• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hãy về bên anh (4 Viewers)

  • Chương 8.1: Lạc Vân rời đi – Sống trong quá khứ

Sáng hôm sau, sau khi tiễn Mẹ ra về, Lạc Vân trở lại phòng, cô viết một mail xin nghỉ việc ở The Skye với lý do cá nhân, sau đó soạn sẵn cho Phương Thư một lá thư, cô dọn dẹp lại nhà cửa thật gọn gàng ngăn nắp. Cô vào phòng ngủ xếp quần áo vào hai vali to, đem theo vài vật dụng cá nhân. Sau khi chuẩn bị xong, cô gọi một chiếc taxi. Nhìn quanh căn phòng một lượt, cô rời đi.

Bầu trời hôm nay cũng u ám, một ánh nắng hiếm hoi cũng không thấy, những cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài khẽ lay động, mặt Lạc Vân vẫn không cảm xúc rời đi. Cô quyết định đến nơi mà không ai có thể tìm thấy, để tự bản thân có thể vượt qua nổi đau quá lớn này. Xe từ từ lăn bánh, đến ngã tư đường, cảnh tưởng mà Lạc Vân mất anh mãi mãi hiện lên rõ nét, cô rơi nước mắt, như có bàn tay vô hình nào đó bóp chặt trái tim cô, đau đến nghẹt thở…Vẫn là hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong mỗi giấc ngủ của cô, Khải Ân một thân ảnh đầy màu tươi, Khải Ân vẫy tay với cô…

Phương Thư vế đến nhà cũng đã chiều muộn, cô mở cửa bước vào, hơi lạnh lan tỏa. Phương Thư cảm giác không ổn nên chạy lục tìm khắp căn nhà, khi bước đến phòng ngủ, nhìn thấy một lá thư tay đã được đặt ngăn ngắn trên bàn làm việc của Lạc Vân từ lúc nào

“Nhím thương!

Khi cậu đọc lá thư này, mình không còn ở thành phố A nữa, với mình hiện tại nổi đau mất đi anh Khải Ân là sự đả kích rất lớn, mình muốn bản thân cân bằng lại tất cả. Cậu ở lại chăm lo công ty của anh ấy thật tốt, và nhớ phải giữ gìn sức khỏe. Và nhờ cậu đừng báo cho gia đình mình biết!

Mình sẽ sớm quay về

Lạc Vân”


Phương Thư đọc xong lá thư, trong lòng cảm thấy rất lo lắng, cô rất sợ Lạc Vân trong lúc một mình lại nghĩ quẩn rồi làm ra chuyện không hay. Vì từ lúc Lạc Vân tỉnh dậy, nhìn cô ấy cứ như một người khác. Một chút lưỡng lự, cô gọi cho Ôn Đăng:

- Anh à, Lạc Vân đã biến mất, chỉ để lại cho em một lá thứ

Ôn Đăng đang lái xe, nghe thế liền cho xe dừng bên lề:

- Biến mất, từ lúc nào?

Phương Thư suy đoán:

- Em nghĩ từ sáng hôm nay, anh nhờ vào mối quan hệ của mình có thể tìm xem Lạc Vân đến nơi nào không? Em sợ cô ấy ở một mình….

Rất hiếm khi thấy Ôn Đăng khẩn trương như lúc này:

- Anh sẽ tìm thấy cô ấy, em yên tâm

Anh điện thoại cho Thiên Hùng, dặn dò anh ta phải tìm kiếm thật kỹ càng, có thông tin phải báo cho anh ngay lập tức

