• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau (1 Viewer)

  • Chương 633

Đối với việc Niên Bách Ngạn tới Nam Phi, tuy rằng Tố Diệp rất lo lắng nhưng cũng hiểu đây là công việc của anh, là thời điểm bước ngoặt trong sự nghiệp, khuyên nhủ sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho anh. Thế nên cô chỉ dặn đi dặn lại anh phải đặt an toàn lên hàng đầu. Còn Tố Diệp cũng còn công việc của mình, không thể bỏ. Vì thế đã tạo nên cục diện hai người xa cách hai nơi.


Từ sau khi kết hôn, hai người chưa xa cách quá lâu lần nào, thế nên Niên Bách Ngạn rất lo cho Tố Diệp, sợ cô về nhà lại thấy cô đơn. Anh thường xuyên dành thời gian, hoặc vào lúc cô đã tan làm hoặc trước khi cô đi ngủ để gọi điện bằng hình ảnh cho cô.


Mùa thu đã chuyển lạnh, anh cũng hay nhắn tin tới nhắc cô mặc thêm nhiều quần áo, đừng vì đẹp mà chỉ diện độc cái váy ra ngoài. Tình hình của anh bên đó về cơ bản cô đều biết hết. Có một lần đang họp cô bỗng nhận được một bức ảnh anh gửi tới, trong ảnh là một bàn tay lớn vẫn còn đang đeo găng tay lao động, trong lòng bàn tay xòe ra một viên kim cương thô bẩn thỉu vẫn còn dính bùn đất. Dòng tin nhắn viết rằng:


Kiểm tra em một chút, dùng sự chuyên nghiệp hoặc trực giác của em, đoán xem liệu có kim cương hay không?


Tố Diệp mím môi cười, trong lòng dâng lên một niềm ngọt ngào, xua tan rất nhiều nhung nhớ. Cô cảm thấy, tuy Niên Bách Ngạn đang ở Nam Phi nhưng vì có cuộc gọi hình ảnh và những tin nhắn thi thoảng lại được gửi về, khiến cô cảm thấy mình cách anh rất gần, rất gần. Mỗi ngày thật ra cô đều chờ đợi điện thoại hoặc tin nhắn của anh. Cảm giác chờ đợi đó giống như họ trở về thời kỳ mới yêu. Vì có thương nhớ, vì có đợi chờ mà trở nên vô cùng thú vị.


Mỗi lần khi điện thoại nhấp nháy tên anh, cô lại cảm thấy rất vui.


Giáo sư Đinh vẫn còn đang tổng kết tinh thần buổi họp, tâm tư của Tố Diệp đã bay tới tận bên Niên Bách Ngạn. Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi đội chiếc mũ bảo hiểm, nét mặt chuyên tâm của anh chắc chắn rất quyến rũ.


Cô nhìn kỹ bức ảnh, ngẫm nghĩ rất lâu sau đó hồi đáp:


Aiya! Chỉ nhìn thấy bức ảnh, làm sao em nhận ra được? Kiểu gì cũng phải nhìn thấy vật thực mới có thể đoán định.


Niên Bách Ngạn trả lời rất nhanh:


Cãi lý.


Chỉ mấy từ và một dấu chấm câu. Lời nói súc tích thế này mới là Niên Bách Ngạn. Nhưng Tố Diệp có thể tưởng tượng ra ánh mắt và biểu cảm của anh khi nói câu ấy, bản thân cũng bất giác mím môi cười.


Buổi tối khi nhận được cuộc gọi của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp đã chui vào trong chăn. Cô vừa gội đầu, tóc còn đang rải ra, dựa đầu vào giường, ôm một con gấu bông rất to. Ga giường và ga gối đều màu trắng, váy ngủ của cô cũng trắng toát. Con gấu trong tay lại có màu be. Chỉ có mái tóc dài và con ngươi của cô là đen láy. Nhìn như vậy, trong cô lại càng sáng sủa, lanh lợi.


Niên Bách Ngạn:


Không có anh bên cạnh em lại quên rồi, buổi tối không được gội đầu.


Tố Diệp:


Tại buổi sáng ít thời gian quá.


Niên Bách Ngạn:


Lần nào em gội đầu cũng không kiên nhẫn, để đầu ướt đi ngủ sẽ bị đau đầu đấy.


Tố Diệp:


Thế thì anh nói chuyện với em tới khi nào tóc khô đi.


Niên Bách Ngạn hiểu ý mỉm cười, yêu chiều đáp:


Được!


Khi điều chỉnh lại vị trí của điện thoại, Tố Diệp mới nhìn rõ trang phục của anh. Anh đang mặc một bộ đồ khi xuống mỏ màu trắng xám, bên trên còn hơi nhem nhuốc. Cũng không thể tránh được, dù sao cũng phải vào trong mỏ.


Cô bất giác thở dài: “Niên Bách Ngạn! Anh mặc quần áo công nhân cũng đẹp trai lắm!” Đây là lời thật lòng. Lần trước khi Niên Bách Ngạn xuống mỏ, dù đội theo mũ bảo hiểm, nhưng dẫu sao cũng chỉ là đi kiểm tra, thế nên anh vẫn mặc quần Âu áo vest. Nhưng lần này xem ra anh đã thật sự cùng ăn cùng ngủ với các công nhân đo đạc. Trông anh như vậy thô kệch đi rất nhiều.


Anh đen hơn, cũng gầy đi ít nhiều, những góc cạnh trên gò má rõ ràng hơn.


Niên Bách Ngạn mỉm cười, anh còn chưa kịp thay quần áo.


“Em thích dáng vẻ của anh bây giờ.”


“Kiểu bẩn thỉu, lôi thôi ấy hả?”


“Không, kiểu rất man ấy!”


“Em ăn nói ngọt ngào chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.”


Tố Diệp bĩu môi: “Khen chồng mình thôi mà, em đâu có giỏi tính toán như vậy?”


Cứ như vậy, hai người anh một câu em một câu, trò chuyện rất vui vẻ.


Tố Diệp kể tới chuyện cùng Yêu Yêu đi khám thai, phấn khích nói với Niên Bách Ngạn rằng cô nhìn thấy hình dáng của bé con rồi, trông nó rất nghịch. Ban đầu Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười lắng nghe, nhìn thấy cô hân hoan phấn khởi, dần dần anh rơi vào trầm tư. Đợi cô nói xong, anh gọi tên cô, thanh âm trầm thấp.


Tố Diệp không hiểu tại sao anh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc như vậy. Cô chớp mắt nhìn anh rồi nói: “Diệp Diệp! Chúng ta nuôi một đứa con đi.”


Vừa nghe câu này, Tố Diệp vui sướng tới nỗi suýt nữa nhảy bật dậy khỏi giường. Cô gật đầu lia lịa: “Được thôi, được thôi!” Nhưng mới đó cô lại ủ rũ trở lại: “Nhưng anh đang ở Nam Phi…”


“Ý anh là, chúng ta có thể tới cô nhi viện, nhận nuôi một đứa con.” Niên Bách Ngạn khẽ nói.


Nó như một gáo nước lạnh dội lên đầu Tố Diệp. Sự kích động nơi lồng ngực của cô bỗng chốc bị dập tắt. Cô sững người nhìn Niên Bách Ngạn, vô thức buột miệng: “Không…”


“Diệp Diệp! Về chuyện của chúng ta, anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, anh thà em không sinh con cũng không thể để em mạo hiểm. Nếu em thích trẻ con thì nuôi một đứa cũng vậy thôi.”


“Khác nhau!” Tố Diệp lắc đầu, sắc mặt có phần tái đi: “Đó không phải con của anh và em. Niên Bách Ngạn! Em muốn có một đứa con chảy dòng máu của anh, không phải nhận nuôi, không phải…”


Niên Bách Ngạn thấy cô kích động, mà giờ mình lại không ở bên cạnh, ít nhiều có chút phiền não. Anh không nên nói chuyện này, chỉ tại ban nãy thấy cô khi nhắc tới em bé, anh không kiềm chế được mới nói ra. Liên quan tới chuyện nhận nuôi con, thật ra anh nghĩ rất lâu rồi. Trên đời chỉ có một mình Tố Diệp, anh không thể chịu được nỗi đau có thể sẽ mất cô.


Anh an ủi cô: “Được rồi, em đừng nghĩ nhiều! Anh tiện miệng thì nói vậy thôi, vấn đề con cái đợi anh về bàn tiếp, được không?”


Tố Diệp khẽ gật đầu nhưng trong lòng thì bất an và nặng nề.


Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô đã thầm thề rằng, đợi anh trở về, cô nhất định phải có thai cho bằng được. Kể cả là khóc, gào, tự tử, không được nữa thì đánh thuốc!


Niên Bách Ngạn đáng chết, không tin tưởng cô vậy sao?





Nam Phi.


Sau khi đặt di động xuống, Niên Bách Ngạn buông một tiếng thở dài nặng nề. Sao anh lại không muốn có một đứa con của riêng họ chứ? Nếu là con gái, anh mong nó sẽ đẹp như Tố Diệp. Nếu là con trai, anh mong nó sẽ có một tính cách kiên cường và quyết đoán, luôn dũng cảm bước về phía trước.


Nhưng cơ thể của Tố Diệp…


Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn lại nhớ tới những tấm ảnh đó, ánh mắt tối đi, như bầu trời đang từ từ thu gọn ánh tịch dương ngoài cửa sổ, màn đêm đang nuốt dần ánh sáng.


Di động vang lên.


Rung lên bên tay anh.


Anh nhận máy. Là Vincent.


“Niên Bách Ngạn! Tôi đúng là xem thường cậu rồi. Mới đó mà đã tìm ra đường thoát.”


Ánh mắt Niên Bách Ngạn lại trở về vẻ bình thản. Anh khẽ cười: “Con kiến còn ham sống huống chi là con người. Tôi cũng không thể ngây ngây ngô ngô cả đời được.”


“Tôi đã đóng tất cả mọi cánh cửa của cậu rồi, thế mà cậu vẫn có cách bắt đầu lại từ đầu.”


“Ông đóng cửa ra vào nhưng quên cửa sổ thế nên tôi tự tìm đường thoát cũng là điều dễ hiểu.”


Đầu kia trầm mặc một lát rồi nói: “Cậu nên hiểu rõ giờ tôi cũng chen chân vào ngành đá quý rồi.”


“Đã nghe nói, mỏ kim cương ông đầu tư có quy mô không nhỏ.”


“Cũng nhờ vào số tiền đó của cậu.”


Sắc mặt Niên Bách Ngạn không thay đổi: “Có tiền là chuyện tốt nhưng làm việc thất sách thì sẽ phản tác dụng. Ngài Vincent trước nay luôn cẩn trọng, sao lần này lại liều lĩnh vậy?”


“Ồ? Sao lại nói vậy?”


“Kỷ Đông Nham không phải người dễ đối phó, ngoài mặt cậu ta giống một công tử bột chỉ biết ăn chơi nhưng thực chất thủ đoạn cay độc. Khi cậu ta vừa tiến vào thị trường Trung Quốc đã đẩy lùi thành công mấy công ty điện tử, ép cả doanh nghiệp đá quý có Hoàng gia Anh hậu thuẫn phải ra đi, từ đó mà hình thành nên cục diện Kỷ Thị và Tinh Thạch chia đôi thế giới. Bây giờ cậu ta lại nuốt cả Tinh Thạch, đã hình thành lên thói quen độc chiếm từ lâu. Ông tưởng, cậu ta để ông cướp mất miếng bánh chắc?”


“Nếu độc chiếm thì thị trường chẳng còn gì thú vị. Tôi nghĩ đường đường là chủ tịch của Kỷ Thị cũng nên chơi một cách công bằng.”


“Ông làm ăn bao nhiêu năm như vậy quá hiểu một điều, trên thương trường không có cái gọi là công bằng. Chỉ có thế lực ngang ngửa mới có cái để chơi.”


“Niên Bách Ngạn! Bất luận cậu có thừa nhận hay không, tôi chỉ cần dùng một sân khấu Bright là có thể bóp chết cậu cùng Kỷ Đông Nham. Không có sự thừa nhận của Bright, đá quý của các người mãi mãi cũng không thể trở thành đồ cao cấp.”


“Vincent! Trò chơi thương trường không chơi như vậy đâu. Ông làm vậy chỉ ép chúng tôi thay thế vị trí của ông mà thôi.” Niên Bách Ngạn cười nhạt.


“Vậy tôi xem xem các cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì.”


“Hậu sinh khả úy.” Niên Bách Ngạn nói ngắn gọn.


Thanh âm đầu kia bỗng trở nên lạnh lùng: “Nói vậy là, cậu chắc chắn muốn đối đầu lại tôi?”


Niên Bách Ngạn dựa người ra sau sofa, đáp lại một từ khẽ khàng: “Phải!”


“Được, cứ đợi mà xem!”


Cúp điện thoại, khóe môi Niên Bách Ngạn cong lên. Vincent chưa bao giờ hiểu anh. Thật ra anh là kẻ tâm địa hẹp hòi, kẻ nào đã từng ép anh vào đường cùng, anh sẽ mỉm cười đáp trả.


Có người gõ cửa, thanh âm rất nhẹ, nhưng làm đứt mạch suy nghĩ của anh.


Niên Bách Ngạn đứng dậy ra mở cửa, nhưng sau khi nhìn thấy người đó thì sững người giây lát.


Hứa Đồng yên lặng đứng ngoài cửa, kéo theo một chiếc vali nhỏ. Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, cô khẽ mỉm cười: “Tổng giám đốc Niên! Tôi đã có mặt!”


“Hứa Đồng! Cô…”


Nụ cười của Hứa Đồng càng thêm rạng rỡ: “Anh không hoan nghênh tôi sao?”


Lúc này Niên Bách Ngạn mới bừng tỉnh, bèn lách người: “Mau vào đi!”


Hứa Đồng tươi cười kéo hành lý. Niên Bách Ngạn thấy vậy bèn giúp cô xách vali vào trong. Cô khẽ đáp: “Cảm ơn anh!”


Sau khi vào phòng, Hứa Đồng đưa mắt nhìn xung quanh, rồi cảm thán: “Nơi này kém xa so với văn phòng của anh ở Nam Phi khi trước.”


Có thể nhận ra đây chỉ là phòng làm việc tạm thời. Tuy nó được đặt ở một khu mới nhưng ánh sáng và diện tích thì đều không bằng trước kia. Phòng ốc sơ sài, bàn ghế giản dị, đến cả sofa nghỉ ngơi cũng đã hơi cũ.


Rồi khi nhìn tới quần áo của Niên Bách Ngạn, đôi mắt Hứa Đồng chợt ánh lên một tia đau đớn. Cô chợt nhớ lại những tháng ngày anh phấn đấu trước đây. Chỉ có điều, gương mặt trẻ trung ấy đã bị năm tháng mài mòn, càng ngày càng chín chắn. Đôi mắt lấp lánh không còn chất chứa một bầu nhiệt huyết tuổi thanh xuân mà đa phần là trí tuệ và sự vững vàng.


“Chẳng qua là trở về điểm xuất phát, làm lại từ đầu thôi. Cô mau ngồi đi, à, đợi chút!” Niên Bách Ngạn bước tới thu dọn hết đống báo chí, tạp chí và mấy đồ lặt vặt trên ghế đi, rồi cười: “Cô cũng biết tôi không mắc bệnh sạch sẽ như Bách Tiêu, phòng làm việc hơi bừa bộn một chút, cô đừng chê nhé!”


Hứa Đồng thấy xót xa trong lòng. Cô giật lại đống báo trong tay anh rồi nói: “Đây là việc của trợ lý. Tay anh để mài kim cương, không cần làm những việc này.” Dứt lời, cô sắp xếp ngay ngắn đống báo ấy rồi thấy bàn uống nước lộn xộn, cô cũng đứng dậy thu dọn.


Niên Bách Ngạn ngừng động tác lại, bước tới trước bàn làm việc, dựa vào bàn. Anh cầm hộp thuốc lá lên, lấy một điếu ra, cho lên miệng, châm lửa, nhìn chăm chú về phía Hứa Đồng bất ngờ xuất hiện.


Cô vẫn như trước đây, thứ nào cũng thu dọn cho anh rất ngăn nắp, vẫn như trước đây, âm thầm làm những việc cô nên làm.


Niên Bách Ngạn rít một hơi thuốc. Làn khói làm mờ đi bóng dáng Hứa Đồng.


Anh lên tiếng: “Nghe nói sau khi nghỉ việc cô đã đi du lịch, sao lại tới Nam Phi?”


Hứa Đồng nhìn anh nói: “Vì tôi nghe nói anh tới Nam Phi.”


Câu nói này bao gồm rất nhiều hàm nghĩa. Niên Bách Ngạn không muốn nghiền ngẫm sâu thêm. Anh suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ cô không cần làm thuê cho bất kỳ ai nữa.”


Sau khi sắp gọn cốc chén, nghe thấy anh nói vậy, Hứa Đồng đứng dậy: “Tổng giám đốc Niên! Tôi biết bây giờ là lúc anh cần người, thế nên tôi muốn quay lại làm trợ lý của anh.”


“Không được!” Không ngờ Niên Bách Ngạn lại thằng thừng từ chối một cách quyết đoán.


Hứa Đồng hơi sững người sau đó vội vàng giải thích: “Tôi biết anh kiêng kị điều gì. Bao năm nay làm trợ lý của anh, tôi cũng biết rõ bổn phận của mình. Tình cảm và công việc, tôi luôn phân định rõ ràng.”


“Cô nghe nói tôi ở Nam Phi là lập tức bỏ dở chuyến du lịch chạy tới đây. Cô cho rằng cô phân được rõ tình cảm và công việc sao?” Niên Bách Ngạn nhắm trúng tim đen.


“Tôi…” Hứa Đồng hiếm khi gấp gáp như vậy. Cô cố gắng tìm ra vốn từ để biểu đạt nhưng lại phát hiện đứng trước Niên Bách Ngạn, mình bỗng ăn nói nghèo nàn. Cuối cùng cô thở dài: “Tổng giám đốc Niên! Bao năm nay tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh. Không ai hiểu rõ tình hình Nam Phi hơn tôi cả. Bây giờ anh cần bắt đầu lại từ đầu, cần có người giúp anh. Anh cần có một trợ lý. Cho dù là đi bàn chuyện làm ăn cũng cần có trợ lý bên cạnh. Lần này tôi trở lại chỉ muốn làm việc với anh, không có ý gì khác.”


Niên Bách Ngạn gạt tàn thuốc: “Giờ tôi không còn gì cả, cô không nên đi theo tôi. Với khả năng và tiếng tăm của cô trong giới kinh doanh, cô hoàn toàn có thể tìm được một công việc tốt hơn và một ông chủ thích hợp hơn.”


“Nhờ có anh tôi mới có khả năng như ngày hôm nay. Tiếng tăm của tôi cũng hình thành nên nhờ danh tiếng của anh. Tổng giám đốc Niên! Tôi sẽ không đổi ông chủ. Nhưng anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn làm việc bên cạnh một người có năng lực, không có suy nghĩ gì khác. Bây giờ anh quay đầu làm lại, tôi cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ. Cho dù không phải với thân phận trợ lý của anh, tôi cũng muốn ở lại giúp đỡ.” Hứa Đồng chân thành nói: “Xin anh đừng từ chối, trừ phi anh cho rằng tôi thật sự có khả năng phá hoại tình cảm của anh và bác sỹ Tố, trừ phi anh cũng không có lòng tin với tôi và với chính anh.”


Nghe xong, Niên Bách Ngạn thở dài. Anh dập đầu lọc vào gạt tàn, đi tới trước, nhìn cô và nói: “Tôi có lòng tin với cả tôi và cô. Chỉ có điều, Hứa Đồng à, tôi không thể ích kỷ như vậy được. Bây giờ việc cô cần làm không phải là dốc sức làm việc mà là tìm một người đàn ông thật lòng với cô rồi kết hôn, sinh con. Thịnh Thiên Vỹ là một sự lựa chọn không tồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom