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, cái quạt lông trong tay chốc chốc lại gõ vào đầu gối.
“Phong cách làm việc của vị Liễu lang quân này đúng là có chút quái đản, khác hẳn lời kể của tiên sinh.”
Phong Cẩn đang thất thần, nghe Kỳ Quan Nhượng nói như vậy thì hoàn hồn, cậu nhìn về phía đối phương nói.
“Lan Đình tuy có hơi khác người nhưng cũng không thể gọi đó là quái đản được. Dù sao cậu ấy vẫn còn là trẻ con, lại đang tuổi xốc nổi. Nếu như gặp phải biến cố lớn, chịu phải đả kích thì tình cách đột nhiên thay đổi cũng là chuyện bình thường.”
Phong Cẩn lên tiếng thanh minh cho Khương Bồng Cơ, điều này khiến Kỳ Quan Nhượng hiếu kỳ quay sang nhìn cậu ta.
“Biến cố?”
Lúc này Ngụy Uyên mới nhớ ra, vì khoảng thời gian này trong nhà xảy ra chuyện nên ông không đến Liễu phủ dạy học. Đối với cậu học trò ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người khác ít phải lo này, ông thực sự không hiểu rõ con người cậu ta lắm. Thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho cậu ta thay đổi đến mức xa lạ như vậy.
Liễu Hi của trước đây, thấy ông là tỏ ra cung kính, thậm chí còn có chút sợ sệt. Bây giờ tuy vẫn rất cung kính nhưng phần lớn biểu hiện chỉ là lễ nghĩa bên ngoài.
“Tiên sinh không biết?”
“Mấy ngày trước, Lan Đình cùng với một vài quý nữ bị thổ phỉ bắt cóc. Nếu như Lan Đình không nhanh trí, e rằng bọn họ không thể an toàn thoát thân... Nghĩ lại, chắc cũng vì biến cố đó mà khiến tính cách của Lan Đình thay đổi.”
Phong Cẩn không biết trước đây Liễu Hi là người như thế nào, cũng không cố ý đi tìm hiểu. Người mà cậu ta gặp được chính là Khương Bồng Cơ giảo hoạt của hiện tại.
“Ta quả thực chưa từng nghe nói tới chuyện này.” Vẻ mặt Ngụy Uyên dịu xuống, thậm chí còn thêm mấy phần hổ thẹn.
“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha” câu này không chỉ dành cho học trò mà đối với người làm thầy cũng thế.
Cho dù ông cảm thấy sức tiếp thu của đứa học trò này rất thấp, phản ứng lại chậm chạp, không đủ lanh lợi. Nhưng dù thế nào cũng là học trò tự tay mình dạy dỗ mấy năm, ít nhiều cũng có tình cảm. Nó xảy ra chuyện lớn như thế mà người làm thầy như ông lại vì chuyện hậu trạch mà không để tâm tới.
***
Ở một nơi khác, Khương Bồng Cơ nhanh chóng ép hỏi kẻ nào đó đến mức tâm thần hỗn loạn.
Lần này, phản ứng của các khán giả bình tĩnh hơn rất nhiều, hoặc phải nói là bọn họ đã được chuẩn bị đầy đủ tâm lý.
Một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó là hành vi của Khương Bồng Cơ phù hợp với suy nghĩ “lấy bạo trừ bạo” trong tiềm thức của họ. Nếu như đồng tình với lũ cầm thú đã hãm hại không biết bao nhiêu phụ nữ vô tội này. Vậy thì ai sẽ đồng tình với những cô gái đáng thương bị chúng giày xéo đây?
Quan niệm của cổ đại không giống với thời đại của họ, phụ nữ nếu như bất hạnh gặp phải những chuyện như thế này thì đồng nghĩa với nửa đời còn lại của bọn họ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Vậy nên, đối với những kẻ cầm thú như thế này thì không cần phải đồng tình.
Cơ mà... bọn họ tuy không phản đối Khương Bồng Cơ, nhưng vẫn không chịu nổi hành vi vừa tra tấn vừa diễn giải từng bước của cô.
Nó còn khủng bố ngang với cái phim The Ring đấy, biết không?
[Vô Lượng Thiên Tôn]: Cảnh báo! Cảnh báo! Mau mau mở chế độ phòng ngự! Chư vị đồng đạo hãy cùng bản tôn chống đỡ nào!!!
[Xấu]: Dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị, yêu nước, yêu nghề, tin tưởng, thân thiện.
Các kiểu “dân giàu nước mạnh...” chằng chịt chồng chéo nhau phủ kín màn hình, khiến cho Khương Bồng Cơ không thể không tạm thời đóng chức năng bình luận lại.
“Ngươi tên là gì?” Khương Bồng Cơ bắt đầu từ câu cơ bản nhất.
“Lâm Trang Tử.”
Khóe miệng Khương Bồng Cơ giật một cái, trước thì là Lâm Cẩu Thặng, giờ lại là Lâm Trang Tử*.
*Cẩu Thặng: chỉ cái thứ đến chó cũng không thèm ăn, cổ đại thức ăn khan hiếm, chó chỉ có thể ăn phân người
**Trang Tử: Thằng mọi.
Bọn chúng được nhặt từ đống rác về hay được khuyến mãi khi mua nước tương hay sao mà có cái tên như thế này.
Bởi vì có ý tưởng mới, cho nên Khương Bồng Cơ không hỏi theo cách cũ nữa.
“Ngươi biết những tên đồng bọn khác của ngươi ở đâu không?”
Cô vừa nói vừa rút một cái bọc trong quần áo của hắn ta ra. Bên trong cũng là một cuốn thẻ tre, nội dung cũng tương tự, đều là thông tin về những cô gái ở quận Mạnh. Nhưng khác ở chỗ là nó có thêm một vài cái tên khác.
Thì ra, cái tên này không chỉ nhắm cô thiếp tài sắc nào đấy của Ngụy Uyên, mà còn thèm nhỏ rãi hai cô con gái như hoa như ngọc của người ta.
Khương Bồng Cơ lục lại trí nhớ của Liễu Lan Đình, tìm những ký ức có liên quan về con gái của Ngụy Uyên.
Một lúc sau, cô sầm mặt rút những thanh trúc ghi nội dung đó xuống, dùng tay không bóp nát chúng thành vụn.
Theo sự tra hỏi của Khương Bồng Cơ, đối phương nhanh chóng khai khai hết toàn bộ. Tâm trí hắn rơi vào trạng thái ngu độn, mép bắt đầu sùi bọt, sắc mặt từ hồng hào ban đầu chuyển thành trắng bệch, rồi từ trắng bệch chuyến sang xanh tím.
Khương Bồng Cơ biết rõ, người bình thường ở thời đại này vốn dĩ không thể sống sót sau tra tấn.
Tra tấn không chỉ khiến cơ thể phải chịu tổn thương nặng, mà còn tạo thành công kích có tính phá hủy với tinh thần. Hơn nữa, sự phá hủy này không có cách nào cứu vãn. Cho dù có là ở thời đại của cô cũng thế, ngành điều trị về tinh thần tuy phát triển nhưng những người may mắn chữa trị được lại cũng không nhiều.
Thời gian để cô tra hỏi cũng đã chẳng còn lại mấy, nên cô chỉ chọn một vài vấn đề quan trọng.
“Chủ nhân đứng đằng sau ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại lén lút lẻn đến quận Hà Gian?”
Bình luận facebook