Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
" Cút, tao đã nói không thu dưỡng là không thu dưỡng." Nữ nhân tuổi ngoài tứ tuần, dáng người to khỏe, không chịu nổi dáng vẻ của Phó Kim Phong, trực tiếp nhấc chân đạp ngã Phó Kim Phong.
Vết thương cũ mới trồng chất, Nhiễm Thanh Vân còn chưa kịp nhìn cánh cửa kia đóng lại trước mặt, cơ thể đã chìm vào bóng tối.
Cái lùi mía, vậy mà lại ngất trước mặt lò sưởi, hình tượng mạnh mẽ của ta gây dựng bao năm tiếp tục vỡ nát rồi.
" Nhiễm Thanh Vân, Nhiễm Thanh Vân... ngươi sao rồi?" Phó Kim Phong bởi vì ngã đè lên người Nhiễm Thanh Vân nên cực kì hoảng loạn, thời điểm xoay người lại phát hiện Nhiễm Thanh Vân bị ngất, Phó Kim Phong càng thêm hoảng loạn.
Phó Kim Phong chật vật lắm mới có thể đỡ lấy Nhiễm Thanh Vân, để y nằm trên lưng mình, khó khăn đứng thẳng người:" Thanh Vân, ngươi cố chịu chút... cố một chút."
" Bọn họ ở kia, bắt lấy bọn họ." Lục Bình dẫn đầu đám truy binh, thoáng nhìn thấy bóng hai người trồng lên nhau liền ra hiệu tăng tốc phi ngựa tới.
Quả nhiên, đúng như y suy đoán, bọn họ dám nhảy xuống vực, chắc chắn có đường thoát thân, đuổi tới làng chài xung quanh là một quyết định đúng đắn.
Nhiễm Thanh Vân không còn nhận thức, an toàn hiện tại của hai người họ, chỉ có thể đè nặng lên đôi vai của Phó Kim Phong. Phó Kim Phong dùng hết sức bình sinh, cõng theo Nhiễm Thanh Vân, chạy về phía bờ biển. Trên đất liền, y vô dụng, nhưng dưới nước thì không, chỉ khi trở về đại dương, hai người bọn họ mới miễn cưỡng có thể an toàn.
Nếu không phải tình trạng của Nhiễm Thanh Vân không thích hợp ngâm nước lâu, Phó Kim Phong đã trực tiếp đưa người ra đảo rồi.
" Bắt lấy bọn họ, không được để bọn họ chạy thoát." Lục Bình cầm chắc roi da trong tay, dẫn đầu đám truy binh, lao về phía hai người. Y không hề thủ hạ lưu tình, dùng hết sức vung roi trong tay, quất về phía hai người.
Nhiễm Thanh Vân mất đi ý thức, cũng bị quất tỉnh.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy cuộc đời lần này của mình ngoài một chữ "thảm" để hình dung ra thì chỉ còn hai chữ "cực thảm".
Nhiễm Thanh Vân run rẩy, dùng toàn bộ sức lực toàn thần để mở lớn hai mắt. Người nào biết thân phận của y mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bay tới trước mặt bộ dạng thảm hại này của y mà bò ra đất cười ngất mất!
Nhiễm Thanh Vân nghiến răng, hít một hơi thật sâu.
" Ngươi tỉnh rồi sao?" Phó Kim Phong biết truy bình đã đuổi tới nơi nhưng vẫn cố tình làm ngơ không biết, sự chú ý của y đều đặt toàn bộ lên người ở trên lưng này.
* Chú ý người ta mà người ta bị quất tỉnh cũng không biết... nam nhân đều là một lũ vô tình như vậy.
" Ừ, ngươi trước tiên đặt ta xuống đã." Nhiễm Thanh Vân mềm mềm đáp.
" Không được, đại dương ở ngay trước mắt rồi... tin ta." Phó Kim Phong cứng rắn lắc đầu.
Lục Bình thúc ngựa ở bên cạnh, nhìn hai cái người thảm hại đối với nhau to to nhỏ nhỏ, đột nhiên đáy lòng tràn lên cảm xúc muốn ức hiếp người. Lục Bình một lần nữa nhấc tay, chuẩn xác vung roi xuống chân Phó Kim Phong.
Cổ chân đau xót, Phó Kim Phong không nhịn được lảo đảo, ngã sấp xuống nền cát... bên dưới có không ít vỏ sò, Phó Kim Phong vừa ngã xuống, má bánh bao liền bị cào xước, bàn chân bẩn thỉu cùng vô số vết xước lớn nhỏ cũng hiện ra.
Ức hiếp người quá đáng! Còn dám đánh lò sưởi của ta trước mặt ta.
Đáy lòng Nhiễm Thanh Vân điên cuồng nổi lửa, kiếm sắc bén đột ngột xuất hiện giữa không trung.
" Cái...!" Lục Bình ngẩn người, đám truy binh phía sau còn chưa kịp làm gì, đã phải chứng kiến cảnh lão đạo ngã ngựa trước mặt.
Lưỡi kiếm sáng bóng tựa như bôi mỡ, máu tươi chảy dọc thân kiếm, một giọt cũng không hề đọng lại, chỉ trong chớp mắt lưỡi kiếm lại trở về dáng vẻ ban đầu. Nhiễm Thanh Vân một thân quần áo bẩn thỉu, đứng nguyên một chỗ, mang theo khí chất không khác gì tử thần dưới 18 tầng địa ngục.
Đám người phía sau bị dọa không nhẹ, không ai bảo ai, xoay ngựa muốn rời đi.
Nhiễm Thanh Vân sao có thể để đám người kia chạy thoát được, chân không hề động, nhưng kiếm trong tay điên cuồng xé gió, ở vị trí trọng yếu của từng người cắt qua một đường gọn gàng.
Ngựa không còn người điều khiển, điên cuồng chạy toán loạn.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên cúi gập người, cơ thể lảo đảo. Phó Kim Phong phản ứng nhanh, từ phía sau chạy lên, đỡ lấy Nhiễm Thanh Vân, quan tâm hỏi:" Ngươi không sao chứ?"
Nhiễm Thanh Vân âm trầm lắc đầu, sức nặng toàn thân lại gần như đều tựa ở trên người Phó Kim Phong.
- ---
Qua tìm hiểu một thời gian, đám người làng chài kia không phải bởi vì bàng quang không muốn giúp mà là bọn họ nghe tin gần nơi bọn họ sinh sống xuất hiện hải tặc, bọn chúng là người có nhan sắc, thường lợi dụng niềm tin của người khác mà giết người cưỡng đoạt, vơ vét tài sản gì đó.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy Phó Kim Phong, bởi vì hình dáng quá tốt, bọn họ mới lầm tưởng hai ngươi là hải tặc, không dám cho vào nhà, sợ bị liên lụy.
Hiện tại, hai người bọn họ cũng sống ở đây được một khoảng thời gian rồi, tình hình cuộc sống cũng khá tốt.
Ban đầu bởi vì thương thế của Nhiễm Thanh Vân và sự lo sợ của dân làng, việc dựng nhà cửa chỉ có thể dựa vào Phó Kim Phong nên ban đầu có gặp chút khó khăn.
Phó Kim Phong cố gắng xây nhà trong tâm thế muốn giúp người này có một nơi ở, vậy thì khi y trở về đại dương, người này cũng có trốn dung thân. Ai ngờ kéo qua kéo lại, đến tận hiện tại, Phó Kim Phong cũng không hề có ý định trở về đại dương.
Cuộc sống ở đây quá tốt, quá yên bình, quá hạnh phúc.
" Tiểu Phong, có ăn cá nướng không? Đại nương vừa mới nướng được ba con cá, đem qua cho con một con nè."
Phó Kim Phong rời khỏi mạch suy nghĩ, nhìn về phía đại nương mang theo một xiên cá nướng thơm phức đi đến, không nhịn được mỉm cười:" Lương đại nương, người thật là, chỗ con vẫn còn cá mà."
" Ta đương nhiên biết nhà con có nhiều cá, nhưng Tiểu Vân cũng đâu có nhà, cũng chỉ có một mình con nấu ăn cũng phiền mà, ta nướng thêm một con lại không tốn mấy công."
" Vậy cảm ơn đại nương."
" Đứa nhỏ này, khách sáo gì chứ, con càng như thế càng khiến ta cảm thấy hối hận... trước đây đạp con một cái, nghĩ đến liền đau lòng mà."
" Không phải lỗi của đại nương mà, con cũng không sao."
" Ha ha, ta phải về nhà cho Đại Tráng với Tiểu Tráng ăn cơm rồi." Lương đại nương nhét con cá vào tay Phó Kim Phong, nở nụ cười chân thiện mà rời đi.
" Dạ." Phó Kim Phong nhận lấy cá nướng, nhưng không trực tiếp ăn. Mỗi lần ăn cá Phó Kim Phong đều cảm thấy gỡ xương rất phiền phức, mọi lần đều chờ Nhiễm Thanh Vân về gỡ xương cá cho mình.
" Tiểu Phong, mọi người trở về rồi kìa." Hừng sáng, Lương đại nương hai tay dắt hai đứa nhỏ chạy về phía bờ biển, đi qua căn nhà nhỏ của Phó Kim Phong, cũng không quên gọi với vào một câu.
Phó Kim Phong ở trong nhà đã thức dậy từ trước, đang khó khăn dùng vỏ kiếm dưới hình dạng một cái trâm ngọc tự mình bùi tóc. Vốn đang sốt ruột, nghe tiếng gọi của Lương đại nương, động tác của Phó Kim Phong càng thêm gấp gáp.
Đây vốn không phải là lần đầu tiên Phó Kim Phong trải qua cảm giác chào đón Nhiễm Thanh Vân đi biển trở về, nhưng rõ ràng là cảm giác của y lần nào cũng như cũ, nếu có thay đổi, thì chỉ có thể là cảm giác mong chờ ngày càng nồng đậm.
Mặt trời còn chưa mọc lên hết, ánh sáng còn hơn mờ nhạt, Phó Kim Phong đứng lẫn cùng với đám nữ nhân trong làng chài, đứng ở bên bờ biển, hướng ánh mắt nhìn ra bóng thuyền nhỏ ngoài khơi đang ngày một to dần. Chỉ là một bóng thuyền nhỏ, nhưng bọn họ đều cùng một cảm xúc mong chờ.
Con thuyền nhỏ đó chứa đựng trượng phu của họ, cũng chứa đựng cái ăn của bọn họ trong những ngày sắp tới.
Không khí ngày càng tràn ngập cảm xúc có háo hức có nhớ mong, có đợi chờ, ngay từ khi chưa cập biến, những nam nhân trai tráng đứng trên mui thuyền đã không ngừng hướng về phía họ vẫy tay ra hiệu. Phó Kim Phong đứng lẫn trong đám nữ nhân làng chài cũng cực kì nổi bật, đám người đứng trên thuyền vừa liếc nhìn đã có thể nhận ra y.
Phụ thân của Đại Tráng vừa gấp gọn lưỡi, vừa không nhịn được mở miệng trêu chọc:" Tiểu Phong nhà ta lại tới đón Thanh Vân rồi kia, quả nhiên là phu phu tình thâm nha."
" Ha ha, Thanh Vân cũng thật có phúc, tìm được tức phụ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như Tiểu Phong."
" Gì chứ, Thanh Vân của chúng ta cũng rất đẹp mà, hai người họ rõ ràng là xứng đôi vừa lứa."
" Đúng đúng, rõ là xứng đôi vừa lứa."
Phụ thân Đại Tráng vừa mới cảm thán, mấy nam nhân xung quanh liền lên tiếng hùa theo. Nhiễm Thanh Vân đang ném cá vào kho lạnh, thời điểm bước ra đã thấy mấy nam nhân kia đứng trên mui thuyền nhìn mình cười quỷ dị, không cần hỏi cũng biết đề tài bọn họ vừa nói là gì.
Vết thương cũ mới trồng chất, Nhiễm Thanh Vân còn chưa kịp nhìn cánh cửa kia đóng lại trước mặt, cơ thể đã chìm vào bóng tối.
Cái lùi mía, vậy mà lại ngất trước mặt lò sưởi, hình tượng mạnh mẽ của ta gây dựng bao năm tiếp tục vỡ nát rồi.
" Nhiễm Thanh Vân, Nhiễm Thanh Vân... ngươi sao rồi?" Phó Kim Phong bởi vì ngã đè lên người Nhiễm Thanh Vân nên cực kì hoảng loạn, thời điểm xoay người lại phát hiện Nhiễm Thanh Vân bị ngất, Phó Kim Phong càng thêm hoảng loạn.
Phó Kim Phong chật vật lắm mới có thể đỡ lấy Nhiễm Thanh Vân, để y nằm trên lưng mình, khó khăn đứng thẳng người:" Thanh Vân, ngươi cố chịu chút... cố một chút."
" Bọn họ ở kia, bắt lấy bọn họ." Lục Bình dẫn đầu đám truy binh, thoáng nhìn thấy bóng hai người trồng lên nhau liền ra hiệu tăng tốc phi ngựa tới.
Quả nhiên, đúng như y suy đoán, bọn họ dám nhảy xuống vực, chắc chắn có đường thoát thân, đuổi tới làng chài xung quanh là một quyết định đúng đắn.
Nhiễm Thanh Vân không còn nhận thức, an toàn hiện tại của hai người họ, chỉ có thể đè nặng lên đôi vai của Phó Kim Phong. Phó Kim Phong dùng hết sức bình sinh, cõng theo Nhiễm Thanh Vân, chạy về phía bờ biển. Trên đất liền, y vô dụng, nhưng dưới nước thì không, chỉ khi trở về đại dương, hai người bọn họ mới miễn cưỡng có thể an toàn.
Nếu không phải tình trạng của Nhiễm Thanh Vân không thích hợp ngâm nước lâu, Phó Kim Phong đã trực tiếp đưa người ra đảo rồi.
" Bắt lấy bọn họ, không được để bọn họ chạy thoát." Lục Bình cầm chắc roi da trong tay, dẫn đầu đám truy binh, lao về phía hai người. Y không hề thủ hạ lưu tình, dùng hết sức vung roi trong tay, quất về phía hai người.
Nhiễm Thanh Vân mất đi ý thức, cũng bị quất tỉnh.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy cuộc đời lần này của mình ngoài một chữ "thảm" để hình dung ra thì chỉ còn hai chữ "cực thảm".
Nhiễm Thanh Vân run rẩy, dùng toàn bộ sức lực toàn thần để mở lớn hai mắt. Người nào biết thân phận của y mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bay tới trước mặt bộ dạng thảm hại này của y mà bò ra đất cười ngất mất!
Nhiễm Thanh Vân nghiến răng, hít một hơi thật sâu.
" Ngươi tỉnh rồi sao?" Phó Kim Phong biết truy bình đã đuổi tới nơi nhưng vẫn cố tình làm ngơ không biết, sự chú ý của y đều đặt toàn bộ lên người ở trên lưng này.
* Chú ý người ta mà người ta bị quất tỉnh cũng không biết... nam nhân đều là một lũ vô tình như vậy.
" Ừ, ngươi trước tiên đặt ta xuống đã." Nhiễm Thanh Vân mềm mềm đáp.
" Không được, đại dương ở ngay trước mắt rồi... tin ta." Phó Kim Phong cứng rắn lắc đầu.
Lục Bình thúc ngựa ở bên cạnh, nhìn hai cái người thảm hại đối với nhau to to nhỏ nhỏ, đột nhiên đáy lòng tràn lên cảm xúc muốn ức hiếp người. Lục Bình một lần nữa nhấc tay, chuẩn xác vung roi xuống chân Phó Kim Phong.
Cổ chân đau xót, Phó Kim Phong không nhịn được lảo đảo, ngã sấp xuống nền cát... bên dưới có không ít vỏ sò, Phó Kim Phong vừa ngã xuống, má bánh bao liền bị cào xước, bàn chân bẩn thỉu cùng vô số vết xước lớn nhỏ cũng hiện ra.
Ức hiếp người quá đáng! Còn dám đánh lò sưởi của ta trước mặt ta.
Đáy lòng Nhiễm Thanh Vân điên cuồng nổi lửa, kiếm sắc bén đột ngột xuất hiện giữa không trung.
" Cái...!" Lục Bình ngẩn người, đám truy binh phía sau còn chưa kịp làm gì, đã phải chứng kiến cảnh lão đạo ngã ngựa trước mặt.
Lưỡi kiếm sáng bóng tựa như bôi mỡ, máu tươi chảy dọc thân kiếm, một giọt cũng không hề đọng lại, chỉ trong chớp mắt lưỡi kiếm lại trở về dáng vẻ ban đầu. Nhiễm Thanh Vân một thân quần áo bẩn thỉu, đứng nguyên một chỗ, mang theo khí chất không khác gì tử thần dưới 18 tầng địa ngục.
Đám người phía sau bị dọa không nhẹ, không ai bảo ai, xoay ngựa muốn rời đi.
Nhiễm Thanh Vân sao có thể để đám người kia chạy thoát được, chân không hề động, nhưng kiếm trong tay điên cuồng xé gió, ở vị trí trọng yếu của từng người cắt qua một đường gọn gàng.
Ngựa không còn người điều khiển, điên cuồng chạy toán loạn.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên cúi gập người, cơ thể lảo đảo. Phó Kim Phong phản ứng nhanh, từ phía sau chạy lên, đỡ lấy Nhiễm Thanh Vân, quan tâm hỏi:" Ngươi không sao chứ?"
Nhiễm Thanh Vân âm trầm lắc đầu, sức nặng toàn thân lại gần như đều tựa ở trên người Phó Kim Phong.
- ---
Qua tìm hiểu một thời gian, đám người làng chài kia không phải bởi vì bàng quang không muốn giúp mà là bọn họ nghe tin gần nơi bọn họ sinh sống xuất hiện hải tặc, bọn chúng là người có nhan sắc, thường lợi dụng niềm tin của người khác mà giết người cưỡng đoạt, vơ vét tài sản gì đó.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy Phó Kim Phong, bởi vì hình dáng quá tốt, bọn họ mới lầm tưởng hai ngươi là hải tặc, không dám cho vào nhà, sợ bị liên lụy.
Hiện tại, hai người bọn họ cũng sống ở đây được một khoảng thời gian rồi, tình hình cuộc sống cũng khá tốt.
Ban đầu bởi vì thương thế của Nhiễm Thanh Vân và sự lo sợ của dân làng, việc dựng nhà cửa chỉ có thể dựa vào Phó Kim Phong nên ban đầu có gặp chút khó khăn.
Phó Kim Phong cố gắng xây nhà trong tâm thế muốn giúp người này có một nơi ở, vậy thì khi y trở về đại dương, người này cũng có trốn dung thân. Ai ngờ kéo qua kéo lại, đến tận hiện tại, Phó Kim Phong cũng không hề có ý định trở về đại dương.
Cuộc sống ở đây quá tốt, quá yên bình, quá hạnh phúc.
" Tiểu Phong, có ăn cá nướng không? Đại nương vừa mới nướng được ba con cá, đem qua cho con một con nè."
Phó Kim Phong rời khỏi mạch suy nghĩ, nhìn về phía đại nương mang theo một xiên cá nướng thơm phức đi đến, không nhịn được mỉm cười:" Lương đại nương, người thật là, chỗ con vẫn còn cá mà."
" Ta đương nhiên biết nhà con có nhiều cá, nhưng Tiểu Vân cũng đâu có nhà, cũng chỉ có một mình con nấu ăn cũng phiền mà, ta nướng thêm một con lại không tốn mấy công."
" Vậy cảm ơn đại nương."
" Đứa nhỏ này, khách sáo gì chứ, con càng như thế càng khiến ta cảm thấy hối hận... trước đây đạp con một cái, nghĩ đến liền đau lòng mà."
" Không phải lỗi của đại nương mà, con cũng không sao."
" Ha ha, ta phải về nhà cho Đại Tráng với Tiểu Tráng ăn cơm rồi." Lương đại nương nhét con cá vào tay Phó Kim Phong, nở nụ cười chân thiện mà rời đi.
" Dạ." Phó Kim Phong nhận lấy cá nướng, nhưng không trực tiếp ăn. Mỗi lần ăn cá Phó Kim Phong đều cảm thấy gỡ xương rất phiền phức, mọi lần đều chờ Nhiễm Thanh Vân về gỡ xương cá cho mình.
" Tiểu Phong, mọi người trở về rồi kìa." Hừng sáng, Lương đại nương hai tay dắt hai đứa nhỏ chạy về phía bờ biển, đi qua căn nhà nhỏ của Phó Kim Phong, cũng không quên gọi với vào một câu.
Phó Kim Phong ở trong nhà đã thức dậy từ trước, đang khó khăn dùng vỏ kiếm dưới hình dạng một cái trâm ngọc tự mình bùi tóc. Vốn đang sốt ruột, nghe tiếng gọi của Lương đại nương, động tác của Phó Kim Phong càng thêm gấp gáp.
Đây vốn không phải là lần đầu tiên Phó Kim Phong trải qua cảm giác chào đón Nhiễm Thanh Vân đi biển trở về, nhưng rõ ràng là cảm giác của y lần nào cũng như cũ, nếu có thay đổi, thì chỉ có thể là cảm giác mong chờ ngày càng nồng đậm.
Mặt trời còn chưa mọc lên hết, ánh sáng còn hơn mờ nhạt, Phó Kim Phong đứng lẫn cùng với đám nữ nhân trong làng chài, đứng ở bên bờ biển, hướng ánh mắt nhìn ra bóng thuyền nhỏ ngoài khơi đang ngày một to dần. Chỉ là một bóng thuyền nhỏ, nhưng bọn họ đều cùng một cảm xúc mong chờ.
Con thuyền nhỏ đó chứa đựng trượng phu của họ, cũng chứa đựng cái ăn của bọn họ trong những ngày sắp tới.
Không khí ngày càng tràn ngập cảm xúc có háo hức có nhớ mong, có đợi chờ, ngay từ khi chưa cập biến, những nam nhân trai tráng đứng trên mui thuyền đã không ngừng hướng về phía họ vẫy tay ra hiệu. Phó Kim Phong đứng lẫn trong đám nữ nhân làng chài cũng cực kì nổi bật, đám người đứng trên thuyền vừa liếc nhìn đã có thể nhận ra y.
Phụ thân của Đại Tráng vừa gấp gọn lưỡi, vừa không nhịn được mở miệng trêu chọc:" Tiểu Phong nhà ta lại tới đón Thanh Vân rồi kia, quả nhiên là phu phu tình thâm nha."
" Ha ha, Thanh Vân cũng thật có phúc, tìm được tức phụ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như Tiểu Phong."
" Gì chứ, Thanh Vân của chúng ta cũng rất đẹp mà, hai người họ rõ ràng là xứng đôi vừa lứa."
" Đúng đúng, rõ là xứng đôi vừa lứa."
Phụ thân Đại Tráng vừa mới cảm thán, mấy nam nhân xung quanh liền lên tiếng hùa theo. Nhiễm Thanh Vân đang ném cá vào kho lạnh, thời điểm bước ra đã thấy mấy nam nhân kia đứng trên mui thuyền nhìn mình cười quỷ dị, không cần hỏi cũng biết đề tài bọn họ vừa nói là gì.
Bình luận facebook