• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân (2 Viewers)

  • chap-108

Chương 107




Mưa nhỏ như tơ mỏng im ắng rơi xuống. Đây là một con đường đá vô cùng cũ, ban ngày mà lại không có một bóng người. Hai bên đều là những ngôi nhà cũ xám xịt, nhìn thế nào cũng không có chút sức sống. Trên tường còn dán tờ báo cũ nát ố vàng, lờ mờ có thể nhìn ra hàng chữ “Người gan dạ bao nhiêu, đất sinh ra bấy nhiêu”, "Giai cấp vô sản vạn tuế”...Hơn nửa số nhà bỏ hoang, đã lâu không có người ở. Thỉnh thoảng có bóng người hiện lên bên trong lại giống như ma quỷ. Giản Dao dìu Bạc Cận Ngôn, đi trên con đường này, suýt chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ. Cô tuyệt đối không ngờ bọn họ lưu lạc tới một nơi kì lạ như vậy.



Bạc Cận Ngôn nghe cô thấp giọng miêu tả cảnh quan ven đường, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh. Anh nói: “Thế giới rộng lớn, không thiếu những thứ lạ. Hơn nữa tổ chức Phật Thủ còn ẩn núp ở nơi này, không chừng tất cả những thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.”



Câu anh nói khiến trong lòng Giản Dao càng lạnh thêm. Tuy vậy cuối cùng vẫn nhìn thấy hơi thở người sống rồi. Góc đường, rẽ một chút, có một cửa hàng bán đồ ăn vặt mở cửa. Có ánh đèn sáng, trong tủ quầy có chút kẹo giá rẻ, thuốc lá, mì sợi, giấy vệ sinh, các thứ khác.



Giản Dao khẽ nắm tay Bạc Cận Ngôn, đi lên trước, hỏi: “Có ai không?”



Có tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, Giản Dao nhanh chóng quan sát, trong cửa hàng đơn sơ này, sau quầy hàng có để một chiếc bát vừa ăn xong, còn có một chiếc ghế nhựa màu đỏ. Cửa gỗ đóng một nửa, có người dùng cọ vẽ viết con số méo mó, chữ cái tiếng Anh: a, b,c, d, e, f, g, h, i, j...còn có cả chữ Hán đơn giản, xem ra là trẻ con học viết chữ.



Một cô gái đi ra. Nhìn không ra rốt cuộc là mười lăm, mười sáu, hay là mười tám, mười chín, vóc dáng không cao, khuôn mặt xinh đẹp, hơi ngây thơ, nhưng cách ăn mặc rất chín chắn, áo sơ mi sợi tổng hợp thịnh hành những năm tám mươi, quần đen cân đối, một đôi giày vải. Quả thực giống như một cô bé mặc đồ của quý bà. Tuy nhiên cô gái này ăn mặc như vậy rất hợp với cảnh vật xung quanh, cũ kĩ lỗi thời nhiều năm, nhưng đôi mắt cô gái rất có linh khí, nhìn hai người, hỏi: “Hai người đến từ đâu?”



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Giản Dao nhanh chóng quan sát cô gái. Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, hai tay không có gì lạ, làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh do thường xuyên phơi nắng, trên mắt cá chân có chút bùn bẩn, còn có vết chai rất nhỏ, giống như thường xuyên làm việc đồng áng để lại, không nhìn ra được gì khác thường. Vì thế cô cười nói: “Chào em, hai chúng tôi từ ngoài đến, con thuyền bất ngờ bị chìm, lạc đường đến trấn này, Xin hỏi đây là nơi nào?”



Cô gái trợn tròn mắt: “Đây là Tri Tử Châu.”



Cô gái nói giống y A Hồng. Cô gái lại nhìn về phía Bạc Cận Ngôn phía sau Giản Dao: “Anh ta làm sao vậy?”



Ánh mắt Giản Dao cũng rơi vào ống quần nhuốm máu của Bạc Cận Ngôn. Vừa rồi đất đá trôi, tuy hai người phản ứng nhanh thoát được một kiếp, hơn nữa cô chỉ bị chút vết thương nhẹ, nhưng Bạc Cận Ngôn bị thương không hề nhẹ chút nào, một bên mắt cá chân sưng to, hai chân toàn là vết thương. Tuy trên đường đi anh không rên tiếng nào, nhưng sắc mặt rất khó coi, có thể chắc chắn là vô cùng đau đớn. Cô cũng rất sợ vết thương của anh sẽ nhiễm trùng chuyển biến xấu. Cô đành vừa cười vừa nói: “Anh ấy bị thương. Em gái, chỗ em có điện thoại di động hay máy bàn không? Tôi muốn gọi điện thoại cho bạn.”



Cô gái tựa vào cửa lắc đầu: “Ở chỗ bịn em không có điện thoại bàn, cũng không có di động, em cũng chưa từng nhìn thấy điện thoại. Mẹ em nói vì trên trời không có tín hiệu.” Cô gái chỉ một ngón tay lên bầu trời.



Giản Dao hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế này, sững sờ cả người. Bạc Cận Ngôn từ phía sau nắm chặt tay cô, ra hiệu cô không thể nóng vội. Động tác này lại bị cô gái thấy, cô gái oa một tiếng: “Hai người là tình nhân à, em cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt.”



Lời này quả thực ngây thơ, Giản Dao cười gượng, lấy lại tinh thần hỏi: “Em tên là gì?”



“Em là Khưu Tự Cẩm, Cẩm trong trăm hoa rực rỡ.”



“Thế này nhé Tự Cẩm, chị muốn hỏi em nơi này có bác sĩ có thể trị thương cho anh ấy không?”



Vấn đề này dường như dễ trả lời hơn với Khưu Tự Cẩm. Cô gái nhảy từ trong cửa ra: “Chỗ bọn em có một bác sĩ. Giống như hai người cũng đến từ bên ngoài. Bác sĩ tốt lắm, em mang hai người đi.”



Đi khoảng nửa con phố, cuối cùng lại nhìn thấy mấy người, đều là cách ăn mặc y xì của Khưu Tự Cẩm, như thể không chịu ảnh hưởng bởi thời gian, còn có một người gánh hai thùng nước từ bên đường đi qua. Theo như Khưu Tự Cẩm nói, thị trấn nhỏ này không có nước uống, mọi người muốn dùng nước, phải đi tới giếng trên thị trấn gánh. Nước giếng rất sạch, có thể uống trực tiếp.



Các thôn dân nhìn thấy Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều kinh ngạc dừng lại xem. Có thể thấy được ở đây bình thường có rất ít người ngoài đến. Giản Dao đành phải kiên trì, nắm tay Bạc Cận Ngôn tiếp tục đi, Khưu Tự Cẩm vẫn sôi nổi như cũ, không ngừng chào hỏi người trên đường, dáng vẻ không tim không phổi. Nhưng ai mà biết được người của Phật Thủ có ẩn núp trong thị trấn này hay không?



Phía trước có một ngôi nhà nhỏ, cửa mở ra, ngoài cửa có để mấy chậu cây, trên cửa sổ treo một lá cờ chữ thập đỏ cũ rích. Tuy ngôi nhà cũ, nhưng cũng sáng sủa sạch sẽ, đầy một màu xanh, đây gần như là ngôi nhà có sức sống nhất Giản Dao nhìn thấy từ khi đi vào thị trấn. Đó chính là nhà bác sĩ.



Khưu Tự Cẩm dẫn đầu bước vào, hô lớn: “Bác sĩ! Bác sĩ Ôn, có người bệnh!”



Giản Dao dìu Bạc Cận Ngôn từ từ đi vào.



Một người đàn ông đứng trong phòng, cao gần 1m8, dáng người hơi gầy, mặc áo khoác trắng, lại có dáng vẻ thuỳ mị không nhiễm chút bụi trần. Anh ta nghe thấy tiếng xoay đầu lại, trên mặt là nụ cười ôn hoà: “Khưu Tự Cẩm, lại đến trêu anh...” Nhìn thấy Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, anh ta sững người.



Giản Dao cũng không nghĩ tới ở nơi không khí trầm lặng quỷ dị lại có thể nhìn thấy một bác sĩ tướng mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, nói cười, mặt mày sáng sủa như vậy.



Dù đứng ở trong căn phòng đơn sơ này, cũng không che giấu được ánh sáng ôn hoà trong mắt của anh ta.



Trong lòng cô đột nhiên nhớ tới Phó Tử Ngộ. Tuy tướng mạo hai người khác nhau, nhưng khí chất lại giống nhau. Cổ họng cô đột nhiên hơi khô, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ - may mà Bạc Cận Ngôn không nhìn thấy. Lúc này bác sĩ Ôn đã lên tiếng: “Hai người là?”



Lúc này Giản Dao mới yên lặng dời mắt đi: “Chúng tôi là khách du lịch, trên đường đi thuyền bị chìm, bất ngờ đến đảo này. Chân chồng tôi bị thương, bác sĩ có thể khám cho anh ấy một chút không?”



“Được.” Bác sĩ Ôn ngồi xổm xuống trước mặt Bạc Cận Ngôn, Giản Dao dìu anh ngồi xuống, Khưu Tự Cẩm ở bên cạnh tò mò nhìn. Giản Dao nhìn tay nghề vô cùng thành thạo chuyên nghiệp của bác sĩ Ôn thì yên lòng.



“Sao lại bị thương thế này?“ Bác sĩ Ôn hỏi.



Giản Dao đáp thành thật: “Chúng tôi gặp phải đất sụt lở.”



