Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
" tiểu tu sĩ này không biết là người môn phái nào?" Người ngồi ghế chủ trì nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân cầm cờ đi ra, cực kì ngạc nhiên, hướng Nhiễm Thanh Vân bắt chuyện.
" Môn phái nhỏ, không đáng nhắc đến." Nhiễm Thanh Vân tỏ thái độ cực kì không muốn hợp tác, đối đáp qua loa.
" Khẩu khí cũng thật lớn, dựa trên y phục của ngươi, có lẽ là đang tu luyện trong một môn phái nhỏ, có muốn tới môn phái của ta tu luyện không?"
" Không!" Nhiễm Thanh Vân lạnh nhạt từ chối lời chiêu mộ của y, mang theo lá cờ, chạy về phía khán đài nơi Phó Kim Phong đang ngồi.
Hành động này của y, thành công trọc đến tự ái của người ngồi trên ghế chủ trì. Nhưng Nhiễm Thanh Vân vốn không quan tâm, nghĩ cách đoạt lấy chú ý của lò sưởi đã khó rồi, quản mấy vấn đề khác làm gì chứ!
" Sư tôn, ta thắng rồi, lá cờ này, tặng người." Nhiễm Thanh Vân mỉm cười, đưa lá cờ ra trước mặt Phó Kim Phong.
" Hừm" Phó Kim Phong bỏ lại một tiếng hừ lạnh, phất tay áo, xoay người rời đi.
Thiếu niên dương quang bị tạt một sô nước lạnh- Nhiễm Thanh Vân:"..."
Không được nản, cho dù có lạnh nhạt đến đâu thì cũng là lò sưởi của mình... phù...
Nhiễm Thanh Vân tự an ủi trong lòng, ném cờ cho Lại Lợi đang sáng mắt ở bên cạnh, đuổi theo Phó Kim Phong.
" Này, Nhiễm sư đệ." Mặc dù dành được chiến thắng Lại Lợi rất vui nhưng không vì thế mà có thể tùy tiện bỏ y lại với chiến lợi phẩm được chứ! Cái đồ không có chút chuyên nghiệp nào kia. Mặc dù y cũng là lần đầu được cầm cờ trong tay nhưng bao năm qua y đã tự rèn luyện rất chuyên nghiệp đó!
" Sư tôn, sư tôn... đệ tử dành chiến thắng, người không vui sao?" Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy cổ tay Phó Kim Phong, giữ y lại chất vấn.
" Không." Phó Kim Phong lạnh nhạt trả lời, hất cánh tay đang làm loạn của Nhiễm Thanh Vân ra:" Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì. Buông tay."
" Rõ ràng là sư tôn không cao hứng, ta thắng rồi... sao người lại không vui?"
Tưởng ta bị mù sao? Rõ ràng thời điểm y cẩm cờ quay về, lò sưởi càng mất hứng.
" Buông tay." Phó Kim Phong nhíu mày, thanh âm hơi nặng.
"không buông, nếu người không chịu nói rõ ràng đệ tử sẽ không buông đâu." Nhiễm Thanh Vân sống chết không chịu nhả người.
" Hừm." Phó Kim Phong hừ lạnh một tiếng, không để Nhiễm Thanh Vân tự nguyện, chính y sử dụng biện pháp mạnh, buộc Nhiễm Thanh Vân phải buông tay.
Nhiễm Thanh Vân không ngờ lò sưởi sẽ trực tiếp đẩy mình ra không kịp phản ứng mà ngã nhào dưới đất:"..."
Bất lực nhìn bóng lưng Phó Kim Phong biến mắt khỏi tầm mắt, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể tự trách chính bản thân. Cũng dừa lắm, dù sao cũng là do y tự mình chọn lấy.
Nhiễm Thanh Vân sắc mặt chợt đổi, tự mình đứng dậy, lặng lẽ đi về hướng Phó Kim Phong rời đi.
Đến tận tối muộn, Nhiễm Thanh Vân trở về gian phòng bọn họ được sắp xếp, Lại Lợi đang ngồi ở giữa phòng cẩn thận thu xếp đồ, những môn phái có môn hộ nằm trong top 10 thi đấu ngày hôm nay đều được mời ở lại tham gia bí cảnh thí luyện tầm trung, những môn phái khác đều phải rời đi, bởi vạy phòng trống có rất nhiều, bọn họ có thể chuyển đi mỗi người một phòng.
Mọi năm đến giờ phút này có lẽ Lại Lợi đang cùng tông chủ leo lên thuyền nhỏ trở về môn phái rồi, không ngờ Nhiễm Thanh Vân vừa ra tay liền có thể đoạt được top một, giành xuất tham gia bí cảnh cho môn phái bọn họ. Nói không ghen tỵ là nói dối, nhưng chính là kiểu muốn cạnh tranh lành mạnh với Nhiễm Thanh Vân, chỉ cẩn y trở về chăm chỉ tu luyện, dựa vào chỉ điểm của sư tôn, biết đâu hai năm sau sẽ là y đại diện môn phái tranh tài.
Lại Lợi đang xếp hành lý, thấy Nhiễm Thanh Vân trở về liền gấp gáp đứng dậy:" Nhiễm sư đệ, đệ về rồi à?"
" Cờ đệ đoạt về ta đã thay đệ cất kỹ rồi, đệ không cần lo lắng."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Ta vốn chẳng quan tâm đến cờ quạt gì đó, ngươi ném đi cũng chẳng sao.
" À mà sư đệ, sư tôn đâu rồi?" Lại Lợi ngó về phía sau Nhiễm Thanh Vân, không hề thấy bóng người nào, thắc mắc.
" Ta là sao biết?" Lò sưởi có chân, tự biết đi, ta quản không nổi.
" Sáng nay sư tôn đi với đệ mà... đến bây giờ vẫn chưa về, kì lạ thật."
" Chắc lại trốn ở đâu tu luyện mà thôi, yên tâm." Nhiễm Thanh Vân tùy tiện đoán mò, tự mình trở về giường, tâm tình không tốt nằm bẹp xuống.
" Được rồi, hôm nay thi đấu đệ cũng đủ mệt, cứ nghỉ ngơi trước đi, để ta đợi sư tôn về." Lại Lợi ngồi trở về vị trí, tiếp tục thu dọn đồ
Không rõ Phó Kim Phong đi đâu, cả đêm đều không về, Vương Bội không hề phát cảnh báo, Nhiễm Thanh Vân vẫn không thể ngủ ngon, lật qua lật lại đến sáng, Phó Kim Phong vừa trở về đúng lúc đến giờ tập chung vào bí cảnh.
Tất cả những người thuộc môn phái dành được vé vào đến tham dự đều có thể bước vào bí cảnh, Lại Lợi lần đầu tiên được vào bí cảnh thí luyện, chuẩn bị đồ đạc cả đêm, háo hức không ngủ, thời điểm bước vào bí cảnh tinh thần vẫn cực kì hăng hái.
" Lần đầu tiên được vào bí cảnh, biết đâu số may có thể thu thập được bảo bối nào đó." Lại Lợi ôm theo tư tưởng hốt được dị bảo, ôm theo túi càn khôn cấp thấp của mình, phấn trấn bước vào cửa bí cảnh.
" Môn phái nhỏ, không đáng nhắc đến." Nhiễm Thanh Vân tỏ thái độ cực kì không muốn hợp tác, đối đáp qua loa.
" Khẩu khí cũng thật lớn, dựa trên y phục của ngươi, có lẽ là đang tu luyện trong một môn phái nhỏ, có muốn tới môn phái của ta tu luyện không?"
" Không!" Nhiễm Thanh Vân lạnh nhạt từ chối lời chiêu mộ của y, mang theo lá cờ, chạy về phía khán đài nơi Phó Kim Phong đang ngồi.
Hành động này của y, thành công trọc đến tự ái của người ngồi trên ghế chủ trì. Nhưng Nhiễm Thanh Vân vốn không quan tâm, nghĩ cách đoạt lấy chú ý của lò sưởi đã khó rồi, quản mấy vấn đề khác làm gì chứ!
" Sư tôn, ta thắng rồi, lá cờ này, tặng người." Nhiễm Thanh Vân mỉm cười, đưa lá cờ ra trước mặt Phó Kim Phong.
" Hừm" Phó Kim Phong bỏ lại một tiếng hừ lạnh, phất tay áo, xoay người rời đi.
Thiếu niên dương quang bị tạt một sô nước lạnh- Nhiễm Thanh Vân:"..."
Không được nản, cho dù có lạnh nhạt đến đâu thì cũng là lò sưởi của mình... phù...
Nhiễm Thanh Vân tự an ủi trong lòng, ném cờ cho Lại Lợi đang sáng mắt ở bên cạnh, đuổi theo Phó Kim Phong.
" Này, Nhiễm sư đệ." Mặc dù dành được chiến thắng Lại Lợi rất vui nhưng không vì thế mà có thể tùy tiện bỏ y lại với chiến lợi phẩm được chứ! Cái đồ không có chút chuyên nghiệp nào kia. Mặc dù y cũng là lần đầu được cầm cờ trong tay nhưng bao năm qua y đã tự rèn luyện rất chuyên nghiệp đó!
" Sư tôn, sư tôn... đệ tử dành chiến thắng, người không vui sao?" Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy cổ tay Phó Kim Phong, giữ y lại chất vấn.
" Không." Phó Kim Phong lạnh nhạt trả lời, hất cánh tay đang làm loạn của Nhiễm Thanh Vân ra:" Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì. Buông tay."
" Rõ ràng là sư tôn không cao hứng, ta thắng rồi... sao người lại không vui?"
Tưởng ta bị mù sao? Rõ ràng thời điểm y cẩm cờ quay về, lò sưởi càng mất hứng.
" Buông tay." Phó Kim Phong nhíu mày, thanh âm hơi nặng.
"không buông, nếu người không chịu nói rõ ràng đệ tử sẽ không buông đâu." Nhiễm Thanh Vân sống chết không chịu nhả người.
" Hừm." Phó Kim Phong hừ lạnh một tiếng, không để Nhiễm Thanh Vân tự nguyện, chính y sử dụng biện pháp mạnh, buộc Nhiễm Thanh Vân phải buông tay.
Nhiễm Thanh Vân không ngờ lò sưởi sẽ trực tiếp đẩy mình ra không kịp phản ứng mà ngã nhào dưới đất:"..."
Bất lực nhìn bóng lưng Phó Kim Phong biến mắt khỏi tầm mắt, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể tự trách chính bản thân. Cũng dừa lắm, dù sao cũng là do y tự mình chọn lấy.
Nhiễm Thanh Vân sắc mặt chợt đổi, tự mình đứng dậy, lặng lẽ đi về hướng Phó Kim Phong rời đi.
Đến tận tối muộn, Nhiễm Thanh Vân trở về gian phòng bọn họ được sắp xếp, Lại Lợi đang ngồi ở giữa phòng cẩn thận thu xếp đồ, những môn phái có môn hộ nằm trong top 10 thi đấu ngày hôm nay đều được mời ở lại tham gia bí cảnh thí luyện tầm trung, những môn phái khác đều phải rời đi, bởi vạy phòng trống có rất nhiều, bọn họ có thể chuyển đi mỗi người một phòng.
Mọi năm đến giờ phút này có lẽ Lại Lợi đang cùng tông chủ leo lên thuyền nhỏ trở về môn phái rồi, không ngờ Nhiễm Thanh Vân vừa ra tay liền có thể đoạt được top một, giành xuất tham gia bí cảnh cho môn phái bọn họ. Nói không ghen tỵ là nói dối, nhưng chính là kiểu muốn cạnh tranh lành mạnh với Nhiễm Thanh Vân, chỉ cẩn y trở về chăm chỉ tu luyện, dựa vào chỉ điểm của sư tôn, biết đâu hai năm sau sẽ là y đại diện môn phái tranh tài.
Lại Lợi đang xếp hành lý, thấy Nhiễm Thanh Vân trở về liền gấp gáp đứng dậy:" Nhiễm sư đệ, đệ về rồi à?"
" Cờ đệ đoạt về ta đã thay đệ cất kỹ rồi, đệ không cần lo lắng."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Ta vốn chẳng quan tâm đến cờ quạt gì đó, ngươi ném đi cũng chẳng sao.
" À mà sư đệ, sư tôn đâu rồi?" Lại Lợi ngó về phía sau Nhiễm Thanh Vân, không hề thấy bóng người nào, thắc mắc.
" Ta là sao biết?" Lò sưởi có chân, tự biết đi, ta quản không nổi.
" Sáng nay sư tôn đi với đệ mà... đến bây giờ vẫn chưa về, kì lạ thật."
" Chắc lại trốn ở đâu tu luyện mà thôi, yên tâm." Nhiễm Thanh Vân tùy tiện đoán mò, tự mình trở về giường, tâm tình không tốt nằm bẹp xuống.
" Được rồi, hôm nay thi đấu đệ cũng đủ mệt, cứ nghỉ ngơi trước đi, để ta đợi sư tôn về." Lại Lợi ngồi trở về vị trí, tiếp tục thu dọn đồ
Không rõ Phó Kim Phong đi đâu, cả đêm đều không về, Vương Bội không hề phát cảnh báo, Nhiễm Thanh Vân vẫn không thể ngủ ngon, lật qua lật lại đến sáng, Phó Kim Phong vừa trở về đúng lúc đến giờ tập chung vào bí cảnh.
Tất cả những người thuộc môn phái dành được vé vào đến tham dự đều có thể bước vào bí cảnh, Lại Lợi lần đầu tiên được vào bí cảnh thí luyện, chuẩn bị đồ đạc cả đêm, háo hức không ngủ, thời điểm bước vào bí cảnh tinh thần vẫn cực kì hăng hái.
" Lần đầu tiên được vào bí cảnh, biết đâu số may có thể thu thập được bảo bối nào đó." Lại Lợi ôm theo tư tưởng hốt được dị bảo, ôm theo túi càn khôn cấp thấp của mình, phấn trấn bước vào cửa bí cảnh.
Bình luận facebook