Nói về Ôn Đăng, có không ít lời đồn thổi xung quanh cái chết của Khải Ân có liên quan đến anh. Có người còn ác ý bảo, vì muốn độc chiếm công ty nên đã thuê tài xế container đâm chết Khải Ân. Ôn Đăng bỏ ngoài tai mà tập trung lo cho công ty, vì cái chết của Khải Ân, công ty mất rất nhiều khách hàng, vì có nhiều tin đồn nhảm nói công ty Ôn Khải sắp phá sản. Anh phải làm việc liên tục để kéo công ty ra khỏi bờ vực phá sản, từ ngày Khải Ân mất đến nay, anh ở lại công ty làm việc, chưa về đến nhà lần nào, những dự án lớn nhỏ anh phải đích thân đi khảo sát, lại hướng dẫn công việc cho Phương Thư, trực tiếp gặp khách hàng. Anh đã rất mệt mỏi, nhưng tinh thần anh luôn rất vững nên khó khăn mệt mỏi thế nào cũng không thể làm anh gục ngã được. Nhưng vấn đề liên quan đến Lạc Vân, làm anh rất để tâm, nghe tin cô bị ngất xỉu, không thiết ăn uống, quỳ trước mộ phần của Khải Ân suốt một ngày một đêm, anh không khỏi xót xa. Có những lúc, anh chỉ muốn đến ôm Lạc Vân vào lòng an ủi, nhưng điều đó là không thể.

Cuối cùng Lạc Vân cũng đã đến một tỉnh miền núi cao, cách xa thành phố A vài nghìn kiomet, ở tỉnh miền núi này, cô chỉ xem thông tin trên mạng khi có lần Khải Ân đã từng nhắc đến với cô, anh muốn cùng cô du lịch đến nơi này

Xe chở Lạc Vân đến một khách sạn nhỏ nằm ngoài thị trấn, cô muốn bản thân yên tĩnh ngắm quan cảnh núi rừng vài ngày. Bước vào phòng, nhìn xung quanh một lượt, căn phòng được bày trí rất đẹp và ấm áp, phù hợp với không khí lạnh nơi đây. Trên bàn trang điểm có đặt một bình hoa hồng màu cam, trên bàn sofa kế bên cửa sổ bày sẵn bộ bình trà, chiếc lò sưởi đã được bật lên, có gian bếp nhỏ nằm ở gốc phòng với đầy đủ dụng cụ nấu ăn, toilet thì có cả bồn tắm to

Lạc Vân ăn tạm thức ăn khô đem theo từ hôm qua, cô pha cho mình tách trà nóng, rồi lặng nhìn đồi núi phủ đầy sương mù bên ngoài. Lạc Vân thu người vào trong chăn, và lại nhớ đến Khải Ân, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong mơ cô mới được gặp lại anh mỉm cười hiền hòa, vẫn ấm áp và chan chứa tình yêu thương, nhưng bỗng chốc anh lại đi xa đi xa và biến mất dần….

Lạc Vân nhốt mình trong phòng mấy ngày liền, cô thấy bản thân cần phải làm gì đấy để bản thân thật bận rộn, chỉ như thế cô mới bớt một chút nổi nhớ đến Khải Ân. Cô thay quần áo dài và dày, xuống sảnh khách sạn:

- Dạ em chào Chị, Chị có biết gần đây có nơi nào cho thuê mặt bằng không ạ?

Chị tiếp tân nhiệt tình:

- Mặt bằng ở đây đắt đỏ lại rất khó kiếm, nhưng Chị sẽ hỏi giúp em

Lạc Vân gật đầu cảm ơn và không nói thêm gì nữa, chào chị tiếp tân và bắt đầu đi dạo xung quanh, cô lấy chiếc máy ảnh từ trong balo, bắt đầu đi chụp ảnh đồi núi, đến một quán ăn nhỏ bên đường, kêu qua loa món ăn nóng nào đấy rồi thưởng thức nó giữa khí trời lạnh tám độ.

Vài ngày sau nữa, Chị tiếp tân vừa thấy Lạc Vân bước ra từ thang máy, Chị ấy hơn hở nói:

- Em ơi, hôm qua có người báo với Chị, ngay thị trấn có ngôi nhà nhỏ đang được sửa lại và khoảng nửa tháng sẽ treo bảng cho thuê đấy

Lạc Vân khấp khởi vui mừng:

- Dạ em cảm ơn Chị, phiền Chị cho em địa chỉ?

Chị tiếp tân bước ra từ quầy, tay cầm sẵn chìa khóa xe máy:

- Chị đèo em đi cho tiện

Lạc Vân lễ phép nói:

- Dạ, vậy em phiền Chị ạ!

Ngôi nhà nằm ngay thị trấn, phía trước là một cửa hàng nhỏ để buôn bán, có hẳn một khoảng trống phía trước cửa hàng để người thuê có thể tùy ý bày sản phẩm, phía sau cửa hàng là một khoảng sân rất rộng, tiếp đến là căn nhà để ở. Ngôi nhà này đang được sửa chữa theo dạng biệt thự mini, nên Lạc Vân vẫn chưa thể vào trong xem kỹ.

- Đây là số điện thoại chủ căn nhà này, Chị mới hỏi dùm em đấy

Lạc Vân nhận lấy số điện thoại:

- Em cảm ơn Chị

Chị tiếp tân nói:

- Em cứ xem rồi trao đổi giá cả với chủ nhà nhé, Chị có việc nên về trước, cần gì cứ gọi Chị. Đây là danh thiếp của Chị

Nói rồi, Chị tiếp tân lên xe hướng khách sạn mà đi về. Lạc Vân ở lại, cầm điện thoại lên và bấm dãy số

- Dạ alo chào anh, tôi là người muốn thuê căn nhà ở….

- Chào cô, tôi có thể biết tên cô để tiện xưng hô không? – Giọng người nam có vẻ là người lịch sự

- Tôi tên là Lạc Vân, anh có tiện trao đổi với tôi về giá cả thuê căn nhà này không ạ? Lạc Vân đi thẳng vô vấn đề chính

- Chào cô Lạc, thế này đi, cô đợi tôi ở quán café đối diện, khoảng mười phút tôi gặp cô trực tiếp để tiện trao đổi

- Vậy được, chào anh – Lạc Vân vừa nói vừa nhìn phía đối diện tìm quán café

Đợi được tầm tám phút, một người nam áo quần phẳng phiu, độ tuổi tầm khoảng 34 hay 35 gì đấy đẩy cửa bước vào:

- Chào cô, cô có phải cô Lạc?

Lạc Vân đứng dậy gật đầu chào nhẹ:

- Vậy anh là chủ căn nhà đối diện?

Cả hai chào nhau, hỏi thăm được đôi chuyện, Lạc Vân đi thẳng vấn đề:

- Liên quan đến giá cho thuê căn nhà….

Người nam nói liền một mạch:

- Cô Lạc, căn nhà tôi vừa mua lại của người khác đang định sửa chữa để ở lâu dài, nhưng không ngờ người nhà tôi bảo lãnh sang nước ngoài định cư, nếu bán đi thì tiếc quá, nên tôi mới quyết định cho thuê

Người đàn ông giải thích thêm:

- Tôi và vợ cũng đã bàn với nhau, nếu không tìm được người thích hợp, sẽ để trống căn nhà. Cũng may gặp được cô Lạc đây. Tôi nói chuyện với cô nảy giờ cũng thấy được cô là người đường hoàng, nên như vầy nhé cô Lạc. Tôi chỉ thu mỗi tháng một triệu tiền thuê nhà, xem như thu cho có lệ để cô có thể trông nhà giúp chúng tôi, bắt đầu từ tháng sau cô có thể dọn đến ở, nhưng cô phải đóng cho tôi trước hai năm tiền thuê nhà, tôi chỉ thu cô đúng mười lăm triệu. Cô thấy sao?

Lạc Vân rất bất ngờ với giá cho thuê quá hời như thế, lúc mới bước vào ngôi nhà, cô nghĩ giá cũng phải tầm hơn mười triệu một tháng. Cô còn định chỉ là hỏi cho có rồi tìm căn khác rẻ hơn, thật không ngờ, giá chủ nhà đưa ra giá quá rẻ so với tưởng tượng của cô

- Cô Lạc không cần quyết định vội, cô cứ về suy nghĩ, ngày mai cho tôi đáp án cũng được

Lạc Vân suy nghĩ rất nhanh:

- Tôi đồng ý thuê!

Nói rồi, Lạc Vân lấy từ balo xấp tiền mười lăm triệu đưa cho chủ căn nhà:

- Tôi đóng tiền nhà trong vòng hai năm, anh có hợp đồng không?

Chủ nhà cũng khá là bất ngờ trước quyết định nhanh gọn của cô gái trước mặt, trong túi lấy ra hai bản hợp đồng:

- Cô Lạc điền thông tin vào bên B, đọc kỹ rồi ký tên vào đây

Thế là, Lạc Vân sẽ là chủ nhân của căn nhà trong hai năm tới, cô nói thầm trong lòng

“Anh Khải Ân, em và anh sẽ cùng sống với nhau trong căn nhà này nhé, như lời của anh từng nói với em, anh muốn cùng em đến và sinh sống ở nơi này , em đang thực hiện mong ước của anh”

Tay Lạc Vân mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay, nước mắt bất chợt rơi xuống, cô vội vàng lau khô để người khác không thể nhìn thấy.

Về phần Phương Thư và Ôn Đăng, cả hai vẫn cố gắng duy trì công ty nhưng cũng cố gắng tìm kiếm thông tin của Lạc Vân. Lạc Vân đổi sổ điện thoại, xóa trang mạng cá nhân, dường như cô tan vào không khí và biến mất không tì vết. Ôn Đăng đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ thì điện thoại bàn vang lên:

- Ôn tổng, có cô Kiều Nhi vào gặp – Trợ lý Thiên Hùng báo cáo

- Nói tôi bận – Ôn Đăng từ chối gặp

Vừa cúp điện thoại, cửa phòng tổng giám đốc đã được mở ra, Thiên Hùng đi theo sau khẽ liếc nhìn Ôn Đăng, anh gật đầu ý bảo Thiên hùng ra ngoài

- Anh bận đến mức không có thời gian gặp em luôn à? - Kiều Nhi có chút bực tức

Ôn Đăng nheo mắt nhìn Kiều Nhi:

- Anh thật sự rất bận

Kiểu Nhi vẫn tiếp tục với giọng bực bội:

- Em thật không hiểu, công ty Ôn Khải nhỏ bé này có gì hay mà làm anh phải tốn nhiều công sức như thế, trong khi đó, công ty của bác Âu lại to lớn, cần anh trở về giúp sức, anh lại từ chối

Ôn Đăng vẫn giữ thái độ nghiêm nghị:

- Đó là việc của tôi

Kiều Nhi biết mình lỡ lời, nên vòng qua bàn đến phía sau ghế chỗ Ôn Đăng đang ngồi, những ngón tay nõn nà xoa bóp trên vai Ôn Đăng:

- Xem như em lỡ lời, để xin lỗi anh, em mời anh bữa tối nhé, là nhà hàng mới khai trương, món ở đó em nghĩ rất hợp khẩu vị của anh

Ôn Đăng có vài phần kiêng nể vị hôn thê đã được đính ước từ trước, nên anh cầm theo áo khoác bước ra ngoài cùng Kiều Nhi

Thoáng một cái cũng sang đầu tháng, chủ nhà liên hệ với Lạc Vân để chuyển nhà, anh ta còn chủ động cho người đến khách sạn đem hành lý của Lạc Vân sang nhà mới. Đúng là nhà mới được sửa sang lại, nhìn rất đẹp và ấm áp, toàn bộ căn nhà được làm từ gỗ, có thể nói là loại gỗ đắt tiền, ngay cả nội thất bên trong cũng thế, ngay cả sàn nhà cũng được lót ván gỗ. Có cả hệ thống lò sưởi hiện đại từ phòng khách, đến phòng bếp, và tất nhiên ngay cả phòng ngủ cũng phải có. Tầng trệt bảy biện nội thất của phòng khách ở phía trước, còn phía sau là phòng bếp, bước thêm vài bước ra phía sau là kệ đã được bồi sẵn đất để trồng rau củ. Tầng một có hai phòng ngủ, phòng của Lạc Vân nằm ở phía trước, cửa sổ thiết kế theo kiểu được mở rộng có thể nhìn toàn quan cảnh của thị trấn, phòng còn lại Lạc Vân sắp xếp thành phòng làm việc và phòng tập thể dục. Tầng hai có một phòng nhỏ dùng để tổ chức tiệc tùng dành cho nhóm ít người, còn lại là một khoảng sân rộng, Lạc Vân sẽ trồng thêm hoa và ít rau sạch

Mọi việc đã được sắp xếp đâu vào đấy, Lạc Vân lấy khung hình có ảnh chụp chung Lạc Vân và Khải Ân, đặt ở chiếc tủ đầu giường, cô lại bắt đầu nhớ đến anh, nhớ đến những lời ngọt ngào, nhớ đến cử chỉ thân mật, nhớ đến ánh mắt trìu mến khi anh nhìn cô. Lạc Vân hít một hơi thật sâu để kiềm nén cảm xúc của bản thân, nhưng cuối cùng cô cũng bật khóc rất thê lương:

Khải Ân, sao anh lại bỏ em mà đi, em thật sự rất nhớ anh. Lúc trước anh nói muốn đến đây du lịch cùng em, muốn ngắm tuyết cùng em, muốn cùng em sinh sống ở đây mà, nhưng tại sao anh không giữ lời hứa?

Lạc Vân nói trong nước mắt:

Anh biết không, mỗi giây mỗi phút em đều nhớ đến anh, chỉ có những lúc em để mình bận rộn thì anh mới ít xuất hiện hơn trong tâm trí em. Em hối hận, tại sao lại không nói nhiều hơn với anh những lời ngọt ngào, em hối hận tại sao không dành nhiều thời gian ở cùng anh…



Lạc Vân khóc đến ngủ quên trên chiếc giường lạnh lẽo, cô không biết rằng trước cửa nhà, tuyết đang phủ một tầng mỏng, thời tiết bây giờ rất lạnh, như trong lòng cô lúc này vậy.

Lại một cái Tết nữa sắp đến, tiết trời cũng bắt đầu trở mình, khoác lên một bầu không khí ấm áp hơn một xíu. Lạc Vân dùng sim cũ điện về nhà báo với Cha mẹ rằng mình không về quê ăn Tết, cũng đồng thời báo bình an để Cha mẹ có thể yên lòng. Cô biết bản thân làm như thế là bất hiếu, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác, sự ra đi của Khải Ân, khiến cô không thể vượt qua, cô đi đến những nơi nào mà anh đã từng hiện diện, cô đều thấy ảo giác, cô thấy anh cười với cô, vẫy tay chào cô…

Lạc Vân lên mạng và đăng nhập tài khoản, cô định chuyển thêm tiền về cho Cha Mẹ mua sắm Tết, tiền trong tài khoản có thể giúp Lạc Vân sống trong một năm, trước đây tiền nhuận bút, tiền thưởng khi phát hành sách khi có số lượng đọc giả cao, tiền thưởng từ những dự án lớn nhỏ của công ty The Skye, nên Lạc Vân có thể số thoải mái hơn. Khi kiểm tra tài khoản, Lạc Vân thấy số tiền mình tăng vọt, cô kiểm tra lại giao dịch thì mới biết công ty The Skye chuyển tiền thưởng Tết. Lạc Vân cảm thấy công ty này không tệ, đãi ngộ nhân viên quá tốt.

Lạc Vân gấp máy tính lại, cầm lấy máy ảnh và vác balo lên, cô bắt đầu đi bộ theo con đường nhỏ dẫn ra khỏi trấn. Lạc Vân nghe nói mùa xuân ở đây hoa nở rất đẹp, có ruộng bậc thang nữa, có thể ngửi thấy mùi của mùa xuân. Cô vừa đóng cổng thì một anh thanh niên bước đến, là con trai của cô bán nước nhà kế bên tên Khương:

- Vân lại đi khám phá núi rừng à, dùng xe đạp này mà đi, xe đạp địa hình đấy, rất thích hợp với nơi đây

Lạc Vân giữ khoảng cách với Khương:

- Em cảm ơn, nhưng em không quen sử dụng loại xe này

Khương vẫn rất nhiệt tình, không phát hiện ra sự e dè của Lạc Vân:

- Anh sẽ hướng dẫn em, dễ dử dụng lắm

Cô Ban cười vui vẻ bước đến:

- Phải đấy Lạc Vân à, cứ để Khương bày cho con cách sử dụng, dễ lắm, con đừng ngại

Lạc Vân không còn cách nào khác, đành nhận chiếc xe nhưng từ chối Khương hướng dẫn, Lạc Vân leo lên xe, lúc đầu có chút khó điều khiển, nhưng được một đoạn thì đã quen. Lạc Vân đi thăm thú khắp nơi, xuống các bản làng người dân tộc, Lạc Vân cầm theo kẹo cho trẻ dân tộc, những đứa trẻ ở trong bản làng thân thiệt và dễ thương hơn ở khu được quy hoạch du lịch. Cô dắt bộ xe đến một gốc cây có tán lá to ven đường, ngồi xuống và ngắm nhìn ruộng bậc thang, hoa cỏ ven đường. Lạc Vân lại bị chứng thẩn thờ, ngồi nhìn miên man về nơi xa xăm, đến cả bữa trưa cũng quên ăn. Lạc Vân lại mơ hồ nhìn thấy Khải Ân một thân toàn máu, được kéo ra từ chiếc xe bẹp dúm, gương mặt của Khải Ân trắng bệt, đôi mắt nhắm nghiền…nước mắt lại rơi ướt cả quyển sổ nhật ký đã được Lạc Vân lấy ra từ lúc nào không hay. Ngồi đó đến mặt trời bắt đầu lặn, Lạc Vân vẫn chưa thoát ra được suy nghĩ về Khải Ân, bỗng có tiếng một cô đi làm rẫy đang trên đường về:

- Cô gì đó ơi, trời tối rồi đấy, tranh thủ về kẻo muộn, đường miền núi ban đêm nguy hiểm lắm

Lạc Vân lúc này mới choảng tỉnh giấc, thoát ra khỏi mơ màng, cô lẽo đẽo dắt xe đạp theo cô vừa đánh thức lúc nảy:

- Cô làm gần đây à? - Lạc Vân cởi mở hơn và bắt chuyện với cô làm rẫy

Vâng, rẫy tôi ngày bên dưới, tôi trồng rau rủ, chồng tôi thì lâu lâu vào rừng săn bắt, được ít thịt đổi lấy tiền – Cô làm rẫy thật thà kể về cuộc sống của bản thân

- Thế cô là khách du lịch à? – Cô làm rẫy nhìn nhìn Lạc Vân hỏi

- Dạ - Lạc Vân nói

- À cô, thế hôm nay cô có thịt rừng hay rau củ gì không ạ? – Lạc Vân như chợt nhớ ra mình vẫn chưa mua thức ăn cho tối nay và sáng mai nên hỏi

- Cô may đấy, hôm nay có đủ cả, lên phía trên, chỗ bằng phẳng ý, tôi cho cô xem – Cô làm rẫy thật thà

Hai cô cháu dẫn xe qua khỏi đoạn đường dốc đứng, đến nơi bằng phẳng hơn, cô làm rẫy mới bày ra rất nhiều thịt rừng, rau củ quả, xởi lởi:

- Chồng tôi cùng nhóm người đi săn, sẽ đến suối làm thịt và chia nhau, hôm nay có vài cân thịt heo rừng, một con gà, vài cân thịt rừng khác, cô lấy hết không tôi tính rẻ cho

Lạc Vân nhìn thịt rất tươi nên quyết định mua hết

Cô làm rẫy còn nói thêm:

- Nhà tôi cũng ở trong trấn, nhưng nhà trong hẻm nhỏ, cô cho tôi địa chỉ hay số điện thoại, có thịt ngon tôi sẽ nhắn cô

Lạc Vân nhìn người phụ nữ trước mặt rất đáng thương, nên đưa bà ta số điện thoại

- Nếu có cô cứ điện thoại cháu ạ, con mua thêm ít rau này nhé!

Lạc Vân biết được cách mua thịt và rau thế này đều nhờ cô Ban chỉ, cô Ban là người thật thà lại hay chia sẻ với người khác, thấy Lạc Vân một mình lầm lũi, nên thường gọi cô sang quán nước nhà bà chơi, bà hay chỉ dẫn tận tình về lối sống ở đây, nơi mua thực phẩm ngon, nơi bán hoa đẹp… Bởi thế, Lạc Vân rất tự tin mà mua thức ăn theo kiểu này

Về đến nhà trời đã tồi, Lạc Vân không vội trả xe cho Khương, cô vào nhà, cầm túi thức ăn trên tay và bắt đầu phân chia bỏ vào tủ lạnh. Lạc Vân dành một ít biếu cô Ban.

- Con chào cô, con đến là để trả lại xe đạp cho anh Khương, với lại con xin biếu cô ít thức ăn

Cô Ban rất thật thà và vui vẻ nhận lấy túi thức ăn mà Lạc Vân đưa cho, lớn tiếng gọi con trai:

- Khương à, con nhanh dọn cơm, Lạc Vân đã về rồi đây này

Lạc Vân cố từ chối:

- Con đã nấu cơm tối xong….

Lạc Vân chưa nói hết câu, cô Ban đã xua tay:

- Cô thấy con vừa về, đã nấu xong cơm tối đâu, ở lại dùng cơm với cô

Lạc Vân không nỡ từ chối, những món cô Ban nấu rất ngon, làm Lạc Vân bỗng nhớ về Cha Mẹ ở quê…

Chào tạm biệt hai mẹ con cô Ban ra về, Lạc Vân vào nhà, thu dọn đồ ăn định nấu bữa tối bỏ vào tủ lạnh, vệ sinh cá nhân xong, cô ngồi vào bàn làm việc và bắt đầu viết lách. Căn nhà chỉ có một mình Lạc Vân sinh sống, nên có phần vắng vẻ và cô quạnh, yên ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy hơi thở và tiếng gõ bàn phím lách cách vọng ra từ phòng làm việc.

Còn độ nửa tháng nữa sẽ đến Tết, Lạc Vân cần mua sắm thêm vài thứ nên sáng sớm đã rời khỏi nhà ra phiên chợ sớm tìm mua. Thật sự ngôi nhà mà Lạc Vân sinh sống khá đầy đủ tiện nghi, cô chỉ muốn mua thêm những vật dụng để bày biện ngày Tết. Đi dạo quanh vài vòng, Lạc Vân khó lòng tìm được thứ mà cô mong muốn, đành tay không đi về. Cô ghé quán cô Ban, được bà hướng dẫn, muốn mua được đồ như ý phải ra thành phố cách đây hơn ba trăm mét.

Anh có chuyến xuống thành phố H vào tuần sau, nếu Vân muốn đi cùng, báo sớn anh sắp xếp xe nhé

Lạc Vân nói:

- Vậy anh Khương cho em đi cùng!

Trời đã chuyển sang tối Lạc Vân mặc thêm áo ấm rồi ra ngoài, những ngày cận Tết thế này, khách du lịch khá đông đúc vì họ thích không khí lạnh nơi đây và hơn hết họ thích ngắm hoa nở rợp trời ở chốn miền nui cao. Hòa mình vào dòng người náo nhiệt, Lạc Vân không cảm xúc vui buồn, lách người qua đám đông để tìm đến quán nước ven đường để uống ly trà nóng cho ấm bụng. Vừa thoát ra được chốn đông người, mắt Lạc Vân mơ hồ nhìn về phía trước, một bóng lưng sao mà quen mắt đến thế, là Khải Ân, là anh rồi, bóng dáng này rất giống anh ấy, đầu óc cô lúc này mê muội và đuổi theo người đàn ông ấy, Lạc Vân đã không ngần ngại ôm choàng từ phía sau thân ảnh trước mắt nức nở:

  • Khải Ân, em nhớ anh thật đấy, sao anh lại bỏ em mà đi, em thật sự rất nhớ anh, đừng bỏ em mà đi nữa anh nhé?
Người đàn ông bất ngờ quay lưng lại, nhưng khi thấy cô gái nước mắt giàn giụa nên cũng mềm lòng và nhẹ nhàng hỏi:

  • Cô ơi, hình như cô đã nhận nhằm người?
Nghe giọng nói xa lạ, Lạc Vân bừng tỉnh, vội vàng xin lỗi và rời khỏi đám đông hiếu kỳ đang vây quanh

Lạc Vân chạy như điên về nhà, chạy nhanh đến phòng ngủ và vùi mình trong chăn, cô lại khóc một cách thống khổ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ màng, Lạc Vân lại thấy những hình ảnh cũ, vẫn là một Khải Ân với nụ cười dịu dàng, vẫn là cái nắm tay thật chặt ấy, nhưng bỗng chốc anh lại mang trên mình một thân đầy máu, đôi mắt anh nhắm nghiền…

Lạc Vân mệt mỏi mở mắt, cô không còn đủ sức bước ra ngoài cũng như trái tim cùng khối óc của cô không đủ sức để thoát ra cái ám ảnh về cái chết của Khải Ân. Lạc Vân cứ thế nằm lì trên giường, ngay cả bữa sáng và bữa trưa cũng bỏ lửng. Nằm trên giường, mắt cô cứ nhìn vào một điểm, cô lại thấy Khải Ân vẫy tay, rồi mỉm cười hiền hòa, Lạc Vân còn nghe giọng nói của anh, rằng anh rất nhớ cô, rất muốn ở bên cô nhưng hiện tại không thể nào. Nước mắt vô thức lại rơi xuống…

Lạc Vân cứ như thế đến khoảng bốn giờ chiều thì có chuông cửa reo, cô định bỏ mặt nhưng chuông reo một lần, rồi lại thêm một lượt nữa reo lên, những lần sau nữa là liên tục như rất gấp gáp. Lạc Vân với gương mặt hốc hác, miệng lúc này mặn đắng và bờ môi khô rát, cô cố gắng bước xuống tầng dưới, hướng đến camera xem ai là người gọi cửa. Hóa ra là cô Ban nhà kế bên, Lạc Vân nói vào camera ý bảo cô Ban đợi cô vài phút

Vừa mở cửa, cô Ban vẻ mặt lo lắng:

- Con làm gì mà cô gọi vào di động không được, cô sốt ruột quá nên mới sang nhà

Lạc Vân gương mặt mệt mỏi:

- Dạ con hơi mệt nên ngủ quên mất, cô tìm con có chuyện gì không ạ?

Cô Ban tiếp lời:

- Thằng Khương nhắn là cuối tuần này nó sẽ xuống thành phố H, con đi cùng không, có việc đột xuất nên nó đi sớm hơn?

Lạc Vân tinh thần không tốt, nên cô từ chối ngay:

- Dạ con không đi thành phố H nữa, chắc qua Tết rồi hẳn đi

Cô Ban nhìn sâu vào mắt Lạc Vân:

- Con không ổn chỗ nào, nói cô đưa đi khám, nhìn con cô thấy lo đấy!

Lạc Vân vẫn giữ nét mặt không vui không buồn:

- Dạ cảm ơn cô, con vẫn ổn, có lẻ vì cảm lạnh…

Bà Ban định nói gì thêm nhưng nhanh chóng chào tạm biệt, Lạc Vân trở vào trong nhà, vào toilet vệ sinh cá nhân, cô bất ngợt nhận mình trong gương sao xanh xao và hốc hác quá. Cô khẽ lắc đầu, thầm nghĩ mình có có xinh đẹp thì ích gì, điều đó không còn quan trọng nữa…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom