Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533
"Ngươi lo lắng cho hắn?" Ám Dạ tiếp theo câu của nàng, nói ra.
"Không. . . . . . Không phải thế." Liên tục lắc đầu không ngừng, Tiểu Thiên lập tức hủy bỏ những lời này của Ám Dạ.
Nhưng chỉ thấy Ám Dạ cười lắc đầu một cái, nhìn Tiểu Thiên, nói: "Không, ngươi đang lo lắng cho hắn."
"Không phải! Ta không có!"
"Được, được, ngươi không có, ngươi không có!" Thấy Tiểu Thiên nóng nảy, Ám Dạ không muốn nhiều lời để kích thích nàng, không thể làm gì khác hơn là theo ý của nàng gật đầu một cái.
Ám Dạ trả lời làm cho cảm xúc Tiểu Thiên hơi vững vàng chút, nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Hắn tại sao phải ở chỗ này?"
"Chính hắn cùng tới." Ám Dạ trả lời rất đơn giản, đem chuyện trước đó đã xảy ra dấu diếm.
"Tại sao ngươi không ngăn cản hắn tới đây?"
"Hắn là hoàng đế, ta nào có lá gan ngăn cản hắn?" Ám Dạ cười đến có chút vô lại du côn, mà lời của hắn Tiểu Thiên hoàn toàn cũng không tin tưởng.
Ám Dạ hắn là loại người sợ hãi cường quyền này sao, ban đầu thời điểm Hoàng Phủ Tấn hạ hoàng bảng tìm hắn, hắn đã xuất hiện trước tiên, huống chi, lấy hiểu biết của nàng đối với Ám Dạ, nếu như không phải là hắn nguyện ý, Hoàng Phủ Tấn chỉ sợ cũng không thể tới đây.
Miễn cưỡng liếc Ám Dạ một cái, nàng động thân đi xuống giường, nghiêng đầu hướng về phía sau lưng Ám Dạ mở miệng nói: "Ngươi mau để cho hắn rời đi đi."
"Ngươi không muốn gặp lại hắn sao?"
"Ta. . . . . ."
Lần này, Tiểu Thiên lại không trả lời được.
Nàng thật không muốn gặp lại hắn sao? Nếu thật là không muốn gặp lại hắn, tại sao khi nàng nhìn thấy hắn xuất hiện ở nơi đó thì trong lòng của nàng lại cảm thấy động long không thôi.
Mấy ngày nay, nàng vẫn đè nén tình cảm của mình không để ình suy nghĩ về hắn, nhưng chỉ có trong lòng chính nàng hiểu, Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt nàng, sẽ làm nàng cảm thấy dị thường an tâm, nam nhân để cho nàng vừa yêu vừa hận này, nàng nên làm cái gì bây giờ?
"Thiên Thiên!" Ám Dạ đứng dậy, đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nụ cười trên mặt vào lúc này đã thu hẳn lại, "Nếu như ngươi muốn cho hắn rời đi, liền tự mình đến nói với hắn."
" Dạ, ta. . . . . ."
"Thiên Thiên." Ám Dạ đưa tay, tựa như an ủi khoác lên hai vai của nàng, mở miệng nói: "Nếu như ngươi cho là hắn rời đi sẽ làm trong lòng ngươi thoải mái..., vậy ngươi có thể gọi hắn rời đi, chỉ có ngươi mới có thể gọi động đến hắn, chẳng qua nếu như hắn thật sự rời đi, ngươi cũng đừng hối hận." Nói xong, hắn khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Thiên, cũng không đợi Tiểu Thiên mở miệng, liền xoay người rời đi.
Hắn biết, hiện tại Thiên Thiên cần phải có thời gian để suy nghĩ thật kỹ, chẳng qua là hắn hi vọng khi nàng quyết định, đối với bọn họ hai đều tốt.
Không phải là hắn quá rộng lượng mà suy nghĩ cho Hoàng Phủ Tấn, mà là hắn rất sớm cũng đã biết, giữa Hoàng Phủ Tấn cùng Thiên Thiên, hắn hoàn toàn không thể nhúng tay vào.
"Không. . . . . . Không phải thế." Liên tục lắc đầu không ngừng, Tiểu Thiên lập tức hủy bỏ những lời này của Ám Dạ.
Nhưng chỉ thấy Ám Dạ cười lắc đầu một cái, nhìn Tiểu Thiên, nói: "Không, ngươi đang lo lắng cho hắn."
"Không phải! Ta không có!"
"Được, được, ngươi không có, ngươi không có!" Thấy Tiểu Thiên nóng nảy, Ám Dạ không muốn nhiều lời để kích thích nàng, không thể làm gì khác hơn là theo ý của nàng gật đầu một cái.
Ám Dạ trả lời làm cho cảm xúc Tiểu Thiên hơi vững vàng chút, nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Hắn tại sao phải ở chỗ này?"
"Chính hắn cùng tới." Ám Dạ trả lời rất đơn giản, đem chuyện trước đó đã xảy ra dấu diếm.
"Tại sao ngươi không ngăn cản hắn tới đây?"
"Hắn là hoàng đế, ta nào có lá gan ngăn cản hắn?" Ám Dạ cười đến có chút vô lại du côn, mà lời của hắn Tiểu Thiên hoàn toàn cũng không tin tưởng.
Ám Dạ hắn là loại người sợ hãi cường quyền này sao, ban đầu thời điểm Hoàng Phủ Tấn hạ hoàng bảng tìm hắn, hắn đã xuất hiện trước tiên, huống chi, lấy hiểu biết của nàng đối với Ám Dạ, nếu như không phải là hắn nguyện ý, Hoàng Phủ Tấn chỉ sợ cũng không thể tới đây.
Miễn cưỡng liếc Ám Dạ một cái, nàng động thân đi xuống giường, nghiêng đầu hướng về phía sau lưng Ám Dạ mở miệng nói: "Ngươi mau để cho hắn rời đi đi."
"Ngươi không muốn gặp lại hắn sao?"
"Ta. . . . . ."
Lần này, Tiểu Thiên lại không trả lời được.
Nàng thật không muốn gặp lại hắn sao? Nếu thật là không muốn gặp lại hắn, tại sao khi nàng nhìn thấy hắn xuất hiện ở nơi đó thì trong lòng của nàng lại cảm thấy động long không thôi.
Mấy ngày nay, nàng vẫn đè nén tình cảm của mình không để ình suy nghĩ về hắn, nhưng chỉ có trong lòng chính nàng hiểu, Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt nàng, sẽ làm nàng cảm thấy dị thường an tâm, nam nhân để cho nàng vừa yêu vừa hận này, nàng nên làm cái gì bây giờ?
"Thiên Thiên!" Ám Dạ đứng dậy, đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nụ cười trên mặt vào lúc này đã thu hẳn lại, "Nếu như ngươi muốn cho hắn rời đi, liền tự mình đến nói với hắn."
" Dạ, ta. . . . . ."
"Thiên Thiên." Ám Dạ đưa tay, tựa như an ủi khoác lên hai vai của nàng, mở miệng nói: "Nếu như ngươi cho là hắn rời đi sẽ làm trong lòng ngươi thoải mái..., vậy ngươi có thể gọi hắn rời đi, chỉ có ngươi mới có thể gọi động đến hắn, chẳng qua nếu như hắn thật sự rời đi, ngươi cũng đừng hối hận." Nói xong, hắn khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Thiên, cũng không đợi Tiểu Thiên mở miệng, liền xoay người rời đi.
Hắn biết, hiện tại Thiên Thiên cần phải có thời gian để suy nghĩ thật kỹ, chẳng qua là hắn hi vọng khi nàng quyết định, đối với bọn họ hai đều tốt.
Không phải là hắn quá rộng lượng mà suy nghĩ cho Hoàng Phủ Tấn, mà là hắn rất sớm cũng đã biết, giữa Hoàng Phủ Tấn cùng Thiên Thiên, hắn hoàn toàn không thể nhúng tay vào.
Bình luận facebook