Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-114
CHƯƠNG 114: THỰC SỰ QUÁ ĐẸP
CHƯƠNG 114: THỰC SỰ QUÁ ĐẸP
Dáng người của cô ta thon dài, ánh nắng lẳng lặng chiếu xuống người cô, nhìn qua, khiến tất cả đều lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ tràn đầy sức sống.
"Vị này là..." Tô Thiên Kiều đang muốn hỏi người làm ở bên cạnh xem cô gái kia là ai thì đã thấy cô gái kia nghe thấy tiếng nói, nâng gương mặt tinh xảo trắng nõn nhìn về phía Tô Thiên Kiều.
Đôi mắt cô ta linh hoạt, trắng đen rõ ràng quan sát Tô Thiên Kiều, cười nói: “Chị là ai?”
Cô ta hỏi giống như mình là chủ nhân, nghe có chút không lễ phép. Giọng nói của cô ta, có chút quen tai, nhưng gương mặt cô ta thì Tô Thiên Kiều chưa từng thấy, chẳng lẽ là người thân nào đó của nhà họ Thẩm?
Đang suy nghĩ xem phải giới thiệu thân phận của mình thế nào, cũng để bày tỏ mình là chủ nhân, cô gái tắt máy tính bảng trong tay, bước nhanh về phía Tô Thiên Kiều, dặn dò người làm nói: "Bà đi lấy chút hoa quả và trà sữa đến, đừng ở đây!”
"Vâng, thưa cô chủ!" Người giúp việc cung kính nói, quay người vào phòng.
Cô chủ? Là họ hàng của nhà họ Thẩm sao?
"Có lẽ chị là chị Nghiêng Thành mới từ nước ngoài trở về đúng không?” Giọng nói cô ta trong trẻo ngọt ngào, vừa nói xong, đầu còn hơi nghiêng sang một bên, bên má tạo ra một cái má lúm đồng tiền lờ mờ, hết sức ngọt ngào và động lòng người.
Cộng thêm tiếng cười thanh thúy của cô ta, giống như chuông bạc, rơi ra từng nốt nhạc vui vẻ hạnh phúc.
Hơn nữa, làn da của cô ta trắng nõn, khi nhìn vào toát ra khi chất thanh cao tao nhã, trong khí chất lạnh nhạt tao nhã lại có phần câu hồn, bộ dáng này thật sự quá đẹp.
"Đúng, cô…là người thân thích nào vậy?” Tô Thiên Kiều khó hiểu nhìn về phía cô trái trẻ ngọt ngào hoạt bát này, càng nghe càng cảm thấy giọng nói này quen thuộc.
Cô ta kéo tay Tô Thiên Kiều, nói: "Thật là khéo, tôi cũng vừa từ nước ngoài trở về, nhưng… Tôi chỉ là ra nước ngoài ngây ngốc vài năm thôi, hơn nữa hằng năm cũng đều trở về, có chút khác biệt so với chị.”
Cô ta vừa lôi kéo Tô Thiên Kiều, vừa đi về cái ghế gỗ mây trong hoa viên, giọng nói lanh lảnh: “Chị có lẽ là… Không nhận ra tôi rồi sao?”
"Ồ? Cô là ai vậy? Tôi có quen biết cô sao?” Tô Thiên Kiều nhìn vào đôi mắt cô gái trẻ, cảm thấy nó sáng vô cùng.
Cô ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười vui vẻ khiến cho người ta hâm mộ.
"Tôi... Là Nghiêu Nghiêu!" Cô gái trẻ nhìn về phía Tô Thiên Kiều, bỗng nhiên thần bí xích lại gần cô, hạ giọng xuống rất thấp giống như tên của cô ta chính là một chuyện hết sức thần bí, gần như không thể để cho người khác biết chuyện.
"Nghiêu Nghiêu?" Tô Thiên Kiều lặp lại cái tên này, rốt cuộc đã từng nghe ở đâu rồi?
"Đúng vậy, tôi đã sớm biết chị đã trở về, đến bây giờ mới được nghỉ hè, vừa vặn trở lại thăm chị một chút!" Cô ta vươn tay đến trước mặt Tô Thiên Kiều một cách hữu nghị, nói: “Chúc mừng chị, đồng thời… hoan nghênh chị đến nhà họ Thẩm!” Tô Thiên Kiều sững sờ bị cô ta năm tay, có chít im lặng trước người tự tới làm quen này.
Sau khi người giúp việc bày hoa quả và trà sữa, cô ta lại cho lui ra. Thấy thái độ của người giúp việc, Nghiêu Nghiêu này có lẽ là thường xuyên qua lại nhà họ Thẩm, chỉ có điều... Tô Thiên Kiều vẫn nghĩ không ra.
Tô Thiên Kiều cầm trà sữa, ánh mắt vẫn luôn đánh giá Nghiêu Nghiêu, cô gắng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã nghe thấy cái tên này và giọng nói này ở đâu?
Ký ức lật lượt xẹt qua, nhất là từ sau khi trở về nhà họ Thẩm, nhưng không có một chút ấn tượng nào!
"Sao vậy? Chị thật sự không hề nhớ tôi sao, không nhận ra tôi sao?” Nghiêu Nghiêu thấy Tô Thiên Kiều vẫn luôn quan sát mình, đem ánh mắt hào phóng nhìn về phía Tô Thiên Kiều, hỏi.
"Không nhớ rõ!" Tô Thiên Kiều thành thật lắc đầu: "Chúng ta có lẽ là chưa gặp nhau!”
"Không, chúng ta đã gặp qua!" Hàng lông mi dày của cô ta nháy nháy, đôi mắt to cười như trăng non lưỡi liềm, nói một cách chắc chắn.
"Chúng ta đã từng gặp?" Trái tim Tô Thiên Kiều không khỏi xiết chặt, cho rằng Nghiêu Nghiêu nói là đã từng thấy trên ảnh, hoặc… Vì đều là họ hàng, chẳng lẽ khi còn bé ở nước ngoài cô ta đã gặp được Thẩm Nghiêng Thành thật sao?
Chuyện này thật đúng là trùng hợp, tối hôm qua nhìn thấy một người quen của Thẩm Nghiêng Thành, hôm nay lại gặp thêm một người khác? Gần đây cô thật sự đúng là không may!
"Đúng, chúng ta gặp qua!" Nghiêu Nghiêu lần nữa gật đầu, hơi thất vọng nói: "Xem ra, chị thật sự không nhớ!”
"Ồ? Vậy chúng ta đã gặp nhau ở đâu?” Tô Thiên Kiều nhìn về phía cô ta, nghiêm túc hỏi, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô ta, sợ mình sẽ để lộ ra manh mối gì đó. .
Gần đây phiền phức của cô đã đủ nhiều, vậy nên... Tuyệt đối không thể nhiều thêm một cái nữa!
"Chúng ta ở ngay trong thành phố A, ngay trong khu biệt thự này, chị có nhớ chút nào chưa?” Nghiêu Nghiêu nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt chờ mong.
"Ở đây?" Tô Thiên Kiều càng không hiểu, nhưng những gì Nghiêu Nghiêu nói rõ ràng không phải sau khi cô trở về nhà họ Thẩm.
Trong đầu, chợt nhớ tới điều gì đó, trái tim đột nhiên cuồng loạn một trận, cô có chút dự cảm không tốt kéo tới…
"Cô... Cô là..." Tô Thiên Kiều ấp úng nhìn về phía cô gái trẻ đang nở nụ cười xán lạn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Nhớ rồi sao?" Nụ cười trên mặt Nghiêu càng thêm xán lạn.
"Cô, cô chính là bảy năm trước..."
"Nghiêu Nghiêu, em trở về rồi sao?" Ngay khi Tô Thiên Kiều kinh ngạc ấp úng định nói ra thân phận của Nghiêu Nghiêu thì bỗng nhiên cô bị một giọng nói kinh ngạc ngắt lời.
Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Văn Nhã đang đứng ở đó với vẻ mặt ngạc nhiên, mở miệng nói.
Nghiêu Nghiêu thấy người tới là Thẩm Văn Nhã, quay đầu nháy mắt mấy cái với Tô Thiên Kiều, không tiếp tục nói thêm điều gì, cô ta đứng dậy đón Thẩm Văn Nhã, cười ôm một cái thật lớn, nói: “Chị cả, đã lâu không gặp!”
"Đã lâu không gặp, Nghiêu Nghiêu, trở về tại sao không nói một tiếng, để chị cho ngươi đến đón em?” Thẩm Văn Nhã cũng ngạc nhiên nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, hai người nắm tay, dạo qua một vòng, quan sát lẫn nhau, Thẩm Văn Nhã thở dài nói: "Càng thêm xinh đẹp, chị cũng sắp không nhận ra được rồi!”
Nghiêu Nghiêu cũng trên dưới đánh giá một vòng Thẩm Văn Nhã, cười nói: "Chị cả, chị cũng xinh đẹp hơn, thần sắc nhìn rất tốt nha, thế nào, chị… sức khỏe đã thật sự tốt chưa?”
Thẩm Văn Nhã gật đầu cười nói: "Cũng gần như vậy, chỉ cần không chịu sự kích thích quá lớn, có lẽ không thành vấn đề!”
Nghiêu Nghiêu gật đầu, cười nói: "Em còn tưởng rằng là anh họ chỉ dỗ cho em vui vẻ thôi!”
Dứt lời, gương mặt mất tự nhiên đỏ lên.
Ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, Tô Thiên Kiều phải mất một lúc lâu mới kịp phản ứng, người anh họ trong miệng Nghiêu Nghiêu nói, chính là Thẩm Minh Dương.
Sau một hồi chào hỏi, bọn họ ngồi trong hoa viên uống trà và nói chuyện phiếm.
Đợi một lúc, Tô Thiên Kiều thấy Thẩm Văn Nhã gọi điện thoại thông báo cho Thẩm Minh Dương, lại gọi điện thoại thông báo cho Giang Thư Lan nói rằng Nghiêu Nghiêu đến, nhưng chỉ riêng một mình Thẩm Thanh Thu lại không thông báo.
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, có lẽ Nghiêu Nghiêu nãy cũng không hợp với Thẩm Thanh Thu sao? Vậy nên Thẩm Văn Nhã cũng không có thông báo Thẩm Thanh Thu?
Đang lúc mơ màng, đã thấy Nghiêu Nghiêu đã nói ra sự nghi ngờ trong lòng cô, cô ta hỏi: “Chị hai đâu? Chị không gọi điện thông báo cho chị ấy là em trở về sao?”
Thẩm Văn Nhã vội vàng cười nói: "Nó ra nước ngoài, nếu còn ở trong nước, sao có thể không nói cho nó chứ? Lúc này có lẽ nó đã ở trên máy bay rồi.”
"Ra nước ngoài?" Tô Thiên Kiều cùng Nghiêu Nghiêu đồng thanh hỏi.
Thẩm Văn Nhã gật đầu, nói: "Đúng vậy, ra nước ngoài! Công ty ở bên nước ngoài của Thẩm thị xảy ra một chút việc nhỏ, cần phải có một người đi, chuyện xảy ra đột ngột nên Thanh Thu cũng chưa kịp chuẩn bị, đã bị mẹ chị vội vàng thu xếp cho đi!”
Nhìn biểu cảm tự nhiên và nhẹ nhàng của Thẩm Văn Nhã, tại sao Tô Thiên Kiều cũng không tin rằng mọi chuyện lại nhẹ nhàng giống như những gì Thẩm Văn Nhã nói...
Có lẽ là sợ Thẩm Thanh Thu ở đây ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân củaThẩm Văn Nhã và Tô Thiên Kiều, lúc này đúng dịp có cơ hội thích hợp, mới sắp xếp cho ra nước ngoài.
Hoặc là nói, cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi, chỉ là Tô Thiên Kiều không biết mà thôi.
Cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghe Thẩm Văn Nhã nói: "Chị đi dặn dò người làm chuẩn bị thêm vài món ăn, hai người ở đây nói chuyện, tiện thể chị sẽ gọi điện thoại để Minh Dương và mẹ nhanh chóng trở về!”
Nghiêu Nghiêu ngọt ngào gật đầu, cười sâu xa nói: "Em và chị ba rất hợp nhau, chị cả có việc thì đi mau đi, có chị ấy ở cùng em là được rồi!”
Thẩm Văn Nhã bất ngờ nhìn về phía Tô Thiên Kiều một cái, sau đó gật đầu mỉm cười rời đi.
Trong sân một lần nữa yên tĩnh trở lại, Tô Thiên Kiều cầm ly trà ấm áp trong tay, bỗng nhiên có chút khó chịu.
Cô gái này chính là người bảy năm trước, khi cô bị cậu chủ nuôi nhốt trong ngôi biệt thự đã bị cháy kia, cô gái nhỏ này đã cùng Thẩm Minh Dương đi cứu được Tô Thiên Kiều, Nghiêu Nghiêu!
Lúc ấy cô vì đi tìm ‘Bình Minh’, mà Thẩm Minh Dương giả vờ là khách mời, cuối cùng lấy được ‘Bình minh’ và đưa cho mối tình đầu bất kham… Lý Tuệ Na!
Lúc ấy Tô Thiên Kiều bị thương, cả người đều hôn mê, chỉ hoảng hốt nhìn Nghiêu Nghiêu một cái mà thôi, khi đó trời rất tối, sau đó cũng chưa từng gặp được Nghiêu Nghiêu. Chuyện cách đây đã nhiều năm, Tô Thiên Kiều mới nhớ không ra.
Trong lòng Tô Thiên Kiều nghi hoặc không thôi, lại có chút lo lắng. Lúc này Nghiêu Nghiêu trở về, ngoài miệng nói là đến thăm mình, có phải còn có mục đích khác không? Mà bản thân mình… Lại có thể bị nguy hiểm hơn không?
Thân phận của cô dù sao cũng là giả mạo, thêm một người biết, sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Nhưng… Thẩm Minh Dương nếu đã có thể tin tưởng người này, Tô Thiên Kiều cũng hẳn nên là nên yên tâm.
"Tôi thật không ngờ, năm đó anh họ giấu chị đi, sau mấy năm, đến ngày hôm nay chị lại trở thành người nhà họ Thẩm!” Nghiêu Nghiêu hạ giọng xích lại gần Tô Thiên Kiều, thấp giọng nói.
Tô Thiên Kiều nhìn sang, ánh mắt của cô ta rất kỳ quái, giống như ẩn giấu đi bí mật nào đó không thể cho ai biết! Chẳng lẽ cô ta có mưu đồ khác?
Trái tim Tô Thiên Kiều không khỏi đập nhanh hơn, nở một nụ cười khô khốc, nói: “Vậy cô… Sẽ vạch trần tôi sao?”
Cô ta giả vờ trầm ngâm, dưới ánh mắt hơi có vẻ khẩn trương của Tô Thiên Kiều, do dự đáp: "Anh họ của tôi đã giấu chị nhiều năm như vậy, luôn luôn thần thần bí bí, cuối cùng... Trực tiếp dùng thân phận người nhà họ Thẩm để chị vào ở, trước đó tôi cũng không biết sự thật, sau đó suy nghĩ rất lâu mới nhớ tới việc anh họ trộm long tráo phượng. Tôi... Rất tò mò!"
"Tò mò?" Tô Thiên Kiều không hiểu nhìn về phía cô ta.
"Đúng, tôi tò mò. Tò mò vì sao chị lại bị thiêu chết ở trong phòng của tòa nhà kia, nhìn chị không giống một người bình thường, nhưng... Vì sao lại bị thiêu chết ở nơi đó, lại không dám gọi điện thoại thông báo cho người nhà và bạn bè của chị, mà lại để anh họ che giấu chị như vậy?”
Cô ta ngẫm nghĩ, vẻ mặt tò mò và khó hiểu: “Bây giờ chị đã trở thành người của nhà họ Thẩm, tôi thấy… Có lẽ chị cũng không phải vì tiền, vậy là vì cái gì?”
"Minh Dương không đề cập với cô sao?" Tô Thiên Kiều thử hỏi.
"Anh họ không chịu nói cho tôi, vậy nên… Tôi mới rất tò mò, hay là chị nói cho tôi biết, thế nào?” Nghiêu Nghiêu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thiên Kiều, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò và khó hiểu.
Tô Thiên Kiều cẩn thận quan sát khuôn mặt của cô ta, nhìn dáng vẻ đó, cô ta hoàn toàn không giống như người xấu, do dự nói: “Nếu tôi nói cho cô, cô sẽ giữ bí mật cho tôi sao?”
Cô ta vội vàng gật đầu: "Anh họ đã có thể giữ bị mật thay chị, lại đưa chị vào nhà họ Thẩm, đương nhiên là vì nguyên nhân nào đó không muốn người khác biết, chỉ cần chị nói cho tôi, tôi cũng sẽ cùng anh họ bảo vệ bí mật cho chị!” Hơi dừng lại một chút, cô ta giống như muốn chứng minh gì đó, lại nói thêm một câu: "Chắc chắn!"
CHƯƠNG 114: THỰC SỰ QUÁ ĐẸP
Dáng người của cô ta thon dài, ánh nắng lẳng lặng chiếu xuống người cô, nhìn qua, khiến tất cả đều lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ tràn đầy sức sống.
"Vị này là..." Tô Thiên Kiều đang muốn hỏi người làm ở bên cạnh xem cô gái kia là ai thì đã thấy cô gái kia nghe thấy tiếng nói, nâng gương mặt tinh xảo trắng nõn nhìn về phía Tô Thiên Kiều.
Đôi mắt cô ta linh hoạt, trắng đen rõ ràng quan sát Tô Thiên Kiều, cười nói: “Chị là ai?”
Cô ta hỏi giống như mình là chủ nhân, nghe có chút không lễ phép. Giọng nói của cô ta, có chút quen tai, nhưng gương mặt cô ta thì Tô Thiên Kiều chưa từng thấy, chẳng lẽ là người thân nào đó của nhà họ Thẩm?
Đang suy nghĩ xem phải giới thiệu thân phận của mình thế nào, cũng để bày tỏ mình là chủ nhân, cô gái tắt máy tính bảng trong tay, bước nhanh về phía Tô Thiên Kiều, dặn dò người làm nói: "Bà đi lấy chút hoa quả và trà sữa đến, đừng ở đây!”
"Vâng, thưa cô chủ!" Người giúp việc cung kính nói, quay người vào phòng.
Cô chủ? Là họ hàng của nhà họ Thẩm sao?
"Có lẽ chị là chị Nghiêng Thành mới từ nước ngoài trở về đúng không?” Giọng nói cô ta trong trẻo ngọt ngào, vừa nói xong, đầu còn hơi nghiêng sang một bên, bên má tạo ra một cái má lúm đồng tiền lờ mờ, hết sức ngọt ngào và động lòng người.
Cộng thêm tiếng cười thanh thúy của cô ta, giống như chuông bạc, rơi ra từng nốt nhạc vui vẻ hạnh phúc.
Hơn nữa, làn da của cô ta trắng nõn, khi nhìn vào toát ra khi chất thanh cao tao nhã, trong khí chất lạnh nhạt tao nhã lại có phần câu hồn, bộ dáng này thật sự quá đẹp.
"Đúng, cô…là người thân thích nào vậy?” Tô Thiên Kiều khó hiểu nhìn về phía cô trái trẻ ngọt ngào hoạt bát này, càng nghe càng cảm thấy giọng nói này quen thuộc.
Cô ta kéo tay Tô Thiên Kiều, nói: "Thật là khéo, tôi cũng vừa từ nước ngoài trở về, nhưng… Tôi chỉ là ra nước ngoài ngây ngốc vài năm thôi, hơn nữa hằng năm cũng đều trở về, có chút khác biệt so với chị.”
Cô ta vừa lôi kéo Tô Thiên Kiều, vừa đi về cái ghế gỗ mây trong hoa viên, giọng nói lanh lảnh: “Chị có lẽ là… Không nhận ra tôi rồi sao?”
"Ồ? Cô là ai vậy? Tôi có quen biết cô sao?” Tô Thiên Kiều nhìn vào đôi mắt cô gái trẻ, cảm thấy nó sáng vô cùng.
Cô ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười vui vẻ khiến cho người ta hâm mộ.
"Tôi... Là Nghiêu Nghiêu!" Cô gái trẻ nhìn về phía Tô Thiên Kiều, bỗng nhiên thần bí xích lại gần cô, hạ giọng xuống rất thấp giống như tên của cô ta chính là một chuyện hết sức thần bí, gần như không thể để cho người khác biết chuyện.
"Nghiêu Nghiêu?" Tô Thiên Kiều lặp lại cái tên này, rốt cuộc đã từng nghe ở đâu rồi?
"Đúng vậy, tôi đã sớm biết chị đã trở về, đến bây giờ mới được nghỉ hè, vừa vặn trở lại thăm chị một chút!" Cô ta vươn tay đến trước mặt Tô Thiên Kiều một cách hữu nghị, nói: “Chúc mừng chị, đồng thời… hoan nghênh chị đến nhà họ Thẩm!” Tô Thiên Kiều sững sờ bị cô ta năm tay, có chít im lặng trước người tự tới làm quen này.
Sau khi người giúp việc bày hoa quả và trà sữa, cô ta lại cho lui ra. Thấy thái độ của người giúp việc, Nghiêu Nghiêu này có lẽ là thường xuyên qua lại nhà họ Thẩm, chỉ có điều... Tô Thiên Kiều vẫn nghĩ không ra.
Tô Thiên Kiều cầm trà sữa, ánh mắt vẫn luôn đánh giá Nghiêu Nghiêu, cô gắng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã nghe thấy cái tên này và giọng nói này ở đâu?
Ký ức lật lượt xẹt qua, nhất là từ sau khi trở về nhà họ Thẩm, nhưng không có một chút ấn tượng nào!
"Sao vậy? Chị thật sự không hề nhớ tôi sao, không nhận ra tôi sao?” Nghiêu Nghiêu thấy Tô Thiên Kiều vẫn luôn quan sát mình, đem ánh mắt hào phóng nhìn về phía Tô Thiên Kiều, hỏi.
"Không nhớ rõ!" Tô Thiên Kiều thành thật lắc đầu: "Chúng ta có lẽ là chưa gặp nhau!”
"Không, chúng ta đã gặp qua!" Hàng lông mi dày của cô ta nháy nháy, đôi mắt to cười như trăng non lưỡi liềm, nói một cách chắc chắn.
"Chúng ta đã từng gặp?" Trái tim Tô Thiên Kiều không khỏi xiết chặt, cho rằng Nghiêu Nghiêu nói là đã từng thấy trên ảnh, hoặc… Vì đều là họ hàng, chẳng lẽ khi còn bé ở nước ngoài cô ta đã gặp được Thẩm Nghiêng Thành thật sao?
Chuyện này thật đúng là trùng hợp, tối hôm qua nhìn thấy một người quen của Thẩm Nghiêng Thành, hôm nay lại gặp thêm một người khác? Gần đây cô thật sự đúng là không may!
"Đúng, chúng ta gặp qua!" Nghiêu Nghiêu lần nữa gật đầu, hơi thất vọng nói: "Xem ra, chị thật sự không nhớ!”
"Ồ? Vậy chúng ta đã gặp nhau ở đâu?” Tô Thiên Kiều nhìn về phía cô ta, nghiêm túc hỏi, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô ta, sợ mình sẽ để lộ ra manh mối gì đó. .
Gần đây phiền phức của cô đã đủ nhiều, vậy nên... Tuyệt đối không thể nhiều thêm một cái nữa!
"Chúng ta ở ngay trong thành phố A, ngay trong khu biệt thự này, chị có nhớ chút nào chưa?” Nghiêu Nghiêu nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt chờ mong.
"Ở đây?" Tô Thiên Kiều càng không hiểu, nhưng những gì Nghiêu Nghiêu nói rõ ràng không phải sau khi cô trở về nhà họ Thẩm.
Trong đầu, chợt nhớ tới điều gì đó, trái tim đột nhiên cuồng loạn một trận, cô có chút dự cảm không tốt kéo tới…
"Cô... Cô là..." Tô Thiên Kiều ấp úng nhìn về phía cô gái trẻ đang nở nụ cười xán lạn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Nhớ rồi sao?" Nụ cười trên mặt Nghiêu càng thêm xán lạn.
"Cô, cô chính là bảy năm trước..."
"Nghiêu Nghiêu, em trở về rồi sao?" Ngay khi Tô Thiên Kiều kinh ngạc ấp úng định nói ra thân phận của Nghiêu Nghiêu thì bỗng nhiên cô bị một giọng nói kinh ngạc ngắt lời.
Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Văn Nhã đang đứng ở đó với vẻ mặt ngạc nhiên, mở miệng nói.
Nghiêu Nghiêu thấy người tới là Thẩm Văn Nhã, quay đầu nháy mắt mấy cái với Tô Thiên Kiều, không tiếp tục nói thêm điều gì, cô ta đứng dậy đón Thẩm Văn Nhã, cười ôm một cái thật lớn, nói: “Chị cả, đã lâu không gặp!”
"Đã lâu không gặp, Nghiêu Nghiêu, trở về tại sao không nói một tiếng, để chị cho ngươi đến đón em?” Thẩm Văn Nhã cũng ngạc nhiên nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, hai người nắm tay, dạo qua một vòng, quan sát lẫn nhau, Thẩm Văn Nhã thở dài nói: "Càng thêm xinh đẹp, chị cũng sắp không nhận ra được rồi!”
Nghiêu Nghiêu cũng trên dưới đánh giá một vòng Thẩm Văn Nhã, cười nói: "Chị cả, chị cũng xinh đẹp hơn, thần sắc nhìn rất tốt nha, thế nào, chị… sức khỏe đã thật sự tốt chưa?”
Thẩm Văn Nhã gật đầu cười nói: "Cũng gần như vậy, chỉ cần không chịu sự kích thích quá lớn, có lẽ không thành vấn đề!”
Nghiêu Nghiêu gật đầu, cười nói: "Em còn tưởng rằng là anh họ chỉ dỗ cho em vui vẻ thôi!”
Dứt lời, gương mặt mất tự nhiên đỏ lên.
Ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, Tô Thiên Kiều phải mất một lúc lâu mới kịp phản ứng, người anh họ trong miệng Nghiêu Nghiêu nói, chính là Thẩm Minh Dương.
Sau một hồi chào hỏi, bọn họ ngồi trong hoa viên uống trà và nói chuyện phiếm.
Đợi một lúc, Tô Thiên Kiều thấy Thẩm Văn Nhã gọi điện thoại thông báo cho Thẩm Minh Dương, lại gọi điện thoại thông báo cho Giang Thư Lan nói rằng Nghiêu Nghiêu đến, nhưng chỉ riêng một mình Thẩm Thanh Thu lại không thông báo.
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, có lẽ Nghiêu Nghiêu nãy cũng không hợp với Thẩm Thanh Thu sao? Vậy nên Thẩm Văn Nhã cũng không có thông báo Thẩm Thanh Thu?
Đang lúc mơ màng, đã thấy Nghiêu Nghiêu đã nói ra sự nghi ngờ trong lòng cô, cô ta hỏi: “Chị hai đâu? Chị không gọi điện thông báo cho chị ấy là em trở về sao?”
Thẩm Văn Nhã vội vàng cười nói: "Nó ra nước ngoài, nếu còn ở trong nước, sao có thể không nói cho nó chứ? Lúc này có lẽ nó đã ở trên máy bay rồi.”
"Ra nước ngoài?" Tô Thiên Kiều cùng Nghiêu Nghiêu đồng thanh hỏi.
Thẩm Văn Nhã gật đầu, nói: "Đúng vậy, ra nước ngoài! Công ty ở bên nước ngoài của Thẩm thị xảy ra một chút việc nhỏ, cần phải có một người đi, chuyện xảy ra đột ngột nên Thanh Thu cũng chưa kịp chuẩn bị, đã bị mẹ chị vội vàng thu xếp cho đi!”
Nhìn biểu cảm tự nhiên và nhẹ nhàng của Thẩm Văn Nhã, tại sao Tô Thiên Kiều cũng không tin rằng mọi chuyện lại nhẹ nhàng giống như những gì Thẩm Văn Nhã nói...
Có lẽ là sợ Thẩm Thanh Thu ở đây ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân củaThẩm Văn Nhã và Tô Thiên Kiều, lúc này đúng dịp có cơ hội thích hợp, mới sắp xếp cho ra nước ngoài.
Hoặc là nói, cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi, chỉ là Tô Thiên Kiều không biết mà thôi.
Cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghe Thẩm Văn Nhã nói: "Chị đi dặn dò người làm chuẩn bị thêm vài món ăn, hai người ở đây nói chuyện, tiện thể chị sẽ gọi điện thoại để Minh Dương và mẹ nhanh chóng trở về!”
Nghiêu Nghiêu ngọt ngào gật đầu, cười sâu xa nói: "Em và chị ba rất hợp nhau, chị cả có việc thì đi mau đi, có chị ấy ở cùng em là được rồi!”
Thẩm Văn Nhã bất ngờ nhìn về phía Tô Thiên Kiều một cái, sau đó gật đầu mỉm cười rời đi.
Trong sân một lần nữa yên tĩnh trở lại, Tô Thiên Kiều cầm ly trà ấm áp trong tay, bỗng nhiên có chút khó chịu.
Cô gái này chính là người bảy năm trước, khi cô bị cậu chủ nuôi nhốt trong ngôi biệt thự đã bị cháy kia, cô gái nhỏ này đã cùng Thẩm Minh Dương đi cứu được Tô Thiên Kiều, Nghiêu Nghiêu!
Lúc ấy cô vì đi tìm ‘Bình Minh’, mà Thẩm Minh Dương giả vờ là khách mời, cuối cùng lấy được ‘Bình minh’ và đưa cho mối tình đầu bất kham… Lý Tuệ Na!
Lúc ấy Tô Thiên Kiều bị thương, cả người đều hôn mê, chỉ hoảng hốt nhìn Nghiêu Nghiêu một cái mà thôi, khi đó trời rất tối, sau đó cũng chưa từng gặp được Nghiêu Nghiêu. Chuyện cách đây đã nhiều năm, Tô Thiên Kiều mới nhớ không ra.
Trong lòng Tô Thiên Kiều nghi hoặc không thôi, lại có chút lo lắng. Lúc này Nghiêu Nghiêu trở về, ngoài miệng nói là đến thăm mình, có phải còn có mục đích khác không? Mà bản thân mình… Lại có thể bị nguy hiểm hơn không?
Thân phận của cô dù sao cũng là giả mạo, thêm một người biết, sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Nhưng… Thẩm Minh Dương nếu đã có thể tin tưởng người này, Tô Thiên Kiều cũng hẳn nên là nên yên tâm.
"Tôi thật không ngờ, năm đó anh họ giấu chị đi, sau mấy năm, đến ngày hôm nay chị lại trở thành người nhà họ Thẩm!” Nghiêu Nghiêu hạ giọng xích lại gần Tô Thiên Kiều, thấp giọng nói.
Tô Thiên Kiều nhìn sang, ánh mắt của cô ta rất kỳ quái, giống như ẩn giấu đi bí mật nào đó không thể cho ai biết! Chẳng lẽ cô ta có mưu đồ khác?
Trái tim Tô Thiên Kiều không khỏi đập nhanh hơn, nở một nụ cười khô khốc, nói: “Vậy cô… Sẽ vạch trần tôi sao?”
Cô ta giả vờ trầm ngâm, dưới ánh mắt hơi có vẻ khẩn trương của Tô Thiên Kiều, do dự đáp: "Anh họ của tôi đã giấu chị nhiều năm như vậy, luôn luôn thần thần bí bí, cuối cùng... Trực tiếp dùng thân phận người nhà họ Thẩm để chị vào ở, trước đó tôi cũng không biết sự thật, sau đó suy nghĩ rất lâu mới nhớ tới việc anh họ trộm long tráo phượng. Tôi... Rất tò mò!"
"Tò mò?" Tô Thiên Kiều không hiểu nhìn về phía cô ta.
"Đúng, tôi tò mò. Tò mò vì sao chị lại bị thiêu chết ở trong phòng của tòa nhà kia, nhìn chị không giống một người bình thường, nhưng... Vì sao lại bị thiêu chết ở nơi đó, lại không dám gọi điện thoại thông báo cho người nhà và bạn bè của chị, mà lại để anh họ che giấu chị như vậy?”
Cô ta ngẫm nghĩ, vẻ mặt tò mò và khó hiểu: “Bây giờ chị đã trở thành người của nhà họ Thẩm, tôi thấy… Có lẽ chị cũng không phải vì tiền, vậy là vì cái gì?”
"Minh Dương không đề cập với cô sao?" Tô Thiên Kiều thử hỏi.
"Anh họ không chịu nói cho tôi, vậy nên… Tôi mới rất tò mò, hay là chị nói cho tôi biết, thế nào?” Nghiêu Nghiêu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thiên Kiều, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò và khó hiểu.
Tô Thiên Kiều cẩn thận quan sát khuôn mặt của cô ta, nhìn dáng vẻ đó, cô ta hoàn toàn không giống như người xấu, do dự nói: “Nếu tôi nói cho cô, cô sẽ giữ bí mật cho tôi sao?”
Cô ta vội vàng gật đầu: "Anh họ đã có thể giữ bị mật thay chị, lại đưa chị vào nhà họ Thẩm, đương nhiên là vì nguyên nhân nào đó không muốn người khác biết, chỉ cần chị nói cho tôi, tôi cũng sẽ cùng anh họ bảo vệ bí mật cho chị!” Hơi dừng lại một chút, cô ta giống như muốn chứng minh gì đó, lại nói thêm một câu: "Chắc chắn!"
Bình luận facebook