Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 542
Lan Phi bởi vì tối nay có thể được hoàng đế lâm hạnh mà vui mừng, Hoàng Phủ Tấn lại đột nhiên từ trên người nàng lật xuống.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Trong mắt Lan Phi thoáng qua một tia kinh ngạc, có phải nàng đã làm sai điều gì hay không? Công phu trên giường của nàng, thời gian từ trước đến giờ đều khiến hoàng thượng hài lòng, tại sao tối nay còn chưa có bắt đầu, hoàng thượng liền. . . . . . liền dừng lại.
Lật người từ trên người Lan Phi đi xuống giường , hắn tiện tay nắm long bào mặc vào người, "Ngươi ngủ đi, không cần thị tẩm."
Bỏ lại một câu nói như vậy, hắn bước nhanh rời khỏi Lan uyển.
"Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ." Tâm Lan Phi lạnh đến đáy sâu, nàng mang theo vài phần tuyệt vọng gọi Hoàng Phủ Tấn, nhưng lại không có một tia đáp lại.
Ra khỏi Lan uyển, khóe mắt Hoàng Phủ Tấn lập tức rũ xuống.
"Thiên Thiên, nàng nói ta biết có biện pháp gì để thỏa mãn nữ nhân hậu cung?" Khóe mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo một tia khổ sở, trừ Thiên Thiên, hắn không thể sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào khác.
Nhưng nữ nhân duy nhất hắn muốn sủng hạnh lại quỳ xuống cầu xin hắn từ bỏ nàng!
Đoạn Tình cốc ——
"Ám Dạ, thai nhi như thế nào?" Tiểu Thiên hỏi rất khẩn trương, trong mắt mang theo sự bất an.
Xem hết mạch, Ám Dạ thu ngón tay về từ cổ tay của Tiểu Thiên, cho nàng một nụ cười an tâm, mở miệng nói: "Rất tốt, rất khỏe mạnh!"
"Vậy thì tốt." Nghe Ám Dạ trả lời như vậy, Tiểu Thiên yên lòng gật đầu một cái, cúi đầu vuốt ve bụng, mắt của nàng bất giác thoáng qua một tia mềm mại, một niềm vui sướng khi được làm mẫu thân.
Đây là hài tử của nàng, là hài tử của nàng cùng. . . . . . cùng Tấn, nàng không hy vọng nó có một chút chuyện.
Ám Dạ nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Thiên, trong mắt của hắn lướt qua một tia mâu thuẫn.
Nếu như ——
Hắn phải nói cho Thiên Thiên về Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn vì nàng làm mà nhiều việc như vậy, hắn không thể cứ như vậy đem Thiên Thiên bên cạnh đoạt lấy, không có chút lý do nào.
"Thiên Thiên, ngươi đoán con của ngươi sẽ giống ai?" Mang theo giọng điệu thử dò xét , Ám Dạ mở miệng nói.
"Ừ. . . . . ." Vuốt ve bụng, khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên một nụ cười ôn nhu, "Ta cảm thấy nếu nó giống như cha nó..., khẳng định rất tuấn tú!"
Mới vừa nói xong, nụ cười của nàng liền cứng lại, mi mắt cũng lúc này cũng rũ xuống.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Trong mắt Lan Phi thoáng qua một tia kinh ngạc, có phải nàng đã làm sai điều gì hay không? Công phu trên giường của nàng, thời gian từ trước đến giờ đều khiến hoàng thượng hài lòng, tại sao tối nay còn chưa có bắt đầu, hoàng thượng liền. . . . . . liền dừng lại.
Lật người từ trên người Lan Phi đi xuống giường , hắn tiện tay nắm long bào mặc vào người, "Ngươi ngủ đi, không cần thị tẩm."
Bỏ lại một câu nói như vậy, hắn bước nhanh rời khỏi Lan uyển.
"Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ." Tâm Lan Phi lạnh đến đáy sâu, nàng mang theo vài phần tuyệt vọng gọi Hoàng Phủ Tấn, nhưng lại không có một tia đáp lại.
Ra khỏi Lan uyển, khóe mắt Hoàng Phủ Tấn lập tức rũ xuống.
"Thiên Thiên, nàng nói ta biết có biện pháp gì để thỏa mãn nữ nhân hậu cung?" Khóe mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo một tia khổ sở, trừ Thiên Thiên, hắn không thể sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào khác.
Nhưng nữ nhân duy nhất hắn muốn sủng hạnh lại quỳ xuống cầu xin hắn từ bỏ nàng!
Đoạn Tình cốc ——
"Ám Dạ, thai nhi như thế nào?" Tiểu Thiên hỏi rất khẩn trương, trong mắt mang theo sự bất an.
Xem hết mạch, Ám Dạ thu ngón tay về từ cổ tay của Tiểu Thiên, cho nàng một nụ cười an tâm, mở miệng nói: "Rất tốt, rất khỏe mạnh!"
"Vậy thì tốt." Nghe Ám Dạ trả lời như vậy, Tiểu Thiên yên lòng gật đầu một cái, cúi đầu vuốt ve bụng, mắt của nàng bất giác thoáng qua một tia mềm mại, một niềm vui sướng khi được làm mẫu thân.
Đây là hài tử của nàng, là hài tử của nàng cùng. . . . . . cùng Tấn, nàng không hy vọng nó có một chút chuyện.
Ám Dạ nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Thiên, trong mắt của hắn lướt qua một tia mâu thuẫn.
Nếu như ——
Hắn phải nói cho Thiên Thiên về Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn vì nàng làm mà nhiều việc như vậy, hắn không thể cứ như vậy đem Thiên Thiên bên cạnh đoạt lấy, không có chút lý do nào.
"Thiên Thiên, ngươi đoán con của ngươi sẽ giống ai?" Mang theo giọng điệu thử dò xét , Ám Dạ mở miệng nói.
"Ừ. . . . . ." Vuốt ve bụng, khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên một nụ cười ôn nhu, "Ta cảm thấy nếu nó giống như cha nó..., khẳng định rất tuấn tú!"
Mới vừa nói xong, nụ cười của nàng liền cứng lại, mi mắt cũng lúc này cũng rũ xuống.
Bình luận facebook