-
Chương 7: Giông tố
Ngay hôm sau, Lạc Vân lại nhận được bất ngờ do người chuyển phát nhanh đem đến, tiếng chuông cửa reo lên:
- Cô là Lạc Vân, có người gửi tặng cô - Vừa nói , người giao hàng chìa ra một hộp quà rất đẹp
- Phiền cô ký tên vào đây - Người giao hàng chỉ vào chỗ trống
- Cảm ơn anh - Lạc Vân vui vẻ nói
Bước vào phòng, Lạc Vân từ từ mở hộp quà, bên trong là chiếc lắc tay làm bằng kim cương, còn có một tấm thiệp nhỏ
"Chúc vợ yêu sinh nhật vui vẻ, em không được từ chối món quà này đâu đấy, bởi chồng em đã tốn nhiều công sức lắm đấy"
Lạc Vân khép hộp trang sức vào và lưu giữ cẩn thận vào ngăn tủ, rồi nhắn tin báo đã nhận được quà với Khải Ân, cô trách anh tốn kém không đáng....
Chớp mắt thôi mà kỳ nghỉ Tết đã hết, mọi người lại quay cuồng vào công việc. Rồi khí trời cũng chuyển hẳn sang mùa hè, lại một năm nóng bức. Lạc Vân ngồi ở văn phòng làm việc, tập trung nghiên cứu những dữ liệu Sếp Vương vừa mail, khi dữ liệu đã được thu thập, Lạc Vân nhanh chóng làm báo cáo và gửi lại cho Sếp. Kết thúc buổi sáng làm việc căng thẳng, Lạc Vân đứng dậy vươn vai và bước đến gần cửa sổ nhìn ra phía ngoài
- Nắng gắt thật đấy – Lạc Vân nói nhỏ
- Nắng thật, trời này chỉ muốn trốn mãi trong phòng lạnh – Ngọc Vy quay về phía Lạc Vân nói
- Lạc Vân, hay là trưa nay tụi mình order kem, trời nắng ăn kem là tuyệt vời – Ngọc Vy nói tiếp
- Thôi đi, chiều nay team mình có cuộc họp với Sếp Vương đó, nghe nói là dự án mới, phải ra tận nước ngoài gặp khách – Trường Khải cầm ly nước vừa uống vừa nói
- Sắp bận sấp mặt nữa rồi – Quốc Dũng nói
Như lời Trường Khải nói, Vương Kiên thông báo họp lúc hai giờ chiều, lần này phòng họp còn có các phòng ban khác và có cả Sếp tổng. Dự án mới này, nếu thành công sẽ đem đến lợi nhuận cho công ty hàng nghìn tỷ đồng, nên tổ của Lạc Vân phải có chiến lược rõ ràng. Thời gian chuẩn bị chỉ vọn vẹn một tháng, nên tất cả từ team của Lạc Vân đến tổ dự án, tổ xây dựng đều bắt tay vào làm. Có những buổi tối phải tăng ca vào ban đêm. Lạc Vân cứ thế đi sớm về khuya, cô gầy và đen hơn chút ít, da vẻ thì có một vài chấm mụn nổi lên. Phương Thư nhìn Lạc Vân vừa ăn tối vừa ngồi đọc dữ liệu ở máy tính, không khỏi xót xa:
- Heo ơi, cậu có thể đừng tự ngược đãi bản thân mình như thế không, ăn cho xong cái đã, mình chỉ sợ dạ dày cậu sẽ không chịu nổi
- Lạc Vân, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, miệng vẫn nhai nhóp nhép:
- Chỉ còn còn năm ngày nữa thôi, mình phải chuẩn bị thật tốt
Phương Thư lắc đầu, đứng dậy rót cho Lạc Vân ly nước ấm, cô cũng quay vào phòng chuẩn bị áo quần ngủ cho Lạc Vân, rồi tất bất vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm. Mọi thứ đã xong, Phương Thư bước ra nói:
- Heo vào tắm đi, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi đấy
Đúng lúc đó, Lạc Vân cũng đã xem và làm xong dữ liệu và gửi báo cáo tiến độ cho Sếp Vương, bước vào phòng tắm ngâm mình trong làn nước, mới thấy thư giãn đôi chút. Khi bước ra khỏi phòng tắm, Lạc Vân đã nhìn thấy Phương Thư ngồi ở sofa đợi mình
- Chúng ta cùng ngủ thôi
Lạc Vân cười và cảm thấy vô cùng ấm áp, trong thời gian bận rộn này, Phương Thư luôn rất quan tâm cô, chăm sóc cô cẩn thận. Những ngày Khải Ân bận rộn, thì Phương Thư là người đón cô về nhà. Lạc Vân cảm thấy vô cùng may mắn khi có người bạn như thế
Cuối cùng, tất các bước chuẩn bị đều hoàn thành rất tốt. Vương Kiên, Vũ Nhân và Boss thần bí sẽ cùng sang nước ngoài đấu thầu. Mọi người ở lại làm việc mỗi ngày đều mong ngóng tin tức, chốc chốc lại liếc nhìn Trường Khải, xem phản ứng của anh ta thế nào
- Trường Khải, Sếp Vương có bắn tin về không, hồi hộp sắp chết mất thôi – Ngọc Vy nói với Trường Khải
- Đúng đó, có tin tức gì chưa? Đã ba ngày trôi qua rồi mà – Minh Tiến cũng nôn nóng
- Sếp Vương hiện tại đang rất bận, nên tôi vẫn chưa hỏi được thông tin – Trường Khải vẻ mặt tỏ ra căng thẳng không kém
Đến chiều, mọi người nhận được mail của Sếp Vương báo sáng mai chín giờ sẽ có cuộc họp. Mọi người lại một đêm khó ngủ, vì không biết tin xấu hay tin tốt lành nữa. Đến sáng hôm sau, mọi người vào làm việc nhưng ai nấy đều trông đợi đến chín giờ để được nghe công bố
- Chúng ta mà trúng thầu thì nhất định sẽ mời mọi người chầu kem – Ngọc Vy nói
- Có chầu kem, rõ là keo kiệt – Quốc Dũng ghẹo Ngọc vy
- Anh sẽ chiêu đãi bọn này cái gì mà chê em keo kiệt? Ngọc Vy sừng sỏ
- Chầu hải sản bao no – Quốc Dũng nói
- Thống nhất vậy đi – Ngọc Vy nói như đã biết trước kết quả vậy đó
- Nói chung, mọi người đều được ăn ké – Hương Thuần nói thêm
- Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi – Minh Tiến cầm sổ và tập hồ sơ đứng dậy
Đã tập trung đầy đủ “văn võ bá quan”, tổng giám đốc Vũ ngồi vào vị trí lãnh đạo. Mọi người nín thở lắng nghe công bố
- Tôi muốn công bố một tin đến mọi người, đó là công ty chúng ta đã trúng thầu. Và thêm nữa, khách hàng còn nói rằng, nếu dự án lần này làm tốt, thì những dự án tiếp theo ở các nước khác sẽ giao hẳn cho chúng ta phụ trách
Mọi người đồng thanh reo lên, và đều rất vui mừng phấn khởi:
- Yeah, chúng ta thành công rồi!!! Chúng ta thành công rồi!!!!!!!!!!!
Vũ Nhân tiếp lời:
- Đây chỉ là bước đầu thôi, dự án lần này phải hoàn thành trước tháng 12 năm nay mọi người phải nổ lực hơn rất nhiều lần
Vũ Nhân tiếp tục:
- Phân công công việc cụ thể cho các phòng ban đều đã được gửi về mail cá nhân từng trưởng bộ phận, tôi hi vọng các anh chị sẽ sớm gửi kế hoạch triển khai dự án trước mười giờ ngày mai. Vì thời gian chúng ta không có nhiều
Mọi người tan họp, ai cũng khấp khởi niềm vui nhưng cũng có phần lo lắng. Lạc Vân cũng thế, cô nghĩ, còn khoảng mười tháng nữa sẽ đến tháng mười hai, vậy là bảy hoặc tám tháng phải hoàn thành, thời gian quả thực rất gấp rút. Nhưng nghĩ đến công ty đã giành được chiến thắng của lần đấu thầu này, nó tạo động lực rất lớn cho cô và mọi người.
Vào đến phòng làm việc, Lạc Vân tự tay pha café cho từng người và không quên mời café Sếp Vương, khi Lạc Vân bước ra từ phòng Sếp Vương, mọi người nhìn cô cười cười
- Lạc Vân, em đây là rửa quà mới à? Ngọc Vy hóm hỉnh hỏi
- Nghi lắm nha – Ngọc Vy vẫn chưa muốn buông tha Lạc Vân
- Khi Lạc Vân vừa vào ghế ngồi chuẩn bị làm việc, Ngọc Vy đã kéo ghế đến kế bên cô:
- Chiếc lắc tay đấy là vật đấu giá của nhà sản xuất nổi tiếng thế giới đó, trên thế giới này chỉ có một thôi
Lạc Vân ngạc nhiên nhìn Ngọc Vy, tỏ vẻ không tin, cô chỉ nghĩ chiếc lắc tay này nó đắt chứ không nghĩ đến nó lại có giá trị và lại là hàng cực phẩm có một không hai:
- Cái này em tùy tiện mua ngoài chợ thôi ak, không phải cái vật gì mà Chị nói là cái duy nhất
Ngọc Vy nâng tay Lạc Vân lên, tiếp lời, nhưng giọng nhỏ hơn:
- Em nhìn này, chiếc lắc này, mỗi viên kim cương tuy nhỏ nhưng là em nhìn xem, có loại kim cương hồng, xanh táo, đen…mỗi viên đều được mài dũi hình trái tim rất công phu, còn có hình ngôi sao lấp lanh.
Lạc Vân lúc này mới quan sát thật kỹ, đúng là nó được làm rất kỳ công, nhưng vẫn cố đánh lạc hướng:
- Em thấy nó lạ nên mua ngoài chợ đeo đỡ vài ngày thôi Chị, không phải loại đắt tiền đâu
Ngọc Vy hiểu ra rằng Lạc Vân không muốn chia sẻ hoặc là Lạc Vân thật sự không biết giá trị của chiếc lắc tay này:
- Em nói sao, Chị nghe vậy, có lẻ độ hot của chiếc lắc này quá cao, nên người ta làm giả để bán
Dưới sự nổ lực của tất cả nhân viên, dự án cuối cùng cũng hoàn thành sớm hơn dự kiến hai tháng và nhận được sự khen ngợi từ khách hàng, nên tổng giám đốc công bố kết quả kèm theo thông báo tiền thưởng cho mỗi nhân viên lần này cao hơn gấp đôi những lần trước. Tổ chức ăn mừng lần này công ty kết hợp du lịch nghĩ dưỡng ở một thành phố biển, tại một resort chuẩn 5 sao. Đúng như ông bà có câu “việc hôm nay chớ để ngày mai”, nên thông báo đi du lịch là đầu tuần, cuối tuần sẽ đi du lịch, và tất nhiên tất cả công tác chuẩn bị đã được công ty lo chu toàn.
Đi đến đâu cũng nghe mọi người bàn tán rất sôi nổi, lần này không phải đi xe bus như những lần trước, được đi máy bay loại xịn, tất nhiện vé máy bay khứ hồi thì cũng cao hơn gấp đôi. Vừa về đến phòng, Ngọc Vy đã kéo tay Lạc Vân vào cùng chỗ với Hương Thuần:
- Chiều nay tụi mình đi mua bikini, nghe nói biển ở thành phố F rất đẹp, hồ bơi ở resort Ricky thì khỏi phải chê. À,tụi mình mua thêm đầm maxi, nón, giày…đi dạo biển.
Lạc Vân và Hương Thuần nhìn nhau cười, Hương Thuần nói:
- Chị thấy Vy nói đúng đó Lạc Vân, nên chuẩn bị sớm, cuối tuần đã đi rồi đó
- Lạc Vân không phản đối, gật đầu đồng ý.
Ngọc Vy rất ham đi du lịch, tuy cô bộc trực nhưng kiến thức không hề thua kém ai, đặc biệt từ sự việc chiếc lắc tay lần trước, Lạc Vân nghĩ Ngọc Vy không phải tầm thường. Thật ra, Lạc Vân đã gặng hỏi Phương Thư, quả đúng là chiếc lắc đeo tay của cô là cái duy nhất được đấu giá và mang từ nước ngoài về, giá trị của nó rất lớn. Lạc Vân muốn trả lại chiếc lắc tay, nhưng Phương Thư ngăn cản, vì nếu làm như thế Khải Ân sẽ rất buồn. Nếu vậy, Lạc Vân đành bảo quản trong hộp và cất nó thật kỹ
Giờ tan tầm cũng đến, ba cô nàng phòng kế hoạch & phát triển điên cuồng mua sắm. Lạc Vân mua cho bản thân thêm một vali loại tốt và to hơn, mua thêm áo quần, giày dép, nón, mỹ phẩm. Cô ghé ngang quầy bán váy, tìm mua cho Phương Thư một bộ cánh màu đen, rồi lại ghé ngang cửa hàng dây nịch tặng Khải Ân. Khi vô tình lướt qua cửa hàng bán viết, cô nhìn thấy một cây bút rất tinh xảo, cô quyết định mua nó.
Cũng hơn tám giờ tối, Lạc Vân mới về đến nhà. Vừa bước vào nhà thì đã thấy Phương Thư ngồi ở sofa xem chương trình truyền hình. Phương Thư thấy Lạc Vân về, vội tắt tivi:
- Hôm nay heo lại tăng ca nữa à?
Lạc Vân tay xách túi lớn túi nhỏ hướng sofa ngồi xuống:
- Công ty heo đã hoàn thành rất thành công dự án nên từ hôm nay heo được giải phóng khỏi kiếp tăng ca, cuối tuần sẽ đi du lịch cùng công ty hai ngày
Phương Thư nhìn vào đóng đồ trên ghế:
- Thế đóng quần áo giày dép này là chuẩn bị đi chơi đó à, mà heo mua đồ với ai vậy?
Lạc Vân loay hoay tìm quà cho Phương Thư, vừa nói:
- Đi cùng hai chị trong phòng đấy. Đây là quà của nhím thử liền cho heo xem nào
Phương Thư nhìn chiếc túi, làu bàu:
- Nhím có thiếu mấy thứ này đâu, không để giành tiền mua đồ cho heo đi
Nói thế chứ trong lòng Phương Thư rất vui, vì cô bạn thân lúc nào cũng nhớ đến mình. Phương Thư vào trong phòng thay đồ, loáng thoáng nghe tiếng chuông cửa. Khi thay đồ xong, Phương Thư bước ra từ phòng ngủ, nhìn cô như một nữ hoàng, bộ váy rất đẹp và tôn dáng.
- Nhím ơi, bộ này chắc may riêng cho nhím, xem nó vừa khít luôn, vòng nào ra vòng đó
Phương Thư uốn éo vài vòng, Lạc Vân lại chìa đến một hộp quà nhỏ:
- Đây là quà cho nhím nè, mình đặt từ nước ngoài đấy, mình mới nhận từ người giao hàng lúc nảy đấy
Phương Thư lần này không nói gì, liền khui hộp quà, là chai nước hoa loại giới hạn mà lần trước Phương Thư chưa mua được
- Oa, thơm quá, thích thiệt, cảm ơn heo nhiều. Sao heo biết nhím thích loại này, tìm đặt mua mãi không có, người ta bảo hết hàng rồi
Nói rồi Phương Thư hôn vào má Lạc Vân một cái thật to “Chụt”. Phương Thư thay váy ra và bắt đầu xem đồ cùng Lạc Vân. Cả hai loay hoay mãi với mấy túi đồ cũng đến hơn mười một giờ. Khi đặt lưng xuống giường thì cũng đã gần mười hai giờ. Lạc Vân mơ màng ngủ, trong mơ cô lại thấy một người đàn ông kéo cô vế phía hắn…
Đến ngày đi du lịch, buổi sáng thứ bảy, trước cổng công ty rất nhộn nhịp, người vác balo, người kéo vali. Lạc Vân bước xuống xe, chiếc váy trắng hở bờ vai trắng ngần, viền váy nhấn nhẹ nhàng với vài đường ren, đeo kính mát hiện đại, túi xách và giày màu kem nhẹ, gương mặt thanh thoát với lớp trang điểm tự nhiên, lúc này Lạc Vân tựa như công chúa nhỏ, nét đẹp thanh thuần, nếu diễn tả bằng lời thì không thể lột tả hết được. Mọi người nhìn cô , có ánh mắt ngưỡng mộ có ánh mắt ghen tị.
Cùng lên xe và xuất phát ra sân bay, mọi người đều nhận vé từ người tổ chức, nhưng tìm mãi vẫn không thấy vé của Lạc Vân. Trưởng đoàn ra hiệu cho mọi người làm thủ tục hải quan, anh nói với Lạc Vân:
Cô Lạc, thật ngại quá, cô đợi tôi kiểm tra một chút
………
Khoảng hơn mười phút sau, vẫn chưa thấy trưởng đoàn đến, Lạc Vân vẫn rất bình tĩnh, cô ngồi ở sân bay nhìn dòng người qua lại, lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình gửi cho Phương Thư. Một lúc sau, Lạc Vân thấy Vũ Nhân và Vương Kiên hướng mình đi tới, cô lịch sự đứng dậy chào
- Dạ chào Vũ tổng, Sếp Vương
Vương Kiên đưa Lạc Vân vé máy bay hạng thương gia:
- Vì sơ suất của ban tổ chức, nên công ty đã chuẩn bị vé này, em đi cùng chúng tôi
Lạc Vân đành hết cách, có lẻ cuối tuần nên không thể mua vé hạng phổ thông. Cô thầm nghĩ, được đi vé hạng thương gia thế này quả thật quá may mắn.
Bước vào phòng chờ, vừa ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, Ngọc Vy và mọi người lo lắng nên tranh thủ điện thoại cho Lạc Vân. Lạc Vân rất thật thà kể lại câu chuyện, mọi người ngưỡng mộ cô quá may mắn, Ngọc Vy còn ước bản thân là người thay thế Lạc Vân. Ngồi được một chút, thì một người mà cô không mấy thiện cảm xuất hiện, là Minh Thiên. Cô liếc nhìn và gật đầu chào nhẹ một cái, thật không ngờ, anh ta lại ngồi vào dãy ghế đối diện Lạc Vân.
Mọi người đều lên máy bay, Lạc Vân nhìn vào chỗ ngồi của ghế thương gia, quả thật không chê vào đâu được, tiếp viên cũng rất đẹp và đặt biệt dáng cực chuẩn. Mỗi người một ghế riêng, có cả chỗ để ngủ, bàn ăn, bàn làm việc, màn hình tivi, headphone… nói chung đầy đủ tiện nghi. Lạc Vân ngồi cạnh cửa sổ, thả hồn theo những đám mây trôi bồng bềnh, cô chợt nghĩ, giá như có thể đưa tay ra sờ vào mây thì thích quá nhỉ? Cô lấy laptop ra và bắt đầu viết tiếp tiểu thuyết đã bị cô viết dở dang từ vài tháng trước. Lạc Vân vẫn cặm cụi viết lách, ghế bên cạnh có một người vẫn luôn âm trầm quan sát cô…
Xuống máy bay, Lạc Vân nhập chung nhóm với bọn Ngọc Vy về resort. Lạc Vân lần nữa “xui xẻo” là vẫn chưa làm thủ tục đặt phòng cho cô
- Lạc Vân, em có gây thù với ban tổ chức hay không, mà người ta không đặt cho em cái gì hết vậy? – Ngọc Vy bực tức nói
Lạc Vân mặt vẫn tươi cười nói:
- Không có phòng thì em sẽ ngủ ké phòng hai chị
Trưởng đoàn giải thích:
- Phòng tiêu chuẩn hai người thôi em à, anh sẽ sắp xếp cho em khu khác
Lạc Vân nói với Ngọc Vy và Hương Thuần cứ về phòng trước, có gì sẽ alo cho hai người sau. Lạc Vân ngồi ở sảnh chờ, cầm điện thoại lên gọi báo đến nơi an toàn cho Khải Ân
- Em đã đến nơi an toàn rồi ak, thấy biển lại nhớ đến anh – Lạc Vân ánh mắt xa xăm nhìn ra biển
- Anh cũng nhớ em, hay anh bay ra gặp em nhé – Khải Ân nói
- Anh còn việc của công ty, mai em về rồi gặp anh cũng được nè… - Lạc Vân vội nói
- Em nhớ tự chăm sóc mình nhé – Khải Ân quan tâm nói
- Em biết rồi – Lạc Vân mỉm cười
Cuối cùng thì Lạc Vân cũng nhận được phòng, là khu cao cấp hơn rất nhiều so với khu mà mọi người và Ngọc Vy ở, ra vào phải có từ, có hồ bơi, spa, ăn uống, bar tách biệt. Căn phòng Lạc Vân ở theo dạng gia đình, có phòng ngủ, bếp, phòng khách, phòng tắm có bồn tắm cao cấp và tiện nghi…nói chung là rất tuyệt vời, Lạc Vân bước đến bên cửa sổ, vén rèm ra là có thể thấy biển, gió biển mới mát và thơm mùi biển làm sao.
Buổi tối diễn ra rất nhiều hoạt động, văn nghệ, biểu diễn bikini, biểu diễn DJ hoành tráng, tiệc buffet hải sản… Đúng điệu là bữa tiệc lớn. Ngoài ra, chương trình còn có chương trình bốc thăm trúng thưởng, giải đặc biệt là một chiếc xe hơi màu đen mui trần đời mới nhất, các giải còn lại là tivi thông minh, tủ lạnh thông minh, đồ gia dụng. Đến giải đặc biệt, tất cả mọi người đều hồi hợp chờ đợi
- Có khi nào nào mình không nhỉ? – Một nhân viên nói
- Lái chiếc này dạo phố cùng người yêu là oách tới nách – Một người khác nói
Tiếng MC hô to tên người may mắn:
- Trên tay tôi là tên người may mắn nhất tối hôm nay, mời cô……………………………….Lạc Vân
Lạc Vân còn đang mãi nói chuyện với Ngọc Vy, loáng thoáng nghe tên mình, nhưng cô chỉ nghĩ là nghe nhầm, nên không mấy quan tâm
Tiếng MC lần nữa vang lên:
- Mời cô Lạc Vân bước lên sân khấu ạ
Lạc Vân lần này chắc chắn là người khác kêu tên mình, không đúng là MC của chương trình bốc thăm trúng thường thì phải. Không lẻ….
- Lạc Vân, em nhanh lên sân khấu nhận giải thưởng đi, là xe BMW i8 Roadster 2018 đó – Quốc Dũng đi nhanh đến chỗ của Lạc Vân
Lạc Vân bước lên sân khấu với tiếng reo hò của đám đông, cô nhận giải thưởng mà trong lòng vẫn chưa hết bất ngờ, thật sự may mắn sao lại đến liên tục với cô thế này? Không biết là họa hay phúc đây nữa, Lạc Vân xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực, vì giờ đây nhạc đã trỗi dậy, mọi người bắt đầu nhảy múa điên cuồng.
Quay về thành phố A cũng là lúc trời nhá nhem tối, Lạc Vân đứng đợi Khải Ân ở góc khuất bên đường. Khi xe Khải Ân chầm chậm dừng lại, anh bước xuống xe mở cửa cho Lạc Vân và sắp xếp hành lý vào xe. Lúc này anh không thể kiềm chế được sự nhớ nhung, liền bật kính đen bao trùm chiếc xe, bật ghế ra sau tạo thành một chiếc giường, anh hôn một cách nồng nhiệt lên bờ môi mềm mại của Lạc Vân. Cô choàng tay ra phía sau cổ của Khải Ân ôm chặt
- Anh thật sự rất nhớ em, heo con
Lạc Vân phì cười với cách gọi của Khải Ân:
- Ai là heo con của anh, em mà là heo con thì anh là lão dê xồm
Khải Ân cười gian:
- Em đã gọi anh lão dê xồm thì anh phải thực hiện đúng như em gọi
Lạc Vân la lên:
- Là em sai, là anh yêu, không phải lão dê xồm
Lạc Vân sửa lại váy áo đã bị Khải Ân kéo xuống tận hai gò bồng, chỉnh lại mái tóc dài ướt đậm mồ hôi, và thoa lại chút son phấn. Sau khi chỉnh sửa xong, Khải Ân hạ kính đen xuống, cả hai cùng về nhà Phương Thư
Tiếng mở cửa vang lên, Phương Thư thân mang tạp dề bước ra:
- Heo về rồi, đi chơi vui không, để nhím xem có bị đen không nè? À, heo vào tắm rửa đi, nước đã được chuẩn bị rồi đó, có cả đồ mặc ở nhà để trên kệ đấy
Khải Ân lắc đầu với cách chăm sóc của Phương Thư, nhưng anh thầm nghĩ, sau này cưới Lạc Vân về, anh cũng sẽ như thế thôi, được chăm sóc cô anh đều cảm thấy rất vui
Trong bữa cơm, Lạc Vân khoe với Khải Ân và Phương Thư:
- Chuyến du lịch lần này em có quà khủng nhé, công ty cho bốc thăm trúng thưởng, em trúng luôn con BMW i8 Roadster 2018
Phương Thư há hốc miệng bất ngờ:
- Không nghỉ đến công ty heo lại giàu mà còn hào sảng với nhân viên như thế, tặng hẳn con xe siêu sang chảnh
Phương Thư tiếp tục:
- Khi nào heo nhận xe, mà quên mất heo chưa có bằng đúng không? Cần mình giúp không?
Lạc Vân cười hơi gian một chút:
- Đành nhờ nhím cô nướng giúp đỡ, còn về phần nhận xe, mình nhận lúc nào cũng được, kể cả khi mình nghỉ việc đấy
Phương Thư tỏ ra ngưỡng mộ:
- Công ty gì mà đãi ngộ tốt thế không biết
Nói về vấn đề lái xe của lạc Vân, cô đã được Phương Thư và Khải Ân hướng dẫn tận tình, nên kỹ năng lái xe và xử lý tình huống của cô rất tốt, chỉ là bằng cấp thì không có thời gian lấy thôi.
Ăn tối xong, thì cả ba cùng xem chương trình truyền hình, nói chuyện đôi câu thì Khải Ân ra về, Lạc Vân và Phương Thư dọn dẹp rồi cũng đi ngủ, chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu
Sáng thứ hai là ngày uể oải với mọi người, hầu như vẫn còn ngáy ngủ, hay còn chưa dứt được với cảm giác được nghỉ ngơi, nên không khí có chút thiếu sức sống. Tuy nhiên, ngày thứ hai cũng là ngày mệt nhất vì buổi chiều có cuộc họp với quản lý, phải trình bày những kế hoạch làm việc, kế hoạch triển khai những dự án nhỏ lẻ đến dự án lớn hay quan trọng. Nên dù mọi người có uể oải cỡ nào cũng phải nhanh tỉnh giấc mà làm việc. The Skye là thế, phần thưởng luôn xứng đáng cho người có năng lực thật sự và người luôn luôn cố gắng luôn luôn nổ lực, nếu không sẽ bị đào thải nhanh chóng
Một tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay lại đến thứ sáu, Lạc Vân có thói quen sắp xếp lại các tập tin trên máy tính vào từng phần cho phù hợp, tiếp theo đó là hồ sơ cũng theo từng ngăn và khóa lại kỹ càng. Tiếp theo là vệ sinh bàn làm việc, ghế và máy tính. Lạc Vân đang lau chùi thì nhận được điện thoại của Khải Ân, Lạc Vân bước ra ngoài ban công:
- Dạ em nghe ạ - Lạc Vân giọng nói nhẹ nhàng
- Tối nay cùng anh ăn tối nhé bé yêu, bảy giờ anh đến đón em – giọng Khải Ân nồng nàn tình cảm
Nói thêm vài câu thương yêu, cả hai tắt điện thoại, Lạc Vân nhìn đồng hồ trên tay, cũng sắp đến giờ về, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi cầm giỏ ra về.
Về đến nhà, trời cũng nhá nhem tối, Lạc Vân mở cửa bước vào thì phát hiện ra Phương Thư vẫn chưa về. Điện thoại báo có tin nhắn, là Ôn Đăng nhắn cảm ơn vì món quà “Món quà thích hợp tôi cảm ơn em”. Thật ra, hai ngày trước, Lạc Vân nhờ người chuyển phát nhanh đến văn phòng Ôn Khải, món quà là cây viết hôm trước cô thấy đẹp nên mua tặng Ôn Đăng, chủ yếu là cảm ơn anh đã giúp đỡ còn tặng quà cho cô. Sau khi nhắn trả lời Ôn Đăng xong, Lạc Vân nhanh chóng chọn cho mình bộ váy màu nude dạng xòa theo kiểu công chúa và có tay. Lạc Vân nhắn vài câu cho Phương Thư rồi cầm túi xách đi xuống sảnh đợi, cô muốn đến sớm hơn một xíu, nhưng bất ngờ khi lấy túi xách vô tính làm rơi chiếc ly. Tiếng vỡ của thủy tinh vang vọng khắp căn phòng khiến Lạc Vân khẽ rùng mình, cô hơi luống cuống cầm máy hút bụi hút hết thảy mãnh vỡ lớn nhỏ, rồi nhanh chóng rời khói nhà xuống sảnh đợi Khải Ân.
Khải Ân đang lái xe, mở một bài nhạc về tình yêu rất đáng yêu, miệng anh lúc này ngâm nga hát theo và mỉm cười rất hạnh phúc. Anh khẽ liếc nhìn bó hoa màu đỏ tươi điểm thêm hoa bi trắng, nhìn đơn giản nhưng không kém phần tinh tế và sang trọng được đặt ở ghế phụ, ý cười trên môi anh càng thêm sâu. Khi đến đèn đỏ, anh lái xe chậm lại và từ từ dừng lại, qua ngã tư này là đã đến chung cư nơi Lạc Vân ở, anh nhìn đồng hồ thì thấy còn năm phút nữa mới đến bảy giờ. Khải Ân đang miên suy nghĩ thì từ phía sau xe anh một chiếc xe container chạy với tốc độ khủng khiếp lau thẳng đến, một tiếng ầm vang trời, xe Khải Ân nằm hẳn dưới thùng xe container và biến dạng hoàn toàn, trong xe Khải Ân cảm giác được mình không qua khỏi và đã dùng dùng chút hơi thở còn sót lại cầm một hộp quà tình xảo…. Cuối cùng mắt anh từ từ nhắm lại, như kết thúc tất cả những ước mơ, hoài bão còn dang dở ở tương lai, máu bắt đầu loang đầy từ phần đầu đến cổ rồi đến toàn thân, nhuộm đỏ cả chiếc áo trắng
Lạc Vân nhìn đồng hồ, đã qua bảy giờ rồi, sao Khải Ân vẫn chưa đến, cô nghĩ bụng chắc anh ấy bận việc công ty nên đến muộn. Đứng ở sảnh được năm phút, có vài cô lớn tuổi đi ngang nói:
- Ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ có tai nạn nghiêm trọng, hiện cảnh sát đang phong tỏa hiện trường – Một cô trung niên tóc búi cao nói
- Tài xế bây giờ hết chỗ nói, uốn rượu lái xe. Nghe nói chủ chiếc xe hơi là một người còn rất trẻ - Một côt trung niên tóc ngắn nói
Lạc Vân nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi thì bắt đầu có dự cảm bất an, nhưng cô cố xua tan suy nghĩ tiêu cực ấy, lúc này cô cầm điện thoại lên và gọi cho Khải Ân, tiếng tổng đài “Thuê bao quý khách….”. Lạc Vân liền điện thoại cho Phương Thư:
- Nhím ơi, từ chiều đến giờ nhím có liên lạc được với anh Khải Ân không?
Phương Thư cười tủm tỉm:
- Ơ, người yêu của heo mà, nhím sao biết được. He he
Lạc Vân với giọng hơi lo lắng:
- Anh Khải Ân hẹn ăn tối với mình lúc bảy giờ, nhưng bây giờ đã là bảy giờ hai mươi phút, trước giờ anh Khải Ân chưa từng trễ hẹn….
Phương thư cũng bắt đầu thấy lạ, lúc anh Khải Ân đi cũng rất sớm, anh ấy còn nói đến sớm hơn để đợi Lạc Vân, cô cũng đã đặt nhà hàng lúc bảy giờ ba mươi….
- Không sao đâu, chắc trên đường kẹt xe, heo đứng đợi anh ấy xíu nhé, mình sẽ thử liên lạc với anh ấy
Lạc Vân nghe về vụ tai nạn, càng cảm thấy lo lắng, nên cô hướng ngã tư đi đến, người dân hiếu kỳ lúc này đứng hai bên đường rất đông, xe cứu hộ, xe cứu thương đã đến đầy đủ, cảnh sát giao thông đã phong tỏa hiện trương. Lạc Vân bước đến gần hơn, gần hơn nữa, mắt cô như nhòe đi, đầu óc cũng choáng váng, chân cứ thế vô thức bước đến hiện trường. Lạc Vân nhìn rõ là biển số xe là của xe Khải ÂN, cô không tin vào mắt mình, cô ước lúc này mình bị mù đi, không thể thấy gì nữa… Lạc Vân nhìn thấy người bị nạn được người ta kéo ra từ trong xe, cả người và khuôn mặt bê bết máu tươi, rồi cô nhìn thấy chiếc đồng hồ cô tặng anh hôm trước, là anh thật rồi. Lạc Vân bước đến gần hơn
- Cô gì ơi, cô không được vào khu vực này - Vị cảnh sát trẻ tuổi nói
Lạc Vân lúc này như người mất hồn, hoàn toàn không nghe thấy bất cứ gì, cứ vô thức bước tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh đầy máu tươi kia
- Tôi nói cô không nghe à, cô tránh ra, hiện trường tai nạn gây chết người, không thể tùy tiện vào trong - Viên cảnh sát có hơi nóng vội kéo Lạc Vân ra, vô tình làm cô té ngã xuống dất
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông liên tục, Lạc Vân nghe máy trong vô thức và chỉ ú ớ “Khải Ân, Khải Ân, máu máu”, và lúc này trước mắt Lạc Vân là một màu đen, ý thức của cô dần biến mất, rơi vào hôn mê…
Khi Lạc Vân từ từ mở mắt thì đám tang của Khải Ân cũng đã kết thúc, anh được chôn tại trang trại mà trước đây anh và cô từng đến. Mẹ của Khải Ân vì không chịu được cú sốc lớn nên đã lên cơn đau tim, vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Ba Khải Ân khóc thương con trai và lo việc công ty nên tóc bạc đi nhiều phần, gương mặt hốc hác chỉ còn trơ xương. Sự ra đi bất ngờ của Khải Ân là sự mất mát quá lớn cho mỗi người thân của anh, ngay cả nhân viên trong công ty Ôn Khải không đủ sức để làm việc. Mẹ Lạc và Phương Thư nắm tay Lạc Vân và nói sơ qua tình hình cho cô biết:
- Lạc Vân à, con phải cố gắng, dù gì cậu Ân cũng đã như thế, người sống phải cố gắng sống con à – Mẹ Lạc nhìn con gái mà khóc thút thít
- Heo ơi, cậu phải cố gắng, nhím sẽ luôn bên cạnh… - Phương Thư không kiềm được nước mắt
Lạc Vân nhìn trân trối trần nhà, bất ngờ nói:
- Cậu có thể đưa mình đến nơi chôn cất của anh Khải Ân không?
Phương Thư lấy trong túi xách ra một cái hộp rất tinh xảo, bên trên còn khắc tên Lạc Vân, và có cả mật mã:
- Đây là món quà cuối cùng của anh trai mình dành cho cậu, chỉ có cậu mới có thể mở được nó
Nghe đến đây, nước mắt Lạc Vân vô thức rơi ra từ khóe mắt hai bên, cô từ từ ngồi dậy, cầm chiếc hộp từ trên tay Phương Thư. Lạc Vân được Phương Thư chở trên xe một đoạn khá xa mới đến được trang trại, là nơi chôn cất Khải Ân. Lạc Vân đi một cách vô thức theo hướng dẫn của chú Tuấn.
Đứng trước mộ của Khải Ân, Lạc Vân nhìn trân trối vào bức hình trên bia mộ, rồi đột nhiên mở miệng nói với Phương Thư:
- Không cần lo cho mình cần yên tĩnh bên anh ấy
Phương Thư lặng lẽ rời đi, giờ đây chỉ còn lại một mình Lạc Vân, cô đứng đấy một lúc, rồi quỳ xuống bên cạnh tấm hình của Khải Ân, cô cầm chiếc hộp, chỉ cần vài con số đã có thể mở nó ra, bên trong là chiếc nhẫn rất đẹp, có một bức thư với vài dòng chữ ngắn “Vợ xinh đẹp của anh, yêu em đến hết cuộc đời”. Lạc Vân khóc nấc lên từng cơn, mọi đau khổ cứ thể giày vò cô, tâm can cô như có hàng tỷ con kiến đang cắn đốt nó, đau đến không thể nào thở nổi. Bờ vai cô run lên bần bậc theo tiếng khóc nấc thật thê lương và ảm đạm, sự đả kích này, Lạc Vân không biết bản thân làm cách gì mới có thể chấp nhận được. Trước đó, anh còn trao cho cô nụ hôn mãnh liệt, bờ môi vẫn cảm nhận rõ rệt điều đấy, cái ôm rồi vòng tay anh vẫn quanh quẩn người cô, giọng nói ấm áp vẫn văng vẳng bên tai cô, vậy mà trước mắt cô là gì đây, là mộ phần lạnh lẽo. Lạc Vân cảm nhận một phần trong cô như đã chết theo Khải Ân rồi.
Từ khi Lạc Vân quỳ ở mộ Khải Ân đến khuya nhưng không có dấu hiệu trở về. Phương Thư vẫn đứng ở góc khuất theo dõi và bắt đầu sốt ruột. Chú Tuần bước đến gần Phương Thư nói:
- Cứ như thế này, con bé sẽ không trụ nổi
Phương Thư lo lắng:
- Con cũng không nghĩ Lạc Vân lại như thế, để con ra khuyên cậu ấy
Nói rồi, Phương Thư cùng chú Tuấn bước đến bên cạnh Lạc Vân:
- Lạc Vân, cậu vào nghỉ ngơi, như thế này cả ngày đã đủ rồi
Lạc Vân vẫn im lắng, nhìn chăm chú vào hình của Khải Ân. Phương Thư tiếp lời:
- Cậu cứ như thế này, anh Khải Ân trên trời sẽ không yên lòng về cậu.
Nghe đến hai chữ “Khải Ân”, Lạc Vân như có phản ứng, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phương Thư, rồi lại nhanh chóng quay mặt và nhìn vào điểm cũ. Phương Thư đau lòng, ôm Lạc Vân vào lòng rồi khóc nghẹn ngào:
- Lạc Vân, cậu sao thế, cậu không nghe mình nói à, mình đã mất đi người anh trai tốt nhất, mình không muốn mất đi người bạn nữa. Lạc Vân, cậu còn Cha Mẹ lớn tuổi cần cậu chăm sóc…
Nói đến đây, Phương Thư vẫn không thấy Lạc Vân có bất kỳ động thái nào muốn quay trở về. Chú Tuấn bước đến bên cạnh Phương Thư nói:
- Chúng ta cần cho cô Lạc thêm thời gian thích ứng với việc Khải Ân đã mất, chú tin cô ấy sẽ vượt qua
Nói rồi, chú Tuấn vỗ vỗ vai Phương Thư an ủi, cùng cô trở về biệt thự.
Sáng hôm sau, bầu trời cuối năm nhưng lại u ám, một chút ánh sáng cố len lỏi qua đám mây đen chiếu rọi vào giọt nước mắt còn vươn trên mi mắt của Lạc Vân, cô vẫn ngồi ở đấy, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào gương mặt của Khải Ân. Lạc Vân đưa tay vuốt nhẹ gương mặt từ trán đến cánh mũi rồi đến miệng:
- Em mãi yêu anh
Cô chỉ nói vọn vẹn vài từ, rồi lảo đảo đứng dậy, bước chậm rãi đến biệt thự. Lạc Vân nói với thím Tuấn rằng cô thấy đói bụng, thím Tuấn chuẩn bị ít cháo cho cô
- Phương Thư, chúng ta quay lại thành phố A!
Phương Thư nhìn Lạc Vân lúc này có chút không quen, nhưng có lẻ lúc này Lạc Vân quá đau lòng nên từ lời nói đến hành động có chút khác thường.
Khi cả hai trở về nhà, Mẹ Lạc đã chuẩn bị thức ăn, Lạc Vân cũng ngồi vào ăn tối cùng mọi người, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy vị thức ăn là thế nào, cũng không để tâm đến mọi người đang nói gì. Ăn xong, cô lặng lẻ thu dọn chén bát trên bàn, rồi vào phòng nằm nhắm mặt lại.
Phương Thư vì chuyện Khải Ân đột ngột qua đời nên đến công ty Ôn Khải hỗ trợ Ôn Đăng một tay, cô trở thành trợ lý tổng giám đốc, nên công việc bận rộn nhưng không quên quan tâm đến Lạc Vân.
Mẹ Lạc ở lại chăm sóc Lạc Vân được mười ngày, Lạc Vân thấy Mẹ đi nhiều ngày nên cuối cùng cũng mở miệng nói với Mẹ mình vài câu:
- Con xin lỗi Mẹ và Cha đã lo lắng cho con, con thật sự đã ổn rất nhiều. Con đã đặt vé máy bay, ngày mai sẽ có xe đến đón Mẹ ra sân bay
Mẹ Lạc vẫn còn lo lắng cho con gái:
- Con à, cậu Ân là người tốt, nhưng dù gì người cũng đã mất, con đừng giữ mãi trong lòng, Mẹ hi vọng con gái luôn sống yên bình
Lạc Vân nhìn Mẹ ái ngại, nhưng cô cũng không nói thêm lời nào. Lặng lẻ giúp Mẹ thu dọn áo quàn vào vali.
Buổi tối hôm ấy, Mẹ Lạc ngủ cùng con gái, bà không ngủ được vì Lạc Vân cứ nằm ở đấy, mắt cứ nhìn trân trân trần nhà một cách vô định
- Lạc Vân à, còn đừng như thế, Mẹ thật sự lo cho con, hay Mẹ ở lại thêm vài ngày
Lạc Vân quay sang phía Mẹ:
- Con không sao, Mẹ yên tâm, chỉ là khó ngủ thôi ạ
Mẹ Lạc định nói gì thêm thì Lạc Vân quay lưng về phía bà và nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài trên má, ướt đẫm cả chiếc gối, cô lại nhìn thấy khải Ân đã mỉm cười rồi vuốt nhẹ vào mái tóc cô, anh ôm cô...Lạc Vân cố kéo anh trở về, nhưng anh chỉ mỉm cười rồi biến mất. Thế đấy, Lạc Vân cứ thế mà gặp Khải Ân trong mơ màng...
- Cô là Lạc Vân, có người gửi tặng cô - Vừa nói , người giao hàng chìa ra một hộp quà rất đẹp
- Phiền cô ký tên vào đây - Người giao hàng chỉ vào chỗ trống
- Cảm ơn anh - Lạc Vân vui vẻ nói
Bước vào phòng, Lạc Vân từ từ mở hộp quà, bên trong là chiếc lắc tay làm bằng kim cương, còn có một tấm thiệp nhỏ
"Chúc vợ yêu sinh nhật vui vẻ, em không được từ chối món quà này đâu đấy, bởi chồng em đã tốn nhiều công sức lắm đấy"
Lạc Vân khép hộp trang sức vào và lưu giữ cẩn thận vào ngăn tủ, rồi nhắn tin báo đã nhận được quà với Khải Ân, cô trách anh tốn kém không đáng....
Chớp mắt thôi mà kỳ nghỉ Tết đã hết, mọi người lại quay cuồng vào công việc. Rồi khí trời cũng chuyển hẳn sang mùa hè, lại một năm nóng bức. Lạc Vân ngồi ở văn phòng làm việc, tập trung nghiên cứu những dữ liệu Sếp Vương vừa mail, khi dữ liệu đã được thu thập, Lạc Vân nhanh chóng làm báo cáo và gửi lại cho Sếp. Kết thúc buổi sáng làm việc căng thẳng, Lạc Vân đứng dậy vươn vai và bước đến gần cửa sổ nhìn ra phía ngoài
- Nắng gắt thật đấy – Lạc Vân nói nhỏ
- Nắng thật, trời này chỉ muốn trốn mãi trong phòng lạnh – Ngọc Vy quay về phía Lạc Vân nói
- Lạc Vân, hay là trưa nay tụi mình order kem, trời nắng ăn kem là tuyệt vời – Ngọc Vy nói tiếp
- Thôi đi, chiều nay team mình có cuộc họp với Sếp Vương đó, nghe nói là dự án mới, phải ra tận nước ngoài gặp khách – Trường Khải cầm ly nước vừa uống vừa nói
- Sắp bận sấp mặt nữa rồi – Quốc Dũng nói
Như lời Trường Khải nói, Vương Kiên thông báo họp lúc hai giờ chiều, lần này phòng họp còn có các phòng ban khác và có cả Sếp tổng. Dự án mới này, nếu thành công sẽ đem đến lợi nhuận cho công ty hàng nghìn tỷ đồng, nên tổ của Lạc Vân phải có chiến lược rõ ràng. Thời gian chuẩn bị chỉ vọn vẹn một tháng, nên tất cả từ team của Lạc Vân đến tổ dự án, tổ xây dựng đều bắt tay vào làm. Có những buổi tối phải tăng ca vào ban đêm. Lạc Vân cứ thế đi sớm về khuya, cô gầy và đen hơn chút ít, da vẻ thì có một vài chấm mụn nổi lên. Phương Thư nhìn Lạc Vân vừa ăn tối vừa ngồi đọc dữ liệu ở máy tính, không khỏi xót xa:
- Heo ơi, cậu có thể đừng tự ngược đãi bản thân mình như thế không, ăn cho xong cái đã, mình chỉ sợ dạ dày cậu sẽ không chịu nổi
- Lạc Vân, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, miệng vẫn nhai nhóp nhép:
- Chỉ còn còn năm ngày nữa thôi, mình phải chuẩn bị thật tốt
Phương Thư lắc đầu, đứng dậy rót cho Lạc Vân ly nước ấm, cô cũng quay vào phòng chuẩn bị áo quần ngủ cho Lạc Vân, rồi tất bất vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm. Mọi thứ đã xong, Phương Thư bước ra nói:
- Heo vào tắm đi, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi đấy
Đúng lúc đó, Lạc Vân cũng đã xem và làm xong dữ liệu và gửi báo cáo tiến độ cho Sếp Vương, bước vào phòng tắm ngâm mình trong làn nước, mới thấy thư giãn đôi chút. Khi bước ra khỏi phòng tắm, Lạc Vân đã nhìn thấy Phương Thư ngồi ở sofa đợi mình
- Chúng ta cùng ngủ thôi
Lạc Vân cười và cảm thấy vô cùng ấm áp, trong thời gian bận rộn này, Phương Thư luôn rất quan tâm cô, chăm sóc cô cẩn thận. Những ngày Khải Ân bận rộn, thì Phương Thư là người đón cô về nhà. Lạc Vân cảm thấy vô cùng may mắn khi có người bạn như thế
Cuối cùng, tất các bước chuẩn bị đều hoàn thành rất tốt. Vương Kiên, Vũ Nhân và Boss thần bí sẽ cùng sang nước ngoài đấu thầu. Mọi người ở lại làm việc mỗi ngày đều mong ngóng tin tức, chốc chốc lại liếc nhìn Trường Khải, xem phản ứng của anh ta thế nào
- Trường Khải, Sếp Vương có bắn tin về không, hồi hộp sắp chết mất thôi – Ngọc Vy nói với Trường Khải
- Đúng đó, có tin tức gì chưa? Đã ba ngày trôi qua rồi mà – Minh Tiến cũng nôn nóng
- Sếp Vương hiện tại đang rất bận, nên tôi vẫn chưa hỏi được thông tin – Trường Khải vẻ mặt tỏ ra căng thẳng không kém
Đến chiều, mọi người nhận được mail của Sếp Vương báo sáng mai chín giờ sẽ có cuộc họp. Mọi người lại một đêm khó ngủ, vì không biết tin xấu hay tin tốt lành nữa. Đến sáng hôm sau, mọi người vào làm việc nhưng ai nấy đều trông đợi đến chín giờ để được nghe công bố
- Chúng ta mà trúng thầu thì nhất định sẽ mời mọi người chầu kem – Ngọc Vy nói
- Có chầu kem, rõ là keo kiệt – Quốc Dũng ghẹo Ngọc vy
- Anh sẽ chiêu đãi bọn này cái gì mà chê em keo kiệt? Ngọc Vy sừng sỏ
- Chầu hải sản bao no – Quốc Dũng nói
- Thống nhất vậy đi – Ngọc Vy nói như đã biết trước kết quả vậy đó
- Nói chung, mọi người đều được ăn ké – Hương Thuần nói thêm
- Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi – Minh Tiến cầm sổ và tập hồ sơ đứng dậy
Đã tập trung đầy đủ “văn võ bá quan”, tổng giám đốc Vũ ngồi vào vị trí lãnh đạo. Mọi người nín thở lắng nghe công bố
- Tôi muốn công bố một tin đến mọi người, đó là công ty chúng ta đã trúng thầu. Và thêm nữa, khách hàng còn nói rằng, nếu dự án lần này làm tốt, thì những dự án tiếp theo ở các nước khác sẽ giao hẳn cho chúng ta phụ trách
Mọi người đồng thanh reo lên, và đều rất vui mừng phấn khởi:
- Yeah, chúng ta thành công rồi!!! Chúng ta thành công rồi!!!!!!!!!!!
Vũ Nhân tiếp lời:
- Đây chỉ là bước đầu thôi, dự án lần này phải hoàn thành trước tháng 12 năm nay mọi người phải nổ lực hơn rất nhiều lần
Vũ Nhân tiếp tục:
- Phân công công việc cụ thể cho các phòng ban đều đã được gửi về mail cá nhân từng trưởng bộ phận, tôi hi vọng các anh chị sẽ sớm gửi kế hoạch triển khai dự án trước mười giờ ngày mai. Vì thời gian chúng ta không có nhiều
Mọi người tan họp, ai cũng khấp khởi niềm vui nhưng cũng có phần lo lắng. Lạc Vân cũng thế, cô nghĩ, còn khoảng mười tháng nữa sẽ đến tháng mười hai, vậy là bảy hoặc tám tháng phải hoàn thành, thời gian quả thực rất gấp rút. Nhưng nghĩ đến công ty đã giành được chiến thắng của lần đấu thầu này, nó tạo động lực rất lớn cho cô và mọi người.
Vào đến phòng làm việc, Lạc Vân tự tay pha café cho từng người và không quên mời café Sếp Vương, khi Lạc Vân bước ra từ phòng Sếp Vương, mọi người nhìn cô cười cười
- Lạc Vân, em đây là rửa quà mới à? Ngọc Vy hóm hỉnh hỏi
- Nghi lắm nha – Ngọc Vy vẫn chưa muốn buông tha Lạc Vân
- Khi Lạc Vân vừa vào ghế ngồi chuẩn bị làm việc, Ngọc Vy đã kéo ghế đến kế bên cô:
- Chiếc lắc tay đấy là vật đấu giá của nhà sản xuất nổi tiếng thế giới đó, trên thế giới này chỉ có một thôi
Lạc Vân ngạc nhiên nhìn Ngọc Vy, tỏ vẻ không tin, cô chỉ nghĩ chiếc lắc tay này nó đắt chứ không nghĩ đến nó lại có giá trị và lại là hàng cực phẩm có một không hai:
- Cái này em tùy tiện mua ngoài chợ thôi ak, không phải cái vật gì mà Chị nói là cái duy nhất
Ngọc Vy nâng tay Lạc Vân lên, tiếp lời, nhưng giọng nhỏ hơn:
- Em nhìn này, chiếc lắc này, mỗi viên kim cương tuy nhỏ nhưng là em nhìn xem, có loại kim cương hồng, xanh táo, đen…mỗi viên đều được mài dũi hình trái tim rất công phu, còn có hình ngôi sao lấp lanh.
Lạc Vân lúc này mới quan sát thật kỹ, đúng là nó được làm rất kỳ công, nhưng vẫn cố đánh lạc hướng:
- Em thấy nó lạ nên mua ngoài chợ đeo đỡ vài ngày thôi Chị, không phải loại đắt tiền đâu
Ngọc Vy hiểu ra rằng Lạc Vân không muốn chia sẻ hoặc là Lạc Vân thật sự không biết giá trị của chiếc lắc tay này:
- Em nói sao, Chị nghe vậy, có lẻ độ hot của chiếc lắc này quá cao, nên người ta làm giả để bán
Dưới sự nổ lực của tất cả nhân viên, dự án cuối cùng cũng hoàn thành sớm hơn dự kiến hai tháng và nhận được sự khen ngợi từ khách hàng, nên tổng giám đốc công bố kết quả kèm theo thông báo tiền thưởng cho mỗi nhân viên lần này cao hơn gấp đôi những lần trước. Tổ chức ăn mừng lần này công ty kết hợp du lịch nghĩ dưỡng ở một thành phố biển, tại một resort chuẩn 5 sao. Đúng như ông bà có câu “việc hôm nay chớ để ngày mai”, nên thông báo đi du lịch là đầu tuần, cuối tuần sẽ đi du lịch, và tất nhiên tất cả công tác chuẩn bị đã được công ty lo chu toàn.
Đi đến đâu cũng nghe mọi người bàn tán rất sôi nổi, lần này không phải đi xe bus như những lần trước, được đi máy bay loại xịn, tất nhiện vé máy bay khứ hồi thì cũng cao hơn gấp đôi. Vừa về đến phòng, Ngọc Vy đã kéo tay Lạc Vân vào cùng chỗ với Hương Thuần:
- Chiều nay tụi mình đi mua bikini, nghe nói biển ở thành phố F rất đẹp, hồ bơi ở resort Ricky thì khỏi phải chê. À,tụi mình mua thêm đầm maxi, nón, giày…đi dạo biển.
Lạc Vân và Hương Thuần nhìn nhau cười, Hương Thuần nói:
- Chị thấy Vy nói đúng đó Lạc Vân, nên chuẩn bị sớm, cuối tuần đã đi rồi đó
- Lạc Vân không phản đối, gật đầu đồng ý.
Ngọc Vy rất ham đi du lịch, tuy cô bộc trực nhưng kiến thức không hề thua kém ai, đặc biệt từ sự việc chiếc lắc tay lần trước, Lạc Vân nghĩ Ngọc Vy không phải tầm thường. Thật ra, Lạc Vân đã gặng hỏi Phương Thư, quả đúng là chiếc lắc đeo tay của cô là cái duy nhất được đấu giá và mang từ nước ngoài về, giá trị của nó rất lớn. Lạc Vân muốn trả lại chiếc lắc tay, nhưng Phương Thư ngăn cản, vì nếu làm như thế Khải Ân sẽ rất buồn. Nếu vậy, Lạc Vân đành bảo quản trong hộp và cất nó thật kỹ
Giờ tan tầm cũng đến, ba cô nàng phòng kế hoạch & phát triển điên cuồng mua sắm. Lạc Vân mua cho bản thân thêm một vali loại tốt và to hơn, mua thêm áo quần, giày dép, nón, mỹ phẩm. Cô ghé ngang quầy bán váy, tìm mua cho Phương Thư một bộ cánh màu đen, rồi lại ghé ngang cửa hàng dây nịch tặng Khải Ân. Khi vô tình lướt qua cửa hàng bán viết, cô nhìn thấy một cây bút rất tinh xảo, cô quyết định mua nó.
Cũng hơn tám giờ tối, Lạc Vân mới về đến nhà. Vừa bước vào nhà thì đã thấy Phương Thư ngồi ở sofa xem chương trình truyền hình. Phương Thư thấy Lạc Vân về, vội tắt tivi:
- Hôm nay heo lại tăng ca nữa à?
Lạc Vân tay xách túi lớn túi nhỏ hướng sofa ngồi xuống:
- Công ty heo đã hoàn thành rất thành công dự án nên từ hôm nay heo được giải phóng khỏi kiếp tăng ca, cuối tuần sẽ đi du lịch cùng công ty hai ngày
Phương Thư nhìn vào đóng đồ trên ghế:
- Thế đóng quần áo giày dép này là chuẩn bị đi chơi đó à, mà heo mua đồ với ai vậy?
Lạc Vân loay hoay tìm quà cho Phương Thư, vừa nói:
- Đi cùng hai chị trong phòng đấy. Đây là quà của nhím thử liền cho heo xem nào
Phương Thư nhìn chiếc túi, làu bàu:
- Nhím có thiếu mấy thứ này đâu, không để giành tiền mua đồ cho heo đi
Nói thế chứ trong lòng Phương Thư rất vui, vì cô bạn thân lúc nào cũng nhớ đến mình. Phương Thư vào trong phòng thay đồ, loáng thoáng nghe tiếng chuông cửa. Khi thay đồ xong, Phương Thư bước ra từ phòng ngủ, nhìn cô như một nữ hoàng, bộ váy rất đẹp và tôn dáng.
- Nhím ơi, bộ này chắc may riêng cho nhím, xem nó vừa khít luôn, vòng nào ra vòng đó
Phương Thư uốn éo vài vòng, Lạc Vân lại chìa đến một hộp quà nhỏ:
- Đây là quà cho nhím nè, mình đặt từ nước ngoài đấy, mình mới nhận từ người giao hàng lúc nảy đấy
Phương Thư lần này không nói gì, liền khui hộp quà, là chai nước hoa loại giới hạn mà lần trước Phương Thư chưa mua được
- Oa, thơm quá, thích thiệt, cảm ơn heo nhiều. Sao heo biết nhím thích loại này, tìm đặt mua mãi không có, người ta bảo hết hàng rồi
Nói rồi Phương Thư hôn vào má Lạc Vân một cái thật to “Chụt”. Phương Thư thay váy ra và bắt đầu xem đồ cùng Lạc Vân. Cả hai loay hoay mãi với mấy túi đồ cũng đến hơn mười một giờ. Khi đặt lưng xuống giường thì cũng đã gần mười hai giờ. Lạc Vân mơ màng ngủ, trong mơ cô lại thấy một người đàn ông kéo cô vế phía hắn…
Đến ngày đi du lịch, buổi sáng thứ bảy, trước cổng công ty rất nhộn nhịp, người vác balo, người kéo vali. Lạc Vân bước xuống xe, chiếc váy trắng hở bờ vai trắng ngần, viền váy nhấn nhẹ nhàng với vài đường ren, đeo kính mát hiện đại, túi xách và giày màu kem nhẹ, gương mặt thanh thoát với lớp trang điểm tự nhiên, lúc này Lạc Vân tựa như công chúa nhỏ, nét đẹp thanh thuần, nếu diễn tả bằng lời thì không thể lột tả hết được. Mọi người nhìn cô , có ánh mắt ngưỡng mộ có ánh mắt ghen tị.
Cùng lên xe và xuất phát ra sân bay, mọi người đều nhận vé từ người tổ chức, nhưng tìm mãi vẫn không thấy vé của Lạc Vân. Trưởng đoàn ra hiệu cho mọi người làm thủ tục hải quan, anh nói với Lạc Vân:
Cô Lạc, thật ngại quá, cô đợi tôi kiểm tra một chút
………
Khoảng hơn mười phút sau, vẫn chưa thấy trưởng đoàn đến, Lạc Vân vẫn rất bình tĩnh, cô ngồi ở sân bay nhìn dòng người qua lại, lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình gửi cho Phương Thư. Một lúc sau, Lạc Vân thấy Vũ Nhân và Vương Kiên hướng mình đi tới, cô lịch sự đứng dậy chào
- Dạ chào Vũ tổng, Sếp Vương
Vương Kiên đưa Lạc Vân vé máy bay hạng thương gia:
- Vì sơ suất của ban tổ chức, nên công ty đã chuẩn bị vé này, em đi cùng chúng tôi
Lạc Vân đành hết cách, có lẻ cuối tuần nên không thể mua vé hạng phổ thông. Cô thầm nghĩ, được đi vé hạng thương gia thế này quả thật quá may mắn.
Bước vào phòng chờ, vừa ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, Ngọc Vy và mọi người lo lắng nên tranh thủ điện thoại cho Lạc Vân. Lạc Vân rất thật thà kể lại câu chuyện, mọi người ngưỡng mộ cô quá may mắn, Ngọc Vy còn ước bản thân là người thay thế Lạc Vân. Ngồi được một chút, thì một người mà cô không mấy thiện cảm xuất hiện, là Minh Thiên. Cô liếc nhìn và gật đầu chào nhẹ một cái, thật không ngờ, anh ta lại ngồi vào dãy ghế đối diện Lạc Vân.
Mọi người đều lên máy bay, Lạc Vân nhìn vào chỗ ngồi của ghế thương gia, quả thật không chê vào đâu được, tiếp viên cũng rất đẹp và đặt biệt dáng cực chuẩn. Mỗi người một ghế riêng, có cả chỗ để ngủ, bàn ăn, bàn làm việc, màn hình tivi, headphone… nói chung đầy đủ tiện nghi. Lạc Vân ngồi cạnh cửa sổ, thả hồn theo những đám mây trôi bồng bềnh, cô chợt nghĩ, giá như có thể đưa tay ra sờ vào mây thì thích quá nhỉ? Cô lấy laptop ra và bắt đầu viết tiếp tiểu thuyết đã bị cô viết dở dang từ vài tháng trước. Lạc Vân vẫn cặm cụi viết lách, ghế bên cạnh có một người vẫn luôn âm trầm quan sát cô…
Xuống máy bay, Lạc Vân nhập chung nhóm với bọn Ngọc Vy về resort. Lạc Vân lần nữa “xui xẻo” là vẫn chưa làm thủ tục đặt phòng cho cô
- Lạc Vân, em có gây thù với ban tổ chức hay không, mà người ta không đặt cho em cái gì hết vậy? – Ngọc Vy bực tức nói
Lạc Vân mặt vẫn tươi cười nói:
- Không có phòng thì em sẽ ngủ ké phòng hai chị
Trưởng đoàn giải thích:
- Phòng tiêu chuẩn hai người thôi em à, anh sẽ sắp xếp cho em khu khác
Lạc Vân nói với Ngọc Vy và Hương Thuần cứ về phòng trước, có gì sẽ alo cho hai người sau. Lạc Vân ngồi ở sảnh chờ, cầm điện thoại lên gọi báo đến nơi an toàn cho Khải Ân
- Em đã đến nơi an toàn rồi ak, thấy biển lại nhớ đến anh – Lạc Vân ánh mắt xa xăm nhìn ra biển
- Anh cũng nhớ em, hay anh bay ra gặp em nhé – Khải Ân nói
- Anh còn việc của công ty, mai em về rồi gặp anh cũng được nè… - Lạc Vân vội nói
- Em nhớ tự chăm sóc mình nhé – Khải Ân quan tâm nói
- Em biết rồi – Lạc Vân mỉm cười
Cuối cùng thì Lạc Vân cũng nhận được phòng, là khu cao cấp hơn rất nhiều so với khu mà mọi người và Ngọc Vy ở, ra vào phải có từ, có hồ bơi, spa, ăn uống, bar tách biệt. Căn phòng Lạc Vân ở theo dạng gia đình, có phòng ngủ, bếp, phòng khách, phòng tắm có bồn tắm cao cấp và tiện nghi…nói chung là rất tuyệt vời, Lạc Vân bước đến bên cửa sổ, vén rèm ra là có thể thấy biển, gió biển mới mát và thơm mùi biển làm sao.
Buổi tối diễn ra rất nhiều hoạt động, văn nghệ, biểu diễn bikini, biểu diễn DJ hoành tráng, tiệc buffet hải sản… Đúng điệu là bữa tiệc lớn. Ngoài ra, chương trình còn có chương trình bốc thăm trúng thưởng, giải đặc biệt là một chiếc xe hơi màu đen mui trần đời mới nhất, các giải còn lại là tivi thông minh, tủ lạnh thông minh, đồ gia dụng. Đến giải đặc biệt, tất cả mọi người đều hồi hợp chờ đợi
- Có khi nào nào mình không nhỉ? – Một nhân viên nói
- Lái chiếc này dạo phố cùng người yêu là oách tới nách – Một người khác nói
Tiếng MC hô to tên người may mắn:
- Trên tay tôi là tên người may mắn nhất tối hôm nay, mời cô……………………………….Lạc Vân
Lạc Vân còn đang mãi nói chuyện với Ngọc Vy, loáng thoáng nghe tên mình, nhưng cô chỉ nghĩ là nghe nhầm, nên không mấy quan tâm
Tiếng MC lần nữa vang lên:
- Mời cô Lạc Vân bước lên sân khấu ạ
Lạc Vân lần này chắc chắn là người khác kêu tên mình, không đúng là MC của chương trình bốc thăm trúng thường thì phải. Không lẻ….
- Lạc Vân, em nhanh lên sân khấu nhận giải thưởng đi, là xe BMW i8 Roadster 2018 đó – Quốc Dũng đi nhanh đến chỗ của Lạc Vân
Lạc Vân bước lên sân khấu với tiếng reo hò của đám đông, cô nhận giải thưởng mà trong lòng vẫn chưa hết bất ngờ, thật sự may mắn sao lại đến liên tục với cô thế này? Không biết là họa hay phúc đây nữa, Lạc Vân xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực, vì giờ đây nhạc đã trỗi dậy, mọi người bắt đầu nhảy múa điên cuồng.
Quay về thành phố A cũng là lúc trời nhá nhem tối, Lạc Vân đứng đợi Khải Ân ở góc khuất bên đường. Khi xe Khải Ân chầm chậm dừng lại, anh bước xuống xe mở cửa cho Lạc Vân và sắp xếp hành lý vào xe. Lúc này anh không thể kiềm chế được sự nhớ nhung, liền bật kính đen bao trùm chiếc xe, bật ghế ra sau tạo thành một chiếc giường, anh hôn một cách nồng nhiệt lên bờ môi mềm mại của Lạc Vân. Cô choàng tay ra phía sau cổ của Khải Ân ôm chặt
- Anh thật sự rất nhớ em, heo con
Lạc Vân phì cười với cách gọi của Khải Ân:
- Ai là heo con của anh, em mà là heo con thì anh là lão dê xồm
Khải Ân cười gian:
- Em đã gọi anh lão dê xồm thì anh phải thực hiện đúng như em gọi
Lạc Vân la lên:
- Là em sai, là anh yêu, không phải lão dê xồm
Lạc Vân sửa lại váy áo đã bị Khải Ân kéo xuống tận hai gò bồng, chỉnh lại mái tóc dài ướt đậm mồ hôi, và thoa lại chút son phấn. Sau khi chỉnh sửa xong, Khải Ân hạ kính đen xuống, cả hai cùng về nhà Phương Thư
Tiếng mở cửa vang lên, Phương Thư thân mang tạp dề bước ra:
- Heo về rồi, đi chơi vui không, để nhím xem có bị đen không nè? À, heo vào tắm rửa đi, nước đã được chuẩn bị rồi đó, có cả đồ mặc ở nhà để trên kệ đấy
Khải Ân lắc đầu với cách chăm sóc của Phương Thư, nhưng anh thầm nghĩ, sau này cưới Lạc Vân về, anh cũng sẽ như thế thôi, được chăm sóc cô anh đều cảm thấy rất vui
Trong bữa cơm, Lạc Vân khoe với Khải Ân và Phương Thư:
- Chuyến du lịch lần này em có quà khủng nhé, công ty cho bốc thăm trúng thưởng, em trúng luôn con BMW i8 Roadster 2018
Phương Thư há hốc miệng bất ngờ:
- Không nghỉ đến công ty heo lại giàu mà còn hào sảng với nhân viên như thế, tặng hẳn con xe siêu sang chảnh
Phương Thư tiếp tục:
- Khi nào heo nhận xe, mà quên mất heo chưa có bằng đúng không? Cần mình giúp không?
Lạc Vân cười hơi gian một chút:
- Đành nhờ nhím cô nướng giúp đỡ, còn về phần nhận xe, mình nhận lúc nào cũng được, kể cả khi mình nghỉ việc đấy
Phương Thư tỏ ra ngưỡng mộ:
- Công ty gì mà đãi ngộ tốt thế không biết
Nói về vấn đề lái xe của lạc Vân, cô đã được Phương Thư và Khải Ân hướng dẫn tận tình, nên kỹ năng lái xe và xử lý tình huống của cô rất tốt, chỉ là bằng cấp thì không có thời gian lấy thôi.
Ăn tối xong, thì cả ba cùng xem chương trình truyền hình, nói chuyện đôi câu thì Khải Ân ra về, Lạc Vân và Phương Thư dọn dẹp rồi cũng đi ngủ, chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu
Sáng thứ hai là ngày uể oải với mọi người, hầu như vẫn còn ngáy ngủ, hay còn chưa dứt được với cảm giác được nghỉ ngơi, nên không khí có chút thiếu sức sống. Tuy nhiên, ngày thứ hai cũng là ngày mệt nhất vì buổi chiều có cuộc họp với quản lý, phải trình bày những kế hoạch làm việc, kế hoạch triển khai những dự án nhỏ lẻ đến dự án lớn hay quan trọng. Nên dù mọi người có uể oải cỡ nào cũng phải nhanh tỉnh giấc mà làm việc. The Skye là thế, phần thưởng luôn xứng đáng cho người có năng lực thật sự và người luôn luôn cố gắng luôn luôn nổ lực, nếu không sẽ bị đào thải nhanh chóng
Một tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay lại đến thứ sáu, Lạc Vân có thói quen sắp xếp lại các tập tin trên máy tính vào từng phần cho phù hợp, tiếp theo đó là hồ sơ cũng theo từng ngăn và khóa lại kỹ càng. Tiếp theo là vệ sinh bàn làm việc, ghế và máy tính. Lạc Vân đang lau chùi thì nhận được điện thoại của Khải Ân, Lạc Vân bước ra ngoài ban công:
- Dạ em nghe ạ - Lạc Vân giọng nói nhẹ nhàng
- Tối nay cùng anh ăn tối nhé bé yêu, bảy giờ anh đến đón em – giọng Khải Ân nồng nàn tình cảm
Nói thêm vài câu thương yêu, cả hai tắt điện thoại, Lạc Vân nhìn đồng hồ trên tay, cũng sắp đến giờ về, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi cầm giỏ ra về.
Về đến nhà, trời cũng nhá nhem tối, Lạc Vân mở cửa bước vào thì phát hiện ra Phương Thư vẫn chưa về. Điện thoại báo có tin nhắn, là Ôn Đăng nhắn cảm ơn vì món quà “Món quà thích hợp tôi cảm ơn em”. Thật ra, hai ngày trước, Lạc Vân nhờ người chuyển phát nhanh đến văn phòng Ôn Khải, món quà là cây viết hôm trước cô thấy đẹp nên mua tặng Ôn Đăng, chủ yếu là cảm ơn anh đã giúp đỡ còn tặng quà cho cô. Sau khi nhắn trả lời Ôn Đăng xong, Lạc Vân nhanh chóng chọn cho mình bộ váy màu nude dạng xòa theo kiểu công chúa và có tay. Lạc Vân nhắn vài câu cho Phương Thư rồi cầm túi xách đi xuống sảnh đợi, cô muốn đến sớm hơn một xíu, nhưng bất ngờ khi lấy túi xách vô tính làm rơi chiếc ly. Tiếng vỡ của thủy tinh vang vọng khắp căn phòng khiến Lạc Vân khẽ rùng mình, cô hơi luống cuống cầm máy hút bụi hút hết thảy mãnh vỡ lớn nhỏ, rồi nhanh chóng rời khói nhà xuống sảnh đợi Khải Ân.
Khải Ân đang lái xe, mở một bài nhạc về tình yêu rất đáng yêu, miệng anh lúc này ngâm nga hát theo và mỉm cười rất hạnh phúc. Anh khẽ liếc nhìn bó hoa màu đỏ tươi điểm thêm hoa bi trắng, nhìn đơn giản nhưng không kém phần tinh tế và sang trọng được đặt ở ghế phụ, ý cười trên môi anh càng thêm sâu. Khi đến đèn đỏ, anh lái xe chậm lại và từ từ dừng lại, qua ngã tư này là đã đến chung cư nơi Lạc Vân ở, anh nhìn đồng hồ thì thấy còn năm phút nữa mới đến bảy giờ. Khải Ân đang miên suy nghĩ thì từ phía sau xe anh một chiếc xe container chạy với tốc độ khủng khiếp lau thẳng đến, một tiếng ầm vang trời, xe Khải Ân nằm hẳn dưới thùng xe container và biến dạng hoàn toàn, trong xe Khải Ân cảm giác được mình không qua khỏi và đã dùng dùng chút hơi thở còn sót lại cầm một hộp quà tình xảo…. Cuối cùng mắt anh từ từ nhắm lại, như kết thúc tất cả những ước mơ, hoài bão còn dang dở ở tương lai, máu bắt đầu loang đầy từ phần đầu đến cổ rồi đến toàn thân, nhuộm đỏ cả chiếc áo trắng
Lạc Vân nhìn đồng hồ, đã qua bảy giờ rồi, sao Khải Ân vẫn chưa đến, cô nghĩ bụng chắc anh ấy bận việc công ty nên đến muộn. Đứng ở sảnh được năm phút, có vài cô lớn tuổi đi ngang nói:
- Ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ có tai nạn nghiêm trọng, hiện cảnh sát đang phong tỏa hiện trường – Một cô trung niên tóc búi cao nói
- Tài xế bây giờ hết chỗ nói, uốn rượu lái xe. Nghe nói chủ chiếc xe hơi là một người còn rất trẻ - Một côt trung niên tóc ngắn nói
Lạc Vân nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi thì bắt đầu có dự cảm bất an, nhưng cô cố xua tan suy nghĩ tiêu cực ấy, lúc này cô cầm điện thoại lên và gọi cho Khải Ân, tiếng tổng đài “Thuê bao quý khách….”. Lạc Vân liền điện thoại cho Phương Thư:
- Nhím ơi, từ chiều đến giờ nhím có liên lạc được với anh Khải Ân không?
Phương Thư cười tủm tỉm:
- Ơ, người yêu của heo mà, nhím sao biết được. He he
Lạc Vân với giọng hơi lo lắng:
- Anh Khải Ân hẹn ăn tối với mình lúc bảy giờ, nhưng bây giờ đã là bảy giờ hai mươi phút, trước giờ anh Khải Ân chưa từng trễ hẹn….
Phương thư cũng bắt đầu thấy lạ, lúc anh Khải Ân đi cũng rất sớm, anh ấy còn nói đến sớm hơn để đợi Lạc Vân, cô cũng đã đặt nhà hàng lúc bảy giờ ba mươi….
- Không sao đâu, chắc trên đường kẹt xe, heo đứng đợi anh ấy xíu nhé, mình sẽ thử liên lạc với anh ấy
Lạc Vân nghe về vụ tai nạn, càng cảm thấy lo lắng, nên cô hướng ngã tư đi đến, người dân hiếu kỳ lúc này đứng hai bên đường rất đông, xe cứu hộ, xe cứu thương đã đến đầy đủ, cảnh sát giao thông đã phong tỏa hiện trương. Lạc Vân bước đến gần hơn, gần hơn nữa, mắt cô như nhòe đi, đầu óc cũng choáng váng, chân cứ thế vô thức bước đến hiện trường. Lạc Vân nhìn rõ là biển số xe là của xe Khải ÂN, cô không tin vào mắt mình, cô ước lúc này mình bị mù đi, không thể thấy gì nữa… Lạc Vân nhìn thấy người bị nạn được người ta kéo ra từ trong xe, cả người và khuôn mặt bê bết máu tươi, rồi cô nhìn thấy chiếc đồng hồ cô tặng anh hôm trước, là anh thật rồi. Lạc Vân bước đến gần hơn
- Cô gì ơi, cô không được vào khu vực này - Vị cảnh sát trẻ tuổi nói
Lạc Vân lúc này như người mất hồn, hoàn toàn không nghe thấy bất cứ gì, cứ vô thức bước tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh đầy máu tươi kia
- Tôi nói cô không nghe à, cô tránh ra, hiện trường tai nạn gây chết người, không thể tùy tiện vào trong - Viên cảnh sát có hơi nóng vội kéo Lạc Vân ra, vô tình làm cô té ngã xuống dất
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông liên tục, Lạc Vân nghe máy trong vô thức và chỉ ú ớ “Khải Ân, Khải Ân, máu máu”, và lúc này trước mắt Lạc Vân là một màu đen, ý thức của cô dần biến mất, rơi vào hôn mê…
Khi Lạc Vân từ từ mở mắt thì đám tang của Khải Ân cũng đã kết thúc, anh được chôn tại trang trại mà trước đây anh và cô từng đến. Mẹ của Khải Ân vì không chịu được cú sốc lớn nên đã lên cơn đau tim, vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Ba Khải Ân khóc thương con trai và lo việc công ty nên tóc bạc đi nhiều phần, gương mặt hốc hác chỉ còn trơ xương. Sự ra đi bất ngờ của Khải Ân là sự mất mát quá lớn cho mỗi người thân của anh, ngay cả nhân viên trong công ty Ôn Khải không đủ sức để làm việc. Mẹ Lạc và Phương Thư nắm tay Lạc Vân và nói sơ qua tình hình cho cô biết:
- Lạc Vân à, con phải cố gắng, dù gì cậu Ân cũng đã như thế, người sống phải cố gắng sống con à – Mẹ Lạc nhìn con gái mà khóc thút thít
- Heo ơi, cậu phải cố gắng, nhím sẽ luôn bên cạnh… - Phương Thư không kiềm được nước mắt
Lạc Vân nhìn trân trối trần nhà, bất ngờ nói:
- Cậu có thể đưa mình đến nơi chôn cất của anh Khải Ân không?
Phương Thư lấy trong túi xách ra một cái hộp rất tinh xảo, bên trên còn khắc tên Lạc Vân, và có cả mật mã:
- Đây là món quà cuối cùng của anh trai mình dành cho cậu, chỉ có cậu mới có thể mở được nó
Nghe đến đây, nước mắt Lạc Vân vô thức rơi ra từ khóe mắt hai bên, cô từ từ ngồi dậy, cầm chiếc hộp từ trên tay Phương Thư. Lạc Vân được Phương Thư chở trên xe một đoạn khá xa mới đến được trang trại, là nơi chôn cất Khải Ân. Lạc Vân đi một cách vô thức theo hướng dẫn của chú Tuấn.
Đứng trước mộ của Khải Ân, Lạc Vân nhìn trân trối vào bức hình trên bia mộ, rồi đột nhiên mở miệng nói với Phương Thư:
- Không cần lo cho mình cần yên tĩnh bên anh ấy
Phương Thư lặng lẽ rời đi, giờ đây chỉ còn lại một mình Lạc Vân, cô đứng đấy một lúc, rồi quỳ xuống bên cạnh tấm hình của Khải Ân, cô cầm chiếc hộp, chỉ cần vài con số đã có thể mở nó ra, bên trong là chiếc nhẫn rất đẹp, có một bức thư với vài dòng chữ ngắn “Vợ xinh đẹp của anh, yêu em đến hết cuộc đời”. Lạc Vân khóc nấc lên từng cơn, mọi đau khổ cứ thể giày vò cô, tâm can cô như có hàng tỷ con kiến đang cắn đốt nó, đau đến không thể nào thở nổi. Bờ vai cô run lên bần bậc theo tiếng khóc nấc thật thê lương và ảm đạm, sự đả kích này, Lạc Vân không biết bản thân làm cách gì mới có thể chấp nhận được. Trước đó, anh còn trao cho cô nụ hôn mãnh liệt, bờ môi vẫn cảm nhận rõ rệt điều đấy, cái ôm rồi vòng tay anh vẫn quanh quẩn người cô, giọng nói ấm áp vẫn văng vẳng bên tai cô, vậy mà trước mắt cô là gì đây, là mộ phần lạnh lẽo. Lạc Vân cảm nhận một phần trong cô như đã chết theo Khải Ân rồi.
Từ khi Lạc Vân quỳ ở mộ Khải Ân đến khuya nhưng không có dấu hiệu trở về. Phương Thư vẫn đứng ở góc khuất theo dõi và bắt đầu sốt ruột. Chú Tuần bước đến gần Phương Thư nói:
- Cứ như thế này, con bé sẽ không trụ nổi
Phương Thư lo lắng:
- Con cũng không nghĩ Lạc Vân lại như thế, để con ra khuyên cậu ấy
Nói rồi, Phương Thư cùng chú Tuấn bước đến bên cạnh Lạc Vân:
- Lạc Vân, cậu vào nghỉ ngơi, như thế này cả ngày đã đủ rồi
Lạc Vân vẫn im lắng, nhìn chăm chú vào hình của Khải Ân. Phương Thư tiếp lời:
- Cậu cứ như thế này, anh Khải Ân trên trời sẽ không yên lòng về cậu.
Nghe đến hai chữ “Khải Ân”, Lạc Vân như có phản ứng, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phương Thư, rồi lại nhanh chóng quay mặt và nhìn vào điểm cũ. Phương Thư đau lòng, ôm Lạc Vân vào lòng rồi khóc nghẹn ngào:
- Lạc Vân, cậu sao thế, cậu không nghe mình nói à, mình đã mất đi người anh trai tốt nhất, mình không muốn mất đi người bạn nữa. Lạc Vân, cậu còn Cha Mẹ lớn tuổi cần cậu chăm sóc…
Nói đến đây, Phương Thư vẫn không thấy Lạc Vân có bất kỳ động thái nào muốn quay trở về. Chú Tuấn bước đến bên cạnh Phương Thư nói:
- Chúng ta cần cho cô Lạc thêm thời gian thích ứng với việc Khải Ân đã mất, chú tin cô ấy sẽ vượt qua
Nói rồi, chú Tuấn vỗ vỗ vai Phương Thư an ủi, cùng cô trở về biệt thự.
Sáng hôm sau, bầu trời cuối năm nhưng lại u ám, một chút ánh sáng cố len lỏi qua đám mây đen chiếu rọi vào giọt nước mắt còn vươn trên mi mắt của Lạc Vân, cô vẫn ngồi ở đấy, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào gương mặt của Khải Ân. Lạc Vân đưa tay vuốt nhẹ gương mặt từ trán đến cánh mũi rồi đến miệng:
- Em mãi yêu anh
Cô chỉ nói vọn vẹn vài từ, rồi lảo đảo đứng dậy, bước chậm rãi đến biệt thự. Lạc Vân nói với thím Tuấn rằng cô thấy đói bụng, thím Tuấn chuẩn bị ít cháo cho cô
- Phương Thư, chúng ta quay lại thành phố A!
Phương Thư nhìn Lạc Vân lúc này có chút không quen, nhưng có lẻ lúc này Lạc Vân quá đau lòng nên từ lời nói đến hành động có chút khác thường.
Khi cả hai trở về nhà, Mẹ Lạc đã chuẩn bị thức ăn, Lạc Vân cũng ngồi vào ăn tối cùng mọi người, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy vị thức ăn là thế nào, cũng không để tâm đến mọi người đang nói gì. Ăn xong, cô lặng lẻ thu dọn chén bát trên bàn, rồi vào phòng nằm nhắm mặt lại.
Phương Thư vì chuyện Khải Ân đột ngột qua đời nên đến công ty Ôn Khải hỗ trợ Ôn Đăng một tay, cô trở thành trợ lý tổng giám đốc, nên công việc bận rộn nhưng không quên quan tâm đến Lạc Vân.
Mẹ Lạc ở lại chăm sóc Lạc Vân được mười ngày, Lạc Vân thấy Mẹ đi nhiều ngày nên cuối cùng cũng mở miệng nói với Mẹ mình vài câu:
- Con xin lỗi Mẹ và Cha đã lo lắng cho con, con thật sự đã ổn rất nhiều. Con đã đặt vé máy bay, ngày mai sẽ có xe đến đón Mẹ ra sân bay
Mẹ Lạc vẫn còn lo lắng cho con gái:
- Con à, cậu Ân là người tốt, nhưng dù gì người cũng đã mất, con đừng giữ mãi trong lòng, Mẹ hi vọng con gái luôn sống yên bình
Lạc Vân nhìn Mẹ ái ngại, nhưng cô cũng không nói thêm lời nào. Lặng lẻ giúp Mẹ thu dọn áo quàn vào vali.
Buổi tối hôm ấy, Mẹ Lạc ngủ cùng con gái, bà không ngủ được vì Lạc Vân cứ nằm ở đấy, mắt cứ nhìn trân trân trần nhà một cách vô định
- Lạc Vân à, còn đừng như thế, Mẹ thật sự lo cho con, hay Mẹ ở lại thêm vài ngày
Lạc Vân quay sang phía Mẹ:
- Con không sao, Mẹ yên tâm, chỉ là khó ngủ thôi ạ
Mẹ Lạc định nói gì thêm thì Lạc Vân quay lưng về phía bà và nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài trên má, ướt đẫm cả chiếc gối, cô lại nhìn thấy khải Ân đã mỉm cười rồi vuốt nhẹ vào mái tóc cô, anh ôm cô...Lạc Vân cố kéo anh trở về, nhưng anh chỉ mỉm cười rồi biến mất. Thế đấy, Lạc Vân cứ thế mà gặp Khải Ân trong mơ màng...