Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-168
Chương 168 Thôi việc và biển mất
*Chương có nội dung hình ảnh
Lời nói của Mục Anh Húc mang ý ẩn dụ, Quách Thẩm Ngạn không đọc được tâm tư anh nhưng hắn bắt đầu nhận thấy có điều không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cuộc hợp bắt đầu trong mười phút nữa, đừng đến muộn." Mục Anh Húc bỏ đi trước, không để hắn có nhiều thời gian suy đoán.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, tính đa nghi của hắn bắt đầu tính toán. Gần đây thái độ của Mục Anh Húc không bình thường, không phải xa cách ghét bỏ, cũng không còn thân thiết thoải mái như xưa, hắn tự hỏi liệu có phải anh biết được chuyện gì rồi không.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, chỉ đến khi Mục Ạnh Húc tuyên bố sẽ giao dự án mới sắp tới cho Quách Thẩm Ngạn phụ trách, mọi người đều sốc, đến cả hắn cũng không thể tin được.
Ngay lập tức có người phản bác. “Mục tổng, dự án này rất lớn và sự kiện ăn cắp ý tưởng sản phẩm chưa hạ xuống, nếu chúng ta không cẩn thận sẽ khiến dự án mới xảy ra vấn đề.”
"Giám đốc Toan, ông nghi ngờ năng lực của giám đốc Quách sao?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cùng lúc bị cặp mắt ưng hung ác của Mục Anh Húc cùng đôi mắt sắc bén ngoan độc của Quách Thẩm Ngạn nhìn vào, giám đốc Toan lau mồ hôi. "Tôi không có ý đó. Năng lực của giám đốc Quách đã được khẳng định trong rất nhiều dự án do anh ta phụ trách, có điều công ty vừa trải qua sóng gió, cần cẩn thận hơn trong khâu lựa chọn người giám sát."
"Đúng vậy, việc triển khai dự án mới, theo tôi thấy nên để đích thân Mục tổng phụ trách, sẽ thích hợp hơn. Chúng tôi cũng yên tâm." Một giám đốc khác tiếp lời.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Năng lực của giám đốc Quách, tôi rất tin tưởng. Mục thị có rất nhiều hạng mục cần người quản lý, nếu việc gì cũng dồn lên đầu tôi thì tôi thuê các người làm gì hả?" Mục Anh húc đập tay xuống bàn, bác bỏ các ý kiến, ngay lập tức đưa ra quyết định. “Đây là quyết định cuối cùng của tôi. Các chuyên ngành cần cố gắng hết sức phối hợp với giám đốc Quách nếu cậu ta cần hỗ trợ."
Nói xong, Mục Anh Húc lạnh lùng rời khỏi phòng họp, không bận tâm các ánh mắt sửng sốt của nhân viên.
Quách Thẩm Ngạn ngẩn ra, không kịp suy đoán tâm tư của anh. Hắn đi theo anh ra ngoài, đứng cạnh tấm kính cao từ trần đến sàn, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới di chuyển như các chú kiến cần mẫn, khàn giọng hỏi. "Tại sao cậu lại giao toàn bộ quyền hành trong dự án này cho tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bởi vì tôi tin tưởng cậu." Mục Anh Húc quay lưng với Quách Thẩm Ngạn khi anh nói câu này, nên hắn không đọc được sự thất vọng mất mát, giọng anh ngụy trang vô cùng tốt. “Năng lực của cậu phát triển ở nước ngoài sẽ có nhiều chỗ đứng hơn, nhưng cậu tình nguyện ở lại trong nước, đầu quân cho Mục thị. Tôi đơn giản muốn dùng dự án mới này khoe khoang và khẳng định năng lực xuất chúng của cậu."
Quách Thẩm Ngạn cảm động trước tin tưởng của anh, trong lòng ấm áp vui vẻ nên đề phòng bất giác bị xem nhẹ, hắn buột miệng. “A Húc, thật ra lý do tôi đi lại trong nước là vì.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Vì sao?” Mục Anh Húc quay lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau, Quách Thẩm Ngạn như bị đâm đúng điểm nào đó trong người, hắn khựng lại vài giây, trái cổ cử động, lời nói nuốt vào trong.
"Kỳ thật, tại sao cậu ở lại trong nước?” Anh cố tình hỏi điều này, thâm tâm vẫn muốn nghe người bạn cũ nói ra mục đích thật sự.
Ám chỉ của Mục Anh Húc rõ ràng đến mấy, Quách Thẩm Ngạn vẫn không nhả ra lời thật lòng, tránh đề cập đến nguyên nhân hắn quay về nước.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không có gì. Tôi chỉ muốn nói với cậu, tôi sẽ trân trọng cơ hội này, nhất định không khiến cậu thất vọng. Được Mục tổng tín nhiệm, dĩ nhiên phải phát huy năng lực 200% đúng không?" Hắn cười pha trò.
Đáp lại là nụ cười nhẹ của Mục Anh Húc, chân thành trong đấy không được như xưa. Anh không còn muốn cho Quách Thẩm Ngạn cơ hội, việc này đã được sắp xếp, một vài việc thực sự nên xử lý sớm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên đường Mục Anh Húc quay về văn phòng, anh tình cờ nghe thấy ý kiến của các nhân viên trong công ty.
"Mục tổng sao lại quyết định đột ngột như vậy? Ngài ấy giao dự án mới cho giám đốc Quách quản lý, chúng ta sẽ làm việc thế nào? Dưới quyền hắn ta?"
“Mục tổng làm việc thường yêu cầu khắt khe, nhưng đều đặt lợi ích công ty lên đầu, nhưng giám đốc Quách khác, nếu có cơ hội chắc chắn hắn ta sẽ trục lợi cá nhân."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hoặc chúng ta không phối hợp, có bị trù dập trong công việc không? Tôi ghét suốt ngày tăng ca thêm giờ.”
Nghe nhân viên thảo luận, Mục Anh Húc nhíu mày, không nghĩ đến danh tiếng của Quách Thẩm Ngạn trong công ty tệ đến vậy. Ánh mắt quét thấy hắn đi theo về phía này, anh lập tức bước vào khu vực làm việc, ho nhẹ cảnh cáo, lạnh giọng nhắc nhở. “Nói chuyện riêng trong giờ làm việc là các cô cậu muốn nghỉ việc đấy hả?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sự xuất hiện đột ngột của Mục Anh Húc khiến mọi người sốc thót tim, nhanh chóng quay về bàn làm việc, cúi đầu im thin thít.
Mục Anh Húc vừa rời đi, Quách Thẩm Ngạn đã đến, điều này khiến họ thầm cảm ơn trong lòng, hắn không nghe thấy những lời đàm tếu, nếu không chết cả đám.
Nước Y, Uông Trữ Hạ khăng khăng chăm sóc thư ký Trần Hiên mấy ngày trong bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô viện rất nhiều lý do để từ chối quay về nước. “Hiện tại công việc không có gì quan trọng, tôi đang nghỉ phép năm. Coi như tôi vừa chăm sóc bầu bạn với anh vừa đi du lịch."
“Đừng dối lòng! Cô đang trốn tránh Mục Anh Húc và Hứa Cao Lãng, đúng không?" Trần Hiên bất lực thở dài. Với tư cách một người bạn, hắn kiên trì thuyết phục. “Có nhiều thứ về con người, tình cảm hay công việc, cô nên dũng cảm đối mặt. Trốn tránh hay trì hoãn thì kết quả %3D cũng không thay đổi, chỉ ngày càng tệ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi không trốn tránh!" Cô bặm môi không thừa nhận.
Thư ký Trần Hiên không nói thêm, để mặc cô tự ngẫm. Không phải cô không hiểu, trái tim cô hiểu rõ những điều hắn nói, nhưng dũng khí không phải dễ dàng gom góp đủ.
Sau hai ngày, cô quyết định về thành phố A, trực tiếp đối mặt với cảm xúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khi Uông Trữ Hạ xuống máy bay, cô bất ngờ khi nhìn thấy Hứa Cao Lãng đứng đợi ngay tại sảnh chờ. "Sao anh lại ở đây? Anh biết giờ xuống máy bay của tôi?"
Câu hỏi vừa kết thúc cũng là lúc cô nhận ra bản thân ngu ngốc, với năng lực của Hứa Cao Lãng, việc tìm ra thông tin chuyến bay của cô là chuyện nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Cao Lãng rất tự nhiên cầm lấy hành lý, giọng dịu dàng. "Bố tôi muốn chúng ta trở về ăn cơm tối nay. Quay về nhà cất hành lý rồi tôi chở em đến Hứa gia."
Uông Trữ Hạ ngăn hành động ga lăng của hắn, nghiêm túc nói. “Hứa Cao Lãng, tôi có chuyện muốn nói.”
Nụ cười trên mặt của Hứa Cao Lãng không đổi. “Có chuyện gì về nhà rồi nói."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không!" Uông Trữ Hạ giật lấy vali trong tay hắn, tàn nhẫn nói ra lời vô lương tâm. “Hứa Cao Lãng, xin lỗi, tôi không thể tiếp tục diễn vai bạn gái giả của anh. Chúng ta kết thúc đi.”
"Nếu em không muốn, tôi sẽ không ép." Hắn đưa tay ngăn lời đắng chát của cô, bình tĩnh nói. “Tôi chưa bao giờ muốn ép buộc em làm điều em không thích."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cử chỉ hiền khô điềm tĩnh của hắn làm cô bối rối, nhưng rất nhanh hoàn hồn, mím môi cương quyết nói hết quyết định của bản thân. “Ngoài việc giả bạn gái, tôi muốn thôi việc ở Thánh Hâm.”
Điều này thực sự gây sốc với Hứa Cao Lãng, hắn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả. Nụ cười lúng túng khiến cử chỉ của hắn hơi thất thổ. “Tại sao em lại muốn rời Thánh Hâm? Em không hài lòng công việc trong công ty, hay là vì... tôi?”
Hắn bước lên muốn cầm tay cô nhưng bị tránh ra, ánh mắt cảnh giác của cô làm hắn khựng lại, nét mặt đượm buồn khi nói. “Em vẫn còn giận chuyện đêm hôm đó? Hạ Hạ, tôi không hề muốn hại em. Làm ơn tin tưởng tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không, đây là do bản thân tôi, không phải vì anh." Cô không thể chịu được mình là nguyên nhân khiến một người đàn ông lộ ra vẻ thương tâm bất lực. Cô cúi đầu
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Lời nói của Mục Anh Húc mang ý ẩn dụ, Quách Thẩm Ngạn không đọc được tâm tư anh nhưng hắn bắt đầu nhận thấy có điều không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cuộc hợp bắt đầu trong mười phút nữa, đừng đến muộn." Mục Anh Húc bỏ đi trước, không để hắn có nhiều thời gian suy đoán.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, tính đa nghi của hắn bắt đầu tính toán. Gần đây thái độ của Mục Anh Húc không bình thường, không phải xa cách ghét bỏ, cũng không còn thân thiết thoải mái như xưa, hắn tự hỏi liệu có phải anh biết được chuyện gì rồi không.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, chỉ đến khi Mục Ạnh Húc tuyên bố sẽ giao dự án mới sắp tới cho Quách Thẩm Ngạn phụ trách, mọi người đều sốc, đến cả hắn cũng không thể tin được.
Ngay lập tức có người phản bác. “Mục tổng, dự án này rất lớn và sự kiện ăn cắp ý tưởng sản phẩm chưa hạ xuống, nếu chúng ta không cẩn thận sẽ khiến dự án mới xảy ra vấn đề.”
"Giám đốc Toan, ông nghi ngờ năng lực của giám đốc Quách sao?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cùng lúc bị cặp mắt ưng hung ác của Mục Anh Húc cùng đôi mắt sắc bén ngoan độc của Quách Thẩm Ngạn nhìn vào, giám đốc Toan lau mồ hôi. "Tôi không có ý đó. Năng lực của giám đốc Quách đã được khẳng định trong rất nhiều dự án do anh ta phụ trách, có điều công ty vừa trải qua sóng gió, cần cẩn thận hơn trong khâu lựa chọn người giám sát."
"Đúng vậy, việc triển khai dự án mới, theo tôi thấy nên để đích thân Mục tổng phụ trách, sẽ thích hợp hơn. Chúng tôi cũng yên tâm." Một giám đốc khác tiếp lời.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Năng lực của giám đốc Quách, tôi rất tin tưởng. Mục thị có rất nhiều hạng mục cần người quản lý, nếu việc gì cũng dồn lên đầu tôi thì tôi thuê các người làm gì hả?" Mục Anh húc đập tay xuống bàn, bác bỏ các ý kiến, ngay lập tức đưa ra quyết định. “Đây là quyết định cuối cùng của tôi. Các chuyên ngành cần cố gắng hết sức phối hợp với giám đốc Quách nếu cậu ta cần hỗ trợ."
Nói xong, Mục Anh Húc lạnh lùng rời khỏi phòng họp, không bận tâm các ánh mắt sửng sốt của nhân viên.
Quách Thẩm Ngạn ngẩn ra, không kịp suy đoán tâm tư của anh. Hắn đi theo anh ra ngoài, đứng cạnh tấm kính cao từ trần đến sàn, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới di chuyển như các chú kiến cần mẫn, khàn giọng hỏi. "Tại sao cậu lại giao toàn bộ quyền hành trong dự án này cho tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bởi vì tôi tin tưởng cậu." Mục Anh Húc quay lưng với Quách Thẩm Ngạn khi anh nói câu này, nên hắn không đọc được sự thất vọng mất mát, giọng anh ngụy trang vô cùng tốt. “Năng lực của cậu phát triển ở nước ngoài sẽ có nhiều chỗ đứng hơn, nhưng cậu tình nguyện ở lại trong nước, đầu quân cho Mục thị. Tôi đơn giản muốn dùng dự án mới này khoe khoang và khẳng định năng lực xuất chúng của cậu."
Quách Thẩm Ngạn cảm động trước tin tưởng của anh, trong lòng ấm áp vui vẻ nên đề phòng bất giác bị xem nhẹ, hắn buột miệng. “A Húc, thật ra lý do tôi đi lại trong nước là vì.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Vì sao?” Mục Anh Húc quay lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau, Quách Thẩm Ngạn như bị đâm đúng điểm nào đó trong người, hắn khựng lại vài giây, trái cổ cử động, lời nói nuốt vào trong.
"Kỳ thật, tại sao cậu ở lại trong nước?” Anh cố tình hỏi điều này, thâm tâm vẫn muốn nghe người bạn cũ nói ra mục đích thật sự.
Ám chỉ của Mục Anh Húc rõ ràng đến mấy, Quách Thẩm Ngạn vẫn không nhả ra lời thật lòng, tránh đề cập đến nguyên nhân hắn quay về nước.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không có gì. Tôi chỉ muốn nói với cậu, tôi sẽ trân trọng cơ hội này, nhất định không khiến cậu thất vọng. Được Mục tổng tín nhiệm, dĩ nhiên phải phát huy năng lực 200% đúng không?" Hắn cười pha trò.
Đáp lại là nụ cười nhẹ của Mục Anh Húc, chân thành trong đấy không được như xưa. Anh không còn muốn cho Quách Thẩm Ngạn cơ hội, việc này đã được sắp xếp, một vài việc thực sự nên xử lý sớm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên đường Mục Anh Húc quay về văn phòng, anh tình cờ nghe thấy ý kiến của các nhân viên trong công ty.
"Mục tổng sao lại quyết định đột ngột như vậy? Ngài ấy giao dự án mới cho giám đốc Quách quản lý, chúng ta sẽ làm việc thế nào? Dưới quyền hắn ta?"
“Mục tổng làm việc thường yêu cầu khắt khe, nhưng đều đặt lợi ích công ty lên đầu, nhưng giám đốc Quách khác, nếu có cơ hội chắc chắn hắn ta sẽ trục lợi cá nhân."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hoặc chúng ta không phối hợp, có bị trù dập trong công việc không? Tôi ghét suốt ngày tăng ca thêm giờ.”
Nghe nhân viên thảo luận, Mục Anh Húc nhíu mày, không nghĩ đến danh tiếng của Quách Thẩm Ngạn trong công ty tệ đến vậy. Ánh mắt quét thấy hắn đi theo về phía này, anh lập tức bước vào khu vực làm việc, ho nhẹ cảnh cáo, lạnh giọng nhắc nhở. “Nói chuyện riêng trong giờ làm việc là các cô cậu muốn nghỉ việc đấy hả?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sự xuất hiện đột ngột của Mục Anh Húc khiến mọi người sốc thót tim, nhanh chóng quay về bàn làm việc, cúi đầu im thin thít.
Mục Anh Húc vừa rời đi, Quách Thẩm Ngạn đã đến, điều này khiến họ thầm cảm ơn trong lòng, hắn không nghe thấy những lời đàm tếu, nếu không chết cả đám.
Nước Y, Uông Trữ Hạ khăng khăng chăm sóc thư ký Trần Hiên mấy ngày trong bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô viện rất nhiều lý do để từ chối quay về nước. “Hiện tại công việc không có gì quan trọng, tôi đang nghỉ phép năm. Coi như tôi vừa chăm sóc bầu bạn với anh vừa đi du lịch."
“Đừng dối lòng! Cô đang trốn tránh Mục Anh Húc và Hứa Cao Lãng, đúng không?" Trần Hiên bất lực thở dài. Với tư cách một người bạn, hắn kiên trì thuyết phục. “Có nhiều thứ về con người, tình cảm hay công việc, cô nên dũng cảm đối mặt. Trốn tránh hay trì hoãn thì kết quả %3D cũng không thay đổi, chỉ ngày càng tệ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi không trốn tránh!" Cô bặm môi không thừa nhận.
Thư ký Trần Hiên không nói thêm, để mặc cô tự ngẫm. Không phải cô không hiểu, trái tim cô hiểu rõ những điều hắn nói, nhưng dũng khí không phải dễ dàng gom góp đủ.
Sau hai ngày, cô quyết định về thành phố A, trực tiếp đối mặt với cảm xúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khi Uông Trữ Hạ xuống máy bay, cô bất ngờ khi nhìn thấy Hứa Cao Lãng đứng đợi ngay tại sảnh chờ. "Sao anh lại ở đây? Anh biết giờ xuống máy bay của tôi?"
Câu hỏi vừa kết thúc cũng là lúc cô nhận ra bản thân ngu ngốc, với năng lực của Hứa Cao Lãng, việc tìm ra thông tin chuyến bay của cô là chuyện nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Cao Lãng rất tự nhiên cầm lấy hành lý, giọng dịu dàng. "Bố tôi muốn chúng ta trở về ăn cơm tối nay. Quay về nhà cất hành lý rồi tôi chở em đến Hứa gia."
Uông Trữ Hạ ngăn hành động ga lăng của hắn, nghiêm túc nói. “Hứa Cao Lãng, tôi có chuyện muốn nói.”
Nụ cười trên mặt của Hứa Cao Lãng không đổi. “Có chuyện gì về nhà rồi nói."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không!" Uông Trữ Hạ giật lấy vali trong tay hắn, tàn nhẫn nói ra lời vô lương tâm. “Hứa Cao Lãng, xin lỗi, tôi không thể tiếp tục diễn vai bạn gái giả của anh. Chúng ta kết thúc đi.”
"Nếu em không muốn, tôi sẽ không ép." Hắn đưa tay ngăn lời đắng chát của cô, bình tĩnh nói. “Tôi chưa bao giờ muốn ép buộc em làm điều em không thích."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cử chỉ hiền khô điềm tĩnh của hắn làm cô bối rối, nhưng rất nhanh hoàn hồn, mím môi cương quyết nói hết quyết định của bản thân. “Ngoài việc giả bạn gái, tôi muốn thôi việc ở Thánh Hâm.”
Điều này thực sự gây sốc với Hứa Cao Lãng, hắn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả. Nụ cười lúng túng khiến cử chỉ của hắn hơi thất thổ. “Tại sao em lại muốn rời Thánh Hâm? Em không hài lòng công việc trong công ty, hay là vì... tôi?”
Hắn bước lên muốn cầm tay cô nhưng bị tránh ra, ánh mắt cảnh giác của cô làm hắn khựng lại, nét mặt đượm buồn khi nói. “Em vẫn còn giận chuyện đêm hôm đó? Hạ Hạ, tôi không hề muốn hại em. Làm ơn tin tưởng tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không, đây là do bản thân tôi, không phải vì anh." Cô không thể chịu được mình là nguyên nhân khiến một người đàn ông lộ ra vẻ thương tâm bất lực. Cô cúi đầu
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook