Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hay-to-tinh-voi-ta-di-27
Chương 26: Hạnh phúc là gì
Edit: Hạ Yến
Sáng sớm, dẫm lên trên lá cây bạch quả rải đầy đất, hai người một chó chạy dưới ánh mặt trời mọc.
"Em cầm đi." Nhìn những giọt mồ hôi óng ánh trên làn da mịn màng của Trầm Khê, Tô Hàng liền đưa một cái khăn tay qua cho cô.
"Cảm ơn anh." Trầm Khê không chút khách khí nhận lấy khăn tay, lau lau vài cái, rồi lại tiện tay trả cho nam nhân.
Tô Hàng lại một lần nữa cột khăn tay lại trên tay, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, từ sau khi cùng chạy bộ với Trầm Khê mỗi sáng sớm, nam nhân liền có thêm một thói quen mang theo khăn tay.
"Anh cười cái gì?" Trầm Khê nghi ngờ hỏi.
"Hử?" Tô Hàng sững sờ một hồi, "Gì cơ?"
"Tôi hỏi anh đang cười cái gì?" Trầm Khê lại lặp lại một lần.
"Anh ư?" Tô Hàng dường có chút không tin, "Anh vừa cười sao?"
"Đồ ngốc!" Trầm Khê cảm thấy bộ dạng ngơ ngác của nam nhân lúc này có chút buồn cười, liếc mắt nhìn nam nhân một hồi, rồi xoay người chạy trở về.
"Gâu gâu!" Sơ Ngũ thấy mụ mụ bắt đầu chạy về nhà, chú nghĩ rằng về đến nhà sẽ được ăn thịt xương ngon, cũng kích động đi theo phía sau, vừa chạy vừa kêu gâu gâu.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, khoé miệng của Tô Hàng lại một lần nữa không không khế được mà vểnh lên.
Hạnh phúc là gì, trong lúc lơ đãng nụ cười lại bò lên trên khoé miệng của ngươi, đây ước chừng chính là giờ phút hạnh phúc.
Ăn xong điểm tâm, Trầm Khê cùng Tô Hàng đi ra cửa.
Tô Hàng là như thường lệ đi làm, còn Trầm Khê thì lại phải đến cô nhi viện để đưa vật từ thiện.
Trầm Khê ăn mặc ngày thuờng rất đơn giản, màu sắc quần áo cũng không diễm lệ gì. Cũng không biết có phải do phải đến cô nhi viện ngày hôm nay không, mà Trầm Khê không mặc áo khoác như ngày bình thường, mà cô lại mặc chiếc áo lông màu đen, những túi xách hàng hiệu kia một cái đều không dùng, mà dùng một cái ba lô màu xám không biết được tìm ở đâu ra, bên trong chứa một đống đồ ăn vặt mà hôm qua cô cùng Trương tẩu đi siêu thị mua.
"Hôm nay em muốn đến cô nhi viện ư?" Tô Hàng biết mà còn hỏi.
"Ừm." Trầm Khê vừa mở cửa xe ném ba lô vào, vừa trả lời.
"Đi vui vẻ." Tô Hàng nói.
"Được!" Nghĩ đến tấm thư mời tràn đầy hình vẽ ngộ nghĩnh kia, Trầm Khê không nhịn được cười mà nở nụ cuời.
Tô Hàng khẽ gật đầu, rồi xoay người ngồi vào trong xe, hắn nhìn qua Trầm Khê trong kính chiếu hậu, nghĩ: Lần này để em đi trước, lần sau anh sẽ cùng đi với em.
Trầm Khê thấy Tô Hàng đã lái xe khỏi, cũng dự định xuất phát, sau khi cô nói lời tạm biệt với Trương tẩu, vuốt vuốt Sơ Ngũ đang cọ cọ bên người, lúc này cô mới lái xe rời khỏi biệt thự. Trầm Khê dự định sẽ để xe ở hội ngân sách trước, sau đó lại từ hội ngân sách cùng các tình nguyện viên còn có vật từ thiện cùng đi đến cô nhi viện, bằng không, lái chiếc xe sang trọng mấy triệu đến cô nhi viện, sáng mai bảo đảm cô sẽ lên hẳn đầu đề cho coi.
"Tới rồi?" Lý Nghiệp nhìn thấy Trầm Khê đang cầm ba lô đi đến, liền tiến lên nghênh đón.
"Tôi không đến trễ chứ." Vừa bị chặn lại trên đường một hồi, Trầm Khê sợ mình sẽ làm chậm trễ thời gian xuất phát.
"Không đâu, vật từ thiện cũng vừa mới được sắp xếp gọn xong." Bởi vì cô nhi viện Khánh An cũng không lớn lắm, cho nên vật từ thiện được đưa qua cũng không nhiều, hội ngân sách chỉ cần tìm một chiếc cúp vàng với một chiếc xe van là được, "Một hồi cô đi theo mấy tình nguyện viên ngồi cùng một chỗ ở chiếc xe kia đi."
"Được." Trầm Khê xác nhận vị trí của chiếc xe van một hồi, mới khẽ gật đầu, cô vừa đeo ba lô đang cầm trong tay lên, vì tay phải được nâng khỏi, khiến ngón tay đụng phải ánh nắng sau lưng, chiếc nhẫn kim cương trong tay cô liền lóe ra một ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Lý Nghiệp bị ánh sáng làm cho chói mắt, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, hắn chợt nhớ tới một việc, hắn có nhớ chồng của Trầm Khê là Tô Hàng dường như cũng đã tửng ở cô nhi viện, thế là tò mò hỏi: "Khi còn bé Tô tiên sinh có phải cũng lớn lên ở cô nhi viện không?"
"Đúng vậy!" Trầm Khê không biết vì sao Lý Nghiệp lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn gật đầu trả lời.
"Không biết có phải là một trong những cô nhi viện ở thành phố này không? Cũng không biết trước kia hội ngân sách đã từng giúp đỡ qua chưa." Lý Nghiệp cười rồi nói, "Nếu đã giúp đỡ qua, đây cũng là một loại duyên phận."
"Tôi.. Tôi chưa hỏi qua anh ấy." Trầm Khê luôn cảm thấy đây có lẽ là quãng thời gian không tốt đối với Tô Hàng, lại thêm việc hai người đã kết hôn, nếu như cô tận lực nhắc đến chuyện này, cô sợ Tô Hàng sẽ suy nghĩ nhiều.
"Xuất phát rồi!" Tiếng thúc giục của lái xe bỗng nhiên vang lên.
"Tôi đi đây." Trầm Khê phất phất tay với Lý Nghiệp, rồi xoay người chạy tới phía xe. Xe rất nhanh đã được lái khỏi cửa chính, trên đường đến khu nội thành.
Ước chừng sau một tiếng, xe đứng tại cổng của cô nhi viện Khánh An, bọn nhỏ đầy mặt tươi cười đã sớm đứng đợi ở của đại viện đầy vết gỉ. Các trẻ em ra sức vỗ tay, quần áo mặc trên người mặc dù nhìn không được mới, nhưng lại rất sạch sẽ.
Xe lái thẳng tiến vào trong sân, viện trưởng của cô nhi viện lập tức tiến lên đón, người hai bên nhiệt tình hàn huyên một phen, sau đó các tình nguyện viện liền giúp đỡ bọn nhỏ vận chuyển vật từ thiện.
Trầm Khê ở một bên giúp đỡ phát quần áo mùa đông cho các trẻ em, mỗi một bạn nhỏ đến nhận quần áo đều sẽ ngọt ngào nói một câu "Cảm ơn tỷ tỷ", khiến Trầm Khê vui vẻ không nhịn đuợc cười mà cong miệng.
Đến khi đồ vật được phát gần xong, viện trưởng lại dẫn nhân viên công tác cùng một đứa bé hơi lớn đưa trà cho những tình nguyện viên ở hội ngân sách.
"Con là Trầm Khê đúng không, cô là viện trưởng của nơi này, cô họ Diêu." Diêu viện trưởng nở nụ cười thân thiết đưa một ly trà cho Trầm Khê.
"Cảm ơn Diêu viện trưởng." Trầm Khê đưa hai tay qua.
"Bận rộn đến trưa, cô còn chưa kịp tiếp đãi con." Diêu viện trưởng có chút hổ thẹn nói.
"Chúng con đến giúp đỡ, đâu phải cần tiếp đãi gì ạ." Trầm Khê khách khí nói.
"Thật tốt!" Diêu viện trưởng càng hài lòng với Trầm Khê, "Thật sự con là một cô gái tốt, người vừa tốt, lại xinh đẹp nữa."
"Ô.. Cô quá khen rồi." Trầm Khê luôn cảm thấy ánh mắt Diêu viện trưởng nhìn mình có chút quái dị, giống như có chút quá thân thiết, cô cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, nên chỉ có thể cười khó xử.
"Thực ra trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi." Diêu viện trưởng bỗng nhiên nói.
"Thật vậy ạ? Thật xin lỗi cô, con không nhớ rõ." Trầm Khê nhớ lại một hồi, thực sự cô không nhớ gì cả.
"Không trách con làm gì, cái này cần trách tiểu tử Tô Hàng kìa, không để chúng ta giới thiệu nhau." Diêu viện trưởng oán giận nói.
Tô Hàng? Biểu cảm của Trầm Khê trở nên kinh ngạc trong nháy mắt, cô nhìn nét mặt thay đổi của Diêu viện trưởng, chẳng lẽ..
"Lúc con kết hôn với Tô Hàng thì cô có đến uống rượu mừng, cũng không biết vận khí cứt chó của tên tiểu tử Tô Hàng kia có phải đã biến mất rồi không, mà lại có thể cưới con về nhà." Diêu viện trưởng càng nghĩ càng thấy đến từ vận khí cứt chó cũng không đủ để miêu tả vận khí của Tô Hàng nữa.
"Tiểu tử Tô Hàng kia còn nói sẽ cùng con trở về thăm cô, kết quả là cô đợi mãi cũng không thấy nó mang con trở về, vẫn luôn nói nó rất bận bịu, chờ lần sau hắn đến thì nhất định cô phải nói chuyện với hắn một phen thôi." Diêu viện trưởng dường như có phần bất mãn với Tô Hàng, mà trách mắng không ngừng.
"Gần đây Tô Hàng thật sự rất bận ạ." Trầm Khê không nhịn được mà giải thích.
"Cô mới tuỳ tiện nói hai câu, mà đã đau lòng rồi hả?" Diêu viện trưởng mập mờ nở nụ cười.
"Không.. Không phải đâu ạ." Trầm Khê lập tức vì xấu hổ mà tay chân luống cuống.
"Viện trưởng mụ mụ, cô Lưu nói đã đến dọn cơm xong rồi." Một bé trai tầm bảy, tám tuổi chạy tới cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Được, Tiểu Đào, con lại đi gọi các ca ca tỷ tỷ đi ăn cơm đi." Diêu viện trưởng nhã nhặn sờ lên đầu của bé trai, bé trai duờng như rất vui, hăng hái gật đầu rồi lại chạy tới gọi các tình nguyện viên khác đi ăn cơm.
"Trước tiên đi ăn cơm đã, cơm nước xong xuôi, bọn nhỏ còn muốn biểu diễn một tiết mục cho các con nữa, biết các con sẽ đến, bọn nhỏ đã luyện tập rất lâu đấy." Nói xong, Diêu viện trưởng liền cùng Trầm Khê đi ăn cơm.
Phòng ăn của cô nhi viện rất đơn giản, trong căn phòng trống trải chỉ có mấy chiếc bàn ăn đơn giản, cô nhi viện đã chuẩn bị bàn ăn riêng biệt cho các tình nguyện viên, thế nhưng bọn họ lại rất yêu thích trẻ con, mỗi người đều bưng món ăn chạy tới chỗ của bọn nhỏ để ngồi cùng.
Trầm Khê thì vẫn luôn ngồi bên cạnh Diêu viện trường, nghe bà giải thích một chút về tình hình của cô nhi viện cùng chuyện trước kia của Tô Hàng.
"Thật ra cô muốn gặp con, không chỉ là bởi vì Tô Hàng, còn có chính cô vẫn luôn muốn ở trước mặt cảm ơn con." Diêu viện trưởng nói, "Chắc con cũng không biết, cô nhi viện này của chúng cô, may mắn mà có hội ngân sách của Trầm thị các con thì mới có thể mở đến tận bây giờ."
"Cô nhi viện đã phát sinh chuyện gì ạ?" Trầm Khê hỏi.
"Cô nhi viện này của chúng cô bởi vì có không nhiều cô nhi, chính phủ cũng không coi trọng gì, trợ cấp lại lúc có lúc không, luôn bị thiếu tiền. Mặc dù không được ăn, thế nhưng cô mang bọn nhỏ ra ngoài nhặt các vỏ lon để bán, hoặc là đi xin mọi người địa phương từ thiện tiền, dựa vào những người có lòng tốt giúp đỡ, mới có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng." Diêu viện trưởng thở dài rồi nói, "Thế nhưng bọn nhỏ vẫn không chịu được mà sinh bệnh."
"Ai sinh bệnh vậy ạ?" Trầm Khê giật mình trong lòng.
"Đại khái mười mấy năm trước đi, mùa đông năm đó không biết có một trận cúm từ nơi nào tới, hoàn cảnh của cô nhi viện vốn đã không tốt, mọi người lại ở trong một cái phòng, chỉ cần có một người bị cảm cúm cũng sẽ khiến người khác bị lây, cuối cùng rất nhiều trẻ em bị sốt cao, căn bản là cô không chăm sóc hết đuợc bọn chúng." Bây giờ Diêu viện trưởng nghĩ đến cảnh tượng đó còn kinh hãi, "Bọn trẻ đều bị cơn sốt làm cho mơ mơ màng màng, cô đưa bọn nhỏ đến bệnh viện, tuy bọn chúng đều phải nằm viện, nhưng cô nhi viện lại không có tiền."
"Tô Hàng cũng ngã bệnh ạ?" Trầm Khê nén sự lo lắng hỏi.
"Thân thể của Tô Hàng rất tốt, sau khi ho mấy ngày liền tự khỏi bệnh." Diêu viện trưởng nói, "Đáng thuơng lúc đó nó mới mười tuổi, đã phải ở cô nhi viện một mình chăm sóc bảy, tám đệ đệ muội muội bị bệnh. Khi đó ở cô nhi viện ngoại trừ cô thì chỉ có một đại tỷ nấu cơm, hai chúng ta đều phải ở bệnh viện chăm sóc các đứa bé bị bệnh nặng, còn Tô Hàng ở lại trong cô nhi viện một mình để chăm sóc cho các đứa bé còn lại, còn phải tìm đồ ăn cho bọn nhỏ, thế nhưng lúc ấy trong cô nhi viện dường như không còn có gì nữa, cô với đại tỷ nấu cơm đều không chú ý tới."
