• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hành trình phục hôn của mục tổng bản mới (3 Viewers)

  • Chương 23

Việc Mục Anh Húc sa thải nhiều nhân viên của công ty vì Uông Trữ Hạ là một lời cảnh tỉnh cho những người khác.



Vẫn còn vài người ghen tị với Uông Trữ Hạ, nhưng họ chọn cách án binh bất động. Ngay cả khi trong lòng họ ghét Uông Trữ Hạ, bên ngoài vẫn sẽ khôn khéo giả vờ tốt với cô.



“Uông Trữ Hạ, vài người muốn đi ăn, cô cũng tham gia đi.” Một nữ đồng nghiệp kéo cánh tay Uông Trữ Hạ ngay khi hết giờ.



Vài người đứng ở cửa nhìn về phía này hối thúc, Uông Trữ Hạ không nỡ từ chối. Cô vội vàng tắt máy tính và quên rút usb như thường ngày.



Khi Mục Anh Húc ra khỏi văn phòng, anh vô tình thấy một cô gái lén lút ngồi vào chỗ của Uông Trữ Hạ. Anh nghi ngờ đi vòng ra sau lưng, nhìn thấy cô ta bật máy tính, có ý định xóa các tập tin trong usb.



Khi cô ta định nhấn nút xóa thư mục, Mục Anh Húc quát lớn. “Cô đang làm gì?”



Âm thanh đột ngột khiến cô gái hoảng sợ, va vào con chuột khiến nó rơi khỏi mặt bàn.



Mục Anh Húc đến gần, trừng mắt nhìn khi nhận ra đây là một nữ nhân viên trong phòng trợ lý. “Tan làm rồi, cô làm gì ở chỗ ngồi của Uông Trữ Hạ?”



Nữ nhân viên đỏ mặt xấu hổ khi được tiếp xúc gần với Mục Anh Húc, cô ta bối rối nói. “Tôi thấy Trữ Hạ quên rút usb và tắt máy tính nên muốn cất đi giúp cô ấy.”



“Vậy à?” Mục Anh Húc cũng không vạch trần, anh lơ đãng nhắc lại chuyện gần đây. “Sau khi đuổi việc mấy con sâu mọt hãm hại đồng nghiệp, tình đoàn kết giữa các đồng nghiệp có vẻ tốt lên.”



Nữ nhân viên run bắn, nhưng không phải lần nào cũng có cơ hội ra tay, cô ta mặt dày đưa tay về usb. “Trữ Hạ đang đi ăn với mọi người, tôi sẽ mang đến cho cô ấy.”



Nhưng Mục Anh Húc ra tay nhanh hơn, usb bị rút ra nắm trong bàn tay to lớn.



“Uông Trữ Hạ tắc trách trong việc không tắt máy tính và cất giữ usb, cô ấy sẽ bị khiển trách. Usb để ở chỗ tôi.”



Nhìn Mục Anh Húc nghênh ngang rời đi với usb, nữ đồng nghiệp siết chặt tay với lòng ghen tỵ đỏ mắt. Uông Trữ Hạ đúng là được quý nhân phù trợ.



Trong khách sạn mới thuê, Uông Trữ Hạ lo lắng xốc ngược túi xách, tìm kiếm usb. Cô vẫn còn một vài tài liệu cần xử lý, cuộc họp sáng sớm mai sẽ cần dùng đến, mà usb lưu trữ chúng lại không thấy đâu.



Cắt ngang việc lục lọi đồ đạc là tiếng gõ cửa. Uông Trữ Hạ chán nản đi mở cửa với suy nghĩ có khi nên quay lại công ty một chuyến.



Đứng chờ trước của là Ôn Thế. Anh mặc bộ quần áo hưu nhàn rất trí thức và nhã nhặn, nhưng khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi. “Sao anh biết em ở đây?”



Thời điểm rời khỏi nhà, Uông Trữ Hạ không nói cho Ôn Thế cô sẽ đi đâu. Cô thuê một khách sạn gần Mục thị, thuận tiện việc đi làm. Cô cũng biết Ôn Thế chán ghét Mục Thị, sẽ không bao giờ đến gần cao ốc tập đoàn Mục thị tìm kiếm.



Nghĩ đến cuộc cãi vã khi chuyển đi, Uông Trữ Hạ cau mày không vui. “Em sẽ không quay về nước S với anh. Sự cố chấp của anh chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ.”



Thái độ của Uông Trữ Hạ kiên quyết và không nhượng bộ.



Ôn Thế buồn bã trước thái độ tuyệt tình của cô. “Anh đến để xin lỗi em. Hạ Hạ, không mời anh vào nhà à?



Uông Trữ Hạ nghi ngờ nhìn hắn nhưng vẫn mở rộng cửa.



