• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em (6 Viewers)

  • Chương 68

Editor: Nam Cung Tử Uyển
Giản Mạt bị Cố Bắc Thần hỏi một câu như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết trả lời như thế nào...
Cố Bắc Thần kéo cô ngồi xuống một chiếc ghế dài, nhìn cành liễu bị gió thổi bay phất phơ bên cạnh hồ nước, ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy, "Lúc anh và em ở cùng với nhau, đã không phải là lần đầu tiên."
Giản Mạt liếc mặt, khóe miệng hạ xuống, cố ý đè nén nội tâm lan tràn lên mạch suy nghĩ, đột nhiên bật cười, liền hờn dỗi hỏi: "A Thần, anh có phải hay không đặc biệt quan tâm đến chuyện này?" Nói xong, cô còn cố ý vòng cánh tay vào tay của hắn, đem đầu tựa ở trên bả vai hắn, một bộ dáng ý nói rằng dù cho anh quan tâm cũng đã chậm tiết tấu.
Đáy mắt Cố Bắc Thần thật sâu nhìn Giản Mạt, đêm đen rơi xuống, mực đồng trong mắt giống như bị màn đêm nhiễm phải, hai thứ đều kết hợp với nhau... Hắn không từng phát sinh quan hệ với xử nữ, thế nhưng, vì sao lúc Giản Mạt hỏi hắn có phải hay không quan tâm đến chuyện đó, hắn thậm chí có điểm chú ý đến?
"Chỉ là hiếu kỳ..." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc không có nửa điểm tình cảm.
Giản Mạt khẽ nhấp khóe môi, sau đó cười hỏi: "Vậy lần đầu tiên của anh là vào lúc nào?"
"Anh?" Cố Bắc Thần nhẹ a một tiếng, lập tức ánh mắt trở nên thâm thúy nói, "Đại khái lúc anh mười bốn mười lăm đi..."
"Sớm như vậy!" Giản Mạt kinh ngạc, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy từ trên người của Cố Bắc Thần, đôi mắt sáng hơi giật mình, hiếu kỳ nhìn hắn, "Anh sẽ không bàn giao cho vị thành niên thiếu nữ nào đấy chứ?"
"..." Cố Bắc Thần hơi nhướn cao mày, "Mấy chuyện cầm thú đó anh sẽ không làm."
Nhưng anh cũng không có thiếu cầm thú... Đây là Giản Mạt trong lòng bổ sung vào.
Cố Bắc Thần nằm tựa lưng vào ghế ngồi, môi mỏng hơi cong tạo thành một độ cung tùy ý, ánh mắt nhìn Giản Mạt càng trở nên sâu thẳm, "Anh thường giải quyết bằng tay phải của mình..."
Giản Mạt không nghĩ đến Cố Bắc Thần trả lời một cách chững chạc, đàng hoàng như thế, "Đùng" một cái, mặt liền đỏ... Đèn bên cạnh lúc sáng lúc tối, cũng nhìn không rõ lắm.
Cố Bắc Thần đợi một chút, lại bắt đầu hỏi: "Vậy còn em? Lần đầu tiên nhiều là lúc nào? Hay không nói cho anh biết là vì... Mười tuổi liền bàn giao cho người ta rồi?"
Khóe miệng Giản Mạt co quắp lại, "Cố Bắc Thần, anh chính là cầm thú!"
Cố Bắc Thần cười, "Ừ, vậy em nói một chút, là lúc nào..."
Giản Mạt năm nay hai mươi ba tuổi, hai năm trước cũng chính là hai mươi mốt... Nếu quả thật lần đầu tiên chính là đêm hôm đó, kia thật là có khả năng liền đúng dịp.
Cố Bắc Thần trong lòng có một tia cầu mong, ánh mắt cũng trở nên sáng quắc nhìn Giản Mạt, chờ đợi câu trả lời của cô.
Giản Mạt một chút cũng không dám nhìn vào mắt của Cố Bắc Thần, cô không biết chính mình đang chột dạ cái gì, chỉ là cảm thấy... Chuyện đêm đó, cô không thể nghiêm túc suy nghĩ.
Bởi vì ba cô tiết lộ sự việc bản thiết kế kiến trúc của công ty, nguyên bản sự việc đó cũng không đến nỗi tệ lắm thế nhưng thoáng cái đã trở thành trứng chọi đá. Đáng buồn nhất chính là, những thương nhân khác không ngừng tạo áp lực, tiền lương của dân công không được phát ra, sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.
Ba cô không còn cách nào khác, trước tiên cũng chỉ có thể để anh trai đi tìm một số đơn vị có liên quan...
Nhưng cuối cùng thì sao?
Chẳng những không lấy được giấy cam đoan, mà tiền vốn cũng không còn, cô còn bị lừa đi khách sạn Sofia... Một ly nước trái cây kỳ dị, cô thích nhất uống thức uống như vậy, sau khi uống xong, cả người đều không còn là của mình, mơ hồ không rõ chuyện gì sắp xảy ra.
Cô không biết người đàn ông kia là ai, chỉ biết hắn ở trên người cô điên cuồng rong ruổi... Một lần rồi lại một lần không biết mệt mỏi là gì, thậm chí không đếm xỉa đó là lần đầu tiên của cô mà hung hăng xé rách cô.
Điều duy nhất khiến cô có chút ấn tượng là đối phương hẳn là một người rất trẻ tuổi.
Hô hấp của Giản Mạt trở nên có chút dồn dập, thân thể cũng có chút không khống chế được liền phát run...
"Lạnh sao?" Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, khoác cho Giản Mạt một chiếc áo mỏng.
Tâm của Giản Mạt bỗng nhiên cả kinh, vô ý thức liền nói: "Lần đầu tiên của em đã là thành niên..." Cô dường như muốn chứng thực lần đầu tiên cùng đêm đó không có quan hệ gì với nhau, vội vàng nói, "Lúc mười chín tuổi!"
Ánh mắt của Cố Bắc Thần sáng quắc nhìn Giản Mạt, dường như muốn nhìn xem có phải hay không là cô nói dối... Thế nhưng, người phụ nữ này có đôi khi đem tâm tình của mình che giấu vô cùng tốt, ngay cả là hắn, cũng có lúc không thể xem thấu được.
"Thực sự?" Cố Bắc Thần trong lòng như trước vẫn cầu mong một chút tham vọng quá đáng.
"Chuyện này còn cần phải lừa anh sao?" Giản Mạt chớp chớp mắt, lập tức nghiêng mặt nhìn sang, cố ý nói, "Nếu nhất thiết phải gạt anh chuyện này, vậy không phải là em cùng với mấy ngôi sao nữ kia giống nhau, gả cho anh trước khi cái màng đó bị mất thì quả là tốt rồi... Ôi, bây giờ suy nghĩ một chút lại cảm thấy hối hận, nếu như em là lần đầu tiên, có phải hay không anh sẽ đối với em tốt hơn một chút?"
Dứt lời, Giản Mạt lại ngọ nguậy trên người của Cố Bắc Thần... Kỳ thực lúc này cô chỉ là vì muốn che giấu sự chột dạ của mình.
Nếu như Cố Bắc Thần nói trong lòng không hề thất vọng thì đó chính là gạt người.
Rõ ràng Tiêu Cảnh nói đêm hôm đó Giản Mạt có xuất hiện ở khách sạn Sofia, trong lòng hắn ít nhiều có chút cầu mong... Nếu như, người đêm hôm đó thật sự là cô, hắn nghĩ... Hắn thực sự sẽ đối với cô càng tốt hơn một chút.
Đáng tiếc, người đêm đó không phải là cô...
Đột nhiên, Cố Bắc Thần hơi nhíu mày.
Lần đầu tiên của Giản Mạt là lúc mười chín tuổi, nếu như hắn nhớ không lầm, Tiêu Cảnh đã từng nói, ở năm hai của đại học Giản Mạt và Sở Tử Tiêu đã bắt đầu quen nhau... Đây chẳng phải là, lần đầu tiên của cô là cho Tử Tiêu?
Tâm trạng của Cố Bắc Thần lập tức trở nên không thoải mái... Vợ của mình, lần đầu tiên lại dành cho cháu ngoại của mình, như thế nào cũng đều làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt?
Nguyên bản lúc ấy trở về, Giản Mạt ngồi ở trên xe đều ngẩn ra, đánh giá liền suy nghĩ sự việc của Sở Tử Tiêu và Cố Bắc Thần, trong lòng liền không thoải mái.
Được rồi... Lúc này vừa nghĩ khả năng rất lớn là lần đầu tiên của cô dành cho Tử Tiêu, cả người hắn càng không được tốt.
Giản Mạt phát hiện, sau khi Cố Bắc Thần đi tản bộ xong, tâm trạng đều không được tốt... Điều này thể hiện rõ nhất vào lúc hắn vây hãm cô.
Dĩ vãng, hắn đều rất bá đạo, thế nhưng, trước nay hắn đều rất quan tâm đến cảm thụ của cô, sẽ không để cho cô cảm thấy không thoải mái... Ở phương diện này hắn đều rất lợi hại cũng rất biết điều chình tâm tình, nhìn cô lúc đến cao trào, hắn sẽ cảm thấy chính mình đạt được thành tựu lớn.
Nhưng hôm nay rõ ràng hắn hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của cô, rõ ràng chính là phát tiết... Thậm chí, hắn còn không quan tâm, để lại trên người cô rất nhiều dấu hôn đỏ.
Giản Mạt bị thể lực cường hữu của Cố Bắc Thần làm đã bất tỉnh... Đến lần cuối cùng, cô không thể chịu nổi sự xâm chiếm của hắn, đồng thời thân thể lại mẫn cảm, rất nhanh đã tới điểm cao nhất, sau đó hai mắt cô tối sầm, liền ngất đi.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Giản Mạt cảm thấy đặc biệt mất mặt... Thế nhưng, càng làm cho cô mất mặt chính là, dù cho mặc quần áo có cổ cao, cũng không che được ấn ký hôn mút ở trên tai.
"Mấy ngày nay anh sẽ không trở lại..." Cố Bắc Thần trước khi đi, lạnh lùng nói những lời này, không có một chút biểu tình dư thừa nào liền xoay người đi.
Giản Mạt còn đứng ở cửa cầu thang, nhìn người rời đi, sót lại một bóng lưng cao ngạo, hơi xuất thần...
"Phanh" tiếng đóng cửa truyền đến, lập tức, Giản Mạt giống như bị ai đó siết chặt, kiềm chế khiến cô thở không nổi.
Trước đây, hắn cũng thường không trở về Lam Trạch viên như vậy, tuy rằng vẫn ở trong Lạc thành.
Nhưng cho tới bây giờ, lúc hắn rời đi, thanh âm chưa bao giờ lạnh lùng như vậy...
"Chính mình nói không để ý, kỳ thực còn không phải là đang để bụng đến chuyện đó hay sao?!" Giản Mạt liếc mắt, lầm bầm nói, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười cay đắng.
Cô không có thời gian để suy nghĩ đến lần đầu tiên kia, giống như đêm hôm đó, tất cả sự tình cô không được phép để chính mình nhớ lại, sau đó lại bi thương, tất cả chuyện đó nên biến mất...
Sau khi thu lại tâm tình, Giản Mạt không ăn sáng ở nhà, lúc lái xe đến công ty cũng chỉ tùy tiện mua ly sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao ở ven đường.
Vừa tiến phòng làm việc, Hướng Vãn cầm trong tay một tấm thiệp, liền cực kỳ hứng thú tiến vào...
"Mạt tỷ, là thiệp mời kỷ niệm ngày thành lập trường của đại học Lạc Đại!" Hướng Vãn tiến đến đem thiếp mời đưa cho cô, sau đó vẻ mặt hiếu kỳ, đôi mắt sắc bén, sáng quắc nhìn vào cổ của Giản Mạt, gian xảo cười, ái muội hỏi, "Mạt tỷ, đêm hôm qua chị cũng... Quá kịch liệt rồi?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom