Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1044
Chương 1044: Dụ rắn ra khỏi hang (6)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Anh ta thấy đại quân của Khương Bồng Cơ lấy ra thang mây đã được cải tạo và phối hợp cùng với đội quân cung tiễn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khác thường.
Trình Tĩnh nói: “Tính toán thời gian, bây giờ chắc hẳn cũng hòm hòm rồi.”
Cùng lúc đó, tướng giữ ải Hàn Sưởng dẫn binh đánh bất ngờ vào đại doanh của hai quân, chỉ là...
Những lính binh kia vừa nghe thấy tiếng hô chém giết, bọn họ không chỉ không xông lên chiến đấu, trái lại kéo nhau chạy tản ra bốn phía, chỉ để lại những doanh trại trống rỗng.
Tướng giữ ải Hàn Sưởng Quan kinh ngạc trợn mắt nhìn, nổi giận hất mấy lều trại lên, nhưng bên trong không có một bóng người!
“Chúng3ta bị lừa rồi... Tất cả chú ý mai phục...”
Trong lòng tướng giữ ải Hàn Sưởng khẩn trương, lập tức ra lệnh cho đại quân quay về viện trợ!
Vốn tưởng rằng kẻ địch sẽ bố trí mai phục ở ngoài doanh để trống, chờ hắn dẫn binh vào doanh liền đánh lén, ai ngờ cho đến khi tướng giữ ải dẫn theo đại quân rời khỏi doanh trại để trống, cũng không thấy đánh lén như dự đoán. Suy nghĩ một chút, trong lòng tướng giữ ải Hàn Sưởng bất chợt lạnh toát, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ...
Liễu Hi và Hoàng Tung dốc hết tất cả binh lực để dồn lực tấn công vào ải Hàn Sưởng!
Tuy ải Hàn Sưởng dễ thủ khó công nhưng binh lực của hai2nhà Hoàng Liễu lại rất lớn, nếu bọn họ thật sự liều mạng tiến công, sợ rằng không giữ được nơi này.
“Mau... Mau quay lại viện trợ...”
Nếu lúc này quay về viện trợ, kẻ địch còn chưa đánh chiếm được ải Hàn Sưởng, như vậy hắn có thể dẫn binh đánh lén phía sau khiến cho kẻ địch không thể chú ý được hai mặt trước sau.
Tướng giữ ải vội vàng dẫn binh quay về viện trợ, chỉ lo dùng tốc độ nhanh nhất để đến chiến trường nên không để ý tới chuyện che giấu nữa.
Khi bọn họ tới thì thận trọng dè dặt, đi thật chậm, lúc về hận cha mẹ không thể sinh cho mình thêm chân, lắp thêm đôi cánh.
Bởi vì vội vàng chạy đi nên đội2hình của đại quân càng lúc càng tán loạn.
Khi còn cách ải Hàn Sưởng chưa đến một khắc đi đường, tướng giữ ải đã có thể nhìn thấy khói lửa bốc lên phía trên tường thành, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn.
Đúng lúc đó lại xảy ra biến cố...
Trong đêm tối, vô số mũi tên xuyên qua không trung lao đến, mang theo tiếng gió mạnh, bắn về phía đại quân. Những mũi tên bắn loạn đã khiến cho rất nhiều binh lính bị thương.
“Quân địch tấn công... Có quân địch tấn công...”
Khi còn cách ải Hàn Sưởng chưa đến một khắc đi đường, tướng giữ ải đã có thể nhìn thấy khói lửa bốc lên phía trên tường thành, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn.
Đúng lúc đó lại xảy9ra biến cố...
Trong đêm tối, vô số mũi tên xuyên qua không trung lao đến, mang theo tiếng gió mạnh, bắn về phía đại quân. Những mũi tên bắn loạn đã khiến cho rất nhiều binh lính bị thương.
“Quân địch tấn công... Có quân địch tấn công...”
Tướng giữ ải Hàn Sưởng xông vào đầu tiên. Hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra mai phục.
Mặc dù hắn không chết nhưng vai trúng phải tên lạc, mũi tên sắc bén cắm vào tận xương làm hắn đau đến mức mắt muốn rơi ra ngoài.
“Bày trận... Nghênh địch!”
Hắn chẳng thể ngờ được kẻ địch không bố trí mai phục ở doanh trại để trống, trái lại mai phục ở giữa đường.
Nếu như bố trí mai phục ở doanh trại trống rỗng kia, tướng4giữ ải Hàn Sưởng còn đang đề phòng, đội hình của đại quân chưa lỏng lẻo thì hiệu quả đánh lén sẽ không lớn.
Lúc này thì sao?
Bọn họ sốt ruột quay về để viện trợ nên đại quân chỉ lo chạy đi mà căn bản không chú ý tới đội hình đã trở nên tán loạn.
Mạnh Hồn dẫn binh bố trí mai phục ở giữa đường, chặn giết quân đội quay về viện trợ cho ải Hàn Sưởng, vừa gặp đã đánh cho đối phương ngu người.
Hai quân liên minh hợp tác, bên phía Mạnh Hồn cũng có quân của Hoàng Tung.
Có điều bọn họ không giao ra quyền chỉ huy mà từng người chiến đấu.
Trong tộc của Hoàng Tung vốn có rất nhiều võ tướng, tuy lão tướng Nguyên Tín đã lớn tuổi nhưng chiến đấu lại dũng mãnh vô địch, hung ác khác thường.
Trừ ông ta ra, mấy vị tướng lĩnh Nguyên thị khác cũng có biểu hiện không tầm thường, anh dũng giết địch.
Mạnh Hồn không chỉ vì cái trước mắt, trái lại chỉ huy đại quân phối hợp bao vây tấn công.
Phong cách chỉ huy của Mạnh Hồn và Phù Vọng khác nhau, Phù Vọng là sói hoang hung ác, bất kể là tấn công hay phòng ngự đều lộ ra sự ngoan độc khiến cho người ta kinh hồn bạt vía. Mạnh Hồn lại khác, ông không để ý tới công lao, thành tích và chiến công mà chỉ theo đuổi việc hy sinh ít nhất nhưng có được thu hoạch lớn nhất.
Nói cách khác, Phù Vọng là thanh đao sắc bén, Mạnh Hồn là tấm lá chắn vừa dày vừa nặng.
Nguyên Tín giết đến đỏ cả mắt, trên người nhuộm đầy máu tươi của kẻ địch, ông ta cũng không nhớ được đao của mình đã chém bao nhiêu cái đầu nữa.
“Phì... A a a...”
Nguyên Tín nhổ nước bọt, kêu lớn, dùng sức lực ngăn cản kẻ địch tấn công, khiến cho đối phương liên tục lui ra phía sau.
Nguyên Tín một đường chém giết, để lại những thi thể nằm đầy trên mặt đất, cho đến khi giết gần hết kẻ địch, ông ta mới hậm hực dừng tay.
Còn chưa giết đủ...
Mắt ông ta đỏ ngầu, vũ khí trong tay còn chưa thỏa mãn với số đầu người đã chém được.
Ông ta liếc nhìn Mạnh Hồn, lén phun nước bọt xuống đất, trong mắt đầy vẻ xem thường.
Vì sao?
Đến giờ Mạnh Hồn mới giết được mấy người chứ? Đây là sau khi quân địch đã tan tác, Mạnh Hồn nhặt lấy đầu người còn sót lại, áo giáp trên người vẫn sạch sẽ.
Như vậy đâu giống tướng lĩnh xung phong liều chết trên chiến trường chứ?
“Hừ... Không có bản lĩnh chiến đấu, mồm mép chỉ huy người thì lưu loát lắm...”
Nguyên Tín lầm bầm vài tiếng rồi lại khinh thường liếc nhìn Mạnh Hồn.
Từ khi Mạnh Hồn vào dưới trướng của Khương Bồng Cơ, phần lớn thời gian đều luyện binh, gần như mỗi nhóm tân binh đều bị ông dằn vặt. Vì vậy uy danh của ông trong quân doanh của Khương Bồng Cơ cực cao. Nhưng bởi vì không có chiến tích quá bắt mắt nên danh tiếng của ông ở bên ngoài không hề vang dội.
Lúc này lên chiến trường, ông còn chưa chém được mấy đầu người, binh khí không dính bao nhiêu máu, áo giáp sạch sẽ, cái này ra làm sao?
Đối với võ tướng, đầu của kẻ địch và vết sẹo trên người mình mới là công trạng!
Nguyên Tín không che giấu sự bất mãn của mình, Nhiếp Tuân nhận lệnh đôn đốc đội quân vừa khéo nhìn thấy được.
“Nguyên Giáo úy... Bây giờ hai quân đang hợp tác, ngài cũng không thể...”
Nhiếp Tuân còn chưa nói dứt lời, hai mắt Nguyên Tín lại nhìn thẳng về phía trước, lúc rời đi còn quệt vào vai Nhiếp Tuân, căn bản không chịu nghe lời hắn nói.
Hai người đi lướt qua nhau, Nguyên Tín nói lớn một câu.
“Hừ... Chuyện của lão phu còn cần ngươi quản sao? Liễu Hi rốt cuộc là ai mà ngươi phải a dua lấy lòng như vậy?”
Biểu hiện của Mạnh Hồn rất bình thường, Nguyên Tín cho rằng đây là sự thật không cần tranh cãi.
Để một người như vậy nắm binh quyền, đơn giản chính là sự sỉ nhục đối với Nguyên Tín.
Nhiếp Tuân không đứng chung một chiến tuyến với mình thì cũng thôi lại còn nói giúp cho Mạnh Hồn, thật sự không thể hiểu nổi.
Nghĩ đến điều này, Nguyên Tín lại nhớ tới quan hệ qua lại gần gũi thân thiết giữa Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng dưới trướng của Khương Bồng Cơ...
Ánh mắt Nguyên Tín tối lại, hừ lạnh.
Ông ta vốn đã không tin tưởng Nhiếp Tuân, bây giờ càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ.
Nhiếp Tuân mặc áo vải, Nguyên Tín mặc áo giáp vừa dày vừa nặng lại đụng mạnh như vậy làm vai trái của hắn thấy đau, chắc hẳn bị bầm máu rồi.
Nguyên Tín rời đi không quay đầu lại, cũng không để lại một câu xin lỗi nào, thái độ rất tệ.
Trên gương mặt đẹp của Nhiếp Tuân thoáng hiện vẻ khó xử.
Nguyên Tín ỷ vào bối phận nên cậy già lên mặt trước mặt chủ công thì cũng thôi, nhưng lúc này ông ta thậm chí còn không để ý tới tình hình chiến đấu thì đúng là ngu không ai bằng!
Vì suy nghĩ cho đại cục, hắn vẫn phải nén giận, tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu.
Mạnh Hồn ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, trong lòng nhẩm tính thời gian, theo kế hoạch dẫn binh đi viện trợ thêm cho ải Hàn Sưởng.
Tuy tướng giữ ải Hàn Sưởng đã dẫn quân tinh nhuệ đi, nhưng trong ải vẫn còn khoảng hai mươi nghìn quân lính ở lại trấn giữ.
Ải Hàn Sưởng có địa thế hiểm trở, năng lực của chủ công có mạnh hơn nữa cũng không thể phá quan ải trong thời gian ngắn như vậy được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trình Tĩnh nói: “Tính toán thời gian, bây giờ chắc hẳn cũng hòm hòm rồi.”
Cùng lúc đó, tướng giữ ải Hàn Sưởng dẫn binh đánh bất ngờ vào đại doanh của hai quân, chỉ là...
Những lính binh kia vừa nghe thấy tiếng hô chém giết, bọn họ không chỉ không xông lên chiến đấu, trái lại kéo nhau chạy tản ra bốn phía, chỉ để lại những doanh trại trống rỗng.
Tướng giữ ải Hàn Sưởng Quan kinh ngạc trợn mắt nhìn, nổi giận hất mấy lều trại lên, nhưng bên trong không có một bóng người!
“Chúng3ta bị lừa rồi... Tất cả chú ý mai phục...”
Trong lòng tướng giữ ải Hàn Sưởng khẩn trương, lập tức ra lệnh cho đại quân quay về viện trợ!
Vốn tưởng rằng kẻ địch sẽ bố trí mai phục ở ngoài doanh để trống, chờ hắn dẫn binh vào doanh liền đánh lén, ai ngờ cho đến khi tướng giữ ải dẫn theo đại quân rời khỏi doanh trại để trống, cũng không thấy đánh lén như dự đoán. Suy nghĩ một chút, trong lòng tướng giữ ải Hàn Sưởng bất chợt lạnh toát, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ...
Liễu Hi và Hoàng Tung dốc hết tất cả binh lực để dồn lực tấn công vào ải Hàn Sưởng!
Tuy ải Hàn Sưởng dễ thủ khó công nhưng binh lực của hai2nhà Hoàng Liễu lại rất lớn, nếu bọn họ thật sự liều mạng tiến công, sợ rằng không giữ được nơi này.
“Mau... Mau quay lại viện trợ...”
Nếu lúc này quay về viện trợ, kẻ địch còn chưa đánh chiếm được ải Hàn Sưởng, như vậy hắn có thể dẫn binh đánh lén phía sau khiến cho kẻ địch không thể chú ý được hai mặt trước sau.
Tướng giữ ải vội vàng dẫn binh quay về viện trợ, chỉ lo dùng tốc độ nhanh nhất để đến chiến trường nên không để ý tới chuyện che giấu nữa.
Khi bọn họ tới thì thận trọng dè dặt, đi thật chậm, lúc về hận cha mẹ không thể sinh cho mình thêm chân, lắp thêm đôi cánh.
Bởi vì vội vàng chạy đi nên đội2hình của đại quân càng lúc càng tán loạn.
Khi còn cách ải Hàn Sưởng chưa đến một khắc đi đường, tướng giữ ải đã có thể nhìn thấy khói lửa bốc lên phía trên tường thành, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn.
Đúng lúc đó lại xảy ra biến cố...
Trong đêm tối, vô số mũi tên xuyên qua không trung lao đến, mang theo tiếng gió mạnh, bắn về phía đại quân. Những mũi tên bắn loạn đã khiến cho rất nhiều binh lính bị thương.
“Quân địch tấn công... Có quân địch tấn công...”
Khi còn cách ải Hàn Sưởng chưa đến một khắc đi đường, tướng giữ ải đã có thể nhìn thấy khói lửa bốc lên phía trên tường thành, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn.
Đúng lúc đó lại xảy9ra biến cố...
Trong đêm tối, vô số mũi tên xuyên qua không trung lao đến, mang theo tiếng gió mạnh, bắn về phía đại quân. Những mũi tên bắn loạn đã khiến cho rất nhiều binh lính bị thương.
“Quân địch tấn công... Có quân địch tấn công...”
Tướng giữ ải Hàn Sưởng xông vào đầu tiên. Hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra mai phục.
Mặc dù hắn không chết nhưng vai trúng phải tên lạc, mũi tên sắc bén cắm vào tận xương làm hắn đau đến mức mắt muốn rơi ra ngoài.
“Bày trận... Nghênh địch!”
Hắn chẳng thể ngờ được kẻ địch không bố trí mai phục ở doanh trại để trống, trái lại mai phục ở giữa đường.
Nếu như bố trí mai phục ở doanh trại trống rỗng kia, tướng4giữ ải Hàn Sưởng còn đang đề phòng, đội hình của đại quân chưa lỏng lẻo thì hiệu quả đánh lén sẽ không lớn.
Lúc này thì sao?
Bọn họ sốt ruột quay về để viện trợ nên đại quân chỉ lo chạy đi mà căn bản không chú ý tới đội hình đã trở nên tán loạn.
Mạnh Hồn dẫn binh bố trí mai phục ở giữa đường, chặn giết quân đội quay về viện trợ cho ải Hàn Sưởng, vừa gặp đã đánh cho đối phương ngu người.
Hai quân liên minh hợp tác, bên phía Mạnh Hồn cũng có quân của Hoàng Tung.
Có điều bọn họ không giao ra quyền chỉ huy mà từng người chiến đấu.
Trong tộc của Hoàng Tung vốn có rất nhiều võ tướng, tuy lão tướng Nguyên Tín đã lớn tuổi nhưng chiến đấu lại dũng mãnh vô địch, hung ác khác thường.
Trừ ông ta ra, mấy vị tướng lĩnh Nguyên thị khác cũng có biểu hiện không tầm thường, anh dũng giết địch.
Mạnh Hồn không chỉ vì cái trước mắt, trái lại chỉ huy đại quân phối hợp bao vây tấn công.
Phong cách chỉ huy của Mạnh Hồn và Phù Vọng khác nhau, Phù Vọng là sói hoang hung ác, bất kể là tấn công hay phòng ngự đều lộ ra sự ngoan độc khiến cho người ta kinh hồn bạt vía. Mạnh Hồn lại khác, ông không để ý tới công lao, thành tích và chiến công mà chỉ theo đuổi việc hy sinh ít nhất nhưng có được thu hoạch lớn nhất.
Nói cách khác, Phù Vọng là thanh đao sắc bén, Mạnh Hồn là tấm lá chắn vừa dày vừa nặng.
Nguyên Tín giết đến đỏ cả mắt, trên người nhuộm đầy máu tươi của kẻ địch, ông ta cũng không nhớ được đao của mình đã chém bao nhiêu cái đầu nữa.
“Phì... A a a...”
Nguyên Tín nhổ nước bọt, kêu lớn, dùng sức lực ngăn cản kẻ địch tấn công, khiến cho đối phương liên tục lui ra phía sau.
Nguyên Tín một đường chém giết, để lại những thi thể nằm đầy trên mặt đất, cho đến khi giết gần hết kẻ địch, ông ta mới hậm hực dừng tay.
Còn chưa giết đủ...
Mắt ông ta đỏ ngầu, vũ khí trong tay còn chưa thỏa mãn với số đầu người đã chém được.
Ông ta liếc nhìn Mạnh Hồn, lén phun nước bọt xuống đất, trong mắt đầy vẻ xem thường.
Vì sao?
Đến giờ Mạnh Hồn mới giết được mấy người chứ? Đây là sau khi quân địch đã tan tác, Mạnh Hồn nhặt lấy đầu người còn sót lại, áo giáp trên người vẫn sạch sẽ.
Như vậy đâu giống tướng lĩnh xung phong liều chết trên chiến trường chứ?
“Hừ... Không có bản lĩnh chiến đấu, mồm mép chỉ huy người thì lưu loát lắm...”
Nguyên Tín lầm bầm vài tiếng rồi lại khinh thường liếc nhìn Mạnh Hồn.
Từ khi Mạnh Hồn vào dưới trướng của Khương Bồng Cơ, phần lớn thời gian đều luyện binh, gần như mỗi nhóm tân binh đều bị ông dằn vặt. Vì vậy uy danh của ông trong quân doanh của Khương Bồng Cơ cực cao. Nhưng bởi vì không có chiến tích quá bắt mắt nên danh tiếng của ông ở bên ngoài không hề vang dội.
Lúc này lên chiến trường, ông còn chưa chém được mấy đầu người, binh khí không dính bao nhiêu máu, áo giáp sạch sẽ, cái này ra làm sao?
Đối với võ tướng, đầu của kẻ địch và vết sẹo trên người mình mới là công trạng!
Nguyên Tín không che giấu sự bất mãn của mình, Nhiếp Tuân nhận lệnh đôn đốc đội quân vừa khéo nhìn thấy được.
“Nguyên Giáo úy... Bây giờ hai quân đang hợp tác, ngài cũng không thể...”
Nhiếp Tuân còn chưa nói dứt lời, hai mắt Nguyên Tín lại nhìn thẳng về phía trước, lúc rời đi còn quệt vào vai Nhiếp Tuân, căn bản không chịu nghe lời hắn nói.
Hai người đi lướt qua nhau, Nguyên Tín nói lớn một câu.
“Hừ... Chuyện của lão phu còn cần ngươi quản sao? Liễu Hi rốt cuộc là ai mà ngươi phải a dua lấy lòng như vậy?”
Biểu hiện của Mạnh Hồn rất bình thường, Nguyên Tín cho rằng đây là sự thật không cần tranh cãi.
Để một người như vậy nắm binh quyền, đơn giản chính là sự sỉ nhục đối với Nguyên Tín.
Nhiếp Tuân không đứng chung một chiến tuyến với mình thì cũng thôi lại còn nói giúp cho Mạnh Hồn, thật sự không thể hiểu nổi.
Nghĩ đến điều này, Nguyên Tín lại nhớ tới quan hệ qua lại gần gũi thân thiết giữa Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng dưới trướng của Khương Bồng Cơ...
Ánh mắt Nguyên Tín tối lại, hừ lạnh.
Ông ta vốn đã không tin tưởng Nhiếp Tuân, bây giờ càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ.
Nhiếp Tuân mặc áo vải, Nguyên Tín mặc áo giáp vừa dày vừa nặng lại đụng mạnh như vậy làm vai trái của hắn thấy đau, chắc hẳn bị bầm máu rồi.
Nguyên Tín rời đi không quay đầu lại, cũng không để lại một câu xin lỗi nào, thái độ rất tệ.
Trên gương mặt đẹp của Nhiếp Tuân thoáng hiện vẻ khó xử.
Nguyên Tín ỷ vào bối phận nên cậy già lên mặt trước mặt chủ công thì cũng thôi, nhưng lúc này ông ta thậm chí còn không để ý tới tình hình chiến đấu thì đúng là ngu không ai bằng!
Vì suy nghĩ cho đại cục, hắn vẫn phải nén giận, tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu.
Mạnh Hồn ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, trong lòng nhẩm tính thời gian, theo kế hoạch dẫn binh đi viện trợ thêm cho ải Hàn Sưởng.
Tuy tướng giữ ải Hàn Sưởng đã dẫn quân tinh nhuệ đi, nhưng trong ải vẫn còn khoảng hai mươi nghìn quân lính ở lại trấn giữ.
Ải Hàn Sưởng có địa thế hiểm trở, năng lực của chủ công có mạnh hơn nữa cũng không thể phá quan ải trong thời gian ngắn như vậy được.
Bình luận facebook