Bác sĩ Ôn gật đầu, chỉ huy Tự Cẩm lấy ra đồ dùng chữa bệnh, bắt đầu xử lý vết thương cho Bạc Cận Ngôn. Còn Bạc Cận Ngôn không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì. Cũng may không bị thương đến xương cốt, bác sĩ Ôn xử lý xong vết thương cho Bạc Cận Ngôn, băng bó kĩ, sau đó dặn dò những việc cần chú ý, kê đơn thuốc. Cuối cùng cười nói: “Xem ra hai người phải ở lại Tri Tử Châu một thời gian rồi, dưỡng thương cho tốt mới có thể đi được.”



Trong lúc nói chuyện, Giản Dao cũng biết được tên đầy đủ của anh ta là Ôn Dung, tên rất nho nhã. Trước kia Ôn Dung làm bác sĩ ở thành phố lớn, thu nhập rất cao, cũng rất bận rộn. Giống như rất nhiều trẻ tuổi trốn tránh Bắc Thượng Quảng, anh ta chán ghét cuộc sống tiết tấu nhanh. Có một cơ hội bất ngờ, đi đến thị trấn nhỏ này, bị thời gian ngừng lại hấp dẫn và rung động, vì vậy ở lại, cũng mở phòng khám bệnh. Số lượng dân trong thị trấn không đông lắm, anh ta gần như nhàn nhã sống qua ngày, nuôi sống bản thân như vậy là đủ rồi. Giản Dao gặp không ít người giống anh ở các thành cổ thị trấn nhỏ, cho nên cũng có thể hiểu. Tuy vậy, Giản Dao cũng không chủ động hỏi về sự tồn tại của tổ chức Phật Thủ. Ôn Dung cũng không nhắc đến. Về phần điện thoại, mạng internet ư? Ôn Dung cũng hơi tiếc nuối, vùng núi này quả thực không có.



Từ phòng khám của Ôn Dung rời đi, trời đã hơi tối. Giản Dao dìu Bạc Cận Ngôn, vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Dung đã cởi áo khoác trắng, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, hai tay đút túi quần, đứng cạnh cửa, mỉm cười tiễn bọn họ. Còn Khưu Tự Cẩm tựa bên cạnh anh ta, lôi kéo anh ta, dáng vẻ bám dính. Trong lòng Giản Dao cũng có chút cảm giác không hiểu, nhưng việc cấp bách là tìm một chỗ ở qua đêm, lại nghĩ cách thoát khỏi thị trấn này, liên lạc với tổng bộ.



Khắp thị trấn nhỏ là nhà bỏ hoang, bọn họ không tốn nhiều sức cũng tìm được một phòng trệt tương đối sạch sẽ. Bên trong đều đầy đủ tủ giường, mặc dù hơi cũ. Ngoài cửa còn có sân nhỏ, dưới gốc cây già thấp thoáng bụi cỏ dại. Vừa rồi khi đi qua đường, Giản Dao nhìn thấy có một quán ăn rất nhỏ, vì thế lại đi mua hai món về. Ông chủ quán vừa ngại ngùng vừa tò mò: “Hai người chính là du khách bị thương kia à?” Xem ra ở thị trấn này vô cùng nhỏ, tin tức hai người họ đến đã truyền đi khắp nơi, cũng không biết là phúc hay hoạ.



Trời hoàn toàn tối đen, giọt mưa gõ vào cửa sổ. Bạc Cận Ngôn nằm trên giường ván gỗ đơn sơ, Giản Dao tìm được chiếc chăn cũ, vỗ một lúc lâu, mới miễn cưỡng đắp lên người anh. Sắc mặt Bạc Cận Ngôn không tốt lắm, có lẽ là đau do bị thương, hoặc có lẽ là hoàn cảnh nơi này quá tệ. Trong lòng Giản Dao cũng mờ mịt, nghĩ đến từ khi hai người điều tra án đến nay, chưa từng có kinh nghiệm gặp phải khó khăn nơi xa xăm như vậy. Trong phòng không có điện, cô lại tìm được một chiếc đèn dầu. Bạc Cận Ngôn mỉm cười, hỏi: “Em là Doraemon vạn năng sao?"



Giản Dao mỉm cười nói: “Hiện tại biết được chỗ tốt khi dẫn em theo rồi sao?” Lên giường dựa sát vào bên cạnh anh.



Dưới ánh đèn chập chờn chiếu lên, cả căn phòng giống như ảo cảnh. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, giống như trong thung lũng vắng lặng. Dường như tát cả “di dân” còn sót lại trong thị trấn này, sau khi bầu trời tối đen đầu đi ngủ, tăng thêm cảm giác biến hoá kì lạ.



Bạc Cận Ngôn một tay ôm lấy cô, một tay cầm máy đọc sờ dọc theo phần tài liệu quý báu đội trưởng Chu Thao giao cho. Ánh sáng trong phòng rất tốt, Giản Dao không thấy được chữ trên giấy, máy đọc vẫn rõ ràng, đọc từng hàng chữ một, chỉ là thỉnh thoảng có tạp âm xì xì.



Sau một tiếng, Bạc Cận Ngôn đã “xem” xong tất cả tài liệu. Trên tài liệu ghi lại mấy lần giao dịch gần đây của Phật Thủ, cấu tạo hoạt động bên trong, quan hệ hợp tác, nhưng kết cấu thành viên nòng cốt, hang ổ lại không đề cập.



“Xem ra...” Bạc Cận Ngôn nói, “Người cung cấp phần tài liệu này cho Chu Thao chỉ biết có hạn hoặc có lẽ...phần tài liệu này cũng không nguyên vẹn.”



Giản Dao gật đầu, bỏ bút và máy đọc vào trong túi, đưa thuốc Ôn Dung kê cho anh. Bạc Cận Ngôn lại nói: “Không phải trong túi của chúng ta có thuốc tiêu viêm sao? Anh muốn uống thuốc của mình.”



Giản Dao hơi giật mình, hỏi: “Tại sao?”



Bạc Cận Ngôn đáp: “Nếu đây thật sự là hang ổ của Phật Thủ, hôm nay chúng ta đã tiếp xúc với bốn người, em có thể đảm bảo có ai không phải là sát thủ mặt nạ không? Người của Phật Thủ có lẽ không biết chúng ta, nhưng sát thủ mặt nạ nhất định nhận ra.”



Giản Dao nghe vậy trong lòng sợ hãi, ném thuốc Ôn Dung kê vào góc tường, lấy thuốc tiêu viêm của mình từ trong túi ra. Đợi Bạc Cận Ngôn uống thuốc xong, cô cầm lấy thanh gỗ bên đầu giường đứng lên: “Đêm nay em gác.”



Bạc Cận Ngôn kéo cô về giường: “Không cần. Đọ sức với quân địch quan trọng nhất là xem xét thời thế, trả giá nhỏ nhất đạt được thành quả lớn nhất. Đêm nay chúng ta cứ ngủ một giấc đi, bổ sung thể lực. Nếu bọn chúng không biết được thân phận của chúng ta, đêm nay chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, Nếu như đã biết, hai chúng ta chính là con ba ba trong hũ thì đã sớm ra tay, còn để cho chúng ta đi khám bệnh, ăn cơm, dạo phố sao? Cho nên bà Bạc à, cứ coi như ở nhà đi, tối nay chúng ta không gặp nguy hiểm gì đâu, ngủ một giấc.”



Giản Dao nghe anh nói vậy dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại cũng đúng, đã đến hang ổ của địch, hai người họ dù có nhạy bén cũng không thể địch được trăm người, còn không bằng đi ngủ, Vì thế để gậy sang một bên, nghe lời anh nằm xuống.



Nửa đêm càng thêm yên tĩnh, tay chân Giản Dao dù để trong chăn vẫn lạnh như băng, Bạc Cận Ngôn ủ tay cô trong lòng bàn tay, lại để hai chân cô lên đùi mình, Giản Dao không thuận theo, đau lòng nói: “Như vậy anh sẽ lạnh đấy.”



Bạc Cận Ngôn lại mỉm cười: “Nói như thể mùa đông trước em không có thoải mái để chân ở chỗ này vậy.”



Giản Dao mỉm cười: “Nhưng bây giờ anh đang bị thương.”



Bạc Cận Ngôn đáp: “Nhưng vì em, anh nguyện dâng độ ấm.”



Khóe miệng Giản Dao mỉm cười, tựa trên cánh tay anh, có lẽ hôm nay thực sự quá mệt mỏi, nhanh chóng thiếp đi. Bạc Cận Ngôn ban đầu hơi thở đều đều, một lát sau phát hiện Giản Dao đã ngủ say, anh mới từ từ mở mắt trong bóng tối, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, một lúc sau cũng không nhắm mắt lại.



Sau nửa đêm, mưa ngừng lại.



Trong tiểu viện là bùn ướt sũng, lá cây nhỏ nước trong bóng đêm.



Một đôi giày cũ dẫm trên đất bùn, người nọ mặc áo jacket đen, cúi đầu châm thuốc, sau đó từ từ thở ra. Phía sau gã lờ mờ có không ít người.



Người nọ lấy một điếu thuốc, còn thừa hơn nửa, vứt xuống đất, giẫm tắt, lại dùng bùn xoa một chút, sau đó nói: “Hai người tới kì lạ kia, thuyền của A Duyệt bị cảnh sát vây bắt. Tám phần là cảnh sát, ngày mai báo cáo với lão đại, tiêu diệt bọn chúng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom