Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Giờ nghỉ trưa chỉ kéo dài hơn nửa tiếng, ngay khi nghỉ trưa kết thúc, Nhiễm Thanh Vân ngay lập tức lại bị đám nhân viên cấp cao của công ty vây lấy, không có một chút rảnh rỗi để thở.
" Tổng tài, dự án này cần người thông qua."
" Tổng tài, kí quyết định nhân sự cấp cao."
" Tổng tài, tiền lương tháng này đã thanh toán xong toàn bộ."
" Tổng tài, đây là..."
Buổi tối, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng có thể ôm theo một thân mệt mỏi trở về biệt thự. Chịu một đống phiền phức ở công ty, về nhà còn phải di chuyển một đoạn dài mới có thể leo lên giường. Nhân sinh của thế giới này quá khó.
Nằm lên giường với suy nghĩ duy nhất trong đầu, đây sẽ là lần cuối cùng y trở về căn nhà to lớn phiền phức này, ngày mai, trực tiếp tìm một căn nhà nhỏ gần công ty đi.
Ừm! Cứ quyết định như vậy.
Nhiễm Thanh Vân lười biếng thay quần áo, cho nên khi ngả người lên giường rồi, quần áo mặc trên người vẫn là bộ đồ âu phục bó sát. Nhiễm Thanh Vân nằm một lúc cũng không tìm được cảm giác thoải mái, âm trầm thở hắt một hơi.
Đột nhiên ga giường hơi lún xuống, trong chớp mắt, xúc cảm dưới tay của Nhiễm Thanh Vân đã thay đổi, không còn là một đệm giường cao cấp êm ái nữa.
Nhiễm Thanh Vân chưa mở mắt, mùi hương ẩm mốc đã thay thế hương trầm hương thoang thoảng trong phòng ngủ lớn. Nhiễm Thanh Vân mở mắt, cảnh tượng xuất hiện trong tầm nhìn xa lạ đến kì quái.
Đó là một căn phòng chưa đến 15m vuông, ngoài chiếc giường nhỏ bé cứng rắn phủ trên mặt một lớp chiếu cói thì bên trong chỉ có thêm một cái bài học cùng một cái tủ quần áo nhỏ. Giữa giường và tủ sách chỉ có một lối đi nhỏ đủ cho một người trưởng thành bước qua. Căn phòng có rất nhiều đồ, nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp.
Nhiễm Thanh Vân quan sát căn phòng một lượt, có thể từ chúng mà đoán ra chủ nhân căn phòng này là một đứa trẻ 14 tuổi, dáng người hơi thấp bé, cực kì gọn gàng.
Nếu các ngươi thắc mắc vì sao Nhiễm Thanh Vân có thể đoán được, thật ra, ai nhìn đống sách giáo khoa để trên bàn và bộ quần áo thể thao vắt ở trên ghế cạnh bàn học thì cũng có thể đoán được như Nhiễm Thanh Vân mà thôi.
Trong khi, Nhiễm Thanh Vân còn đang trầm mặc đánh giá căn phòng, dùng đại não phác họa chân dung của chủ nhân căn phòng thì cánh cửa ở cuối đường đi nhỏ đột nhiên bật mở, chủ nhân của căn phòng chậm rãi xuất hiện.
Dường như ngay lập tức, đứa trẻ đó đã phát hiện ra căn phòng nhỏ của mình không thích hợp... nhiều thêm một người.
Đứa trẻ dung mạo mặc dù không quá xuất sắc nhưng ngũ quan thanh tú, thuộc hàng nổi bật trong đám trẻ đồng lứa, trên người nó không mặc quần áo, nước trên tóc tùy ý chảy dọc thân người mảnh khảnh, vừa nhìn là biết đứa trẻ này mới tắm xong. Nó dùng đôi mắt ốc to tròn đen láy của mình nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân, trắng trợn đánh giá...
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, đứa trẻ này nhìn thấy y mà không trực tiếp hét lên thì định lực cũng đã quá hơn người rồi.
Đứa trẻ đơ mất hơn 10 giây, sau đó mới chậm chạp nuốt nước bọt, hướng Nhiễm Thanh Vân hỏi:" Anh, anh là ai?"
Nhiễm Thanh Vân cố ý để chủ nhân căn phòng lên tiếng trước, ngay khi đứa trẻ vừa dứt câu hỏi, Nhiễm Thanh Vân liền không nhanh không chậm nói ra đáp án mình đã chuẩn bị từ trước:" Nhiễm Thanh Vân."
Đứa trẻ nghe thấy tên của Nhiễm Thanh Vân, biểu tình càng thêm mơ hồ.
Cậu không hề biết người này mà! Họ hàng của cậu, hình như không có ai như thế này cả. Truyện Sủng
" Sao, sao anh lại ở đây?"
Câu hỏi này, Nhiễm Thanh Vân cũng đang tìm câu trả lởi:" Không biết."
" Vậy...."
Cậu bé còn muốn hỏi gì đó, Nhiễm Thanh Vân đã lên tiếng ngắt lời trước:" Ngươi nên mặc đồ vào đã."
Mặc dù chỉ là một đứa bé chưa phát dục hết, có cho Nhiễm Thanh Vân nhìn thêm một chút y cũng sẽ không nảy sinh phản ứng, có điều đôi mắt này của y, chỉ có thể dùng để nhìn cơ thể lò sưởi mà thôi, thằng bé này mặc dù rất kì lạ nhưng cũng không đủ để Nhiễm Thanh Vân làm bẩn mắt mình đâu.
Đứa bé lúc này mới ý thức được ánh mắt lạnh nhạt của Nhiễm Thanh Vân rơi trên thân thể trần trụi của mình, mặt nhỏ gầy điên cuồng đỏ lên, nó không dám chậm trễ, với lấy bộ quần áo treo trên ghế, một lần nữa lao vào phòng tắm.
Căn phòng nhỏ một lần nữa chỉ còn lại một mình Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân một lần nữa rơi vào suy tư, y dùng toàn bộ hiểu biết của mình, cố gắng tìm ra lời giải cho sự xuất hiện của y tại căn phòng xa lạ này.
Y nhớ mình đang ngủ trong phòng lớn của biệt thự mà.
Căn phòng nhỏ vang lên tiếng đẩy chốt, rõ ràng là không phải tiếng động phát ra từ nhà tắm. Nhiễm Thanh Vân nhướn mày nhìn về phía cửa phòng làm bằng nhôm đỏ, cánh cửa ở dưới tầm nhìn của y, chậm rãi hé mở.
Không gian xung quanh đột nhiên biến động, những sợi rung động của không gian bao quanh cơ thể Nhiễm Thanh Vân, đợi khi không gian một lần nữa ổn định, Nhiễm Thanh Vân phát hiện mình đã trở lại căn phòng lớn ở biệt thự của thân thể này.
Nhiễm Thanh Vân không nhịn được mà nhíu mày.
Xảy ra chuyện gì?
Nhiễm Thanh Vân ôm theo nghi vấn to đùng rời khỏi chiếc giường lớn kì quái, bao nhiêu mệt mỏi bởi một ngày hứng chịu phiền phức tan biết không chút dấu vết. Nhiễm Thanh Vân chống tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm giường lớn.
Trầm mặc gần năm phút đồng hồ, Nhiễm Thanh Vân đột ngột cử động, xoay người rời khỏi giường, tiến vào phòng đựng quần áo, chọn một bộ thoải mái, bước vào phòng tắm.
Thời điểm Nhiễm Thanh Vân ra khỏi phòng tắm, căn phòng ngủ lớn vốn không nên nảy sinh biến hóa thì ngay trên ga đệm hàng hiệu nhiều thêm mấy vết màu đỏ trượt dài. Nhiễm Thanh Vân nhíu mày, ném khăn tắm cao cấp sang một bên, mặc kệ mái tóc còn ẩm ướt, một lần nữa, bước lên giường.
Không gian xung quanh Nhiễm Thanh Vân một lần nữa tiếp tục nảy sinh biến hóa, khi không gian ổn định lại, Nhiễm Thanh Vân phát hiện mình lại xuất hiện trong căn phòng nhỏ trật hẹp kia. Bên cạnh xúc cảm cứng rắn thô ráp là hơi ấm chỉ thuộc về lò sưởi.
Nhiễm Thanh Vân hơi nhướn mi, nhìn sang bên cạnh.
Không đợi Nhiễm Thanh Vân kịp nhìn rõ, người bên cạnh đã phản ứng trước. Cậu bé nhỏ gầy nặng nề lăn xuống giường, mặc kệ diện tích căn phòng nhỏ hẹp, có dựa lưng vào tường cũng không thể kéo dài khoảng cách với Nhiễm Thanh Vân được bao nhiêu nhưng cậu bé vẫn tận lực cách xa Nhiễm Thanh Vân.
" Anh, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Nhiễm Thanh Vân:"...."
Cậu bé này là lò sưởi?
Lò sưởi còn chưa thành niên?
Lò sưởi năm này 14 tuổi? Y năm nay 24 tuổi... cách nhau tận 10 tuổi? Thiết lập nuôi vợ từ bé này, không hợp với y đâu mà!
Nhiễm Thanh Vân không phải không thích người quá nhỏ tuổi hơn mình, chỉ cần là lò sưởi, y đều thích... nhưng mà kém quá nhiều tuổi cũng sẽ khiến bọn họ nảy sinh rào cản.
Nhiễm Thanh Vân còn chưa biết phải giải thích cho lò sưởi như thế nào, thì vết thương chói mắt chảy dài toàn bộ cẳng tay thành công thu hút chú ý của y.
Hình như vừa rồi trên người lò sưởi chưa có vết thương này mà!
Nhiễm Thanh Vân nhíu chặt đuôi lông mày, khí áp quanh thân điên cuồng hạ thấp.
Phó Kim Phong cảm thấy mình bị quỷ ám rồi.
Phó Kim Phong xuất thân trong một gia đình không mấy hòa thuận, nếu không muốn nói trắng trợn ra là bạo lực.
Bạo lực gia đình xảy ra như cơm bữa, cha Phó Kim Phong nghiện rượu cùng cờ bạc, mỗi lần say khướt hoặc thua bài, cha của Phó Kim Phong sẽ đem Phó Kim Phong cùng mẹ của y ra chút giận.
Phó Kim Phong chịu đựng đánh đập suốt 13 năm cuộc đời, vốn tưởng phải đợi đến khi y tròn 16 tuổi mới có thể tách ra ở riêng, mẹ của Phó Kim Phong đã ra tay trước.
Không biết từ đâu, bà quen được một tay anh chị rất có tiếng, bà cùng ông ta qua lại đã lâu, thời điểm Phó Kim Phong 13 tuổi, bà liên hợp với người đàn ông kia, tính kế cha Phó Kim Phong, khiến ông ta " vô ý" qua đời.
Cha Phó Kim Phong vừa qua đời, mẹ cậu liền không kiêng kị đến với người đàn ông mà bây giờ đang là dượng của cậu kia.
Mẹ Phó Kim Phong không tính là mất hết nhân tính, tiến thêm một bước vẫn mang theo Phó Kim Phong cùng đi.
Tay đàn ông kia có một căn hộ chung cư diện tích khá lớn, ba phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp tại một chung cư khá lâu đời. Cũng chính là căn nhà mà Phó Kim Phong đang ở, căn phòng y đang ở chính là một trong ba phòng ngủ của căn chung cư.
Tay đàn ông kia cũng có con riêng, là một đứa con trai, lớn hơn Phó Kim Phong hai tuổi.
" Tổng tài, dự án này cần người thông qua."
" Tổng tài, kí quyết định nhân sự cấp cao."
" Tổng tài, tiền lương tháng này đã thanh toán xong toàn bộ."
" Tổng tài, đây là..."
Buổi tối, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng có thể ôm theo một thân mệt mỏi trở về biệt thự. Chịu một đống phiền phức ở công ty, về nhà còn phải di chuyển một đoạn dài mới có thể leo lên giường. Nhân sinh của thế giới này quá khó.
Nằm lên giường với suy nghĩ duy nhất trong đầu, đây sẽ là lần cuối cùng y trở về căn nhà to lớn phiền phức này, ngày mai, trực tiếp tìm một căn nhà nhỏ gần công ty đi.
Ừm! Cứ quyết định như vậy.
Nhiễm Thanh Vân lười biếng thay quần áo, cho nên khi ngả người lên giường rồi, quần áo mặc trên người vẫn là bộ đồ âu phục bó sát. Nhiễm Thanh Vân nằm một lúc cũng không tìm được cảm giác thoải mái, âm trầm thở hắt một hơi.
Đột nhiên ga giường hơi lún xuống, trong chớp mắt, xúc cảm dưới tay của Nhiễm Thanh Vân đã thay đổi, không còn là một đệm giường cao cấp êm ái nữa.
Nhiễm Thanh Vân chưa mở mắt, mùi hương ẩm mốc đã thay thế hương trầm hương thoang thoảng trong phòng ngủ lớn. Nhiễm Thanh Vân mở mắt, cảnh tượng xuất hiện trong tầm nhìn xa lạ đến kì quái.
Đó là một căn phòng chưa đến 15m vuông, ngoài chiếc giường nhỏ bé cứng rắn phủ trên mặt một lớp chiếu cói thì bên trong chỉ có thêm một cái bài học cùng một cái tủ quần áo nhỏ. Giữa giường và tủ sách chỉ có một lối đi nhỏ đủ cho một người trưởng thành bước qua. Căn phòng có rất nhiều đồ, nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp.
Nhiễm Thanh Vân quan sát căn phòng một lượt, có thể từ chúng mà đoán ra chủ nhân căn phòng này là một đứa trẻ 14 tuổi, dáng người hơi thấp bé, cực kì gọn gàng.
Nếu các ngươi thắc mắc vì sao Nhiễm Thanh Vân có thể đoán được, thật ra, ai nhìn đống sách giáo khoa để trên bàn và bộ quần áo thể thao vắt ở trên ghế cạnh bàn học thì cũng có thể đoán được như Nhiễm Thanh Vân mà thôi.
Trong khi, Nhiễm Thanh Vân còn đang trầm mặc đánh giá căn phòng, dùng đại não phác họa chân dung của chủ nhân căn phòng thì cánh cửa ở cuối đường đi nhỏ đột nhiên bật mở, chủ nhân của căn phòng chậm rãi xuất hiện.
Dường như ngay lập tức, đứa trẻ đó đã phát hiện ra căn phòng nhỏ của mình không thích hợp... nhiều thêm một người.
Đứa trẻ dung mạo mặc dù không quá xuất sắc nhưng ngũ quan thanh tú, thuộc hàng nổi bật trong đám trẻ đồng lứa, trên người nó không mặc quần áo, nước trên tóc tùy ý chảy dọc thân người mảnh khảnh, vừa nhìn là biết đứa trẻ này mới tắm xong. Nó dùng đôi mắt ốc to tròn đen láy của mình nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân, trắng trợn đánh giá...
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, đứa trẻ này nhìn thấy y mà không trực tiếp hét lên thì định lực cũng đã quá hơn người rồi.
Đứa trẻ đơ mất hơn 10 giây, sau đó mới chậm chạp nuốt nước bọt, hướng Nhiễm Thanh Vân hỏi:" Anh, anh là ai?"
Nhiễm Thanh Vân cố ý để chủ nhân căn phòng lên tiếng trước, ngay khi đứa trẻ vừa dứt câu hỏi, Nhiễm Thanh Vân liền không nhanh không chậm nói ra đáp án mình đã chuẩn bị từ trước:" Nhiễm Thanh Vân."
Đứa trẻ nghe thấy tên của Nhiễm Thanh Vân, biểu tình càng thêm mơ hồ.
Cậu không hề biết người này mà! Họ hàng của cậu, hình như không có ai như thế này cả. Truyện Sủng
" Sao, sao anh lại ở đây?"
Câu hỏi này, Nhiễm Thanh Vân cũng đang tìm câu trả lởi:" Không biết."
" Vậy...."
Cậu bé còn muốn hỏi gì đó, Nhiễm Thanh Vân đã lên tiếng ngắt lời trước:" Ngươi nên mặc đồ vào đã."
Mặc dù chỉ là một đứa bé chưa phát dục hết, có cho Nhiễm Thanh Vân nhìn thêm một chút y cũng sẽ không nảy sinh phản ứng, có điều đôi mắt này của y, chỉ có thể dùng để nhìn cơ thể lò sưởi mà thôi, thằng bé này mặc dù rất kì lạ nhưng cũng không đủ để Nhiễm Thanh Vân làm bẩn mắt mình đâu.
Đứa bé lúc này mới ý thức được ánh mắt lạnh nhạt của Nhiễm Thanh Vân rơi trên thân thể trần trụi của mình, mặt nhỏ gầy điên cuồng đỏ lên, nó không dám chậm trễ, với lấy bộ quần áo treo trên ghế, một lần nữa lao vào phòng tắm.
Căn phòng nhỏ một lần nữa chỉ còn lại một mình Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân một lần nữa rơi vào suy tư, y dùng toàn bộ hiểu biết của mình, cố gắng tìm ra lời giải cho sự xuất hiện của y tại căn phòng xa lạ này.
Y nhớ mình đang ngủ trong phòng lớn của biệt thự mà.
Căn phòng nhỏ vang lên tiếng đẩy chốt, rõ ràng là không phải tiếng động phát ra từ nhà tắm. Nhiễm Thanh Vân nhướn mày nhìn về phía cửa phòng làm bằng nhôm đỏ, cánh cửa ở dưới tầm nhìn của y, chậm rãi hé mở.
Không gian xung quanh đột nhiên biến động, những sợi rung động của không gian bao quanh cơ thể Nhiễm Thanh Vân, đợi khi không gian một lần nữa ổn định, Nhiễm Thanh Vân phát hiện mình đã trở lại căn phòng lớn ở biệt thự của thân thể này.
Nhiễm Thanh Vân không nhịn được mà nhíu mày.
Xảy ra chuyện gì?
Nhiễm Thanh Vân ôm theo nghi vấn to đùng rời khỏi chiếc giường lớn kì quái, bao nhiêu mệt mỏi bởi một ngày hứng chịu phiền phức tan biết không chút dấu vết. Nhiễm Thanh Vân chống tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm giường lớn.
Trầm mặc gần năm phút đồng hồ, Nhiễm Thanh Vân đột ngột cử động, xoay người rời khỏi giường, tiến vào phòng đựng quần áo, chọn một bộ thoải mái, bước vào phòng tắm.
Thời điểm Nhiễm Thanh Vân ra khỏi phòng tắm, căn phòng ngủ lớn vốn không nên nảy sinh biến hóa thì ngay trên ga đệm hàng hiệu nhiều thêm mấy vết màu đỏ trượt dài. Nhiễm Thanh Vân nhíu mày, ném khăn tắm cao cấp sang một bên, mặc kệ mái tóc còn ẩm ướt, một lần nữa, bước lên giường.
Không gian xung quanh Nhiễm Thanh Vân một lần nữa tiếp tục nảy sinh biến hóa, khi không gian ổn định lại, Nhiễm Thanh Vân phát hiện mình lại xuất hiện trong căn phòng nhỏ trật hẹp kia. Bên cạnh xúc cảm cứng rắn thô ráp là hơi ấm chỉ thuộc về lò sưởi.
Nhiễm Thanh Vân hơi nhướn mi, nhìn sang bên cạnh.
Không đợi Nhiễm Thanh Vân kịp nhìn rõ, người bên cạnh đã phản ứng trước. Cậu bé nhỏ gầy nặng nề lăn xuống giường, mặc kệ diện tích căn phòng nhỏ hẹp, có dựa lưng vào tường cũng không thể kéo dài khoảng cách với Nhiễm Thanh Vân được bao nhiêu nhưng cậu bé vẫn tận lực cách xa Nhiễm Thanh Vân.
" Anh, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Nhiễm Thanh Vân:"...."
Cậu bé này là lò sưởi?
Lò sưởi còn chưa thành niên?
Lò sưởi năm này 14 tuổi? Y năm nay 24 tuổi... cách nhau tận 10 tuổi? Thiết lập nuôi vợ từ bé này, không hợp với y đâu mà!
Nhiễm Thanh Vân không phải không thích người quá nhỏ tuổi hơn mình, chỉ cần là lò sưởi, y đều thích... nhưng mà kém quá nhiều tuổi cũng sẽ khiến bọn họ nảy sinh rào cản.
Nhiễm Thanh Vân còn chưa biết phải giải thích cho lò sưởi như thế nào, thì vết thương chói mắt chảy dài toàn bộ cẳng tay thành công thu hút chú ý của y.
Hình như vừa rồi trên người lò sưởi chưa có vết thương này mà!
Nhiễm Thanh Vân nhíu chặt đuôi lông mày, khí áp quanh thân điên cuồng hạ thấp.
Phó Kim Phong cảm thấy mình bị quỷ ám rồi.
Phó Kim Phong xuất thân trong một gia đình không mấy hòa thuận, nếu không muốn nói trắng trợn ra là bạo lực.
Bạo lực gia đình xảy ra như cơm bữa, cha Phó Kim Phong nghiện rượu cùng cờ bạc, mỗi lần say khướt hoặc thua bài, cha của Phó Kim Phong sẽ đem Phó Kim Phong cùng mẹ của y ra chút giận.
Phó Kim Phong chịu đựng đánh đập suốt 13 năm cuộc đời, vốn tưởng phải đợi đến khi y tròn 16 tuổi mới có thể tách ra ở riêng, mẹ của Phó Kim Phong đã ra tay trước.
Không biết từ đâu, bà quen được một tay anh chị rất có tiếng, bà cùng ông ta qua lại đã lâu, thời điểm Phó Kim Phong 13 tuổi, bà liên hợp với người đàn ông kia, tính kế cha Phó Kim Phong, khiến ông ta " vô ý" qua đời.
Cha Phó Kim Phong vừa qua đời, mẹ cậu liền không kiêng kị đến với người đàn ông mà bây giờ đang là dượng của cậu kia.
Mẹ Phó Kim Phong không tính là mất hết nhân tính, tiến thêm một bước vẫn mang theo Phó Kim Phong cùng đi.
Tay đàn ông kia có một căn hộ chung cư diện tích khá lớn, ba phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp tại một chung cư khá lâu đời. Cũng chính là căn nhà mà Phó Kim Phong đang ở, căn phòng y đang ở chính là một trong ba phòng ngủ của căn chung cư.
Tay đàn ông kia cũng có con riêng, là một đứa con trai, lớn hơn Phó Kim Phong hai tuổi.