"Về sau cô mới biết được, mỗi lúc trời tối nó đều chờ các đệ đệ muội muội ngủ thiếp đi, mới khoá cửa chính, một mình cưỡi xe đạp, đi đến tiệm bánh mì bên ngoài, xin bọn họ đồ còn thừa, sau đó lại cầm về cho bọn nhỏ ăn." Diêu viện trưởng cũng không nhịn được đau lòng mà nói, "Từ nhỏ Tô Hàng đã hiếu thắng, nó không giống với các hài tử khác, những đứa trẻ khác sẽ bán thứ gì đó để lấy đồ ăn, còn nó thì không. Hắn muốn cái gì thì đều tự nghĩ biện pháp để kiếm tiền mua, lúc hắn bảy tuổi đã biết đi ra ngoài lục lọi mấy bình nước khoáng trong thùng rác để bán. Cô còn nhớ rõ lúc trước nó đã nói với cô rằng, hắn nói người ngồi không mà muốn đồ gì thì chính là kẻ ăn mày, mà nó không muốn làm ăn mày."
"Vậy.. Sau đó." Trầm Khê nghe thì vô cùng đau trong lòng.
"Trợ cấp của chính vẫn luôn không tới, bệnh viện lại thúc giục đòi tiền, không còn cách nào khác, cô đã nghĩ ít nhất đưa những đứa trẻ còn lại đến cô nhi viện khác. Nhưng những cô nhi viện khác cũng khó khăn, không có người nào nguyện tiếp nhận những đứa bé này." Diêu viện trưởng nói, "Ngay lúc cô sắp tuyệt vọng, thì lại thấy quảng cáo lợi ích chung của hội ngân sách Trầm thị ở bệnh viện."
"Lúc ấy cô cũng là ôm ý nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống*, gọi điện thoại cho các con, kết quả là không nghĩ tới ngày thứ hai các con đã phái người đến đây rồi." Diêu viện trưởng kích động nói, "Cô còn nhớ rõ, lúc ấy một người quản lý họ Vương đến bệnh viện giúp chúng cô trả hết tất cả tiền thuốc men, còn có hai tình nguyện viên giúp đỡ để chăm sóc bọn nhỏ trong viện, lại đưa rất nhiều thức ăn và quần áo nữa. Từ đó về sau hàng năm các con còn đưa một số vật từ thiện tới, con không biết đâu, lúc ấy nếu không phải có các con, cô nhi viện này đã sớm tàn, mấy đứa bé kia có thể cũng sẽ.."
*Lấy ngựa chết làm ngựa sống: liều chết, không sợ hy sinh.
"Cho nên, Trầm Khê, cô thật sự muốn thay bọn nhỏ cảm ơn con." Diêu viện trưởng kích động nói.
"Viện trưởng, cô đừng nói như vậy."
"Không, nên chứ, nên chứ, con không biết đâu.." Diêu viện trưởng càng nói càng kích động.
"Viện trưởng, cô là người đã chăm sóc Tô Hàng, cũng coi như là trưởng bối của con rồi. Nếu cô cứ cảm ơn con như thế, con sẽ rất áp lực ạ." Trầm Khê ngăn cản.
"Tô Hàng là Tô Hàng, con là con, nếu lúc trước không phải các con.."
"Viện trưởng, hiện tại con với Tô Hàng là người một nhà rồi, cô lại nói lời cảm ơn với con, chốc nữa anh ấy sẽ nói con đó." Trầm Khê dùng Tô Hàng làm bia đỡ đạn để ngăn cản ý đồ đột nhiên muốn mạnh mẽ nói lời cảm ơn của viện trưởng.
"Nó dám sao, nếu nó dám nói con, xem cô không tìm nó tính sổ sao!" Diêu viện trưởng tức giận vỗ bàn một cái.
"Cho nên cô cũng đừng nói lời cảm ơn với con nữa ạ." Trầm Khê bèn nói sang chuyện khác, "Hoặc là, cô kể với con về chuyện lúc trước của Tô Hàng đi ạ."
"Được, nếu không thì ta dẫn con đi xem gian phòng trước kia mà Tô Hàng ở nhé?" Diêu viện trưởng đề nghị.
Trầm Khê hiển nhiên không có ý kiến, hai người rời đi phòng ăn để đi ra bên ngoài.
Diêu viện trưởng dẫn Trầm Khê đi tham quan gian phòng của cô nhi viện, bà chỉ vào tầng trên của một chiếc giường hai tầng bằng gỗ rồi nói: "Trước khi Tô Hàng mười hai tuổi thì nó đã ngủ ở chỗ này, trước đó khung sắt của giường đều bị gỉ hết, hiện tại thì đây chiếc giường mà năm trước hội ngân sách của con đến thay đây này."
"Về sau anh ấy không ở nơi này nữa ạ?" Trầm Khê nhìn gian phòng một chút, ở đây có khoảng bảy, tám cái giường, nhưng không thể đủ để cho mấy chục người ở được.
"Sau khi Tô Hàng lớn hơn một chút nữa, nó liền đến nhà kho ở, ở đó có để một chiếc giường nhỏ." Diêu viện trưởng nói.
"Con có thể đi xem một chút không ạ?" Trầm Khê hỏi.
"Có thể chứ, cô còn giữ chiếc giường kia mà. Đôi khi Tô Hàng còn trở về, cho nên chiếc giường còn ở đó." Diêu viện trưởng nói.
"Anh ấy sẽ còn trở về ở ạ?" Trầm Khê hơi kinh ngạc hỏi.
"Sẽ, mấy năm trước nó thường xuyên trở về, một hai năm nay thì trở về ít hơn. Lần trước lúc nó về là trước khi hai con kết hôn không lâu, nó tới để mời cô uống rượu mừng đây này." Nói xong hai người liền đi đến cửa kho hàng.
Diêu viện trưởng lấy chìa khoá để mở cửa kho hàng ra, Trầm Khê đi đến nhìn một hồi, mới phát hiện kho hàng này không lớn lắm, đại khái khoảng mười mấy mét vuông, trên tường có một cái cửa sổ rất nhỏ, bốn phía còn có đặt mấy hộp các tông, ở dưới cửa sổ, có một chiếc giường đơn đã cũ.
"Tô Hàng đã ngủ nơi này." Diêu viện trưởng chỉ vào chiếc giường rồi nói.
Bởi vì thật lâu không có ai ở lại, nên trên giường có một lớp tro bụi nhàn nhạt, đầu giường có một cái bàn gỗ đơn giản, phía trên để vài cuốn sách chồng lên nhau cùng một cái ống đựng bút. Trầm Khê hiếu kỳ hỏi: "Đây cũng là đồ vật của Tô Hàng ạ?"
"Đúng thế, đều là sách mà trước kia nó đã đọc qua." Diêu viện trưởng nói xong, liền một quyển nhật ký có bìa ngoài màu đen từ giữa chồng sách ra đưa cho Trầm Khê rồi nói, "Đây là nhật ký của Tô Hàng."
"Nhật ký ạ?" Trầm Khê nhìn một chút quyển nhật ký trong tay, cô nghĩ nghĩ rồi nói, "Làm sao anh ấy lại để đồ vật riêng tư là nhật ký ở chỗ này chứ."
"Nói là nhật ký thôi, chứ thực ra bên trong không có viết cái gì cả." Diêu viện trưởng cười rồi nói, "Từ bé đứa nhỏ Tô Hàng này đã buồn bực, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, cô sợ nó sẽ vì khó chịu mà trở nên không tốt nên đưa quyển nhật ký này cho nó, vốn hi vọng hắn có thể viết tâm sự ra để phát tiết một chút. Ai dè cái gì nó cũng không viết, chỉ viết ngày ở phía trên. Có điều cô nghĩ những thứ này, ước chừng rất có ý nghĩa với nó."
"Cốc cốc!"
Tiếng đập cửa đột ngột cắt ngang lời nói của viện trưởng.
"Viện trưởng, các bạn nhỏ muốn bắt đầu biểu diễn rồi." Tình nguyện viên đến trại mồ côi nhắc nhở.
"Ồ, được, vậy thì cô đi đây." Diêu viện trưởng nói xong, lại quay đầu liếc mắt nhìn Trầm Khê, "Cô phải đi làm việc rồi."
"Viện trưởng cô đi làm việc đi, con ở lại đây một hồi." Trầm Khê quan tâm nói.
"Vậy, tý nữa con đến đại sảnh tìm chúng cô nhé." Diêu viện trưởng cũng không kiên trì nữa, cười với Trầm Khê xong liền quay người liền đi khỏi.
Mọi người đi rồi, Trầm Khê cầm quyển nhật ký trong tay, cô thật sự không khống chế được sự hiếu kỳ trong lòng, mà đưa tay lật trang bìa của quyển nhật ký ra.
Ngày mùng 8 tháng 6 năm 1995, trời không mưa, phía sau vẽ một khuôn mặt tươi cười.
Trầm Khê không biết năm ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười đằng sau, Trầm Khê ước chừng có thể đoán ra được, ngày đó đoán chừng đã xảy ra chuyện vui gì đó đi.
Ngày 12 tháng 11 năm 1995, ngày có tuyết, phía sau vẽ một vẻ mặt nhăn nhó.
Trầm Khê nghĩ, ngày đó Tô Hàng đoán chừng đang phiền não vì việc gì đó đi.
Ngày 20 tháng 8 năm 1997, trời không mưa, phía sau không phải vẽ một khuôn mặt tươi cười, mà là tiểu cô nương chải tóc hai bím, đang lớn tiếng gào khóc.
Ngày 21 tháng 8 năm 1997, trời không mưa, vẫn là tiểu cô nương kia, nhưng lúc này tiểu cô nương đó lại cười.
Liên tiếp hai ngày đều ghi chép, sẽ không là mối tình đầu của Tô Hàng đi, Trầm Khê ngầm nghĩ đến.
Sau khi Trầm Khê lật tửng tờ một, trôi qua theo thời gian, nét bút non nớt bắt đầu trở nên thành thục hơn, cho đến trang mới nhất.
Ngày 28 tháng 9 năm 2017, trời không mưa, phía sau đồng thời vẽ một khuôn mặt tươi cười cùng với một nét mặt ưu sầu.
Đây là vừa buồn vừa vui sao? Ngày này, Trầm Khê nhớ kỹ đây là ngày Tô Hàng đến Trầm gia để cầu hôn cô, cũng là ngày mà cô đáp ứng gả cho Tô Hàng.
Sau khi tiếp tục lật.
Ngày mùng 1 tháng 11 năm 2017, trời không mưa, phía sau là khuôn mặt ưu sầu của một cô gái, cùng một khuôn mặt tươi cười.
Ngày mùng 1 tháng 11, ngày đó là ngày hai người họ đăng ký kết hôn mà, cô gái ưu sầu này là mình sao? Khuôn mặt tươi cười thể hiện cho Tô Hàng?
Nhìn nửa ngày, Trầm Khê bỗng nhiên dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt tươi cười trong quyển nhật ký, cô hơi oán trách nói: "Hoá ra ngày đó anh rất vui sao, cũng biết tâm tình tôi không tốt. Biết tôi không vui, mà anh còn cười vui như thế, tôi sẽ nhớ kỹ, chốc nữa sẽ tìm anh tính sổ."
Trầm Khê nói đến phần sau thì chính mình cũng không nhịn được mà nở nụ cười, dùng tay một cái, lật đến trang cuối cùng.
Ngày mùng 5 tháng 11 năm 2017, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa to.
Dự báo thời tiết ư? Cho nên sau khi viết xong trang này, phía sau không vẽ gì, là bởi chính anh cũng không biết tâm trạng của anh ngày hôm đó ra sao à?
Ngày mùng 5 tháng 11, là ngày hai nguời họ cử hành hôn lễ mà. Trầm Khê nhìn phần sau thiếu nét mặt kia, cô không nhịn được mà lật sang trưóư của quyển nhật ký, nhìn khuôn mặt tươi cười bên cạnh vẻ mặt đau khổ của cô gái, Trầm Khê nghĩ nghĩ rồi lấy một chiếc bút bi từ trong ống bút ra, cúi đầu, bổ sung vào nửa đoạn sau trống không của quyển nhật ký.
Trầm Khê vẽ xong, hài lòng liếc mắt nhìn, sau đó khép lại quyển nhật ký, để lại chỗ cũ. Bên trong vẽ lên cái gì, đợi đến khi chủ nhân của nó trở về lật ra liền có thể nhìn thấy.
Thăm dò bí mật nhỏ trong lòng Tô Hàng, Trầm Khê cười rồi rời khỏi phòng, đi theo tiếng ca của bọn nhỏ, Trầm Khê đến đại sảnh của cô nhi viện.
Bọn nhỏ đang biểu diễn vũ đạo cùng ca khúc cho các tình nguyện viên ở dưới đài, mặc dù biểu diễn rất thô ráp, thế nhưng tất cả mọi người đều xem vô cùng vui vẻ.
Bầu không khí rất sôi động, các tình nguyện viên từng người đều bị các trẻ em kéo lên sân khấu biểu diễn, Trầm Khê cuối cùng cũng bị bọn nhỏ kéo đi lên.
Bởi vì vội vàng không có chuẩn bị gì, Trầm Khê đành phải dùng một chiếc đàn dương cầm cũ kỹ nhạc đệm để cùng bọn nhỏ hát bài "Chú dê vui vẻ".
Diêu viện trưởng thừa cơ vụng trộm dùng di động để quay một đoạn video rồi gửi cho người nào đó.
Mà sau khi người nào đó si mê xem đoạn video này năm, sáu lần, liền mặt đen lên gọi Phương Vũ vào.
"Sắp xếp lịch trình xong chưa? Lúc nào thời gian mà tôi muốn có thể để trống được?" Tô Hàng hỏi.
"BOSS, tôi đã nghiên cứu hai ngày rồi, nhưng cuối cùng chỉ có thể để trống cho ngài một ngày, chính là thứ năm tuần sau." Phương Vũ cẩn thận nói.
"Tôi muốn ba ngày." Tô Hàng bất mãn nói.
"Liên tiếp cuối tuần cũng có ba ngày." Phương Vũ yếu ớt vươn ba ngón tay.
"Phương Vũ!" Tô Hàng tức giận nheo mắtlại.
"BOSS, coi như ngài giết tôi đi, nhưng tôi cũng không thể để trống được ngày nào." Phương Vũ cứng cổ nói.
"Ra ngoài!" Tô Hàng tức giận nói.
"Vâng!" Phương Vũ hoan thiên hỉ địa* lui ra.
*Hoan thiên hỉ địa: Ý nói vui sướng khôn cùng..
Tác giả có lời muốn nói: Ngày 20 tháng 8 năm 1997, Trầm Khê làm mất.
Ngày 21 tháng 8 năm 1997, Trầm Khê bị tìm tới.
Mùa thu cùng năm đó, hội ngân sách Trầm thị được thành lập.
Mùa đông cùng năm đó, Diêu viện trưởng gọi điện thoại để xin sự giúp đỡ của hội ngân sách Trầm thị.
"Vương quản lý anh đi xem một chút, nếu như xác định được liền để bọn họ vào danh sách giúp đỡ đầu tiên đi." Trầm phu nhân liếc mắt nhìn tiểu Trầm Khê đang chơi đùa ở một bên rồi nói, "Chỉ cần là cô nhi viên của thành phố S, chúng ta đều tận lực giúp đỡ."
"Tiểu ca ca sẽ ở nơi đó hả mẹ?" Tiểu Trầm Khê hỏi.
"Có lẽ vậy."
Con cua: Chương lớn đây.. Nhanh khen ta đi..
Edit: Hạ Yến
Sáng sớm, dẫm lên trên lá cây bạch quả rải đầy đất, hai người một chó chạy dưới ánh mặt trời mọc.
"Em cầm đi." Nhìn những giọt mồ hôi óng ánh trên làn da mịn màng của Trầm Khê, Tô Hàng liền đưa một cái khăn tay qua cho cô.
"Cảm ơn anh." Trầm Khê không chút khách khí nhận lấy khăn tay, lau lau vài cái, rồi lại tiện tay trả cho nam nhân.
Tô Hàng lại một lần nữa cột khăn tay lại trên tay, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, từ sau khi cùng chạy bộ với Trầm Khê mỗi sáng sớm, nam nhân liền có thêm một thói quen mang theo khăn tay.
"Anh cười cái gì?" Trầm Khê nghi ngờ hỏi.
"Hử?" Tô Hàng sững sờ một hồi, "Gì cơ?"
"Tôi hỏi anh đang cười cái gì?" Trầm Khê lại lặp lại một lần.
"Anh ư?" Tô Hàng dường có chút không tin, "Anh vừa cười sao?"
"Đồ ngốc!" Trầm Khê cảm thấy bộ dạng ngơ ngác của nam nhân lúc này có chút buồn cười, liếc mắt nhìn nam nhân một hồi, rồi xoay người chạy trở về.
"Gâu gâu!" Sơ Ngũ thấy mụ mụ bắt đầu chạy về nhà, chú nghĩ rằng về đến nhà sẽ được ăn thịt xương ngon, cũng kích động đi theo phía sau, vừa chạy vừa kêu gâu gâu.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, khoé miệng của Tô Hàng lại một lần nữa không không khế được mà vểnh lên.
Hạnh phúc là gì, trong lúc lơ đãng nụ cười lại bò lên trên khoé miệng của ngươi, đây ước chừng chính là giờ phút hạnh phúc.
Ăn xong điểm tâm, Trầm Khê cùng Tô Hàng đi ra cửa.
Tô Hàng là như thường lệ đi làm, còn Trầm Khê thì lại phải đến cô nhi viện để đưa vật từ thiện.
Trầm Khê ăn mặc ngày thuờng rất đơn giản, màu sắc quần áo cũng không diễm lệ gì. Cũng không biết có phải do phải đến cô nhi viện ngày hôm nay không, mà Trầm Khê không mặc áo khoác như ngày bình thường, mà cô lại mặc chiếc áo lông màu đen, những túi xách hàng hiệu kia một cái đều không dùng, mà dùng một cái ba lô màu xám không biết được tìm ở đâu ra, bên trong chứa một đống đồ ăn vặt mà hôm qua cô cùng Trương tẩu đi siêu thị mua.
"Hôm nay em muốn đến cô nhi viện ư?" Tô Hàng biết mà còn hỏi.
"Ừm." Trầm Khê vừa mở cửa xe ném ba lô vào, vừa trả lời.
"Đi vui vẻ." Tô Hàng nói.
"Được!" Nghĩ đến tấm thư mời tràn đầy hình vẽ ngộ nghĩnh kia, Trầm Khê không nhịn được cười mà nở nụ cuời.
Tô Hàng khẽ gật đầu, rồi xoay người ngồi vào trong xe, hắn nhìn qua Trầm Khê trong kính chiếu hậu, nghĩ: Lần này để em đi trước, lần sau anh sẽ cùng đi với em.
Trầm Khê thấy Tô Hàng đã lái xe khỏi, cũng dự định xuất phát, sau khi cô nói lời tạm biệt với Trương tẩu, vuốt vuốt Sơ Ngũ đang cọ cọ bên người, lúc này cô mới lái xe rời khỏi biệt thự. Trầm Khê dự định sẽ để xe ở hội ngân sách trước, sau đó lại từ hội ngân sách cùng các tình nguyện viên còn có vật từ thiện cùng đi đến cô nhi viện, bằng không, lái chiếc xe sang trọng mấy triệu đến cô nhi viện, sáng mai bảo đảm cô sẽ lên hẳn đầu đề cho coi.
"Tới rồi?" Lý Nghiệp nhìn thấy Trầm Khê đang cầm ba lô đi đến, liền tiến lên nghênh đón.
"Tôi không đến trễ chứ." Vừa bị chặn lại trên đường một hồi, Trầm Khê sợ mình sẽ làm chậm trễ thời gian xuất phát.
"Không đâu, vật từ thiện cũng vừa mới được sắp xếp gọn xong." Bởi vì cô nhi viện Khánh An cũng không lớn lắm, cho nên vật từ thiện được đưa qua cũng không nhiều, hội ngân sách chỉ cần tìm một chiếc cúp vàng với một chiếc xe van là được, "Một hồi cô đi theo mấy tình nguyện viên ngồi cùng một chỗ ở chiếc xe kia đi."
"Được." Trầm Khê xác nhận vị trí của chiếc xe van một hồi, mới khẽ gật đầu, cô vừa đeo ba lô đang cầm trong tay lên, vì tay phải được nâng khỏi, khiến ngón tay đụng phải ánh nắng sau lưng, chiếc nhẫn kim cương trong tay cô liền lóe ra một ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Lý Nghiệp bị ánh sáng làm cho chói mắt, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, hắn chợt nhớ tới một việc, hắn có nhớ chồng của Trầm Khê là Tô Hàng dường như cũng đã tửng ở cô nhi viện, thế là tò mò hỏi: "Khi còn bé Tô tiên sinh có phải cũng lớn lên ở cô nhi viện không?"
"Đúng vậy!" Trầm Khê không biết vì sao Lý Nghiệp lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn gật đầu trả lời.
"Không biết có phải là một trong những cô nhi viện ở thành phố này không? Cũng không biết trước kia hội ngân sách đã từng giúp đỡ qua chưa." Lý Nghiệp cười rồi nói, "Nếu đã giúp đỡ qua, đây cũng là một loại duyên phận."
"Tôi.. Tôi chưa hỏi qua anh ấy." Trầm Khê luôn cảm thấy đây có lẽ là quãng thời gian không tốt đối với Tô Hàng, lại thêm việc hai người đã kết hôn, nếu như cô tận lực nhắc đến chuyện này, cô sợ Tô Hàng sẽ suy nghĩ nhiều.
"Xuất phát rồi!" Tiếng thúc giục của lái xe bỗng nhiên vang lên.
"Tôi đi đây." Trầm Khê phất phất tay với Lý Nghiệp, rồi xoay người chạy tới phía xe. Xe rất nhanh đã được lái khỏi cửa chính, trên đường đến khu nội thành.
Ước chừng sau một tiếng, xe đứng tại cổng của cô nhi viện Khánh An, bọn nhỏ đầy mặt tươi cười đã sớm đứng đợi ở của đại viện đầy vết gỉ. Các trẻ em ra sức vỗ tay, quần áo mặc trên người mặc dù nhìn không được mới, nhưng lại rất sạch sẽ.
Xe lái thẳng tiến vào trong sân, viện trưởng của cô nhi viện lập tức tiến lên đón, người hai bên nhiệt tình hàn huyên một phen, sau đó các tình nguyện viện liền giúp đỡ bọn nhỏ vận chuyển vật từ thiện.
Trầm Khê ở một bên giúp đỡ phát quần áo mùa đông cho các trẻ em, mỗi một bạn nhỏ đến nhận quần áo đều sẽ ngọt ngào nói một câu "Cảm ơn tỷ tỷ", khiến Trầm Khê vui vẻ không nhịn đuợc cười mà cong miệng.
Đến khi đồ vật được phát gần xong, viện trưởng lại dẫn nhân viên công tác cùng một đứa bé hơi lớn đưa trà cho những tình nguyện viên ở hội ngân sách.
"Con là Trầm Khê đúng không, cô là viện trưởng của nơi này, cô họ Diêu." Diêu viện trưởng nở nụ cười thân thiết đưa một ly trà cho Trầm Khê.
"Cảm ơn Diêu viện trưởng." Trầm Khê đưa hai tay qua.
"Bận rộn đến trưa, cô còn chưa kịp tiếp đãi con." Diêu viện trưởng có chút hổ thẹn nói.
"Chúng con đến giúp đỡ, đâu phải cần tiếp đãi gì ạ." Trầm Khê khách khí nói.
"Thật tốt!" Diêu viện trưởng càng hài lòng với Trầm Khê, "Thật sự con là một cô gái tốt, người vừa tốt, lại xinh đẹp nữa."
"Ô.. Cô quá khen rồi." Trầm Khê luôn cảm thấy ánh mắt Diêu viện trưởng nhìn mình có chút quái dị, giống như có chút quá thân thiết, cô cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, nên chỉ có thể cười khó xử.
"Thực ra trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi." Diêu viện trưởng bỗng nhiên nói.
"Thật vậy ạ? Thật xin lỗi cô, con không nhớ rõ." Trầm Khê nhớ lại một hồi, thực sự cô không nhớ gì cả.
"Không trách con làm gì, cái này cần trách tiểu tử Tô Hàng kìa, không để chúng ta giới thiệu nhau." Diêu viện trưởng oán giận nói.
Tô Hàng? Biểu cảm của Trầm Khê trở nên kinh ngạc trong nháy mắt, cô nhìn nét mặt thay đổi của Diêu viện trưởng, chẳng lẽ..
"Lúc con kết hôn với Tô Hàng thì cô có đến uống rượu mừng, cũng không biết vận khí cứt chó của tên tiểu tử Tô Hàng kia có phải đã biến mất rồi không, mà lại có thể cưới con về nhà." Diêu viện trưởng càng nghĩ càng thấy đến từ vận khí cứt chó cũng không đủ để miêu tả vận khí của Tô Hàng nữa.
"Tiểu tử Tô Hàng kia còn nói sẽ cùng con trở về thăm cô, kết quả là cô đợi mãi cũng không thấy nó mang con trở về, vẫn luôn nói nó rất bận bịu, chờ lần sau hắn đến thì nhất định cô phải nói chuyện với hắn một phen thôi." Diêu viện trưởng dường như có phần bất mãn với Tô Hàng, mà trách mắng không ngừng.
"Gần đây Tô Hàng thật sự rất bận ạ." Trầm Khê không nhịn được mà giải thích.
"Cô mới tuỳ tiện nói hai câu, mà đã đau lòng rồi hả?" Diêu viện trưởng mập mờ nở nụ cười.
"Không.. Không phải đâu ạ." Trầm Khê lập tức vì xấu hổ mà tay chân luống cuống.
"Viện trưởng mụ mụ, cô Lưu nói đã đến dọn cơm xong rồi." Một bé trai tầm bảy, tám tuổi chạy tới cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Được, Tiểu Đào, con lại đi gọi các ca ca tỷ tỷ đi ăn cơm đi." Diêu viện trưởng nhã nhặn sờ lên đầu của bé trai, bé trai duờng như rất vui, hăng hái gật đầu rồi lại chạy tới gọi các tình nguyện viên khác đi ăn cơm.
"Trước tiên đi ăn cơm đã, cơm nước xong xuôi, bọn nhỏ còn muốn biểu diễn một tiết mục cho các con nữa, biết các con sẽ đến, bọn nhỏ đã luyện tập rất lâu đấy." Nói xong, Diêu viện trưởng liền cùng Trầm Khê đi ăn cơm.
Phòng ăn của cô nhi viện rất đơn giản, trong căn phòng trống trải chỉ có mấy chiếc bàn ăn đơn giản, cô nhi viện đã chuẩn bị bàn ăn riêng biệt cho các tình nguyện viên, thế nhưng bọn họ lại rất yêu thích trẻ con, mỗi người đều bưng món ăn chạy tới chỗ của bọn nhỏ để ngồi cùng.
Trầm Khê thì vẫn luôn ngồi bên cạnh Diêu viện trường, nghe bà giải thích một chút về tình hình của cô nhi viện cùng chuyện trước kia của Tô Hàng.
"Thật ra cô muốn gặp con, không chỉ là bởi vì Tô Hàng, còn có chính cô vẫn luôn muốn ở trước mặt cảm ơn con." Diêu viện trưởng nói, "Chắc con cũng không biết, cô nhi viện này của chúng cô, may mắn mà có hội ngân sách của Trầm thị các con thì mới có thể mở đến tận bây giờ."
"Cô nhi viện đã phát sinh chuyện gì ạ?" Trầm Khê hỏi.
"Cô nhi viện này của chúng cô bởi vì có không nhiều cô nhi, chính phủ cũng không coi trọng gì, trợ cấp lại lúc có lúc không, luôn bị thiếu tiền. Mặc dù không được ăn, thế nhưng cô mang bọn nhỏ ra ngoài nhặt các vỏ lon để bán, hoặc là đi xin mọi người địa phương từ thiện tiền, dựa vào những người có lòng tốt giúp đỡ, mới có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng." Diêu viện trưởng thở dài rồi nói, "Thế nhưng bọn nhỏ vẫn không chịu được mà sinh bệnh."
"Ai sinh bệnh vậy ạ?" Trầm Khê giật mình trong lòng.
"Đại khái mười mấy năm trước đi, mùa đông năm đó không biết có một trận cúm từ nơi nào tới, hoàn cảnh của cô nhi viện vốn đã không tốt, mọi người lại ở trong một cái phòng, chỉ cần có một người bị cảm cúm cũng sẽ khiến người khác bị lây, cuối cùng rất nhiều trẻ em bị sốt cao, căn bản là cô không chăm sóc hết đuợc bọn chúng." Bây giờ Diêu viện trưởng nghĩ đến cảnh tượng đó còn kinh hãi, "Bọn trẻ đều bị cơn sốt làm cho mơ mơ màng màng, cô đưa bọn nhỏ đến bệnh viện, tuy bọn chúng đều phải nằm viện, nhưng cô nhi viện lại không có tiền."
"Tô Hàng cũng ngã bệnh ạ?" Trầm Khê nén sự lo lắng hỏi.
"Thân thể của Tô Hàng rất tốt, sau khi ho mấy ngày liền tự khỏi bệnh." Diêu viện trưởng nói, "Đáng thuơng lúc đó nó mới mười tuổi, đã phải ở cô nhi viện một mình chăm sóc bảy, tám đệ đệ muội muội bị bệnh. Khi đó ở cô nhi viện ngoại trừ cô thì chỉ có một đại tỷ nấu cơm, hai chúng ta đều phải ở bệnh viện chăm sóc các đứa bé bị bệnh nặng, còn Tô Hàng ở lại trong cô nhi viện một mình để chăm sóc cho các đứa bé còn lại, còn phải tìm đồ ăn cho bọn nhỏ, thế nhưng lúc ấy trong cô nhi viện dường như không còn có gì nữa, cô với đại tỷ nấu cơm đều không chú ý tới."
"Về sau cô mới biết được, mỗi lúc trời tối nó đều chờ các đệ đệ muội muội ngủ thiếp đi, mới khoá cửa chính, một mình cưỡi xe đạp, đi đến tiệm bánh mì bên ngoài, xin bọn họ đồ còn thừa, sau đó lại cầm về cho bọn nhỏ ăn." Diêu viện trưởng cũng không nhịn được đau lòng mà nói, "Từ nhỏ Tô Hàng đã hiếu thắng, nó không giống với các hài tử khác, những đứa trẻ khác sẽ bán thứ gì đó để lấy đồ ăn, còn nó thì không. Hắn muốn cái gì thì đều tự nghĩ biện pháp để kiếm tiền mua, lúc hắn bảy tuổi đã biết đi ra ngoài lục lọi mấy bình nước khoáng trong thùng rác để bán. Cô còn nhớ rõ lúc trước nó đã nói với cô rằng, hắn nói người ngồi không mà muốn đồ gì thì chính là kẻ ăn mày, mà nó không muốn làm ăn mày."
"Vậy.. Sau đó." Trầm Khê nghe thì vô cùng đau trong lòng.
"Trợ cấp của chính vẫn luôn không tới, bệnh viện lại thúc giục đòi tiền, không còn cách nào khác, cô đã nghĩ ít nhất đưa những đứa trẻ còn lại đến cô nhi viện khác. Nhưng những cô nhi viện khác cũng khó khăn, không có người nào nguyện tiếp nhận những đứa bé này." Diêu viện trưởng nói, "Ngay lúc cô sắp tuyệt vọng, thì lại thấy quảng cáo lợi ích chung của hội ngân sách Trầm thị ở bệnh viện."
"Lúc ấy cô cũng là ôm ý nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống*, gọi điện thoại cho các con, kết quả là không nghĩ tới ngày thứ hai các con đã phái người đến đây rồi." Diêu viện trưởng kích động nói, "Cô còn nhớ rõ, lúc ấy một người quản lý họ Vương đến bệnh viện giúp chúng cô trả hết tất cả tiền thuốc men, còn có hai tình nguyện viên giúp đỡ để chăm sóc bọn nhỏ trong viện, lại đưa rất nhiều thức ăn và quần áo nữa. Từ đó về sau hàng năm các con còn đưa một số vật từ thiện tới, con không biết đâu, lúc ấy nếu không phải có các con, cô nhi viện này đã sớm tàn, mấy đứa bé kia có thể cũng sẽ.."
*Lấy ngựa chết làm ngựa sống: liều chết, không sợ hy sinh.
"Cho nên, Trầm Khê, cô thật sự muốn thay bọn nhỏ cảm ơn con." Diêu viện trưởng kích động nói.
"Viện trưởng, cô đừng nói như vậy."
"Không, nên chứ, nên chứ, con không biết đâu.." Diêu viện trưởng càng nói càng kích động.
"Viện trưởng, cô là người đã chăm sóc Tô Hàng, cũng coi như là trưởng bối của con rồi. Nếu cô cứ cảm ơn con như thế, con sẽ rất áp lực ạ." Trầm Khê ngăn cản.
"Tô Hàng là Tô Hàng, con là con, nếu lúc trước không phải các con.."
"Viện trưởng, hiện tại con với Tô Hàng là người một nhà rồi, cô lại nói lời cảm ơn với con, chốc nữa anh ấy sẽ nói con đó." Trầm Khê dùng Tô Hàng làm bia đỡ đạn để ngăn cản ý đồ đột nhiên muốn mạnh mẽ nói lời cảm ơn của viện trưởng.
"Nó dám sao, nếu nó dám nói con, xem cô không tìm nó tính sổ sao!" Diêu viện trưởng tức giận vỗ bàn một cái.
"Cho nên cô cũng đừng nói lời cảm ơn với con nữa ạ." Trầm Khê bèn nói sang chuyện khác, "Hoặc là, cô kể với con về chuyện lúc trước của Tô Hàng đi ạ."
"Được, nếu không thì ta dẫn con đi xem gian phòng trước kia mà Tô Hàng ở nhé?" Diêu viện trưởng đề nghị.
Trầm Khê hiển nhiên không có ý kiến, hai người rời đi phòng ăn để đi ra bên ngoài.
Diêu viện trưởng dẫn Trầm Khê đi tham quan gian phòng của cô nhi viện, bà chỉ vào tầng trên của một chiếc giường hai tầng bằng gỗ rồi nói: "Trước khi Tô Hàng mười hai tuổi thì nó đã ngủ ở chỗ này, trước đó khung sắt của giường đều bị gỉ hết, hiện tại thì đây chiếc giường mà năm trước hội ngân sách của con đến thay đây này."
"Về sau anh ấy không ở nơi này nữa ạ?" Trầm Khê nhìn gian phòng một chút, ở đây có khoảng bảy, tám cái giường, nhưng không thể đủ để cho mấy chục người ở được.
"Sau khi Tô Hàng lớn hơn một chút nữa, nó liền đến nhà kho ở, ở đó có để một chiếc giường nhỏ." Diêu viện trưởng nói.
"Con có thể đi xem một chút không ạ?" Trầm Khê hỏi.
"Có thể chứ, cô còn giữ chiếc giường kia mà. Đôi khi Tô Hàng còn trở về, cho nên chiếc giường còn ở đó." Diêu viện trưởng nói.
"Anh ấy sẽ còn trở về ở ạ?" Trầm Khê hơi kinh ngạc hỏi.
"Sẽ, mấy năm trước nó thường xuyên trở về, một hai năm nay thì trở về ít hơn. Lần trước lúc nó về là trước khi hai con kết hôn không lâu, nó tới để mời cô uống rượu mừng đây này." Nói xong hai người liền đi đến cửa kho hàng.
Diêu viện trưởng lấy chìa khoá để mở cửa kho hàng ra, Trầm Khê đi đến nhìn một hồi, mới phát hiện kho hàng này không lớn lắm, đại khái khoảng mười mấy mét vuông, trên tường có một cái cửa sổ rất nhỏ, bốn phía còn có đặt mấy hộp các tông, ở dưới cửa sổ, có một chiếc giường đơn đã cũ.
"Tô Hàng đã ngủ nơi này." Diêu viện trưởng chỉ vào chiếc giường rồi nói.
Bởi vì thật lâu không có ai ở lại, nên trên giường có một lớp tro bụi nhàn nhạt, đầu giường có một cái bàn gỗ đơn giản, phía trên để vài cuốn sách chồng lên nhau cùng một cái ống đựng bút. Trầm Khê hiếu kỳ hỏi: "Đây cũng là đồ vật của Tô Hàng ạ?"
"Đúng thế, đều là sách mà trước kia nó đã đọc qua." Diêu viện trưởng nói xong, liền một quyển nhật ký có bìa ngoài màu đen từ giữa chồng sách ra đưa cho Trầm Khê rồi nói, "Đây là nhật ký của Tô Hàng."
"Nhật ký ạ?" Trầm Khê nhìn một chút quyển nhật ký trong tay, cô nghĩ nghĩ rồi nói, "Làm sao anh ấy lại để đồ vật riêng tư là nhật ký ở chỗ này chứ."
"Nói là nhật ký thôi, chứ thực ra bên trong không có viết cái gì cả." Diêu viện trưởng cười rồi nói, "Từ bé đứa nhỏ Tô Hàng này đã buồn bực, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, cô sợ nó sẽ vì khó chịu mà trở nên không tốt nên đưa quyển nhật ký này cho nó, vốn hi vọng hắn có thể viết tâm sự ra để phát tiết một chút. Ai dè cái gì nó cũng không viết, chỉ viết ngày ở phía trên. Có điều cô nghĩ những thứ này, ước chừng rất có ý nghĩa với nó."
"Cốc cốc!"
Tiếng đập cửa đột ngột cắt ngang lời nói của viện trưởng.
"Viện trưởng, các bạn nhỏ muốn bắt đầu biểu diễn rồi." Tình nguyện viên đến trại mồ côi nhắc nhở.
"Ồ, được, vậy thì cô đi đây." Diêu viện trưởng nói xong, lại quay đầu liếc mắt nhìn Trầm Khê, "Cô phải đi làm việc rồi."
"Viện trưởng cô đi làm việc đi, con ở lại đây một hồi." Trầm Khê quan tâm nói.
"Vậy, tý nữa con đến đại sảnh tìm chúng cô nhé." Diêu viện trưởng cũng không kiên trì nữa, cười với Trầm Khê xong liền quay người liền đi khỏi.
Mọi người đi rồi, Trầm Khê cầm quyển nhật ký trong tay, cô thật sự không khống chế được sự hiếu kỳ trong lòng, mà đưa tay lật trang bìa của quyển nhật ký ra.
Ngày mùng 8 tháng 6 năm 1995, trời không mưa, phía sau vẽ một khuôn mặt tươi cười.
Trầm Khê không biết năm ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười đằng sau, Trầm Khê ước chừng có thể đoán ra được, ngày đó đoán chừng đã xảy ra chuyện vui gì đó đi.
Ngày 12 tháng 11 năm 1995, ngày có tuyết, phía sau vẽ một vẻ mặt nhăn nhó.
Trầm Khê nghĩ, ngày đó Tô Hàng đoán chừng đang phiền não vì việc gì đó đi.
Ngày 20 tháng 8 năm 1997, trời không mưa, phía sau không phải vẽ một khuôn mặt tươi cười, mà là tiểu cô nương chải tóc hai bím, đang lớn tiếng gào khóc.
Ngày 21 tháng 8 năm 1997, trời không mưa, vẫn là tiểu cô nương kia, nhưng lúc này tiểu cô nương đó lại cười.
Liên tiếp hai ngày đều ghi chép, sẽ không là mối tình đầu của Tô Hàng đi, Trầm Khê ngầm nghĩ đến.
Sau khi Trầm Khê lật tửng tờ một, trôi qua theo thời gian, nét bút non nớt bắt đầu trở nên thành thục hơn, cho đến trang mới nhất.
Ngày 28 tháng 9 năm 2017, trời không mưa, phía sau đồng thời vẽ một khuôn mặt tươi cười cùng với một nét mặt ưu sầu.
Đây là vừa buồn vừa vui sao? Ngày này, Trầm Khê nhớ kỹ đây là ngày Tô Hàng đến Trầm gia để cầu hôn cô, cũng là ngày mà cô đáp ứng gả cho Tô Hàng.
Sau khi tiếp tục lật.
Ngày mùng 1 tháng 11 năm 2017, trời không mưa, phía sau là khuôn mặt ưu sầu của một cô gái, cùng một khuôn mặt tươi cười.
Ngày mùng 1 tháng 11, ngày đó là ngày hai người họ đăng ký kết hôn mà, cô gái ưu sầu này là mình sao? Khuôn mặt tươi cười thể hiện cho Tô Hàng?
Nhìn nửa ngày, Trầm Khê bỗng nhiên dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt tươi cười trong quyển nhật ký, cô hơi oán trách nói: "Hoá ra ngày đó anh rất vui sao, cũng biết tâm tình tôi không tốt. Biết tôi không vui, mà anh còn cười vui như thế, tôi sẽ nhớ kỹ, chốc nữa sẽ tìm anh tính sổ."
Trầm Khê nói đến phần sau thì chính mình cũng không nhịn được mà nở nụ cười, dùng tay một cái, lật đến trang cuối cùng.
Ngày mùng 5 tháng 11 năm 2017, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa to.
Dự báo thời tiết ư? Cho nên sau khi viết xong trang này, phía sau không vẽ gì, là bởi chính anh cũng không biết tâm trạng của anh ngày hôm đó ra sao à?
Ngày mùng 5 tháng 11, là ngày hai nguời họ cử hành hôn lễ mà. Trầm Khê nhìn phần sau thiếu nét mặt kia, cô không nhịn được mà lật sang trưóư của quyển nhật ký, nhìn khuôn mặt tươi cười bên cạnh vẻ mặt đau khổ của cô gái, Trầm Khê nghĩ nghĩ rồi lấy một chiếc bút bi từ trong ống bút ra, cúi đầu, bổ sung vào nửa đoạn sau trống không của quyển nhật ký.
Trầm Khê vẽ xong, hài lòng liếc mắt nhìn, sau đó khép lại quyển nhật ký, để lại chỗ cũ. Bên trong vẽ lên cái gì, đợi đến khi chủ nhân của nó trở về lật ra liền có thể nhìn thấy.
Thăm dò bí mật nhỏ trong lòng Tô Hàng, Trầm Khê cười rồi rời khỏi phòng, đi theo tiếng ca của bọn nhỏ, Trầm Khê đến đại sảnh của cô nhi viện.
Bọn nhỏ đang biểu diễn vũ đạo cùng ca khúc cho các tình nguyện viên ở dưới đài, mặc dù biểu diễn rất thô ráp, thế nhưng tất cả mọi người đều xem vô cùng vui vẻ.
Bầu không khí rất sôi động, các tình nguyện viên từng người đều bị các trẻ em kéo lên sân khấu biểu diễn, Trầm Khê cuối cùng cũng bị bọn nhỏ kéo đi lên.
Bởi vì vội vàng không có chuẩn bị gì, Trầm Khê đành phải dùng một chiếc đàn dương cầm cũ kỹ nhạc đệm để cùng bọn nhỏ hát bài "Chú dê vui vẻ".
Diêu viện trưởng thừa cơ vụng trộm dùng di động để quay một đoạn video rồi gửi cho người nào đó.
Mà sau khi người nào đó si mê xem đoạn video này năm, sáu lần, liền mặt đen lên gọi Phương Vũ vào.
"Sắp xếp lịch trình xong chưa? Lúc nào thời gian mà tôi muốn có thể để trống được?" Tô Hàng hỏi.
"BOSS, tôi đã nghiên cứu hai ngày rồi, nhưng cuối cùng chỉ có thể để trống cho ngài một ngày, chính là thứ năm tuần sau." Phương Vũ cẩn thận nói.
"Tôi muốn ba ngày." Tô Hàng bất mãn nói.
"Liên tiếp cuối tuần cũng có ba ngày." Phương Vũ yếu ớt vươn ba ngón tay.
"Phương Vũ!" Tô Hàng tức giận nheo mắtlại.
"BOSS, coi như ngài giết tôi đi, nhưng tôi cũng không thể để trống được ngày nào." Phương Vũ cứng cổ nói.
"Ra ngoài!" Tô Hàng tức giận nói.
"Vâng!" Phương Vũ hoan thiên hỉ địa* lui ra.
*Hoan thiên hỉ địa: Ý nói vui sướng khôn cùng..
Tác giả có lời muốn nói: Ngày 20 tháng 8 năm 1997, Trầm Khê làm mất.
Ngày 21 tháng 8 năm 1997, Trầm Khê bị tìm tới.
Mùa thu cùng năm đó, hội ngân sách Trầm thị được thành lập.
Mùa đông cùng năm đó, Diêu viện trưởng gọi điện thoại để xin sự giúp đỡ của hội ngân sách Trầm thị.
"Vương quản lý anh đi xem một chút, nếu như xác định được liền để bọn họ vào danh sách giúp đỡ đầu tiên đi." Trầm phu nhân liếc mắt nhìn tiểu Trầm Khê đang chơi đùa ở một bên rồi nói, "Chỉ cần là cô nhi viên của thành phố S, chúng ta đều tận lực giúp đỡ."
"Tiểu ca ca sẽ ở nơi đó hả mẹ?" Tiểu Trầm Khê hỏi.
"Có lẽ vậy."
Con cua: Chương lớn đây.. Nhanh khen ta đi..
Bình luận facebook