Đặt cốc nước trước mặt Ôn Thế, cô ngồi xuống đối diện.



Ôn Thế cười buồn. “Từ khi nào giữa hai chúng ta có khoảng cách thế này? Hạ Hạ không còn muốn ngồi cạnh anh.”



Cắn môi, Uông Trữ Hạ cũng không biết nói gì. Bầu không khí chìm trong xấu hổ.



Vẫn là Ôn Thế mở lời. “Hạ Hạ. Anh xin lỗi vì tự ý mua vé máy bay mà chưa hỏi qua ý kiến em. Anh xin lỗi vì đến công ty ảnh hưởng đến công việc và danh tiếng của em.”



Một lời xin lỗi chân thành và nghiêm túc như vậy khiến Uông Trữ Hạ không vui. Cảm giác nôn nao như mình mới là người có lỗi.



Hít sâu một hơi, Uông Trữ Hạ bình tĩnh nói. “Em chỉ không thích mang chuyện riêng tư cá nhân đến nơi làm việc. Em không sợ mọi người đàm tếu hay chỉ trỏ, em chỉ ghét việc nhập nhằng công và tư thôi.” Giọng cô hơi ngập ngừng. “Thế ca, anh vẫn không muốn em ở lại thành phố A, làm việc trong Mục thị?”



Ở nơi Uông Trữ Hạ không nhìn thấy, nắm tay Ôn Thế siết lại. “Hạ Hạ, em có thể hứa không có liên hệ nào với Mục Anh Húc ngoài công việc không?”



Uông Trữ Hạ bật cười trước nét ghen tuông dễ thương của hắn, nhưng thấy Ôn Thế phật ý nhìn lại, cô liền le lưỡi, ngoan ngoãn trả lời. “Thế ca, em đã có vị hôn phu là anh, em sẽ không câu tam đáp tứ đâu. Em hứa với anh, em và Mục tổng chỉ là mối quan hệ công việc.”



Ôn Thế giả vờ chấp nhận lời hứa, anh biết rõ hơn bất kỳ ai về mối quan hệ giữa Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc. Anh rất sợ chuyện cũ sẽ tái diễn, anh không mong Uông Trữ Hạ sẽ bị tổn thương.



Bên ngoài, Mục Anh Húc đỗ xe trước khách sạn, nhìn chằm chằm usb trong tay và cau mày.



Là ông chủ của Mục thị, một người nổi tiếng hung ác lãnh khốc, sẽ đến đây để đưa một món đồ bị bỏ quên của cấp dưới, chuyện này không khác gì trò cười. Đến anh ta cũng không thể hiểu được bản thân đang nghĩ gì.



Vừa ra khỏi tháng máy, Mục Anh Húc bắt gặp người quen rời khỏi phòng của Uông Trữ Hạ. Anh bước tới, cố tình chắn trước mặt Ôn Thế.



“Anh làm gì ở đây?”



“Tại sao anh biết nơi ở của Hạ Hạ?”



Hai người đồng thanh hỏi.



Ôn Thế châm biếm. “Tôi đến hẹn hò với vị hôn thế cũng phải báo cáo với Mục tổng? Mục tổng xuất hiện trước cửa nhà cấp dưới mới là chuyện đáng kinh ngạc.”



Ánh mắt Mục Anh Húc trở nên hung ác, anh xòe tay để lộ vật nhỏ. “Uông Trữ Hạ tắc trách trong công việc, tôi vì không muốn buổi họp sáng mai bị phá hỏng bởi tài liệu thiếu. Tôi chỉ đưa cô ta usb bị bỏ quên”



Ôn Thế tiếp tục mỉa mai. “Mục tổng chắc cũng không muốn cấp dưới bị tai tiếng gặp ông chủ ban đêm chỉ vì một chuyện tầm thường thế này.” Hắn giơ tay muốn lấy usb.



Nhưng Mục Anh Húc tránh đi. Bản thân anh cũng không hiểu tại sao lại cư xử như vậy.



Giọng Ôn Thế bắt đầu trở nên gay gắt. “Mục tổng, bây giờ là giữa đêm, một người đàn ông độc thân như anh không thích hợp vào phòng vị hôn thê của tôi.”



Sau vài giây, Mục Anh Húc xòe tay ra, Ôn Thế thô lỗ giật mạnh usb. Mục Anh Húc liếc mắt nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt Ôn Thế. “Ôn Thế, Uông Trữ Hạ là ai? Có phải Trữ Tịch chưa chết? Cô ấy là Uông Trữ Hạ, phải không?”



Đáp lại câu hỏi dồn dập, Ôn Thế vẫn không đổi sắc mặt, vẫn vẻ lãnh đạm xa cách trả lời. “Mục tổng không thấy xấu hổ khi nhắc đến tên Trữ Tịch?” Đôi mắt Ôn Thế dấy lên hận thù. “Nếu không phải cứu anh, Tịch Tịch sẽ không chết. Mục tổng đã nhìn thấy cơ thể lạnh lẽo của Tịch Tịch, làm ơn đừng hỏi những câu dư thừa nữa.”



Cao Trữ Tịch đã chết? Vậy tại sao Mục Niệm vừa nhìn thấy đã khẳng định đó là mẹ? Ngay đến bản thân Mục Anh Húc cũng nhìn thấy bóng hình Cao Trữ Tịch qua đôi mắt Uông Trữ Hạ.



Càng nghĩ, Mục Anh Húc càng nghi ngờ, anh lục lọi trên mặt Ôn Thế nhằm tìm ra sự dối trá. “Ôn Thế, với y học tiên tiến ngày nay, rất dễ dàng thay đổi khuôn mặt một người. Ba năm trước, tôi chỉ nhìn cơ thể Cao Trữ Tịch một cách vội vàng. Liệu xác chết đó có đúng Cao Trữ Tịch không?



Ánh mắt Ôn Thế tối xuống, giọng hắn lạnh lẽo hơn. “Ý Mục tổng là gì?”



“Tôi không tin trên đời có hai người với khí chất, thói quen, bao gồm cả phản ứng dị ứng với thức ăn, đặc biệt đôi mắt biết nói là không thể lừa gạt. Uông Trữ Hạ là Cao Trữ Tịch, phải không? Cô ấy chưa chết!”



Nhìn được sự do dự khó hiểu trong mắt Mục Anh Húc, Ôn Thế mỉm cười bình tĩnh. “Mục tổng sao không thử chuyển sang làm biên kịch phim truyền hình? Với sức tưởng tượng phong phú của anh, sẽ nhanh chóng nổi tiếng. Thời điểm đó mọi việc đều xảy ra đột ngột, nếu tôi có thời gian ngụy tạo xác chết thì tôi đã đưa Tịch Tịch đi từ lâu, không cần thiết phải dể anh có cơ hội nhìn thêm lần cuối. Điều này chỉ chứng minh sự vô dụng của tôi vì không bảo vệ được người mình yêu”



Chỉ cần nghĩ đến Cao Trữ Tịch đã phải trải qua những khổ đau gì, Ôn Thế luôn dùng sự ôn nhu vô bờ cho cô. Biểu hiện này không phải giả vờ, khiến Mục Anh Húc siết chặt tay. Là anh mong đợi quá nhiều?



“Uông Trữ Hạ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.” Ôn Thế kết thúc câu nói.



Nhưng vào tai Mục Anh Húc lại biến thành ý khác. Anh ta bất ngờ nắm chặt cổ áo Ôn Thế, gắn giọng. “Mày coi Uông Trữ Hạ là vật thay thế? Mày là cái thá gì mà có thể đối xử bất công với cô ấy như vậy?”



“Không phải anh cũng vậy sao?” Ôn Thế lãnh đạm nói không chút sợ hãi. “Mục tổng cũng quan tâm đến Hạ Hạ vì cô ấy giống Cao Trữ tịch. Nhưng tôi trịnh trọng nhắc lại, Uông Trữ Hạ là vị hôn thế của tôi, yêu cầu Mục tổng đừng vô sỉ phá hoại hạnh phúc của cấp dưới.”



Từng câu nói của Ôn Thế đâm thẳng vào tim Mục Anh Húc. Trong khi anh sững sờ, Ôn Thế đã mang theo usb quay lại phòng Uông Trữ Hạ.



Cánh cửa khép hờ chỉ cách vài bước, Mục Anh Húc không đủ can đảm để bước tới, lôi gã đàn ông ngạo mạn kia ra đối chất thêm lần nữa.



Nhìn vào lòng bàn tay, Mục Anh Húc nhận thấy bản thân kệch cỡm thế nào. Cho dù Uông Trữ Hạ là ai, cô ấy đã là vợ chưa cưới của người khác.



Một cảm xúc cô đơn dâng lên trong lòng, Mục Húc hoảng sợ và càng thêm băn khoăn.



Ngay khi Ôn Thế bước vào cửa, hắn thấy Uông Trữ Hạ đang giơ tay về phía mình. Anh sững sờ rồi như chợt hiểu, hắn đưa usb cho cô. “Em nghe thấy cuộc nói chuyện?”



Uông Trữ Hạ xoay usb trên tay, cuộc nói chuyện bên ngoài rất lớn, chúng khiến cô nghi ngờ và sợ hãi.



Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Ôn Thế, khóe mắt thoáng qua chút bi thương nhàn nhạt, Uông Trữ Hạ hỏi.



” Cao Trữ Tịch là ai?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom