Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 528
Tầm mắt không tự chủ được nhìn Tiểu Thiên đang ngủ, trong mắt của hắn luôn mang theo khẩn trương cùng lo lắng.
Theo tầm mắt của hắn, Ám Dạ nhìn sang, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đột nhiên cảm thấy đế vương trước mắt này thật là đáng thương.
"Đi gặp nàng một chút đi, nàng sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi." Nhìn Hoàng Phủ Tấn, hắn nhẹ giọng mở miệng nói.
Ám Dạ đột nhiên phát hiện mình là người rất hào phóng, khi hắn quyết định đem Hoàng Phủ Tấn làm tình địch, hắn còn có thể thiện ý đối với hắn như vậy.
Thế nhưng hắn phát lại hiện ra hắn còn có một ưu điểm như vậy.
Mang theo ý tưởng ngây thơ này, trong lòng hắn âm thầm cười cười.
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cảm kích, chẳng qua là phiền muộn trong mắt hắn vẫn không có giấu xuống, "Cám ơn ngươi cứu Thiên Thiên!"
"Ngươi không cần cám ơn ta." Ám Dạ không tự nhiên đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, "Ta cứu Thiên Thiên không phải là bởi vì ngươi."
Thái độ như vậy của Ám Dạ sớm đã ở trong dự đoán của Hoàng Phủ Tấn.
Nếu là trước kia lấy thái độ của Ám Dạ bây giờ đối với hắn, hắn đã sớm giận dữ mà trị hắn tội bất kính. Nhưng mà lúc này, hắn chẳng qua chỉ là cười nhạt một tiếng, nhìn Ám Dạ, mở miệng nói: "Ta biết, bất quá ta còn phải cám ơn ngươi. Ít nhất là ngươi đã khiến cho Thiên Thiên sống lại lần nữa, bình yên vô sự trở lại bên cạnh ta."
Nói đến đây, Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía phương xa, trong tầm mắt mang theo thoải mái.
Nghe Hoàng Phủ Tấn nói vậy, tâm Ám Dạ chợt chìm xuống, trong lòng lần nữa trống trải.
Từ trước mặt Hoàng Phủ Tấn đứng thẳng lên, hắn mở miệng nói: "Thiên Thiên có thể trở lại bên cạnh ngươi hay không, đều không phải do ngươi quyết định." Nói xong, hắn không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, liền xoay người rời đi.
Tâm can Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt lại chìm thật sâu, hắn tựa hồ đã quên mất, giữa hắn cùng Thiên Thiên còn vắt ngang rắc rối khó gỡ lớn như vậy .
Mắt của hắn vào lúc này rũ xuống, hắn làm sao mà đi cầu Thiên Thiên tha thứ? Thật là muốn đem những khổ tâm nói hết cho Thiên Thiên sao?
Hắn nghĩ qua như vậy, nhưng là hắn thật không dám, hắn sợ ông trời cảm thấy hắn quá tham lam, sẽ lại một lần nữa đem Thiên Thiên từ bên cạnh hắn cướp đi. Cho dù hắn có giải thích với Thiên Thiên, thì nàng sẽ tin tưởng lời của hắn nói sao? Liệu nàng có nghĩ rằng chẳng qua là hắn đang lấy cớ hay không, có bởi vì điều này mà càng thêm chán ghét hắn hay không? Hắn không thể như vậy, hắn thà bị Thiên Thiên cứ hận hắn như vậy. Nếu không thể yêu, hận cũng là một phương thức khác, hắn chỉ muốn chiếm một vị trí ở trong lòng của nàng.
Theo tầm mắt của hắn, Ám Dạ nhìn sang, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đột nhiên cảm thấy đế vương trước mắt này thật là đáng thương.
"Đi gặp nàng một chút đi, nàng sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi." Nhìn Hoàng Phủ Tấn, hắn nhẹ giọng mở miệng nói.
Ám Dạ đột nhiên phát hiện mình là người rất hào phóng, khi hắn quyết định đem Hoàng Phủ Tấn làm tình địch, hắn còn có thể thiện ý đối với hắn như vậy.
Thế nhưng hắn phát lại hiện ra hắn còn có một ưu điểm như vậy.
Mang theo ý tưởng ngây thơ này, trong lòng hắn âm thầm cười cười.
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cảm kích, chẳng qua là phiền muộn trong mắt hắn vẫn không có giấu xuống, "Cám ơn ngươi cứu Thiên Thiên!"
"Ngươi không cần cám ơn ta." Ám Dạ không tự nhiên đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, "Ta cứu Thiên Thiên không phải là bởi vì ngươi."
Thái độ như vậy của Ám Dạ sớm đã ở trong dự đoán của Hoàng Phủ Tấn.
Nếu là trước kia lấy thái độ của Ám Dạ bây giờ đối với hắn, hắn đã sớm giận dữ mà trị hắn tội bất kính. Nhưng mà lúc này, hắn chẳng qua chỉ là cười nhạt một tiếng, nhìn Ám Dạ, mở miệng nói: "Ta biết, bất quá ta còn phải cám ơn ngươi. Ít nhất là ngươi đã khiến cho Thiên Thiên sống lại lần nữa, bình yên vô sự trở lại bên cạnh ta."
Nói đến đây, Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía phương xa, trong tầm mắt mang theo thoải mái.
Nghe Hoàng Phủ Tấn nói vậy, tâm Ám Dạ chợt chìm xuống, trong lòng lần nữa trống trải.
Từ trước mặt Hoàng Phủ Tấn đứng thẳng lên, hắn mở miệng nói: "Thiên Thiên có thể trở lại bên cạnh ngươi hay không, đều không phải do ngươi quyết định." Nói xong, hắn không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, liền xoay người rời đi.
Tâm can Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt lại chìm thật sâu, hắn tựa hồ đã quên mất, giữa hắn cùng Thiên Thiên còn vắt ngang rắc rối khó gỡ lớn như vậy .
Mắt của hắn vào lúc này rũ xuống, hắn làm sao mà đi cầu Thiên Thiên tha thứ? Thật là muốn đem những khổ tâm nói hết cho Thiên Thiên sao?
Hắn nghĩ qua như vậy, nhưng là hắn thật không dám, hắn sợ ông trời cảm thấy hắn quá tham lam, sẽ lại một lần nữa đem Thiên Thiên từ bên cạnh hắn cướp đi. Cho dù hắn có giải thích với Thiên Thiên, thì nàng sẽ tin tưởng lời của hắn nói sao? Liệu nàng có nghĩ rằng chẳng qua là hắn đang lấy cớ hay không, có bởi vì điều này mà càng thêm chán ghét hắn hay không? Hắn không thể như vậy, hắn thà bị Thiên Thiên cứ hận hắn như vậy. Nếu không thể yêu, hận cũng là một phương thức khác, hắn chỉ muốn chiếm một vị trí ở trong lòng của nàng.
Bình luận facebook