• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hào môn quyền quý (1 Viewer)

  • Chap-31

CHƯƠNG 31: BỤNG DƯỚI PHẲNG LÌ.




CHƯƠNG 31: BỤNG DƯỚI PHẲNG LÌ.



Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu Tô Thiên Kiều lập tức lắc đầu cắt ngang cái suy nghĩ này.



Không thể nào, không thể nào, chắc chắn anh có mục đích, anh chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng cô thôi.



Đứa bé…..



Tay của Tô Thiên Kiều, vô thức chạm vào cái bụng phẳng lì.



Ở trong đây, đã có một sinh mạng bé nhỏ…..anh là ba ruột của đứa bé, Tô Thiên Kiều không thể chạy trốn một mình, trơ mắt lên nhìn anh chết được?



Đừng nói là ba ruột của đứa bé, cho dù là một người xa lạ, Tô Thiên Kiều cũng không thể vô cảm như vậy được, sau một thời gian dài đấu tranh, cuối cùng không chịu được sự lên án của lương tâm, cô lấy điện thoại ra, gọi điện lại cho Bạch Như.



Giọng nói ở đầu bên kia nghe có vẻ rất lo lắng, điện thoại vừa được kết nối, Tô Thiên Kiều vẫn chưa kịp lên tiếng, Bạch Như đã giành nói trước: “Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi, cô Tô đâu? Tìm được chưa? Hia người không sao chứ?”



“Tôi….Bạch Như, cậu chủ bị bọn chúng bắt rồi, bọn chúng thả tôi ra, cô…..mau gọi người đến cứu anh ấy….ở? Ở, giống như một nhà nhà máy thép bỏ hoang….ừm, ở đây hình như là ở Hà Tây….”



Sau khi cúp điện thoại, Tô Thiên Kiều mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu chủ, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tiếp theo là sống hay chết, phụ thuộc vào tạo hóa của anh. Trong cốp xe có 10 triệu đô la, đủ để cho cô sống hết đời, đủ để nuôi con, để anh tra….không đúng, anh trai!



Anh trai vẫn còn đang ở trong tay anh!



Đôi mắt Tô Thiên Kiều đột nhiên mở to, ngã xuống ghế lái.



Tên ác quỷ này…..quả nhiên anh đã tính toán mọi chuyện. Anh muốn đứa bé này như vậy, quả nhiên sẽ không để cô trốn thoát một cách dễ dàng.



Cho dù cô có bao nhiêu tiền, cũng không thể tìm thấy anh trai.



Anh….đang ở trong tay anh ta, chỉ có Bạch Mai biết.



Bạch Như trung thành như vậy, cho dù anh chết, cũng sẽ thay anh hoàn thành di nguyện.



Không hiểu sao cô lại đột nhiên cảm thấy rất tức giận, cho dù đến gần cái chết, anh cũng không dễ dàng buông tha cho Tô Thiên Kiều. Tô Thiên Kiều, không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh….



Đột nhiên có tiếng còi truyền đến, cắt đứt những suy nghĩ viển vông của Tô Thiên Kiều.



Cô quay đầu lại nhìn chỉ thấy một chiếc xe thương vụ rất đáng ngờ đi ngược chiều với cô.



Trong đầu cô đột nhiên lóe lên, dường như ngay lập tức phản ứng lại, vội vàng khởi động xe, quay lại đi theo chiếc xe kia.



Chả lẽ….chả lẽ bọn họ muốn chuyển địa điểm?



Đúng rồi, tên côn đồ kia thông minh như vậy, Tô Thiên Kiều đã chạy thoát, đương nhiên anh ta tuyệt đối không thể ở lại đây, không sợ Tô Thiên Kiều gọi người giúp đỡ sao?



Nghĩ đến đây, Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lúc, vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Như, nói: “Bạch Như, bọn chúng đổi địa điểm, cô nhanh ghi lại biển số xe, biển số xe là….còn có, gọi người của công ty, không cần chuyển cổ phần vội, tên côn đồ kia….là chú của cậu chủ, cô mau nghĩ cách đi, liên lạc với người khác để giải quyết. Ngoài ra….báo cảnh sát đi!”



“Cô Tô, những thứ khác cô nói đều đúng, nhưng báo cảnh sát….nếu như bọn chúng biết được mình báo cảnh sát, sẽ làm hại đến cậu chủ!” Bạch Như lo lắng nói, trong giọng nói còn lộ ra sự kinh ngạc đối với Tô Thiên Kiều.



Tô Thiên Kiều đột nhiên bật cười nói: “Đi đi, phải tin vào thực lực của cảnh sát, hơn nữa, tôi tin cậu chủ chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản, cảnh sát thông thường đương nhiên sẽ không tiếp nhận loại án này.”

“….Được, tôi nghe lời cô Tô một lần.”



Sau khi Tô Thiên Kiều cúp điện thoại, không dám tiến về phía trước, nếu bị tên côn đồ phát hiện, cô và cậu chủ đều gặp nguy hiểm, dù sao có biển số xe, tên côn đồ kia cũng không thể chạy thoát được. Hơn nữa, cô còn phải trở về nhà máy thép xem xem họ có thật sự rời đi không.



Nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại ra gửi cho Bạch Như một tin nhắn, nói: “Cũng phải phái người đến nhà máy thép, nói không chừng sẽ tìm được manh mối gì đó!”



Không đợi Bạch Như trả lời, cô tăng tốc quay lại nhà máy thép.



Tìm một nơi khuất để dừng xe xong, cô thận trọng bước về phía nhà máy thép.



Ở đó quả nhiên rất yên tĩnh, nhìn từ xa thì ở cửa không có vệ sĩ.



Cô hít một hơi thật sâu, vừa muốn quay người rời đi, tay trái chạm phải tay phải, đột nhiên phát hiện ra thiếu cái gì đó.



Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh một vòng: “Vòng tay của mình đâu?”



Chiếc vòng đó là quà sinh nhật mẹ cô tặng cho cô vào năm 18 tuổi, mẹ đã tự tay đeo lên cho cô, đó là vật kỷ niệm duy nhất của cô…..



Lẽ nào….đã bị rơi ở nhà máy thép?



Cô cẩn thận nhớ lại một lần nữa, lúc nãy lái xe hình như cũng không thấy rồi.



Cô quay lại xe tìm một lượt, quả nhiên là không có. Cô thở dài đầy thất vọng, lấy chiếc áo khoác của cậu chủ ở ghế sau mặc lên, muốn quay lại nhà máy thép để tìm.



Tuyết lại rơi, cô một bước sâu một bước nông bước về phía trước, may là vết thương ở sau lưng không sâu, mặc dù vẫn còn chảy máu, nhưng có lẽ không có vấn đề gì lớn.



Cô cắn môi, bước chân nhanh hơn.



“Loảng xoảng…..”



“Ầm….”



“A….a….”



Đột nhiên, một tiếng động lớn liên tục vang lên, Tô Thiên Kiều sững sờ. Hỏng rồi, bọn họ vẫn chưa đi.



Nghĩ đến đây, cô lập tức bỏ chạy.



Tên côn đồ kia quả nhiên vô cùng thông minh, cố thu hút ánh mắt của cô, đúng như vậy, lúc nãy khi cô đi theo, tại sao chiếc xe kia lại không có phản ứng gì chứ, lúc vừa đi đến đường cao tốc, còn cố ý bấm còi…..



Hóa ra, bọn họ vẫn còn ở đây, nơi quy hiểm nhất quả nhiên chính là nơi an toàn nhất!



Tên côn đồ kia thật thông minh.



“Loảng xoảng….”



Lại một tiếng động lớn vang lên.



Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn, chỉ thấy ba hay năm người đàn ông cùng nhau đi ra, tên cầm đầu là chú của cậu chủ đội một chiếc mũ che mặt màu đen, cả người đều là máu.



Chạy được hai bước, loạng choạng mấy bước, sau đó ngã xuống tuyết, vội vàng bò dậy.



Nhặt một thanh sắt, liều mạng đâm về phía trước, vướng vào một người đàn ông vạm vỡ trong số đó.



Trong tay những người kia, không có dao thì cũng có súng.



Cô đánh như vậy, hoàn toàn là không muốn mạng của mình nữa.



Tô Thiên Kiều ngạc nhiên nhìn thấy bộ vest màu bạc đã có nếp nhăn đều là máu, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy rất thương cảm, bước chân kia làm thế nào cũng không di chuyển được.



Rốt cuộc là một gia đình như thế nào, lại sinh ra một đứa trẻ không cần mạng như vậy chứ, sẽ có mối quan hệ chú cháu như vậy chứ?



Lẽ nào trong lòng bọn họ, ngoài trừ tiền và quyền lực, thì những thứ khác đều không quan trọng sao, kể cả cuộc sống của mình?



“Ngu ngốc, sao cô vẫn chưa đi? Ở đây làm cái gì? Lẽ nào còn muốn tôi tiếp tục hành hạ cô sao?” Giọng nói của cậu chủ rất hung dữ, đối với người đàn ông sớm đã phát hiện ra Tô Thiên Kiều và đang chạy qua, một thanh sắt lao qua, trúng vào đầu của người đàn ông kia. Người đàn ông đang chạy nhanh từ từ ngã xuống.

Tô Thiên Kiều che miệng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, không dám thở mạnh.



Ngay cả giết một con cá cô cũng không dám nhìn, nên làm sao đã từng nhìn thấy cảnh tượng này chứ?



Nhìn một lần nữa, cậu chủ ném thanh sắt xuống, bị người đàn ông to lớn đánh nhau với anh đâm vào đùi.



Tô Thiên Kiều hít một hơi, dường như có thể nghe thấy tiếng dao đâm vào xương.



Cậu chủ quỳ một chân xuống tuyết. Chú của anh từ bên trong đi ra, cùi đầu, đi đến trước mặt cậu chủ đang quỳ một chân trên tuyết, quay lưng về phía Tô Thiên Kiều, khẽ cười nói: “Cậu không sợ chết như vậy sao? Nếu không phải là vì số cổ phần kia vẫn chưa được sang tên, tôi đảm bảo sẽ giết chết cậu trong một phát súng!”



“Ha, haha….” Tiếng cười lạnh lùng của cậu chủ truyền đến, một người đàn ông vạm vỡ đi đến, bắt lấy Tô Thiên Kiều một cách dễ dàng, quay lại nhìn bọn họ.



“Lòng can đảm của chú nhỏ như vậy sao?” Tay của anh nắm lấy bàn tay đang cầm súng của chú anh, giúp anh ta, nhắm vào ấn đường của mình, mỉa mai nói: “Đến đi, nhắm vào trán tôi, bắn một phát, đến đi!”



“Hừ! Tôi sẽ không bị cậu khiêu khích!” Chú anh lạnh lùng thu tay lại, nói: “Không ngờ, người phụ nữ kia lại đối với cậu tình nghĩa như vậy, còn chạy lại để cứu cậu, haha, rất thú vị, rất thú vi….đến đây, dẫn vào đi, còn có đánh ngất người phụ nữ kia, tôi không muốn để cô ta nhìn thấy mặt của tôi, tôi không muốn…làm tổn thương người vô tội….”



“Vâng!”



“Khốn nạn, chú đã nói là bỏ qua cho cô ấy….”



“Tôi đã nói là bỏ qua cho cô ta, nhưng cô ta tự mình quay lại….tôi cũng không còn cách nào khác!”



Lời nói vừa rơi xuống, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy sau gáy của mình đau nhói, trước mắt tối lại, cuối cùng hoàn toàn ngất đi.



Cái lạnh từ mọi phía thổi vào.



Dường như là nhắm vào Tô Thiên Kiều, chỉ liều mạng thổi vào cái cổ sợ lạnh nhất của cô.



Cô chịu không được liền run cầm cập, kêu lên một tiếng.



Cô khẽ vặn vẹo cơ thể đang đau đớn không có lực của mình, theo bản năng đưa tay ra vuốt ve gáy mình, lẩm bẩm: “Ra tay thật mạnh, thật đau….”



“Này, cô tỉnh rồi?” Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự ớn lạnh hủy diệt từ trong bóng tối truyền đến.



Xung quanh rất tối, còn có mùi hôi thối.



Tô Thiên Kiều im lặng một lúc, nghe ra là giọng nói của cậu chủ, liền “ừ” một tiếng.



Bản thân không cẩn thận quay lại, cứ nghĩ rằng ít nhất người đàn ông này sẽ có chút khách khí, hoặc hỏi thăm xem mình có bình an vô sự hay không.



Sao mà biết được anh lại nói: “Chả trách nhà họ Tô mấy người sụp đổ, có một người con gái ngu ngốc như vậy, có lẽ bọn họ cũng bị tức chết rồi!”



Tô thị phá sản, ba và mẹ cũng đã rời khỏi thế giới này, điều mà Tô Thiên Kiều ghét nhất chính là nghe thấy người khác lấy cái chết của ba mẹ ra làm trò cười.



Khuôn mặt lập tức trở lên lạnh lùng, tức giận nói: “Hừ, anh cho rằng tôi quay lại để cứu anh sao?”



Cậu chủ không lên tiếng. Tô Thiên Kiều tiếp tục nói: “Chẳng qua tôi làm rơi một số đồ, quay lại tìm mà thôi. Ngoài ra….anh trai tôi vẫn còn đang ở trong tay anh, cho dù tôi không muốn cứu anh cũng không được.”



“….” Cậu chủ không nói lời nào, nhưng sau nhiều ngày tiếp xúc trong bóng tối như vậy, Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận được, cậu chủ lúc này đang vô cùng tức giận.



Hơi thở của anh của anh chìm vào trong bóng tối, mang theo sự ớn lạnh, lúc này anh giống như một con sư tử đang giận dữ, không thể tùy tiện trêu trọc.



“Chúng ta bị đưa đi đâu thế?” Sau một lúc im lặng Tô Thiên Kiều đã tỉnh lại, không chịu đựng được sự im lặng này hỏi.



Cậu chủ nói: “Có lẽ…chúng ta bị chuyển đến bãi rác lân cận!”



Lúc này Tô Thiên Kiều không bị bịt mắt, trời cũng đã tối, xung quanh không có một chút âm thanh nào, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phản chiếu từ tuyết chiếu vào, cô quan sát xung quanh, không có ai cả.



Vì vậy, cô đè thấp giọng, nói với cậu chủ một cách bí ẩn: “Tôi đã gọi điện thoại báo cho Bạch Như rồi, mặc dù thông tin cung cấp có chút không đúng, nhưng….chúng ta nhất định sẽ được giải cứu.”



Giọng nói của cô nhẹ dàng, mềm mại.



Mang theo sự mề mại đặc trưng của một thiếu nữ, dường như có thể rơi vào trong trái tim bạn.



Trong một hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, dường như cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng.



Rõ ràng cô đang chịu đau đơn, lúc này còn dự đoán chuyện sống chết, nhưng, trong giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô tràn đầy tự tin, giống như vào một ngày hè nóng nực, có một dòng nước suối mát lành, ngọt ngào chảy vào trong tim.



“Chú của tôi thông minh như vậy, sao có thể dễ dàng bị tìm thấy như vậy chứ?” Vốn không mong đợi cậu chủ sẽ nói điều gì, im lặng một lúc, không ngờ anh lại đột nhiên lên tiếng.



Tô Thiên Kiều sững sờ, khẽ giọng nói: “Đến bây giờ chúng ta vẫn sống, ngoại trừ đánh nhau thì không còn vết thương nào khác, tôi tin….anh nhất định sẽ không nói ra mật khẩu bí mật để chuyển cổ phần, nên, ít nhất chúng ta vẫn còn thời gian để chờ đợi, không phải sao?”



Cậu chủ khẽ cười: “Tự cho mình là thông minh.”



Tô Thiên Kiều không nói gì, trong bóng tối, hàng mi dài khẽ chớp chớp, dường như đang suy nghĩ gì đó.



Cậu chủ nghĩ là cô không vui, cũng không nói gì nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom