Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
Long vương mang long mẫu đi rồi, đám thiên binh xung quanh cũng không biết đã rời đi từ khi nào, cả long điện rộng lớn tràn đầy ánh sáng, chỉ còn lại Phó Kim Phong và Nhật Mặc.
Phó Kim Phong trong lòng run sợ, ghê tởm đến mức chỉ muốn ngay lập tức trở về bờ biển yên bình kia, nơi có Nhiễm Thanh Vân đang ở đó chờ y, nhưng mong muốn đó vốn không thể nào thực hiện được nữa.
Phó Kim Phong nín nhịn, đứng thẳng giữa long điện, mặc cho ánh mắt soi xét trần trụi của Nhật Mặc găm thẳng vào người Phó Kim Phong cũng không thể hiện ra sợ hãi.
" Tới đây." Nhật Mặc ẩn giọng không mang theo bất kì sắc thái nào.
Phó Kim Phong mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể phản kháng, đuôi cá mềm mại khẽ động, chậm rì rì tiến tới bên cạnh Nhật Mặc.
" Ngồi xuống." Nhật Mặc ra giấu ra hiệu Phó Kim Phong ngồi lên đùi của y.
Phó Kim Phong kiêng kị, đáy lòng còn tràn đầy ghê tởm, đứng im bất động.
" Ngại gì chứ!" Nhật Mặc vươn tay, dễ dàng túm lấy cánh tay mảnh khảnh của Phó Kim Phong, hơi dùng sức, liền có thể đem Phó Kim Phong kéo vào trong lòng.
" Người buông ta." Phó Kim Phong ghê tởm gấp gáp chống tay lên lồng ngực rắn chắc, muốn nhanh chóng thoát khỏi gọng kìm của Nhật Mặc.
" Tiểu mĩ nhân quả nhiên mềm mại y như ta tưởng tượng." Nhật Mặc ôm người trong lòng, tham lam vùi mặt vào mái tóc mềm mại... đột nhiên, tầm mắt của y bị hình dạng trâm ngọc của vỏ kiếm thu hút.
" Đây là thứ gì?" Nhật Mặc khẽ nhướn mày, chạm vào vỏ kiếm trên đầu Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong tựa như bị tóm trúng đuôi, gấp gáp nghiêng đầu đi, để vỏ kiếm rời xa tầm mắt Nhật Mặc.
" Không, không có gì." Phó Kim Phong cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt tinh anh của Nhật Mặc. Y không quản Phó Kim Phong tránh né, cưỡng chế nắm lấy trâm ngọc trên đầu Phó Kim Phong, mạnh mẽ rút ra.
Mái tóc xanh mượt bởi vì không còn thứ gì cố định, trôi nổi trong làn nước xanh thẳm.
" Trả ta." Phó Kim Phong gấp gáp muốn túm lại trâm ngọc, có điều mục đích không đạt được, còn bị Nhật Mặc cố định hai tay, ép về phía sau.
" Đừng làm loạn." Nhật Mặc hung hăng đè ép cơ thể Phó Kim Phong:" Nhớ rõ thân phận của ngươi."
Phó Kim Phong bị y đe dọa đương nhiên sợ hãi nhưng cho dù có sợ hãi đến đâu cũng quyết không thể để kỉ niệm duy nhất của y cùng Nhiễm Thanh Vân bị đoạt mất được. Phó Kim Phong mặc kệ Nhật Mặc đối với mình hung hăng chèn ép, kiên quyết muốn lấy lại vỏ kiếm từ tay Nhật Mặc.
Nhật Mặc vốn có chút lợi hại ngay khi nhìn thấy vỏ kiểm đã có thể nhận thấy huyền cơ ẩn giấu bên trong, y dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vỏ kiếm, lại liếc qua Phó Kim Phong đang bị không chế ở bên cạnh. Cuối cùng vẫn là không đoán ra được gì, phải lên tiếng chất vấn Phó Kim Phong.
" Thứ này từ đâu mà có?"
" Ta..." Phó Kim Phong sao có thể tiết lộ thứ này là do Nhiễm Thanh Vân tặng được chứ:" Ta nhặt được."
Nhiễm Thanh Vân chỉ là người phàm, chắc cũng chỉ vô tình có được cây trâm này mà thôi, theo suy đoán của Phó Kim Phong, nếu cây trâm này thật sự có huyền cơ, Nhiễm Thanh Vân cũng chắc chắn không thể nào biết được bí ấn của cây trâm này, khai y ra, chỉ mang đến rắc rối cho y mà thôi.
Phó Kim Phong kiên quyết cắn răng nói dối, không chịu khai.
" Nhặt được?" Nhật Mặc đương nhiên không tin. Thứ này không hề đơn giản, sao có thể nói nhặt là nhặt được.
Nhật Mặc nghi hoặc, dùng ánh mắt trần trụi một lần nữa đánh giá y.
" Nhặt ở chỗ nào?"
" Ở.." Phó Kim Phong chưa từng nói dối, hiện tại còn phải nói dối trước ánh mắt khủng hoảng của Nhật Mặc, thần kinh dường như tựa dây đàn bị kéo căng.
Nhật Mặc đương nhiên nhận ra Phó Kim Phong chột dạ, miệng nửa cười, cánh tay túm ở cổ tay Phó Kim Phong dùng thêm sức:" Không muốn nói?"
" Ta... ta quên rồi."
" Quên rồi?"
" Đúng vậy, ta đã nhặt được ở dưới đáy biển, rất lâu trước đây."
" Vậy sao?" Nhật Mặc thần bí cười nửa miệng.
" Đúng! Đúng vậy."
" Thế tại sao, trước đây khi chúng ta gặp nhau, ngươi không đeo nó."
" Ta..."
" Ta cái gì? Xem cái miệng nhỏ này còn bịa được bao nhiêu chuyện."
" Ta, ta bịa chuyện làm gì chứ! Khi, khi đó ta vốn đã có cây châm này rồi, nhưng để ở phòng của ta, không muốn đeo thôi."
" Thế nhưng bây giờ lại đeo?"
" Ta thích đeo lúc nào thì đeo chứ!"
" Nếu đã nói như vậy, tức là cây trâm này ngoài dùng để cài tóc thì không có ý nghĩa gì với ngươi?" Nhật Mặc nhấn mạnh:" Vậy thì, ta lấy cái này, tặng ngươi chiếc khác đẹp hơn nhé!"
" Không được." Phó Kim Phong cương quyết không chấp nhận.
" Hửm?"
" Tại sao, tại sao ta phải tặng nó cho ngươi chứ! Là của ta nhặt được mà."
" Cương quyết như vậy?" Nhật Mặc nhướn mày.:" Vậy thì trả ngươi, dù sao ngày mai ngươi cũng phải theo ta về thiên giới, thời gian còn dài, ta có thể từ từ hỏi."
" Ngươi..." Phó Kim Phong mím môi nhận lại vỏ kiếm, điên cuồng nắm chặt trong lòng bàn tay.
" Đêm nay là tân hôn của chúng ta, vẫn là nên cùng nhau về phòng thôi." Nhật Mặc chế trụ eo nhỏ của Phó Kim Phong, tay còn lại gần như vô ý lướt qua điểm nhạy cảm ở đuôi cá của Phó Kim Phong.
Chỉ trong nháy mắt, tai của Phó Kim Phong liền đỏ lên. Khó khăn lắm mới ngăn chặn được tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng. Y căm hận nhìn Nhật Mặc.
Trước đây mặc dù đã cùng Nhiễm Thanh Vân làm qua rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào làm khi ở dạng người cá cả, Phó Kim Phong không chịu nổi kích thích mới mẻ, đuôi cá liền trở lên vô lực. Y chán ghét hơi thở thuộc về Nhật Mặc bao bọc xung quanh mình, những lại không có sức lực để né tránh.
Phó Kim Phong hận Nhật Mặc, càng hận chính bản thân mình không có sức phản kháng.
" Ngươi, tránh ra." Phó Kim Phong dùng hết sức bình sinh đẩy người rời khỏi tầm tay của Nhật Mặc, tay dùng sức mạnh đến nỗi đầu nhọn của vỏ kiếm có thể đả thương Nhật Mặc.
Nhật Mặc không ngờ Phó Kim Phong lại lớn mật như vậy, mặc dù chỉ là một vết rạch nhỏ ở sườn mặt, cũng khiến Nhật Mặc lộ ra biểu tình cực kì kinh ngạc. Đã rất lâu rồi y chưa từng đổ máu, vốn được mệnh danh là chiến thần bất khả chiến bại trên thiên đình, từ khi y nhận chức, đã mấy ngàn năm rồi, không hề đổ một giọt máu. Cho dù có chấp hành nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm đến đâu cũng không hề bị thương. Không ngờ, lần xuống long cung rước vợ này, lại khiến y bị cào một miếng.
Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, áp lực cũng lớn đến mức Phó Kim Phong cảm tưởng mình sắp bị đè thành tờ giấy rồi.
Phó Kim Phong kìm nén bản năng run rẩy điên cuồng của cơ thể, bơi về giữa đại điện hành lễ:" Nếu không còn gì nữa thì ta trở về phòng chuẩn bị trước."
Không đợi Nhật Mặc lên tiếng, Phó Kim Phong đã xoay người chạy. Chính là hận không thể một mạch chạy về làng chài nhỏ, yên bình sống với Nhiễm thanh Vân đời đời kiếp kiếp.
" Phong nhi, cuối cùng con cũng ra rồi." Long vương đứng ngồi không yên, bơi qua bơi lại quanh đại điện, lại không dám tiến vào. Nhìn thấy đứa con nhỏ vội vã chạy ra, ông liền nhanh chóng bơi đến trước mặt y, ân cần hỏi han.
Nhìn phụ vương vì mình mà lo lắng, Phó Kim Phong chỉ có thể hạ quyết tâm trong lòng. Y không thể vì hạnh phúc cá nhân của mình mà làm khổ phụ mẫu được.
Phó Kim Phong gượng cười, lắc đầu:" Không ạ, con chỉ là muốn về phòng chuẩn bị một chút."
Long vương nhìn đứa nhỏ phải gắng gượng mỉm cười trước mặt mình, đáy lòng không kìm được mà đau đớn:" Đều tại ta vô dụng, không thể bảo về con."
" Phụ vương, không phải lỗi của người, người đừng tự trách."
" Phong nhi, uất ức cho con rồi."
" Con không sao, cảm ơn hai người đã che giấu giúp con bao lâu nay, con như vậy đã không còn gì luyến tiếc rồi."
Phó Kim Phong sợ mình còn tiếp tục ở lại, sẽ không kìm được mà khóc ngay tại chỗ, y chỉ đành tìm cớ cáo biệt với long vương, một đường gấp gáp trở về phòng nhỏ của mình.
Nói là phòng nhỏ, diện tích cũng phải lên tới 70m2, chia làm ba gian, một gian đựng giường lớn, một gian đựng bàn ăn, một gian chứa đầy vỏ ốc đủ màu sắc, toàn bộ bộ sưu tập đều là do một tay Phó Kim Phong góp nhặt mà thành.
Sắp phải lên thiên giới rồi, y không muốn bỏ lại bất kì thứ nào cả... nhưng mang nhiều đồ như vậy lên thiên giới cũng rất khó khăn. Chưa kể đến y còn không biết tương lai mình ở trên thiên giới sẽ bị đối xử như thế nào, liệu có một chỗ đàng hoàng để ở hay không.
Trong lịch sử từ xưa tới nay, hễ là tiểu ngư gả lên thiên đình, đều không một ai có kết cục tốt đẹp. Nhẹ thì sống như tiểu thiếp hầu hạ chung phu, nặng thì dăm bữa nửa tháng đã bị bức điên, nhảy tru tiên đài tự tử. Phó Kim Phong cảm thấy mình sẽ không đến mức dăm bữa nửa tháng đã phải tự tử, những có lẽ cũng không thể tốt bụng đến nỗi có thể cùng người khác hầu hạ chung phu.
Phó Kim Phong mệt mỏi ngã người xuống giường, chiếc giường làm bằng vỏ sò cực lớn, ngay lập tức chậm rãi đóng lại. Ở trong vỏ sò tối om, Phó Kim Phong bất giác cuộn người, nhớ đến Nhiễm Thanh Vân, bàn tay cầm vỏ kiếm càng thêm siết chặt.
Trái ngược với tình cảnh của Phó Kim Phong, Nhiễm Thanh Vân ở bên kia đang ngồi giữa một đống đồ vật ngổn ngang, toàn bộ đều là đồ ở trong không gian của y được y lôi ra, ném lung tung trong phòng gỗ nhỏ, chất cao đến mức lung lay sắp đổ.
Nhiễm Thanh Vân xem đến hoa cả mắt, vẫn không có ý định nghỉ ngơi, tay liên tục lôi đồ vật ra từ trong không trung, mắt phượng nghiêm túc nhìn chằm chằm đồ vật, lật qua lật lại đánh giá.
Tìm cả một buổi vẫn chưa thấy đồ y cần tìm.
Phó Kim Phong trong lòng run sợ, ghê tởm đến mức chỉ muốn ngay lập tức trở về bờ biển yên bình kia, nơi có Nhiễm Thanh Vân đang ở đó chờ y, nhưng mong muốn đó vốn không thể nào thực hiện được nữa.
Phó Kim Phong nín nhịn, đứng thẳng giữa long điện, mặc cho ánh mắt soi xét trần trụi của Nhật Mặc găm thẳng vào người Phó Kim Phong cũng không thể hiện ra sợ hãi.
" Tới đây." Nhật Mặc ẩn giọng không mang theo bất kì sắc thái nào.
Phó Kim Phong mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể phản kháng, đuôi cá mềm mại khẽ động, chậm rì rì tiến tới bên cạnh Nhật Mặc.
" Ngồi xuống." Nhật Mặc ra giấu ra hiệu Phó Kim Phong ngồi lên đùi của y.
Phó Kim Phong kiêng kị, đáy lòng còn tràn đầy ghê tởm, đứng im bất động.
" Ngại gì chứ!" Nhật Mặc vươn tay, dễ dàng túm lấy cánh tay mảnh khảnh của Phó Kim Phong, hơi dùng sức, liền có thể đem Phó Kim Phong kéo vào trong lòng.
" Người buông ta." Phó Kim Phong ghê tởm gấp gáp chống tay lên lồng ngực rắn chắc, muốn nhanh chóng thoát khỏi gọng kìm của Nhật Mặc.
" Tiểu mĩ nhân quả nhiên mềm mại y như ta tưởng tượng." Nhật Mặc ôm người trong lòng, tham lam vùi mặt vào mái tóc mềm mại... đột nhiên, tầm mắt của y bị hình dạng trâm ngọc của vỏ kiếm thu hút.
" Đây là thứ gì?" Nhật Mặc khẽ nhướn mày, chạm vào vỏ kiếm trên đầu Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong tựa như bị tóm trúng đuôi, gấp gáp nghiêng đầu đi, để vỏ kiếm rời xa tầm mắt Nhật Mặc.
" Không, không có gì." Phó Kim Phong cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt tinh anh của Nhật Mặc. Y không quản Phó Kim Phong tránh né, cưỡng chế nắm lấy trâm ngọc trên đầu Phó Kim Phong, mạnh mẽ rút ra.
Mái tóc xanh mượt bởi vì không còn thứ gì cố định, trôi nổi trong làn nước xanh thẳm.
" Trả ta." Phó Kim Phong gấp gáp muốn túm lại trâm ngọc, có điều mục đích không đạt được, còn bị Nhật Mặc cố định hai tay, ép về phía sau.
" Đừng làm loạn." Nhật Mặc hung hăng đè ép cơ thể Phó Kim Phong:" Nhớ rõ thân phận của ngươi."
Phó Kim Phong bị y đe dọa đương nhiên sợ hãi nhưng cho dù có sợ hãi đến đâu cũng quyết không thể để kỉ niệm duy nhất của y cùng Nhiễm Thanh Vân bị đoạt mất được. Phó Kim Phong mặc kệ Nhật Mặc đối với mình hung hăng chèn ép, kiên quyết muốn lấy lại vỏ kiếm từ tay Nhật Mặc.
Nhật Mặc vốn có chút lợi hại ngay khi nhìn thấy vỏ kiểm đã có thể nhận thấy huyền cơ ẩn giấu bên trong, y dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vỏ kiếm, lại liếc qua Phó Kim Phong đang bị không chế ở bên cạnh. Cuối cùng vẫn là không đoán ra được gì, phải lên tiếng chất vấn Phó Kim Phong.
" Thứ này từ đâu mà có?"
" Ta..." Phó Kim Phong sao có thể tiết lộ thứ này là do Nhiễm Thanh Vân tặng được chứ:" Ta nhặt được."
Nhiễm Thanh Vân chỉ là người phàm, chắc cũng chỉ vô tình có được cây trâm này mà thôi, theo suy đoán của Phó Kim Phong, nếu cây trâm này thật sự có huyền cơ, Nhiễm Thanh Vân cũng chắc chắn không thể nào biết được bí ấn của cây trâm này, khai y ra, chỉ mang đến rắc rối cho y mà thôi.
Phó Kim Phong kiên quyết cắn răng nói dối, không chịu khai.
" Nhặt được?" Nhật Mặc đương nhiên không tin. Thứ này không hề đơn giản, sao có thể nói nhặt là nhặt được.
Nhật Mặc nghi hoặc, dùng ánh mắt trần trụi một lần nữa đánh giá y.
" Nhặt ở chỗ nào?"
" Ở.." Phó Kim Phong chưa từng nói dối, hiện tại còn phải nói dối trước ánh mắt khủng hoảng của Nhật Mặc, thần kinh dường như tựa dây đàn bị kéo căng.
Nhật Mặc đương nhiên nhận ra Phó Kim Phong chột dạ, miệng nửa cười, cánh tay túm ở cổ tay Phó Kim Phong dùng thêm sức:" Không muốn nói?"
" Ta... ta quên rồi."
" Quên rồi?"
" Đúng vậy, ta đã nhặt được ở dưới đáy biển, rất lâu trước đây."
" Vậy sao?" Nhật Mặc thần bí cười nửa miệng.
" Đúng! Đúng vậy."
" Thế tại sao, trước đây khi chúng ta gặp nhau, ngươi không đeo nó."
" Ta..."
" Ta cái gì? Xem cái miệng nhỏ này còn bịa được bao nhiêu chuyện."
" Ta, ta bịa chuyện làm gì chứ! Khi, khi đó ta vốn đã có cây châm này rồi, nhưng để ở phòng của ta, không muốn đeo thôi."
" Thế nhưng bây giờ lại đeo?"
" Ta thích đeo lúc nào thì đeo chứ!"
" Nếu đã nói như vậy, tức là cây trâm này ngoài dùng để cài tóc thì không có ý nghĩa gì với ngươi?" Nhật Mặc nhấn mạnh:" Vậy thì, ta lấy cái này, tặng ngươi chiếc khác đẹp hơn nhé!"
" Không được." Phó Kim Phong cương quyết không chấp nhận.
" Hửm?"
" Tại sao, tại sao ta phải tặng nó cho ngươi chứ! Là của ta nhặt được mà."
" Cương quyết như vậy?" Nhật Mặc nhướn mày.:" Vậy thì trả ngươi, dù sao ngày mai ngươi cũng phải theo ta về thiên giới, thời gian còn dài, ta có thể từ từ hỏi."
" Ngươi..." Phó Kim Phong mím môi nhận lại vỏ kiếm, điên cuồng nắm chặt trong lòng bàn tay.
" Đêm nay là tân hôn của chúng ta, vẫn là nên cùng nhau về phòng thôi." Nhật Mặc chế trụ eo nhỏ của Phó Kim Phong, tay còn lại gần như vô ý lướt qua điểm nhạy cảm ở đuôi cá của Phó Kim Phong.
Chỉ trong nháy mắt, tai của Phó Kim Phong liền đỏ lên. Khó khăn lắm mới ngăn chặn được tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng. Y căm hận nhìn Nhật Mặc.
Trước đây mặc dù đã cùng Nhiễm Thanh Vân làm qua rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào làm khi ở dạng người cá cả, Phó Kim Phong không chịu nổi kích thích mới mẻ, đuôi cá liền trở lên vô lực. Y chán ghét hơi thở thuộc về Nhật Mặc bao bọc xung quanh mình, những lại không có sức lực để né tránh.
Phó Kim Phong hận Nhật Mặc, càng hận chính bản thân mình không có sức phản kháng.
" Ngươi, tránh ra." Phó Kim Phong dùng hết sức bình sinh đẩy người rời khỏi tầm tay của Nhật Mặc, tay dùng sức mạnh đến nỗi đầu nhọn của vỏ kiếm có thể đả thương Nhật Mặc.
Nhật Mặc không ngờ Phó Kim Phong lại lớn mật như vậy, mặc dù chỉ là một vết rạch nhỏ ở sườn mặt, cũng khiến Nhật Mặc lộ ra biểu tình cực kì kinh ngạc. Đã rất lâu rồi y chưa từng đổ máu, vốn được mệnh danh là chiến thần bất khả chiến bại trên thiên đình, từ khi y nhận chức, đã mấy ngàn năm rồi, không hề đổ một giọt máu. Cho dù có chấp hành nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm đến đâu cũng không hề bị thương. Không ngờ, lần xuống long cung rước vợ này, lại khiến y bị cào một miếng.
Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, áp lực cũng lớn đến mức Phó Kim Phong cảm tưởng mình sắp bị đè thành tờ giấy rồi.
Phó Kim Phong kìm nén bản năng run rẩy điên cuồng của cơ thể, bơi về giữa đại điện hành lễ:" Nếu không còn gì nữa thì ta trở về phòng chuẩn bị trước."
Không đợi Nhật Mặc lên tiếng, Phó Kim Phong đã xoay người chạy. Chính là hận không thể một mạch chạy về làng chài nhỏ, yên bình sống với Nhiễm thanh Vân đời đời kiếp kiếp.
" Phong nhi, cuối cùng con cũng ra rồi." Long vương đứng ngồi không yên, bơi qua bơi lại quanh đại điện, lại không dám tiến vào. Nhìn thấy đứa con nhỏ vội vã chạy ra, ông liền nhanh chóng bơi đến trước mặt y, ân cần hỏi han.
Nhìn phụ vương vì mình mà lo lắng, Phó Kim Phong chỉ có thể hạ quyết tâm trong lòng. Y không thể vì hạnh phúc cá nhân của mình mà làm khổ phụ mẫu được.
Phó Kim Phong gượng cười, lắc đầu:" Không ạ, con chỉ là muốn về phòng chuẩn bị một chút."
Long vương nhìn đứa nhỏ phải gắng gượng mỉm cười trước mặt mình, đáy lòng không kìm được mà đau đớn:" Đều tại ta vô dụng, không thể bảo về con."
" Phụ vương, không phải lỗi của người, người đừng tự trách."
" Phong nhi, uất ức cho con rồi."
" Con không sao, cảm ơn hai người đã che giấu giúp con bao lâu nay, con như vậy đã không còn gì luyến tiếc rồi."
Phó Kim Phong sợ mình còn tiếp tục ở lại, sẽ không kìm được mà khóc ngay tại chỗ, y chỉ đành tìm cớ cáo biệt với long vương, một đường gấp gáp trở về phòng nhỏ của mình.
Nói là phòng nhỏ, diện tích cũng phải lên tới 70m2, chia làm ba gian, một gian đựng giường lớn, một gian đựng bàn ăn, một gian chứa đầy vỏ ốc đủ màu sắc, toàn bộ bộ sưu tập đều là do một tay Phó Kim Phong góp nhặt mà thành.
Sắp phải lên thiên giới rồi, y không muốn bỏ lại bất kì thứ nào cả... nhưng mang nhiều đồ như vậy lên thiên giới cũng rất khó khăn. Chưa kể đến y còn không biết tương lai mình ở trên thiên giới sẽ bị đối xử như thế nào, liệu có một chỗ đàng hoàng để ở hay không.
Trong lịch sử từ xưa tới nay, hễ là tiểu ngư gả lên thiên đình, đều không một ai có kết cục tốt đẹp. Nhẹ thì sống như tiểu thiếp hầu hạ chung phu, nặng thì dăm bữa nửa tháng đã bị bức điên, nhảy tru tiên đài tự tử. Phó Kim Phong cảm thấy mình sẽ không đến mức dăm bữa nửa tháng đã phải tự tử, những có lẽ cũng không thể tốt bụng đến nỗi có thể cùng người khác hầu hạ chung phu.
Phó Kim Phong mệt mỏi ngã người xuống giường, chiếc giường làm bằng vỏ sò cực lớn, ngay lập tức chậm rãi đóng lại. Ở trong vỏ sò tối om, Phó Kim Phong bất giác cuộn người, nhớ đến Nhiễm Thanh Vân, bàn tay cầm vỏ kiếm càng thêm siết chặt.
Trái ngược với tình cảnh của Phó Kim Phong, Nhiễm Thanh Vân ở bên kia đang ngồi giữa một đống đồ vật ngổn ngang, toàn bộ đều là đồ ở trong không gian của y được y lôi ra, ném lung tung trong phòng gỗ nhỏ, chất cao đến mức lung lay sắp đổ.
Nhiễm Thanh Vân xem đến hoa cả mắt, vẫn không có ý định nghỉ ngơi, tay liên tục lôi đồ vật ra từ trong không trung, mắt phượng nghiêm túc nhìn chằm chằm đồ vật, lật qua lật lại đánh giá.
Tìm cả một buổi vẫn chưa thấy đồ y cần tìm.
Bình luận facebook