Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-276
Chương 276 Tráo trở lật mặt
Đối phương không những sợ Mục Anh Húc có thể gọi cảnh sát, mà còn cả tay chân dưới quyền.
Điều anh lo lắng nhất là an toàn của Uông Trữ Hạ, mọi yêu cầu của đối phương đều thỏa hiệp. Anh ra điều kiện. "Tôi cần biết Hạ Hạ có an toàn không. Đưa máy cho em ấy.”
Ngay cả khi đứng ở thế bị động, tính cách mạnh mẽ cùng lời nói ra lệnh như cấp trên của anh cũng không thay đổi.
Gã râu quai nón dù khó chịu nhưng nghĩ đến số tiền sắp sửa vào tay, liền nhẫn nhịn đi đến bên cạnh Uông Trữ Hạ lúc này đang rất thảnh thơi ăn bữa tối.
“Nói chuyện với người đàn ông của cô."
Uông Trữ Hạ lau miệng, chậm rề rề cầm điện thoại, liếc mắt nhìn gã râu rậm không hài lòng, giọng nói thoát ra lại rất dịu dàng. "Em rất ổn, anh yên tâm."
Mục Anh Húc nghe giọng của cô, cảm thấy tâm trạng ổn định hơn rất nhiều. Giọng nói vốn trầm khàn lạnh lẽo, trở nên ấm áp lạ thường. “Tôi nhất định sẽ cứu em trong thời gian ngắn nhất.” Đọc truyện hay trên truyen88.net
Một lời hứa được hình thành, mắt Uông Trữ Hạ cong lên hạnh phúc, cô chưa kịp nói tiếp, điện thoại đã bị giật lấy.
Giọng ồm ồm cục cằn của gã râu rậm vang lên. “Đừng có ở đây thân mật khiến bọn này bực bội. Chỉ cần anh thực hiện đúng yêu cầu, đưa đủ tiền, tôi đảm bảo sẽ đưa người phụ nữ của anh quay về an toàn.”
Uông Trữ Hạ không tin lời nói của gã, vì cô đã nhìn được mặt những gã này. Việc thả cô đi là chuyện vô cùng nguy hiểm, sẽ không kẻ ngốc nào làm như vậy.
Nén suy đoán trong lòng vào trong, Uông Trữ Hạ nhìn gã râu rậm cúp máy, nhìn những người khác đã trở về các hàng ghế trên, có vẻ bọn chúng rất tự tin trước một người không có sức phản kháng như cô.
Đầu óc xoay chuyển, cô khéo léo cố ý gợi chuyện. “Số tiền nhiều như thế, các anh có phải chia cho kẻ chủ mưu một nửa không?"
"Kẻ chủ mưu nào? Đừng có nói nhảm” Gã râu rậm bực bội gom hộp đồ ăn của Uông Trữ Hạ, ném qua cửa kính xe rồi nhanh chóng đóng lại. Từ khi bị bắt, Uông Trữ Hạ liên tục đòi ăn đòi uống, gây ra rất nhiều phiền phức cho bọn chúng.
Nhìn thái độ cứng rắn tinh khôn của gã, cô biết để mọi được tin tức chắc chắn không đơn giản.
Cô không bỏ cuộc, tự lẩm bẩm một mình, âm lượng đủ cho toàn bộ người trong xe nghe thấy.
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không tuân thủ vụ làm ăn lỗ vốn này."
Cách nói lấp lửng của cô thu hút sự chú ý của gã râu rậm, vài người phía trên xe cũng quay sang nhìn nhau nhíu mày.
“Người đẹp lại có cao kiến gì?”
"Không phải cao kiến. Chỉ là các anh phải nhọc lòng làm toàn bộ việc mạo hiểm tính mạng như là bắt tôi vào xe, đưa đến một nơi xa lạ mà tránh được các camera. Tiền kiếm được tại sao phải chia cho người ngồi không hưởng thụ? Nếu tôi đoán không lầm, đối phương chỉ cung cấp cho các anh tin tức về hành trình của tôi, đúng không?"
Trong thâm tâm, Uông Trữ Hạ đã đoán ra kẻ phản bội, nhưng cô cần thêm bằng chứng, hoặc có thể ly gián ngay từ bên trong lòng địch. Theo những gì cô quan sát, những gã đàn ông này đều là kẻ chân tay thô kệch, chỉ làm được việc liều mạng, chứ không giỏi vận dụng đầu óc.
Lừa gạt và dẫn dắt những kẻ tham lam là điều không khó.
“Hừ, cô đừng hòng lung lay bọn này. Bọn tôi tuy bắt cóc tống tiền hoặc giết người cũng vẫn giữ chữ tín. Thỏa thuận chia đôi tiền, bọn này sẽ tuân thủ hợp tác. Nghề trộm cắp cũng cần có chữ tín mới sống được.” Đọc truyện hay trên truyen88.net
Tuy gã mạnh miệng, nhưng ánh mắt láo liên cho cô biết rục rịch bên trong là con cá đã cắn câu. Uông Trữ Hạ cười khanh khách, tiếng cười chế giễu làm gã râu rậm tức đỏ mặt. Trước khi gã nổi cáu đánh người, cô che miệng nói nhỏ.
"Chữ tín có nuôi được các anh không? Bằng chứng về lời hứa chắc chắn là đôi ba cuộc điện thoại, đúng không? Những lời hứa miệng suông là thứ vô dụng và nhiều như lá vàng rơi. Đứng trước số tiền khổng lồ năm mươi triệu, anh đừng làm tôi nực cười.”
Con số năm mươi triệu được thốt ra từ giọng nói nhạo báng khiến vách chắn cuối cùng trong lòng gã râu rậm vỡ vụn. Nếu nuốt trọn năm mươi triệu, tương lai anh em gã có thể rửa tay gác kiếm trong thời gian dài, hoặc có một số vốn để mở quán buôn bán, mà không cần làm công việc nguy hiểm tính mạng này nữa. Nếu chia đôi cho đối phương, số tiền giảm đi rất nhiều.
Gã râu rậm quan sát cô từ trên xuống dưới, nhìn chòng chọc săm soi khuôn mặt thành thật của cô, nói ra nghi vấn. “Bọn này kiếm tiền từ người đàn ông của cô, cô vẫn còn rảnh rỗi hiến kế đấy hả? Có vẻ bị bắt cóc với cô cũng chỉ là đang đi dạo."
"Tiền quan trọng hay tính mạng của tôi quan trọng? Dù sao, Học chắn chắn sẽ mang tiền đến trao đổi. Tôi đây giúp anh tỉnh táo lấy được lợi ích lớn nhất, cũng chỉ vì muốn giữ cái mạng nhỏ này thôi. Hy vọng sau khi nhận tiền, các anh sẽ thả tôi đi."
Gã râu rậm bị tiền che mờ lý trí, thuận theo lời nói hợp lý của cô, nói ra thông tin. "Coi như tôi là người tốt, nói cho cô bí mật này để về sau sống mà liệu giữ lấy mạng. Kẻ phản bội và bán đứng cô chính là người thân quen luôn bên cạnh cô. Một người thông minh như cô, có thể đoán được tôi đang nói đến ai không?"
Uông Trữ Hạ cau mày cười nhẹ. “Tôi đoán là cô ấy."
Cô cố tình nhấn mạnh cô ấy, chứ không phải anh ấy khiến gã râu rậm bất ngờ, gã đột nhiên có phần thương hại cô. “Coi như vợ chồng cô bỏ ra số tiền lớn để hiểu lòng dạ một người. Có loại người sẽ đâm sau lưng cô dù cô đối xử tử tế với họ."
"Tôi đã rút ra được bài học từ lâu rồi." Uông Trữ Hạ cười nhẹ, sắc mặt không hề thay đổi khi biết bị người thân quen đâm sau lưng.
Vẻ dửng dưng và điểm tĩnh của Uông Trữ Hạ làm gã râu rậm hứng thú, mắt gã nheo lại tò mò.
"Người đẹp thú vị đấy. Cô bị bắt cóc, nhưng không khóc, không bỏ trốn, không gây rối, còn tự mãn đòi hỏi đồ ăn thức uống. Đến khi biết bản thân bị phản bội cũng không tức giận. Cô thật quái thai."
Uông Trữ Hạ cười giòn giã, giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt gã. Đọc truyện hay trên truyen88.net
"Tôi không phải người đặc biệt. Chỉ là người đàn ông của tôi thứ không thiếu nhất chính là tiền. Chỉ cần chúng tôi có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, thì sao phải lo lắng sợ hãi? Tôi không thù oán với anh. Người làm chuyện liều mạng như các anh chỉ cần tiền, phi vụ trao đổi dễ dàng như vậy, tại sao phải làm cho phức tạp thêm?"
"Cô có vẻ tự tin nhỉ. Không sợ bọn này lấy tiền xong giết người diệt khẩu?"
Uông Trữ Hạ gật đầu khẳng định. “Tôi tin những người chuẩn bị có nhiều tiền trong tay sẽ không ngu dốt đến mức gây ra án mạng để cả đời phải lần trốn pháp luật."
Gã râu rậm nhìn cô không nói gì, thầm bội phục sự can đảm tự tin có được ở một cô gái nhỏ.
Đêm hôm đó, gã gọi điện cho Cao Trữ Mộc, nói ra quyết định sau khi đã bàn bạc với đàn em, trắng trợn tuyên bố.
"Chúng tôi đã thống nhất thời gian và địa điểm giao dịch. Sau khi nhận tiền của Mục Anh Húc, khoản nợ của cô sẽ được xáo bỏ. Chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan nhau."
Cao Trữ Mộc biến sắc mặt, ả hiểu rõ ẩn ý bên trong lời gã nói, hét lên. "Khoản nợ xóa bỏ là sao? Không phải anh nói trừ đi khoản nợ của tôi thì sẽ chia đôi năm mươi năm mươi? Bây giờ muốn lật lọng? Muốn nuốt không số
Đối phương không những sợ Mục Anh Húc có thể gọi cảnh sát, mà còn cả tay chân dưới quyền.
Điều anh lo lắng nhất là an toàn của Uông Trữ Hạ, mọi yêu cầu của đối phương đều thỏa hiệp. Anh ra điều kiện. "Tôi cần biết Hạ Hạ có an toàn không. Đưa máy cho em ấy.”
Ngay cả khi đứng ở thế bị động, tính cách mạnh mẽ cùng lời nói ra lệnh như cấp trên của anh cũng không thay đổi.
Gã râu quai nón dù khó chịu nhưng nghĩ đến số tiền sắp sửa vào tay, liền nhẫn nhịn đi đến bên cạnh Uông Trữ Hạ lúc này đang rất thảnh thơi ăn bữa tối.
“Nói chuyện với người đàn ông của cô."
Uông Trữ Hạ lau miệng, chậm rề rề cầm điện thoại, liếc mắt nhìn gã râu rậm không hài lòng, giọng nói thoát ra lại rất dịu dàng. "Em rất ổn, anh yên tâm."
Mục Anh Húc nghe giọng của cô, cảm thấy tâm trạng ổn định hơn rất nhiều. Giọng nói vốn trầm khàn lạnh lẽo, trở nên ấm áp lạ thường. “Tôi nhất định sẽ cứu em trong thời gian ngắn nhất.” Đọc truyện hay trên truyen88.net
Một lời hứa được hình thành, mắt Uông Trữ Hạ cong lên hạnh phúc, cô chưa kịp nói tiếp, điện thoại đã bị giật lấy.
Giọng ồm ồm cục cằn của gã râu rậm vang lên. “Đừng có ở đây thân mật khiến bọn này bực bội. Chỉ cần anh thực hiện đúng yêu cầu, đưa đủ tiền, tôi đảm bảo sẽ đưa người phụ nữ của anh quay về an toàn.”
Uông Trữ Hạ không tin lời nói của gã, vì cô đã nhìn được mặt những gã này. Việc thả cô đi là chuyện vô cùng nguy hiểm, sẽ không kẻ ngốc nào làm như vậy.
Nén suy đoán trong lòng vào trong, Uông Trữ Hạ nhìn gã râu rậm cúp máy, nhìn những người khác đã trở về các hàng ghế trên, có vẻ bọn chúng rất tự tin trước một người không có sức phản kháng như cô.
Đầu óc xoay chuyển, cô khéo léo cố ý gợi chuyện. “Số tiền nhiều như thế, các anh có phải chia cho kẻ chủ mưu một nửa không?"
"Kẻ chủ mưu nào? Đừng có nói nhảm” Gã râu rậm bực bội gom hộp đồ ăn của Uông Trữ Hạ, ném qua cửa kính xe rồi nhanh chóng đóng lại. Từ khi bị bắt, Uông Trữ Hạ liên tục đòi ăn đòi uống, gây ra rất nhiều phiền phức cho bọn chúng.
Nhìn thái độ cứng rắn tinh khôn của gã, cô biết để mọi được tin tức chắc chắn không đơn giản.
Cô không bỏ cuộc, tự lẩm bẩm một mình, âm lượng đủ cho toàn bộ người trong xe nghe thấy.
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không tuân thủ vụ làm ăn lỗ vốn này."
Cách nói lấp lửng của cô thu hút sự chú ý của gã râu rậm, vài người phía trên xe cũng quay sang nhìn nhau nhíu mày.
“Người đẹp lại có cao kiến gì?”
"Không phải cao kiến. Chỉ là các anh phải nhọc lòng làm toàn bộ việc mạo hiểm tính mạng như là bắt tôi vào xe, đưa đến một nơi xa lạ mà tránh được các camera. Tiền kiếm được tại sao phải chia cho người ngồi không hưởng thụ? Nếu tôi đoán không lầm, đối phương chỉ cung cấp cho các anh tin tức về hành trình của tôi, đúng không?"
Trong thâm tâm, Uông Trữ Hạ đã đoán ra kẻ phản bội, nhưng cô cần thêm bằng chứng, hoặc có thể ly gián ngay từ bên trong lòng địch. Theo những gì cô quan sát, những gã đàn ông này đều là kẻ chân tay thô kệch, chỉ làm được việc liều mạng, chứ không giỏi vận dụng đầu óc.
Lừa gạt và dẫn dắt những kẻ tham lam là điều không khó.
“Hừ, cô đừng hòng lung lay bọn này. Bọn tôi tuy bắt cóc tống tiền hoặc giết người cũng vẫn giữ chữ tín. Thỏa thuận chia đôi tiền, bọn này sẽ tuân thủ hợp tác. Nghề trộm cắp cũng cần có chữ tín mới sống được.” Đọc truyện hay trên truyen88.net
Tuy gã mạnh miệng, nhưng ánh mắt láo liên cho cô biết rục rịch bên trong là con cá đã cắn câu. Uông Trữ Hạ cười khanh khách, tiếng cười chế giễu làm gã râu rậm tức đỏ mặt. Trước khi gã nổi cáu đánh người, cô che miệng nói nhỏ.
"Chữ tín có nuôi được các anh không? Bằng chứng về lời hứa chắc chắn là đôi ba cuộc điện thoại, đúng không? Những lời hứa miệng suông là thứ vô dụng và nhiều như lá vàng rơi. Đứng trước số tiền khổng lồ năm mươi triệu, anh đừng làm tôi nực cười.”
Con số năm mươi triệu được thốt ra từ giọng nói nhạo báng khiến vách chắn cuối cùng trong lòng gã râu rậm vỡ vụn. Nếu nuốt trọn năm mươi triệu, tương lai anh em gã có thể rửa tay gác kiếm trong thời gian dài, hoặc có một số vốn để mở quán buôn bán, mà không cần làm công việc nguy hiểm tính mạng này nữa. Nếu chia đôi cho đối phương, số tiền giảm đi rất nhiều.
Gã râu rậm quan sát cô từ trên xuống dưới, nhìn chòng chọc săm soi khuôn mặt thành thật của cô, nói ra nghi vấn. “Bọn này kiếm tiền từ người đàn ông của cô, cô vẫn còn rảnh rỗi hiến kế đấy hả? Có vẻ bị bắt cóc với cô cũng chỉ là đang đi dạo."
"Tiền quan trọng hay tính mạng của tôi quan trọng? Dù sao, Học chắn chắn sẽ mang tiền đến trao đổi. Tôi đây giúp anh tỉnh táo lấy được lợi ích lớn nhất, cũng chỉ vì muốn giữ cái mạng nhỏ này thôi. Hy vọng sau khi nhận tiền, các anh sẽ thả tôi đi."
Gã râu rậm bị tiền che mờ lý trí, thuận theo lời nói hợp lý của cô, nói ra thông tin. "Coi như tôi là người tốt, nói cho cô bí mật này để về sau sống mà liệu giữ lấy mạng. Kẻ phản bội và bán đứng cô chính là người thân quen luôn bên cạnh cô. Một người thông minh như cô, có thể đoán được tôi đang nói đến ai không?"
Uông Trữ Hạ cau mày cười nhẹ. “Tôi đoán là cô ấy."
Cô cố tình nhấn mạnh cô ấy, chứ không phải anh ấy khiến gã râu rậm bất ngờ, gã đột nhiên có phần thương hại cô. “Coi như vợ chồng cô bỏ ra số tiền lớn để hiểu lòng dạ một người. Có loại người sẽ đâm sau lưng cô dù cô đối xử tử tế với họ."
"Tôi đã rút ra được bài học từ lâu rồi." Uông Trữ Hạ cười nhẹ, sắc mặt không hề thay đổi khi biết bị người thân quen đâm sau lưng.
Vẻ dửng dưng và điểm tĩnh của Uông Trữ Hạ làm gã râu rậm hứng thú, mắt gã nheo lại tò mò.
"Người đẹp thú vị đấy. Cô bị bắt cóc, nhưng không khóc, không bỏ trốn, không gây rối, còn tự mãn đòi hỏi đồ ăn thức uống. Đến khi biết bản thân bị phản bội cũng không tức giận. Cô thật quái thai."
Uông Trữ Hạ cười giòn giã, giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt gã. Đọc truyện hay trên truyen88.net
"Tôi không phải người đặc biệt. Chỉ là người đàn ông của tôi thứ không thiếu nhất chính là tiền. Chỉ cần chúng tôi có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, thì sao phải lo lắng sợ hãi? Tôi không thù oán với anh. Người làm chuyện liều mạng như các anh chỉ cần tiền, phi vụ trao đổi dễ dàng như vậy, tại sao phải làm cho phức tạp thêm?"
"Cô có vẻ tự tin nhỉ. Không sợ bọn này lấy tiền xong giết người diệt khẩu?"
Uông Trữ Hạ gật đầu khẳng định. “Tôi tin những người chuẩn bị có nhiều tiền trong tay sẽ không ngu dốt đến mức gây ra án mạng để cả đời phải lần trốn pháp luật."
Gã râu rậm nhìn cô không nói gì, thầm bội phục sự can đảm tự tin có được ở một cô gái nhỏ.
Đêm hôm đó, gã gọi điện cho Cao Trữ Mộc, nói ra quyết định sau khi đã bàn bạc với đàn em, trắng trợn tuyên bố.
"Chúng tôi đã thống nhất thời gian và địa điểm giao dịch. Sau khi nhận tiền của Mục Anh Húc, khoản nợ của cô sẽ được xáo bỏ. Chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan nhau."
Cao Trữ Mộc biến sắc mặt, ả hiểu rõ ẩn ý bên trong lời gã nói, hét lên. "Khoản nợ xóa bỏ là sao? Không phải anh nói trừ đi khoản nợ của tôi thì sẽ chia đôi năm mươi năm mươi? Bây giờ muốn lật lọng? Muốn nuốt không số
Bình luận facebook