• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em! (H+) (2 Viewers)

  • Chương 101: Cần gì phải có sự cho phép của ai?

Khi Nhật Ly tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau. Cô nhìn bốn xung quanh lập tức cảm thấy an tâm, đây chính là ngôi nhà nhỏ của mình.



Ngay sau đó đầu óc trì trệ lại bắt đầu từng chút hồi tưởng xem tối qua đã xảy ra chuyện gì.



Cô gặp chuyện ma quái ở đoạn hành lang tối tăm, sau đó liền ngất đi.



Khi đấy còn ngửi thấy hương sen…



Nhật Ly lôi kéo váy áo lên ngửi, vẫn còn hương thơm ám trên đó.



Đêm qua anh đã ở đây.



Cảm giác nhói ở trái tim lại quặn lên, Nhật Ly cắn môi nuốt xuống hơi nóng đang trực trào ở hốc mắt, dứt khoát đứng dậy lấy một bộ đồ thoải mái rồi vào phòng tắm.



***



Tại văn phòng làm việc của Hùng Thiên.



“Anh, anh nói xem anh và chị Ly có quen biết nhau hay sao?” Lam Linh tranh thủ vừa quay xong cảnh quay buổi sáng liền chạy tới đây chất vấn núi băng nhà mình. Nghĩ thế nào cô ấy cũng cảm thấy vô lý, cần phải khai thác thông tin để về còn bán lại cho hai người nhàn rỗi ở nhà mới được.



Tuấn Kiệt vẫn coi như không nghe thấy, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, những ngón tay vẫn đang miệt mài lạch cạch gõ trên bàn phím như đàn ngựa đang chạy đua.



“Anh nói đi! Không nói chứ gì? Vậy em đi tìm chị.” Lam Linh dứt lời liền muốn xoay người đi ra cửa.



“Anh đang cưa cẩm cô ấy.” Giọng nói rất nhỏ vang lên nhưng so với đôi tai nãy giờ vẫn đang dỏng lên chờ đợi thì Lam Linh nghe chẳng sót từ nào.



Cô ấy hí hửng cười, chạy tới trước bàn làm việc: “Nói cho em nghe xem, hai người đang ở giai đoạn nào rồi? Đã... chưa?”



Tuấn Kiệt ngước mắt lên nhìn vào gương mặt đang tỏ ra hào hứng hóng chuyện của em gái mà bất đắc dĩ cười: “Cô ấy từ chối anh.”



“Ha ha ha...” Lam Linh ôm bụng cười: “Em đang cảm thấy kinh ngạc vì người như anh mà cũng cưa đổ được con gái nhà người ta, ai ngờ lại không ngoài dự tính, anh bị log uot?”



“Ừ!” Tuấn Kiệt buồn rầu đáp, ánh mắt không che giấu sự đau lòng.



Lam Linh thấy vậy lập tức trở nên nghiêm túc, nằm bò ra bàn chống tay vào cằm nháy mắt nói: “Em làm bà mối cho anh nhé!”



“Nhãi ranh như em? Thôi nghỉ đi. Chưa có lấy một mảnh tình vắt vai cũng học đòi làm bà mối.” Tuấn Kiệt cầm tập tài liệu đánh nhẹ vào trán Lam Linh rồi mắng.



“Ơ, chuyện em đã từng yêu hay chưa thì có liên quan gì tới việc em làm cầu nối cho hai người. Anh đừng quên chị Ly chính là thần tượng của em, chị ấy còn từng nấu đồ cho em ăn, cảm tình giữa bọn em rất tốt.” Cô ấy híp mặt lại: “Chắc chắn tốt hơn anh. Ai đời bỏ ra cả núi tiền đầu tư cho người ta mà lại bị ghẻ lạnh như vậy. Chứng tỏ nhân phẩm của anh đang bị người ta hiểu nhầm rồi.”



“...” [Người ta là vẫn còn nhớ về người khác, mà người khác đấy là quá khứ của tôi, bà cô ạ.] Tuấn Kiệt cau mày thở dài.



“Cứ quyết định vậy nhé. Em sẽ kéo bằng được chị dâu về nhà cho anh.” Lam Linh chợt nhớ ra điều gì đó, bỏ lại một câu rồi hớt hải bỏ đi.



Tuấn Kiệt nhìn theo bóng dáng cô ấy mà bật cười, anh liếc nhìn bản đồ trên màn hình máy tính.



Vô số lá cờ đỏ đã được đánh dấu ở những vị trí thiết yếu, đây chính là những người đã được đội nghiên cứu của anh cải biến gen ma cà rồng, sau đó bí mật cài vào, âm thầm mở rộng thế lực.



Một ngày nào đó, chỉ cần anh hạ lệnh, toàn bộ thế giới này sẽ lập tức thay đổi.



Anh chính là người thiết lập lại trật tự, trở thành kẻ ác, đổi lại sẽ tạo ra cho người thân của mình một vùng trời bình yên nhất...



Một khung hình vừa được mở ra, đó là camera tại phòng thí nghiệm của giáo sư Minh.



Một cảnh tượng hỗn loạn máu me văng vẩy khắp nơi, ngoài tiếng la hét còn có cả tiếng súng nổ.



Có một con sinh vật đang hung hăng cắn người, tốc độ cực nhanh, ra tay tàn bạo. Nếu để ý kỹ sẽ thấy được con ma cà rồng này chính là gã lái xe tắc xi tối nọ.



Một lúc sau hỗn loạn mới được giải quyết. Ngay sau đó đoàn người mặc quần áo bảo hộ nhanh chóng có mặt mang theo con ma cà rồng cùng những người bị thương đi. An ninh ngay lập tức được thiết lập lại. Lưới điện cao áp được khởi động, nội bất xuất, ngoại bất nhập.



Tuấn Kiệt ngắt kết nối, hài lòng đứng dậy bước tới bên khung cửa sổ sát đất nhìn xuống thành phố Vũ Ninh.



Bóng nắng buổi chiều trong trẻo soi lên từng nóc nhà, ẩn núp ở dưới đó là biết bao nguy hiểm mà loài người chẳng thể ngờ được.



Mỗi ngày vẫn có những vụ án kỳ lạ xảy ra, nạn nhân thường là những tên đầu gấu, phường trộm cướp chuyên hoành hành về đêm, thậm chí còn có cả những thành phần cán bộ mục nát của bộ máy lãnh đạo thành phố...



Lực lượng hình sự và tổ chuyên án bị đốc thúc, vẫn ngày đêm điều tra nhưng hiển nhiên là không có kết quả.



Một lệnh ngầm đã được thông qua trong lực lượng phản ứng nhanh, đó chính là đang có một loài sinh vật đáng sợ hoạt động ngoài kia, bất kỳ ai nhìn thấy đều có thể tự vệ nổ súng không cần báo cáo.



Không công khai. Nhưng đủ thấy sự nghiêm trọng của vấn đề.



Để tránh gây hoang mang không cần thiết ảnh hưởng tới trật tự xã hội và đời sống của nhân dân, mọi tin tức đều bị phong toả. Rất nhiều lực lượng an ninh được điều động trên cả nước.



Lực lượng phản ứng nhanh trong ngoài nước được thiết lập một kênh liên lạc riêng trước nguy cơ tiềm tàng này.



Còn ở Vũ Ninh.



Một danh sách thống kê điểm chung của tất cả những nạn nhân đều được liệt kê ra.



Nhưng mà, để khoanh vùng được nạn nhân tiếp theo chính là khó hơn lên trời. Họ kiếm đâu ra được một nơi đủ lớn để đưa hầu hết công dân vào đó lánh nạn?



Thế mới nói, còn nhiều tội ác chưa được vạch trần, còn nhiều hoàn cảnh éo le vẫn luôn bị che giấu, tới bây giờ mới dần bị lộ ra ngoài.



Rốt cuộc tên sát nhân này chính là tìm nạn nhân có chọn lọc, đều là những kẻ đã từng, hoặc đang làm chuyện ác.



Đây là thay trời hành đạo?



Thanh lọc…



Ai cho kẻ đó cái quyền đấy?



Cần gì phải ai cho!



Tuấn Kiệt chính là tới để báo thù, cần gì tới sự cho phép của ai?



***



Còn lúc này Lam Linh cũng đang đua với tốc độ của ánh hoàng hôn, tới gõ cửa nhà Nhật Ly.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom