Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-107
CHƯƠNG 107: RỤT RÈ NHÚT NHÁT
CHƯƠNG 107: RỤT RÈ NHÚT NHÁT
Thẩm Minh Dương hơi ngạc nhiên, định lên tiếng thì Thẩm Văn Nhã nói với vẻ mặt áy náy: “Chị nói với Minh Dương là em cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, bình thường em là người thích yên tĩnh, mà cũng vừa hoàn thành xong việc ở đoàn làm phim, chị cứ nghĩ là... em sẽ không đến”
Khuôn mặt cô lộ vẻ áy náy, tiếp tục nói: “Thành Nhi, chị thực sự xin lỗi, chị cứ nghĩ là...”
“Chị cả, không có gì đâu!” Thẩm Thanh Thu cắt ngang lời Thẩm Văn Nhã, cười lạnh: “Chẳng phải em ấy đã đến rồi hay sao?”
Dù không hiểu được hết mọi chuyện nhưng trong lòng Tô Thiên Kiều cũng đoán được phần nào, gương mặt trở nên lạnh lẽo, không nói câu gì.
Mà bà cụ Nguyễn lại bắt kịp được trọng điểm trong câu nói của Thẩm Thanh Thu, không kìm được thắc mắc: “Đoàn làm phim kết thúc công việc rồi? Nhà họ Thẩm vẫn còn có ai đang đóng phim à?”
Thẩm Thanh Thu đương nhiên nắm rõ được bà cụ Nguyễn thích gì ghét gì, vội vàng trả lời: “Em bà nhà cháu có nhận một vai diễn trong đoàn làm phim!”
Tô Thiên Kiều đang định lên tiếng thì Nguyễn Hạo Thiên đã nhanh miệng giải thích: “Bà nội à, đấy là bộ phim mà nhà họ Thẩm đầu tư, bởi vì diễn viên bị tai nạn xe hơi nên là cô ấy chỉ lộ diện chút ít trước ống kính thôi, vai diễn đấy hay lắm đấy bà!”
Nguyễn Hạo Thiên vừa xuất hiện, Thẩm Văn Nhã cùng Thẩm Thanh Thu đều ngẩn ngơ nhìn anh. Bọn họ chưa bao giờ gặp mặt anh ở những nơi đông người như thế này cả, đây là lần đầu tiên.
Mà Nguyễn Hạo Thiên thì đã quá quen với ánh mắt như thế này rồi.
Bà cụ Nguyễn gật đầu, vô thức nhìn về phía Thẩm Văn Nhã, trong mắt không giấu được sự tán thưởng cùng ngạc nhiên: “Cô gái này là...”
“Đây là con gái lớn nhà con!” Giang Thư Lan giới thiệu.
Thẩm Văn Nhã ngoan ngoãn chào hỏi. Ngày hôm nay, sắc mặt cô hồng hào, thần thái yêu kiều dịu dàng, ai gặp cũng đều yêu mến, thu hút mọi ánh nhìn, đừng nói là người ngoài, ngay cả Nguyễn Hạo Thiên cũng không kìm được mà liếc nhìn cô vài lần!
Bà cụ Nguyễn kinh ngạc quan sát Thẩm Văn Nhã thêm vài lần, không ngờ Thẩm Văn Nhã ốm yếu trong lời đồn của nhà họ Thẩm lại xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không có vẻ gì yếu ớt như bà cụ nghĩ, liền vội vàng khen ngợi: “Con gái nhà họ Thẩm quả nhiên ai nấy cũng đều xinh đẹp cả, Thư Lan à, con có phúc lắm đấy!”
Giang Thư Lan cười: “Mấy năm nay sức khỏe của đứa nhỏ này không tốt chút nào, may mà hiện giờ y học phát triển, cơ thể mới hồi phục được đôi chút, chỉ cần mấy đứa nó khỏe mạnh hạnh phúc là con yên tâm rồi!”
Nghe được những lời này, trong lòng Tô Thiên Kiều càng cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ.... Thẩm Văn Nhã có ý định cạnh tranh cho vị trí nữ chủ nhân của tứ đại gia tộc hay sao?
Cẩn thận suy nghĩ một phen... từ trước đến giờ cô ta luôn tỏ vẻ yếu ớt thiện lương, cho dù Thẩm Thanh Thu có nhúng tay vào xúi giục, cũng không thể nào giấu chuyện tham gia buổi tiệc này với Tô Thiên Kiều được... Chẳng lẽ, cô ta cố tình làm vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, trước kia... cứ mỗi khi cô và Thẩm Thanh Thu cãi vã với nhau, cô ta đều kịp thời xuất hiện, dù không hề đem lại tác dụng gì, hơn nữa... bệnh của cô ta, lần nào cũng trùng hợp như thế...
Ánh mắt Tô Thiên Kiều không khỏi nhìn vào dáng vẻ rụt rè nhút nhát kia của Thẩm Văn Nhã, gương mặt dịu dàng ửng hồng, sống lưng cô không kìm được mà cảm thấy lạnh toát...
Cụm từ lòng người khó đoán quả thật sinh ra để miêu tả Thẩm Thanh Thu, còn đối với Thẩm Văn Nhã lại lòng dạ thâm sâu, là một người mưu mô thủ đoạn nhất.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Thiên Kiều, đôi mắt dịu dàng của Thẩm Văn Nhã cũng nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Em ba đừng tức giận, nếu biết sẽ mặc trùng đồ với em, chị sẽ không đến đây đâu!”
Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt hút hồn, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không nhẫn tâm mà trách móc cô ta.
Tô Thiên Kiều nhớ lại những gì mà ngày hôm qua cô ta khuyên nhủ mình, trong lòng dần nảy sinh một cảm giác ghê tởm.
“Chị, sao phải nói như vậy với nó? Bộ đồ này đâu phải thiết kế cho mình nó, hừ! Đã nói là ở nhà nghỉ, xong bây giờ lại mò đến đây, còn đến trước chị nữa, rõ ràng là cô ta cố ý mà!” Thẩm Thanh Thu nói.
Giang Thư Lan trừng mắt nhìn cô ta, vội vàng nói với bà cụ Nguyễn: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, bác đừng chê cười!”
Bà cụ Nguyễn cũng không để bụng: “Nào, chúng ta vào trong nói chuyện, để cho bọn trẻ ở bên ngoài chơi, cho chúng nó thoải mái chút!”
Giang Thư Lan gật đầu, nhìn Thẩm Thanh Thư với ánh mắt cảnh cáo, sau đó theo bà cụ Nguyễn đi vào trong phòng khách nhà họ Nguyễn.
Thẩm Văn Nhã vừa đến đã thu hút ánh nhìn của biết bao gã đàn ông.
Ánh mắt long lanh khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn tiếp cận, muốn chở che, chỉ trong chốc lát đã có vài người tiến đến mời cô ta khiêu vũ nhưng đều bị cô ta lắc đầu từ chối.
Nguyễn Hạo Thiên có chút việc nên tạm rời đi, Thẩm Minh Dương bị một đám phụ nữ lôi kéo, thấy Tô Thiên Kiều một mình lạc lõng, Thẩm Văn Nhã liền bước về phía cô. Ánh mắt cô ta đầy vẻ chân thành cùng áy náy nói với Tô Thiên Kiều: “Thành Nhi, em đừng giận chị nhé, tất cả là do chị tự mình đưa ra quyết định, nếu như em vì chuyện này mà giận chị, chị thực sự...”
Tô Thiên Kiều vội lắc đầu, cười nói: “Chị cả đừng để bụng chuyện này nữa, chỉ là nếu như chị nói trước với em một tiếng thì tốt hơn, em cũng dễ ăn nói hơn, ít ra cũng không trở thành trò cười trong mắt người khác!”
Thẩm Văn Nhã quan sát sắc mặt của Tô Thiên Kiều một cách kĩ lưỡng, thấy không có gì bất thường, cũng không có ý trách móc gì, lúc này mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng nói: “Em không trách chị, vậy thì chị yên tâm rồi!”
Tô Thiên Kiều nói: “Chị cả với chị hai cứ chơi đi nhé, quen thêm nhiều bạn mới cũng tốt, hiện giờ sức khỏe chị đã khá hơn rồi, cũng nên làm quen với nhiều người nữa mới được!”
Thẩm Văn Nhã gật đầu, đi về phía Thẩm Thanh Thu.
Nhìn bóng lưng của cô ta, ánh mắt Tô Thiên Kiều trở nên lạnh buốt.
Dù thế nào đi chăng nữa... Từ nay về sau cô cũng sẽ không nhẹ dạ cả tin Thẩm Văn Nhã, nhưng suy cho cùng cô ta cũng là chị của Thẩm Minh Dương, chỉ cần cô ta không làm chuyện gì quá đáng hay không giở trò với Tô Thiên Kiều, thì cô sẽ không đối đầu gì với cô ta.
“Người phụ nữ này.... không đơn giản!” Ngay khi Tô Thiên Kiều rơi vào trầm tư thì một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.
Tô Thiên Kiều nghiêng người nhìn sang phía bên cạnh liền trông thấy Âm Uyển Uyển mặc một bộ đồ màu tím, một lúc sau cô mới kịp phản ứng lại, người được nhắc đến ở đây là Thẩm Văn Nhã.
Cô cau mày lại, có chút mờ mịt, Âm Uyển Uyển một lần nữa nhấn mạnh từng câu từng chữ một: “Dù cô ta là chị của cô, nhưng tôi là diễn viên lâu năm, có thể nhìn ra được, cô ta là một người lòng dạ khó lường, cô... nhất định phải cẩn thận!”
Tô Thiên Kiều ngạc nhiên, Âm Uyển Uyển không nhất thiết phải nói xấu Thẩm Văn Nhã như vậy, dù sao thì Tô Thiên Kiều với Thẩm Văn Nhã cũng là chị em, cô không dưng lại trở thành người nhỏ nhen.
Nhưng vẻ mặt của cô ấy lại rất chân thành, không có ý khiêu khích gì ở đây cả, Tô Thiên Kiều mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn cô Âm đã nhắc nhở!”
Âm Uyển Uyển cười: “Cô là một người hiền lành, hơn nữa... lại là người mà anh ấy quan tâm, tôi cũng không muốn thấy cô chịu tổn thương thôi!” Âm Uyển Uyển khôi phục lại vẻ mặt, nở một nụ cười thuần khiết, chớp mắt nhìn Tô Thiên Kiều, nghiêng đầu nói: “Tôi đi sang bên kia đây!”
Tô Thiên Kiều khó hiểu nhìn bóng lưng rời đi của Âm Uyển Uyển.
Người mà anh ấy quan tâm? Anh ấy ở đây... là chỉ Nguyễn Hạo Thiên sao?
Nhưng Âm Uyển Uyển sao lại nói như thế?
“Bé con, đang nghĩ gì vậy?” Tô Thiên Kiều đang ngẩn người thì một giọng nói vang lên, ngay sau đó, vai cô bị người khác vỗ mạnh một cái.
Có lẽ là do Tô Thiên Kiều suy nghĩ quá nhập tâm nên mới cảm thấy cái vỗ vai này, có chút “mạnh”
Tô Thiên Kiều nhăn mày, quay đầu lại thì trông thấy một nụ cười quen thuộc, nói: “Anh cũng đến đây sao?”
Anh vội vàng gật đầu: “Tất nhiên là phải đến rồi, nếu không... bao nhiêu cô gái tốt bị Hạo Thiên cướp mất hết thì biết phải làm sao?” Anh ta chăm chú quan sát Tô Thiên Kiều, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, tiếp tục nói: “Đặc biệt là cô gái xinh đẹp như em, chắc chắn Hạo Thiên kia ra tay với em!”
Tô Thiên Kiều chau mày, cô có bị Hạo Thiên cướp mất hay không thì có liên quan gì đến Kỷ Vân Huy chứ?
“Vân Huy, tôi hỏi anh chuyện này nhé!” Tô Thiên Kiều như nhớ ra chuyện gì đó, cũng mặc kệ anh đang âm mưu chuyện gì mà lên tiếng hỏi.
“Chuyện gì?” Kỷ Vân Huy lấy một ly rượu có màu cam từ phục vụ, uể oải đáp lời Tô Thiên Kiều.
“Tại sao con trai của Hạo Dương... lại không ở nhà?” Tô Thiên Kiều do dự một hồi, sau đó ghé sát vào tai Kỷ Vân Hy hỏi nhỏ.
Kỷ Vân Hy giật mình, vẻ uể oải trên mặt được thay thế bằng sự ngạc nhiên cùng không vui, anh ta nhìn khắp xung quanh, thấy không ai để ý đến bọn họ, lúc này mới hạ giọng nói: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
Ánh mắt của anh ta khiến Tô Thiên Kiều hơi chột dạ, cô cười nói: “Không có gì, chỉ là tò mò chút thôi!”
“Tốt nhất là em đừng có tò mò chuyện này, đứa bé ấy... là cấm kỵ của nhà họ Nguyễn, em hỏi tôi, tôi cũng không biết, chỉ biết là đứa bé ấy không ở nhà họ Nguyễn, còn những chuyện khác thì tốt hơn hết là em đừng hỏi gì, không lại đắc tội mới tên ma vương kia...” Nói đến đây, anh ta có chút sợ hãi nhìn về phía nhà họ Nguyễn.
Tô Thiên Kiều cau mày, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Tại sao lại là điều cấm kỵ của nhà họ Nguyễn? Đứa bé ấy, đứa bé mà cô sinh ra, rốt cuộc bị làm sao rồi?
Nhớ lại nét mặt cùng thái độ ban nãy của người nhà họ Nguyễn khi được hỏi về đứa bé, cô không khỏi lo lắng. Nguyễn Hạo Thiên sẽ không vì chuyện này mà nghi ngờ cô chứ? Cẩn thận ngẫm nghĩ lại một hồi... Nguyễn Hạo Thiên dù không vui cho lắm nhưng cũng không có biểu hiện gì khác thường, lúc này cô mới thả lỏng một chút.
“Cậu Kỷ, sao lại ngồi một mình ở đây thế này?”
Khi nghe thấy âm thanh mềm mại quyến rũ ngấm tận vào trong xương tủy này, toàn thân Tô Thiên Kiều run lên, cô trợn tròn mắt nhìn về người vừa mới lên tiếng là Lý Tuệ Na, cái gì mà ngồi một mình? Chẳng lẽ cô không phải là người hay sao?
Kỷ Vân Huy nở một nụ cười lịch thiệp, gật đầu: “Nana, em cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy!” Lý Tuệ Na gật đầu, Tô Thiên Kiều nghĩ cũng phải, làm sao mà Lý Tuệ Na có thể bỏ qua những buổi tiệc như này được cơ chứ?
Lý Tuệ Na tiếp tục nói: “Nhảy với em một điệu được không?”
Kỷ Vân Huy nhìn về phía Tô Thiên Kiều đang nén cười, chẳng hiểu sao lại không vui, sau đó đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi!”
Tô Thiên Kiều chẳng hiểu sao Kỷ Vân Huy lại không dưng nổi giận với mình, bèn lắc đầu, tự tìm cho mình chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, một mình nhâm nhi ly rượu, nhàm chán nhìn mọi người xung quanh.
Cô bỗng dưng trông thấy Nguyễn Hạo Thiên đang đứng ở góc bên phải phía dưới một cây cổ thụ, cô chỉ thấy góc nghiêng trên mặt anh, mà đối diện với anh là một người đàn ông trông vô cùng quen mắt, hai người dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Tô Thiên Kiều nhìn về phía bên đó, cẩn thận quan sát ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh, người kia... chẳng phải là Kỷ Tông anh trai của Kỷ Vân Huy hay sao?
Anh ta cũng có mặt sao? Chẳng phải... do thân phận đặc thù thuộc giới chính trị nên không nằm trong danh sách chọn vợ hay sao? Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ một hồi liền hiểu ra vấn đề, cho dù anh ta không chọn vợ, nhưng anh ta lại thân thiết với Nguyễn Hạo Thiên, nên việc anh ta có mặt ở đây cũng rất bình thường.
Huống hồ nhìn dáng vẻ này của hai người, hình như là đang bàn chuyện gì đó!
Tô Thiên Kiều còn đang mờ mịt quan sát hai người họ thì ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thiên đã nhìn sang phía cô, bốn mắt nhìn nhau, Tô Thiên Kiều bị anh làm cho giật mình, không biết phải làm sao, cô quên mất việc phải nhìn sang hướng khác, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn anh.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu khiến cho Kỷ Tông đang mải mê trò chuyện cũng cảm thấy có gì đó kì lạ, anh phóng tầm mắt theo Nguyễn Hạo Thiên thì trông thấy Tô Thiên Kiều, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Anh lập tức thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không biết nói gì với Nguyễn Hạo Thiên, sau đó Nguyễn Hạo Thiên cũng rời mắt đi, nét mặt hai người trở nên cẩn trọng.
Tim Tô Thiên Kiều như nhảy dựng lên, nét mặt này của hai người họ, chẳng lẽ.... đang nhắc đến cô sao?
CHƯƠNG 107: RỤT RÈ NHÚT NHÁT
Thẩm Minh Dương hơi ngạc nhiên, định lên tiếng thì Thẩm Văn Nhã nói với vẻ mặt áy náy: “Chị nói với Minh Dương là em cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, bình thường em là người thích yên tĩnh, mà cũng vừa hoàn thành xong việc ở đoàn làm phim, chị cứ nghĩ là... em sẽ không đến”
Khuôn mặt cô lộ vẻ áy náy, tiếp tục nói: “Thành Nhi, chị thực sự xin lỗi, chị cứ nghĩ là...”
“Chị cả, không có gì đâu!” Thẩm Thanh Thu cắt ngang lời Thẩm Văn Nhã, cười lạnh: “Chẳng phải em ấy đã đến rồi hay sao?”
Dù không hiểu được hết mọi chuyện nhưng trong lòng Tô Thiên Kiều cũng đoán được phần nào, gương mặt trở nên lạnh lẽo, không nói câu gì.
Mà bà cụ Nguyễn lại bắt kịp được trọng điểm trong câu nói của Thẩm Thanh Thu, không kìm được thắc mắc: “Đoàn làm phim kết thúc công việc rồi? Nhà họ Thẩm vẫn còn có ai đang đóng phim à?”
Thẩm Thanh Thu đương nhiên nắm rõ được bà cụ Nguyễn thích gì ghét gì, vội vàng trả lời: “Em bà nhà cháu có nhận một vai diễn trong đoàn làm phim!”
Tô Thiên Kiều đang định lên tiếng thì Nguyễn Hạo Thiên đã nhanh miệng giải thích: “Bà nội à, đấy là bộ phim mà nhà họ Thẩm đầu tư, bởi vì diễn viên bị tai nạn xe hơi nên là cô ấy chỉ lộ diện chút ít trước ống kính thôi, vai diễn đấy hay lắm đấy bà!”
Nguyễn Hạo Thiên vừa xuất hiện, Thẩm Văn Nhã cùng Thẩm Thanh Thu đều ngẩn ngơ nhìn anh. Bọn họ chưa bao giờ gặp mặt anh ở những nơi đông người như thế này cả, đây là lần đầu tiên.
Mà Nguyễn Hạo Thiên thì đã quá quen với ánh mắt như thế này rồi.
Bà cụ Nguyễn gật đầu, vô thức nhìn về phía Thẩm Văn Nhã, trong mắt không giấu được sự tán thưởng cùng ngạc nhiên: “Cô gái này là...”
“Đây là con gái lớn nhà con!” Giang Thư Lan giới thiệu.
Thẩm Văn Nhã ngoan ngoãn chào hỏi. Ngày hôm nay, sắc mặt cô hồng hào, thần thái yêu kiều dịu dàng, ai gặp cũng đều yêu mến, thu hút mọi ánh nhìn, đừng nói là người ngoài, ngay cả Nguyễn Hạo Thiên cũng không kìm được mà liếc nhìn cô vài lần!
Bà cụ Nguyễn kinh ngạc quan sát Thẩm Văn Nhã thêm vài lần, không ngờ Thẩm Văn Nhã ốm yếu trong lời đồn của nhà họ Thẩm lại xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không có vẻ gì yếu ớt như bà cụ nghĩ, liền vội vàng khen ngợi: “Con gái nhà họ Thẩm quả nhiên ai nấy cũng đều xinh đẹp cả, Thư Lan à, con có phúc lắm đấy!”
Giang Thư Lan cười: “Mấy năm nay sức khỏe của đứa nhỏ này không tốt chút nào, may mà hiện giờ y học phát triển, cơ thể mới hồi phục được đôi chút, chỉ cần mấy đứa nó khỏe mạnh hạnh phúc là con yên tâm rồi!”
Nghe được những lời này, trong lòng Tô Thiên Kiều càng cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ.... Thẩm Văn Nhã có ý định cạnh tranh cho vị trí nữ chủ nhân của tứ đại gia tộc hay sao?
Cẩn thận suy nghĩ một phen... từ trước đến giờ cô ta luôn tỏ vẻ yếu ớt thiện lương, cho dù Thẩm Thanh Thu có nhúng tay vào xúi giục, cũng không thể nào giấu chuyện tham gia buổi tiệc này với Tô Thiên Kiều được... Chẳng lẽ, cô ta cố tình làm vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, trước kia... cứ mỗi khi cô và Thẩm Thanh Thu cãi vã với nhau, cô ta đều kịp thời xuất hiện, dù không hề đem lại tác dụng gì, hơn nữa... bệnh của cô ta, lần nào cũng trùng hợp như thế...
Ánh mắt Tô Thiên Kiều không khỏi nhìn vào dáng vẻ rụt rè nhút nhát kia của Thẩm Văn Nhã, gương mặt dịu dàng ửng hồng, sống lưng cô không kìm được mà cảm thấy lạnh toát...
Cụm từ lòng người khó đoán quả thật sinh ra để miêu tả Thẩm Thanh Thu, còn đối với Thẩm Văn Nhã lại lòng dạ thâm sâu, là một người mưu mô thủ đoạn nhất.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Thiên Kiều, đôi mắt dịu dàng của Thẩm Văn Nhã cũng nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Em ba đừng tức giận, nếu biết sẽ mặc trùng đồ với em, chị sẽ không đến đây đâu!”
Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt hút hồn, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không nhẫn tâm mà trách móc cô ta.
Tô Thiên Kiều nhớ lại những gì mà ngày hôm qua cô ta khuyên nhủ mình, trong lòng dần nảy sinh một cảm giác ghê tởm.
“Chị, sao phải nói như vậy với nó? Bộ đồ này đâu phải thiết kế cho mình nó, hừ! Đã nói là ở nhà nghỉ, xong bây giờ lại mò đến đây, còn đến trước chị nữa, rõ ràng là cô ta cố ý mà!” Thẩm Thanh Thu nói.
Giang Thư Lan trừng mắt nhìn cô ta, vội vàng nói với bà cụ Nguyễn: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, bác đừng chê cười!”
Bà cụ Nguyễn cũng không để bụng: “Nào, chúng ta vào trong nói chuyện, để cho bọn trẻ ở bên ngoài chơi, cho chúng nó thoải mái chút!”
Giang Thư Lan gật đầu, nhìn Thẩm Thanh Thư với ánh mắt cảnh cáo, sau đó theo bà cụ Nguyễn đi vào trong phòng khách nhà họ Nguyễn.
Thẩm Văn Nhã vừa đến đã thu hút ánh nhìn của biết bao gã đàn ông.
Ánh mắt long lanh khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn tiếp cận, muốn chở che, chỉ trong chốc lát đã có vài người tiến đến mời cô ta khiêu vũ nhưng đều bị cô ta lắc đầu từ chối.
Nguyễn Hạo Thiên có chút việc nên tạm rời đi, Thẩm Minh Dương bị một đám phụ nữ lôi kéo, thấy Tô Thiên Kiều một mình lạc lõng, Thẩm Văn Nhã liền bước về phía cô. Ánh mắt cô ta đầy vẻ chân thành cùng áy náy nói với Tô Thiên Kiều: “Thành Nhi, em đừng giận chị nhé, tất cả là do chị tự mình đưa ra quyết định, nếu như em vì chuyện này mà giận chị, chị thực sự...”
Tô Thiên Kiều vội lắc đầu, cười nói: “Chị cả đừng để bụng chuyện này nữa, chỉ là nếu như chị nói trước với em một tiếng thì tốt hơn, em cũng dễ ăn nói hơn, ít ra cũng không trở thành trò cười trong mắt người khác!”
Thẩm Văn Nhã quan sát sắc mặt của Tô Thiên Kiều một cách kĩ lưỡng, thấy không có gì bất thường, cũng không có ý trách móc gì, lúc này mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng nói: “Em không trách chị, vậy thì chị yên tâm rồi!”
Tô Thiên Kiều nói: “Chị cả với chị hai cứ chơi đi nhé, quen thêm nhiều bạn mới cũng tốt, hiện giờ sức khỏe chị đã khá hơn rồi, cũng nên làm quen với nhiều người nữa mới được!”
Thẩm Văn Nhã gật đầu, đi về phía Thẩm Thanh Thu.
Nhìn bóng lưng của cô ta, ánh mắt Tô Thiên Kiều trở nên lạnh buốt.
Dù thế nào đi chăng nữa... Từ nay về sau cô cũng sẽ không nhẹ dạ cả tin Thẩm Văn Nhã, nhưng suy cho cùng cô ta cũng là chị của Thẩm Minh Dương, chỉ cần cô ta không làm chuyện gì quá đáng hay không giở trò với Tô Thiên Kiều, thì cô sẽ không đối đầu gì với cô ta.
“Người phụ nữ này.... không đơn giản!” Ngay khi Tô Thiên Kiều rơi vào trầm tư thì một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.
Tô Thiên Kiều nghiêng người nhìn sang phía bên cạnh liền trông thấy Âm Uyển Uyển mặc một bộ đồ màu tím, một lúc sau cô mới kịp phản ứng lại, người được nhắc đến ở đây là Thẩm Văn Nhã.
Cô cau mày lại, có chút mờ mịt, Âm Uyển Uyển một lần nữa nhấn mạnh từng câu từng chữ một: “Dù cô ta là chị của cô, nhưng tôi là diễn viên lâu năm, có thể nhìn ra được, cô ta là một người lòng dạ khó lường, cô... nhất định phải cẩn thận!”
Tô Thiên Kiều ngạc nhiên, Âm Uyển Uyển không nhất thiết phải nói xấu Thẩm Văn Nhã như vậy, dù sao thì Tô Thiên Kiều với Thẩm Văn Nhã cũng là chị em, cô không dưng lại trở thành người nhỏ nhen.
Nhưng vẻ mặt của cô ấy lại rất chân thành, không có ý khiêu khích gì ở đây cả, Tô Thiên Kiều mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn cô Âm đã nhắc nhở!”
Âm Uyển Uyển cười: “Cô là một người hiền lành, hơn nữa... lại là người mà anh ấy quan tâm, tôi cũng không muốn thấy cô chịu tổn thương thôi!” Âm Uyển Uyển khôi phục lại vẻ mặt, nở một nụ cười thuần khiết, chớp mắt nhìn Tô Thiên Kiều, nghiêng đầu nói: “Tôi đi sang bên kia đây!”
Tô Thiên Kiều khó hiểu nhìn bóng lưng rời đi của Âm Uyển Uyển.
Người mà anh ấy quan tâm? Anh ấy ở đây... là chỉ Nguyễn Hạo Thiên sao?
Nhưng Âm Uyển Uyển sao lại nói như thế?
“Bé con, đang nghĩ gì vậy?” Tô Thiên Kiều đang ngẩn người thì một giọng nói vang lên, ngay sau đó, vai cô bị người khác vỗ mạnh một cái.
Có lẽ là do Tô Thiên Kiều suy nghĩ quá nhập tâm nên mới cảm thấy cái vỗ vai này, có chút “mạnh”
Tô Thiên Kiều nhăn mày, quay đầu lại thì trông thấy một nụ cười quen thuộc, nói: “Anh cũng đến đây sao?”
Anh vội vàng gật đầu: “Tất nhiên là phải đến rồi, nếu không... bao nhiêu cô gái tốt bị Hạo Thiên cướp mất hết thì biết phải làm sao?” Anh ta chăm chú quan sát Tô Thiên Kiều, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, tiếp tục nói: “Đặc biệt là cô gái xinh đẹp như em, chắc chắn Hạo Thiên kia ra tay với em!”
Tô Thiên Kiều chau mày, cô có bị Hạo Thiên cướp mất hay không thì có liên quan gì đến Kỷ Vân Huy chứ?
“Vân Huy, tôi hỏi anh chuyện này nhé!” Tô Thiên Kiều như nhớ ra chuyện gì đó, cũng mặc kệ anh đang âm mưu chuyện gì mà lên tiếng hỏi.
“Chuyện gì?” Kỷ Vân Huy lấy một ly rượu có màu cam từ phục vụ, uể oải đáp lời Tô Thiên Kiều.
“Tại sao con trai của Hạo Dương... lại không ở nhà?” Tô Thiên Kiều do dự một hồi, sau đó ghé sát vào tai Kỷ Vân Hy hỏi nhỏ.
Kỷ Vân Hy giật mình, vẻ uể oải trên mặt được thay thế bằng sự ngạc nhiên cùng không vui, anh ta nhìn khắp xung quanh, thấy không ai để ý đến bọn họ, lúc này mới hạ giọng nói: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
Ánh mắt của anh ta khiến Tô Thiên Kiều hơi chột dạ, cô cười nói: “Không có gì, chỉ là tò mò chút thôi!”
“Tốt nhất là em đừng có tò mò chuyện này, đứa bé ấy... là cấm kỵ của nhà họ Nguyễn, em hỏi tôi, tôi cũng không biết, chỉ biết là đứa bé ấy không ở nhà họ Nguyễn, còn những chuyện khác thì tốt hơn hết là em đừng hỏi gì, không lại đắc tội mới tên ma vương kia...” Nói đến đây, anh ta có chút sợ hãi nhìn về phía nhà họ Nguyễn.
Tô Thiên Kiều cau mày, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Tại sao lại là điều cấm kỵ của nhà họ Nguyễn? Đứa bé ấy, đứa bé mà cô sinh ra, rốt cuộc bị làm sao rồi?
Nhớ lại nét mặt cùng thái độ ban nãy của người nhà họ Nguyễn khi được hỏi về đứa bé, cô không khỏi lo lắng. Nguyễn Hạo Thiên sẽ không vì chuyện này mà nghi ngờ cô chứ? Cẩn thận ngẫm nghĩ lại một hồi... Nguyễn Hạo Thiên dù không vui cho lắm nhưng cũng không có biểu hiện gì khác thường, lúc này cô mới thả lỏng một chút.
“Cậu Kỷ, sao lại ngồi một mình ở đây thế này?”
Khi nghe thấy âm thanh mềm mại quyến rũ ngấm tận vào trong xương tủy này, toàn thân Tô Thiên Kiều run lên, cô trợn tròn mắt nhìn về người vừa mới lên tiếng là Lý Tuệ Na, cái gì mà ngồi một mình? Chẳng lẽ cô không phải là người hay sao?
Kỷ Vân Huy nở một nụ cười lịch thiệp, gật đầu: “Nana, em cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy!” Lý Tuệ Na gật đầu, Tô Thiên Kiều nghĩ cũng phải, làm sao mà Lý Tuệ Na có thể bỏ qua những buổi tiệc như này được cơ chứ?
Lý Tuệ Na tiếp tục nói: “Nhảy với em một điệu được không?”
Kỷ Vân Huy nhìn về phía Tô Thiên Kiều đang nén cười, chẳng hiểu sao lại không vui, sau đó đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi!”
Tô Thiên Kiều chẳng hiểu sao Kỷ Vân Huy lại không dưng nổi giận với mình, bèn lắc đầu, tự tìm cho mình chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, một mình nhâm nhi ly rượu, nhàm chán nhìn mọi người xung quanh.
Cô bỗng dưng trông thấy Nguyễn Hạo Thiên đang đứng ở góc bên phải phía dưới một cây cổ thụ, cô chỉ thấy góc nghiêng trên mặt anh, mà đối diện với anh là một người đàn ông trông vô cùng quen mắt, hai người dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Tô Thiên Kiều nhìn về phía bên đó, cẩn thận quan sát ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh, người kia... chẳng phải là Kỷ Tông anh trai của Kỷ Vân Huy hay sao?
Anh ta cũng có mặt sao? Chẳng phải... do thân phận đặc thù thuộc giới chính trị nên không nằm trong danh sách chọn vợ hay sao? Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ một hồi liền hiểu ra vấn đề, cho dù anh ta không chọn vợ, nhưng anh ta lại thân thiết với Nguyễn Hạo Thiên, nên việc anh ta có mặt ở đây cũng rất bình thường.
Huống hồ nhìn dáng vẻ này của hai người, hình như là đang bàn chuyện gì đó!
Tô Thiên Kiều còn đang mờ mịt quan sát hai người họ thì ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thiên đã nhìn sang phía cô, bốn mắt nhìn nhau, Tô Thiên Kiều bị anh làm cho giật mình, không biết phải làm sao, cô quên mất việc phải nhìn sang hướng khác, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn anh.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu khiến cho Kỷ Tông đang mải mê trò chuyện cũng cảm thấy có gì đó kì lạ, anh phóng tầm mắt theo Nguyễn Hạo Thiên thì trông thấy Tô Thiên Kiều, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Anh lập tức thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không biết nói gì với Nguyễn Hạo Thiên, sau đó Nguyễn Hạo Thiên cũng rời mắt đi, nét mặt hai người trở nên cẩn trọng.
Tim Tô Thiên Kiều như nhảy dựng lên, nét mặt này của hai người họ, chẳng lẽ.... đang nhắc đến cô sao?
Bình luận facebook