Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Phó Kim Phong mới chuyển tới chưa đầy hai ngày, còn chưa biết tính tình thật sự của cha con tay anh chị kia.
Cha vừa mất, Phó Kim Phong còn chưa ổn định được cảm xúc đã phải theo mẹ đi tới ở nhà một người đàn ông xa lạ, rồi bị bỏ lại một mình.
nếu không phải định lực của Phó Kim Phong tốt, có lẽ đã cùng với người mẹ kia náo loạn một hồi.
Phó Kim Phong mặc dù mới gần 14 tuổi nhưng suy nghĩ đã rất thấu đáo, đối với người cha liên tục đánh đập mình không hề dành quá nhiều tình cảm, chỉ là máu mủ ruột già, trước cái chết của cha mình, Phó Kim Phong vẫn không nhịn được cảm thấy đau buồn.
Vốn tưởng cha mất rồi, chuyển nhà có thể thoát khỏi cảnh bạo lực gia đình hành hạ tuổi thơ, nhưng có chết Phó Kim Phong cũng không ngờ, mình vừa rời khỏi hang hổ lại va vào hang cọp.
Sau khi mệt mỏi tự mình sắp xếp đồ đạc vào căn phòng, tắm một trận mát mẻ, bước ra ngoài, cậu liền nhìn thấy một nam nhân thân mặc âu phục hàng hiệu ngồi trên chiếc giường nhỏ bé của mình, điên cuồng tỏa ra khí lạnh.
Mặc dù luôn cảm thấy hơi thở quen thuộc từ người ấy, đứa nhỏ 13 tuổi Phó Kim Phong vẫn không nhịn được sợ hãi, duy trì khoảng cách với người lạ này.
Người lạ dùng giọng nói lạnh băng dọa cậu mềm nhũn, yêu cầu cậu quay vào mặc đồ. Phó Kim Phong không dám chậm trễ, nhanh chóng ôm đồ mặc vào. Nhưng không ngờ, thời điểm bước ra khỏi căn nhà tắm, chờ đợi cậu không phải nam nhân xa lạ cho cậu cảm giác quen thuộc, mà là người con trai của tay anh chị kia... cái tên hơn cậu hai tuổi đó.
Vân Mộc chỉ hơn Phó Kim Phong hai tuổi nhưng dáng người lại gần như to gấp đôi Phó Kim Phong, khí lực của nó cũng rất mạnh, cho dù Phó Kim Phong có phản kháng cũng không được.
Vân Mộc tìm đánh Phó Kim Phong bởi vì cảm thấy mẹ con Phó Kim Phong cướp đi người cha duy nhất quan tâm nó, nó không muốn chia sẻ cha với người khác, vì vậy muốn đánh Phó Kim Phong, yêu cầu cậu dọn ra khỏi nhà nó.
Phó Kim Phong đương nhiên không chịu, rời khỏi đây, y biết đi đâu được chứ. Mẹ của cậu cậu cũng không rõ bà đã đi đâu.
Kết quả, Phó Kim Phong bị Vân Mộc đánh cho một trận, vết thương dài trên tay là do Vân Mộc vô ý dùng dao dọc giấy tạo ra. Con dao dọc giấy đó là của Phó Kim Phong, cậu vốn dùng nó để mở thùng cát tông đựng đồ đạc, không ngờ con dao đó lại trở thành hung khí khiến mình bị thương.
Phó Kim Phong toàn thân đau đớn nằm trên giường, thâm tâm ai oán chửi một lượt họ hàng con dao dọc giấy, vị trí bên cạnh đột nhiên lún xuống. Cái vị nam nhân xa lạ kia không một tiếng động xuất hiện bên cạnh cậu.
Phó Kim Phong hoảng sợ đến nỗi ngã lăn xuống giường.
Nhiễm Thanh Vân theo bản năng muốn vươn tay ra đỡ lấy lò sưởi, nhưng cánh tay vừa rời khỏi phạm vi của giường nhỏ liền tựa như bị hàng vạn cây kim đâm trúng đau đến mức sắc mặt luôn lãnh đạm của Nhiễm Thanh Vân nhiều thêm một tia hắc ám.
Nhiễm Thanh Vân trước khi chạm được đến người Phó Kim Phong đã phải rụt trở lại.
Nhiễm Thanh Vân hiểu ra, chiếc giường nhỏ này, là phạm vi hoạt động của y. Không thể kéo lò sưởi đứng dậy, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể để lò sưởi tự mình đứng lên.
Và thế là chỉ trong chớp mắt, Phó Kim Phong chứng kiến cái con người biểu tình lãnh đạm tỏa ra hắc khí biến thành nam nhân ôn nhu như nắng đông, dịu dàng như gió thu.
Phó Kim Phong:"..."
Lật mặt nhanh như vậy? Diễn viên phái thực lực nổi tiếng nhất hiện nay chưa chắc đã làm được đâu. Chỉ trong một cái chớp mắt, biểu cảm cùng khí chất của nam nhân này đã hoàn toàn thay đổi.
Phó Kim Phong hoài nghi nhân sinh.
" Lên đây." Nhiễm Thanh Vân ôn nhu dịch sang một bên, chừa cho Phó Kim Phong một chỗ trống, ra hiệu cho Phó Kim Phong ngồi lên trên.
Phó Kim Phong hoàng hồn, lục đục đứng dậy kiên trì hướng về Nhiễm Thanh Vân lặp lại câu hỏi:" Anh là ai?... sao lại xuất hiện ở đây?"
Vì sao xuất hiện ở đây, chính Nhiễm Thanh Vân cũng không biết, sao có thể đưa ra lời giải thích cho Phó Kim Phong được chứ! Nhiễm Thanh Vân coi như không nghe thấy, hỏi ngược lại Phó Kim Phong:" Em có hộp y tế không?"
" Hả?" Phó Kim Phong có chút ngốc.
" Nhà em có hộp y tế không? Anh giúp em bôi thuốc." Nhiễm Thanh Vân không cảm thấy phiền, dịu dàng nhắc lại.
" Hộp... hộp thuốc á? Không có!" Phó Kim Phong vừa mới chuyển tới, đương nhiên vẫn chưa chuẩn bị mấy cái đồ dùng như hộp y tế. Cậu không biết tay anh chỉ kia có hộp y tế hay không nhưng cho dù hắn ta có di chăng nữa, cũng không chắc có đồng ý cho cậu dùng hay không.
" Lại đây." Nhiễm Thanh Vân kín đáo ẩn nhẫn hít sâu một hơi.
Lý trí cảnh cáo Phó Kim Phong không được nghe theo giọng nói ôn nhu kia, nhưng thân thể lại thành thật hơn cậu tưởng. Thời điểm Phó Kim Phong hoàn hồn, cơ thể nhỏ bé của cậu đã bị nam nhân xa lạ kia dịu dàng ôm vào ngực. Nam nhân rất cẩn trọng, mỗi động tác đều rất ôn nhu, còn né toàn bộ chỗ bị thương trên người Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong chỉ mặc mỗi cái quần cộc, được Nhiễm Thanh Vân ôm vào lòng, cách một tầng quần áo mỏng, dễ dàng cảm nhận nhiệt độ thanh lạnh dễ chịu tỏa ra từ người Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân để cậu ngồi trên đùi mình, kẹp lấy đùi nhỏ, ngồi thẳng lưng, trong đôi mắt to tròn của Phó Kim Phong, cởi ra chiếc áo cộc đắt tiền. Từng đường nét trên cơ thể sắc xảo đập vào mắt Phó Kim Phong, Phó Kim Phong vô ý liếc qua cơ bụng săn chắc kia, không tự chủ mà lộ ra sắc hồng bên gò má.
" Anh, làm cái gì thế!" Phó Kim Phong gấp gáp chống tay trước ngực Nhiễm Thanh Vân, vốn là muốn ngăn chặt động tác tiếp theo của y, ai ngờ xúc cảm trân thận truyền đến từ lòng bài tay khiến gò má của cậu từ phiến hồng chuyển thành màu đỏ chói mắt.
Nhiễm Thanh Vân ôn nhu nở một nụ cười, một tay đỡ lấy eo nhỏ gầy gò, một tay lấy đồ ra từ không gian. Trong ánh mắt mơ màng ngỡ ngàng của Phó Kim Phong, cẩn thận giúp y bôi thuốc vào vết thương dữ tợn chạy dọc cánh tay, rồi lại bôi vào những vết xanh tím rải rác trên cơ thể nhỏ gầy của Phó Kim Phong.
Thuốc khi rơi vào vết thương không hề xót như những thuốc bôi mà Phó Kim Phong biết, kết hợp với động tác ôn nhu của Nhiễm Thanh Vân khiến trái tim nhỏ bé của Phó Kim Phong tựa như bị lông ngỗng vuốt ve, vừa mềm vừa ngứa.
Cẩn trọng bôi xong thuốc, Nhiễm Thanh Vân mặc áo của mình cho Phó Kim Phong, sau đó ôm người nằm giường nhỏ cứng rắn. Động tác của Nhiễm Thanh Vân hết sức tự nhiên, để Phó Kim Phong thoải mái tựa vào ngực mình, một tay đỡ ở eo nhỏ cẩn thận vuốt ve, một tay luồn vào mái tóc còn ẩm ướt của Phó Kim Phong, cẩn thận ấn nắn.
"Xong rồi."
Được Nhiễm Thanh Vân vuốt ve, cơ thể lại được bao phủ bởi nhiệt độ mát lạnh, Phó Kim Phong dễ chịu nằm trên người Nhiễm Thanh Vân, thoải mái đến nỗi, Phó Kim Phong ngủ mất lúc nào không hay.
Hai tiếng kia của Nhiễm thanh Vân cũng không thể đánh thức người ta
Một đêm không mộng, Phó Kim Phong lâu lắm rồi mới có thể ngủ thoải mái như vậy.
Thiếu niên 13 tuổi nằm úp sấp trên giường nhỏ, gương mặt bởi vì đè lên chiếu cói một khoảng thời gian dài, thời điểm cậu ngẩng đầu lên, nửa bên mặt đã hằn những vết cói dài dọc đan xen. Trên giường chống không, Phó Kim Phong hơi mơ màng.
Là giấc mơ sao?
Liếc nhìn đồng hồ để trên đầu giường, 6 giờ sáng! Một tiếng nữa mới đến giờ đi học. Bình thường Phó Kim Phong đều ngủ vùi đến 6h30 mới chịu tỉnh, nhưng lần này làm thế nào cũng không thể ngủ được nữa. Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ lọt vào căn phòng đơn bạc, quá chói mắt.
Phó Kim Phong rời giường, tiến vào phòng tắm.
Phó Kim Phong ở bên này bình lặng bước vào phòng tắm, Nhiễm Thanh Vân ở bên kia một thân áp xuất thấp đùng đùng tiến vào phòng ngủ lớn của mình.
Ngày hôm qua, Nhiễm Thanh Vân vốn định để lò sưởi nghỉ ngơi một lát rồi gọi sẽ gọi lò sưởi dậy để ăn cơm, ai ngờ Nhiễm Thanh Vân mới ôm lò sưởi được một lúc, không gian xung quanh lại nảy sinh biến hóa. truyện xuyên nhanh
Nguyên nhân lần trở về này của Nhiễm Thanh Vân, chính là quản gia tìm y.
Không gian xung quanh Nhiễm Thanh Vân vừa ổn định, cửa phòng ngủ của Nhiễm Thanh Vân đã vang lên tiếng gõ cửa đều đều.
Nhiễm Thanh Vân lộ ra dáng vẻ không chút kiên nhẫn:" Vào đi."
" Thiếu gia!" Quản gia ở cửa, cúi gập người.
" Chuyện gì?" Làm phiền thời gian tươi đẹp giữa ta và lò sưởi?
" Mọi thứ đã được sắp xếp xong, mời thiếu gia chuẩn bị ạ."
"...." Chuẩn bị cái mẹ gì? Ta không muốn chuẩn bị. Ông cút ra ngoài, ta muốn về với lò sưởi của ta.
Mặc dù Nhiễm Thanh Vân không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn bày ra biểu cảm bình tĩnh lạnh lùng, y rời khỏi gường lớn, tiến vào căn phòng chọn đại một bộ đồ, theo chân lão quản gia ra ngoài.
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Cha vừa mất, Phó Kim Phong còn chưa ổn định được cảm xúc đã phải theo mẹ đi tới ở nhà một người đàn ông xa lạ, rồi bị bỏ lại một mình.
nếu không phải định lực của Phó Kim Phong tốt, có lẽ đã cùng với người mẹ kia náo loạn một hồi.
Phó Kim Phong mặc dù mới gần 14 tuổi nhưng suy nghĩ đã rất thấu đáo, đối với người cha liên tục đánh đập mình không hề dành quá nhiều tình cảm, chỉ là máu mủ ruột già, trước cái chết của cha mình, Phó Kim Phong vẫn không nhịn được cảm thấy đau buồn.
Vốn tưởng cha mất rồi, chuyển nhà có thể thoát khỏi cảnh bạo lực gia đình hành hạ tuổi thơ, nhưng có chết Phó Kim Phong cũng không ngờ, mình vừa rời khỏi hang hổ lại va vào hang cọp.
Sau khi mệt mỏi tự mình sắp xếp đồ đạc vào căn phòng, tắm một trận mát mẻ, bước ra ngoài, cậu liền nhìn thấy một nam nhân thân mặc âu phục hàng hiệu ngồi trên chiếc giường nhỏ bé của mình, điên cuồng tỏa ra khí lạnh.
Mặc dù luôn cảm thấy hơi thở quen thuộc từ người ấy, đứa nhỏ 13 tuổi Phó Kim Phong vẫn không nhịn được sợ hãi, duy trì khoảng cách với người lạ này.
Người lạ dùng giọng nói lạnh băng dọa cậu mềm nhũn, yêu cầu cậu quay vào mặc đồ. Phó Kim Phong không dám chậm trễ, nhanh chóng ôm đồ mặc vào. Nhưng không ngờ, thời điểm bước ra khỏi căn nhà tắm, chờ đợi cậu không phải nam nhân xa lạ cho cậu cảm giác quen thuộc, mà là người con trai của tay anh chị kia... cái tên hơn cậu hai tuổi đó.
Vân Mộc chỉ hơn Phó Kim Phong hai tuổi nhưng dáng người lại gần như to gấp đôi Phó Kim Phong, khí lực của nó cũng rất mạnh, cho dù Phó Kim Phong có phản kháng cũng không được.
Vân Mộc tìm đánh Phó Kim Phong bởi vì cảm thấy mẹ con Phó Kim Phong cướp đi người cha duy nhất quan tâm nó, nó không muốn chia sẻ cha với người khác, vì vậy muốn đánh Phó Kim Phong, yêu cầu cậu dọn ra khỏi nhà nó.
Phó Kim Phong đương nhiên không chịu, rời khỏi đây, y biết đi đâu được chứ. Mẹ của cậu cậu cũng không rõ bà đã đi đâu.
Kết quả, Phó Kim Phong bị Vân Mộc đánh cho một trận, vết thương dài trên tay là do Vân Mộc vô ý dùng dao dọc giấy tạo ra. Con dao dọc giấy đó là của Phó Kim Phong, cậu vốn dùng nó để mở thùng cát tông đựng đồ đạc, không ngờ con dao đó lại trở thành hung khí khiến mình bị thương.
Phó Kim Phong toàn thân đau đớn nằm trên giường, thâm tâm ai oán chửi một lượt họ hàng con dao dọc giấy, vị trí bên cạnh đột nhiên lún xuống. Cái vị nam nhân xa lạ kia không một tiếng động xuất hiện bên cạnh cậu.
Phó Kim Phong hoảng sợ đến nỗi ngã lăn xuống giường.
Nhiễm Thanh Vân theo bản năng muốn vươn tay ra đỡ lấy lò sưởi, nhưng cánh tay vừa rời khỏi phạm vi của giường nhỏ liền tựa như bị hàng vạn cây kim đâm trúng đau đến mức sắc mặt luôn lãnh đạm của Nhiễm Thanh Vân nhiều thêm một tia hắc ám.
Nhiễm Thanh Vân trước khi chạm được đến người Phó Kim Phong đã phải rụt trở lại.
Nhiễm Thanh Vân hiểu ra, chiếc giường nhỏ này, là phạm vi hoạt động của y. Không thể kéo lò sưởi đứng dậy, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể để lò sưởi tự mình đứng lên.
Và thế là chỉ trong chớp mắt, Phó Kim Phong chứng kiến cái con người biểu tình lãnh đạm tỏa ra hắc khí biến thành nam nhân ôn nhu như nắng đông, dịu dàng như gió thu.
Phó Kim Phong:"..."
Lật mặt nhanh như vậy? Diễn viên phái thực lực nổi tiếng nhất hiện nay chưa chắc đã làm được đâu. Chỉ trong một cái chớp mắt, biểu cảm cùng khí chất của nam nhân này đã hoàn toàn thay đổi.
Phó Kim Phong hoài nghi nhân sinh.
" Lên đây." Nhiễm Thanh Vân ôn nhu dịch sang một bên, chừa cho Phó Kim Phong một chỗ trống, ra hiệu cho Phó Kim Phong ngồi lên trên.
Phó Kim Phong hoàng hồn, lục đục đứng dậy kiên trì hướng về Nhiễm Thanh Vân lặp lại câu hỏi:" Anh là ai?... sao lại xuất hiện ở đây?"
Vì sao xuất hiện ở đây, chính Nhiễm Thanh Vân cũng không biết, sao có thể đưa ra lời giải thích cho Phó Kim Phong được chứ! Nhiễm Thanh Vân coi như không nghe thấy, hỏi ngược lại Phó Kim Phong:" Em có hộp y tế không?"
" Hả?" Phó Kim Phong có chút ngốc.
" Nhà em có hộp y tế không? Anh giúp em bôi thuốc." Nhiễm Thanh Vân không cảm thấy phiền, dịu dàng nhắc lại.
" Hộp... hộp thuốc á? Không có!" Phó Kim Phong vừa mới chuyển tới, đương nhiên vẫn chưa chuẩn bị mấy cái đồ dùng như hộp y tế. Cậu không biết tay anh chỉ kia có hộp y tế hay không nhưng cho dù hắn ta có di chăng nữa, cũng không chắc có đồng ý cho cậu dùng hay không.
" Lại đây." Nhiễm Thanh Vân kín đáo ẩn nhẫn hít sâu một hơi.
Lý trí cảnh cáo Phó Kim Phong không được nghe theo giọng nói ôn nhu kia, nhưng thân thể lại thành thật hơn cậu tưởng. Thời điểm Phó Kim Phong hoàn hồn, cơ thể nhỏ bé của cậu đã bị nam nhân xa lạ kia dịu dàng ôm vào ngực. Nam nhân rất cẩn trọng, mỗi động tác đều rất ôn nhu, còn né toàn bộ chỗ bị thương trên người Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong chỉ mặc mỗi cái quần cộc, được Nhiễm Thanh Vân ôm vào lòng, cách một tầng quần áo mỏng, dễ dàng cảm nhận nhiệt độ thanh lạnh dễ chịu tỏa ra từ người Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân để cậu ngồi trên đùi mình, kẹp lấy đùi nhỏ, ngồi thẳng lưng, trong đôi mắt to tròn của Phó Kim Phong, cởi ra chiếc áo cộc đắt tiền. Từng đường nét trên cơ thể sắc xảo đập vào mắt Phó Kim Phong, Phó Kim Phong vô ý liếc qua cơ bụng săn chắc kia, không tự chủ mà lộ ra sắc hồng bên gò má.
" Anh, làm cái gì thế!" Phó Kim Phong gấp gáp chống tay trước ngực Nhiễm Thanh Vân, vốn là muốn ngăn chặt động tác tiếp theo của y, ai ngờ xúc cảm trân thận truyền đến từ lòng bài tay khiến gò má của cậu từ phiến hồng chuyển thành màu đỏ chói mắt.
Nhiễm Thanh Vân ôn nhu nở một nụ cười, một tay đỡ lấy eo nhỏ gầy gò, một tay lấy đồ ra từ không gian. Trong ánh mắt mơ màng ngỡ ngàng của Phó Kim Phong, cẩn thận giúp y bôi thuốc vào vết thương dữ tợn chạy dọc cánh tay, rồi lại bôi vào những vết xanh tím rải rác trên cơ thể nhỏ gầy của Phó Kim Phong.
Thuốc khi rơi vào vết thương không hề xót như những thuốc bôi mà Phó Kim Phong biết, kết hợp với động tác ôn nhu của Nhiễm Thanh Vân khiến trái tim nhỏ bé của Phó Kim Phong tựa như bị lông ngỗng vuốt ve, vừa mềm vừa ngứa.
Cẩn trọng bôi xong thuốc, Nhiễm Thanh Vân mặc áo của mình cho Phó Kim Phong, sau đó ôm người nằm giường nhỏ cứng rắn. Động tác của Nhiễm Thanh Vân hết sức tự nhiên, để Phó Kim Phong thoải mái tựa vào ngực mình, một tay đỡ ở eo nhỏ cẩn thận vuốt ve, một tay luồn vào mái tóc còn ẩm ướt của Phó Kim Phong, cẩn thận ấn nắn.
"Xong rồi."
Được Nhiễm Thanh Vân vuốt ve, cơ thể lại được bao phủ bởi nhiệt độ mát lạnh, Phó Kim Phong dễ chịu nằm trên người Nhiễm Thanh Vân, thoải mái đến nỗi, Phó Kim Phong ngủ mất lúc nào không hay.
Hai tiếng kia của Nhiễm thanh Vân cũng không thể đánh thức người ta
Một đêm không mộng, Phó Kim Phong lâu lắm rồi mới có thể ngủ thoải mái như vậy.
Thiếu niên 13 tuổi nằm úp sấp trên giường nhỏ, gương mặt bởi vì đè lên chiếu cói một khoảng thời gian dài, thời điểm cậu ngẩng đầu lên, nửa bên mặt đã hằn những vết cói dài dọc đan xen. Trên giường chống không, Phó Kim Phong hơi mơ màng.
Là giấc mơ sao?
Liếc nhìn đồng hồ để trên đầu giường, 6 giờ sáng! Một tiếng nữa mới đến giờ đi học. Bình thường Phó Kim Phong đều ngủ vùi đến 6h30 mới chịu tỉnh, nhưng lần này làm thế nào cũng không thể ngủ được nữa. Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ lọt vào căn phòng đơn bạc, quá chói mắt.
Phó Kim Phong rời giường, tiến vào phòng tắm.
Phó Kim Phong ở bên này bình lặng bước vào phòng tắm, Nhiễm Thanh Vân ở bên kia một thân áp xuất thấp đùng đùng tiến vào phòng ngủ lớn của mình.
Ngày hôm qua, Nhiễm Thanh Vân vốn định để lò sưởi nghỉ ngơi một lát rồi gọi sẽ gọi lò sưởi dậy để ăn cơm, ai ngờ Nhiễm Thanh Vân mới ôm lò sưởi được một lúc, không gian xung quanh lại nảy sinh biến hóa. truyện xuyên nhanh
Nguyên nhân lần trở về này của Nhiễm Thanh Vân, chính là quản gia tìm y.
Không gian xung quanh Nhiễm Thanh Vân vừa ổn định, cửa phòng ngủ của Nhiễm Thanh Vân đã vang lên tiếng gõ cửa đều đều.
Nhiễm Thanh Vân lộ ra dáng vẻ không chút kiên nhẫn:" Vào đi."
" Thiếu gia!" Quản gia ở cửa, cúi gập người.
" Chuyện gì?" Làm phiền thời gian tươi đẹp giữa ta và lò sưởi?
" Mọi thứ đã được sắp xếp xong, mời thiếu gia chuẩn bị ạ."
"...." Chuẩn bị cái mẹ gì? Ta không muốn chuẩn bị. Ông cút ra ngoài, ta muốn về với lò sưởi của ta.
Mặc dù Nhiễm Thanh Vân không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn bày ra biểu cảm bình tĩnh lạnh lùng, y rời khỏi gường lớn, tiến vào căn phòng chọn đại một bộ đồ, theo chân lão quản gia ra ngoài.
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Bình luận facebook